Thu Mua Vợ Trước
Chương 6
Bên kia, Lê Thượng Thần trầm giọng hỏi: "Em mang thai tại sao không nói cho anh biết?"
"Em không có mang thai." Từ Lỵ Hoan kiên quyết chết không chịu thừa nhận.
"Cho dù có, cũng là chuyện chúng ta sau khi ly hôn em mới biết mình mang thai, không có liên quan gì đến anh."
"Chỉ cần đứa bé là con của anh, anh liền có quan hệ."
"Em nói không có đứa bé nào cả, anh lầm rồi." Đáng ghét, anh tại sao kiên trì đối với đứa bé như vậy? Không phải là anh không coi trọng gia đình sao?
"Em khẳng định chưa bao giờ mang thai sao?"
"Không có!"
"Thật không có?"
"Không có chính là không có, anh muốn em phải nói lại mấy lần ——"
Đột nhiên, một bé trai từ bên cạnh nhào tới, ôm lấy hông của Từ Lỵ Hoan, cắt ngang lời của cô.
"Mẹ, con muốn uống sữa milo. . . . . ." Cậu bé mở miệng nói bi bô, giọng nói trẻ con êm dịu rất ngọt ngào, khiến người có tâm địa sắt đá nghe cũng sẽ mỉm cười. Cậu bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đáng yêu, đôi con ngươi mắt màu đen ngây thơ trong sáng, đang nhấp nháy lên xuống, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, hai má phúng phính hướng trên người mẹ nhóc cọ cọ, khiến cả người Từ Lỵ Hoan mềm nhũn tê dại.
Lê Thượng
Thần ngơ ngác nhìn đứa bé trai trước mắt, gương mặt này tuấn tú, miệng mũi tinh tế tỉ mỉ rất giống anh, màu da trắng nõn cùng anh tuyệt đối đúc ra từ một khuôn, cậu bé này quả thực giống như phiên bản thứ hai của anh vậy! bé trai cười một tiếng, làm anh cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh bỗng dưng phát sáng.
Bé trai nhìn anh một cái, vẻ mặt không biểu lộ bất cứ hứng thú gì, tựa như nhìn thấy một người xa lạ, nhóc con quấn lấy mẹ mình tiếp tục làm nũng. "Mẹ, con muốn uống sữa milo!"
"Không cho phép uống." Từ Lỵ Hoan nhức đầu muốn chết rồi, ánh mắt quét về phía quầy, Phương Phương mặt lúng túng, không tiếng động mấp máy môi nói với cô: thật xin lỗi, mình không lưu ý có một chút thôi, Tiểu Mị đã không thấy tăm hơi đâu rồi ——
Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói: "Nếu em đã kiên trì nói không có sinh ra đứa bé nào cả, chắc là em ở bờ sông nhặt được một quả đào, mở quả đào ra mới phát hiện bên trong có một đứa trẻ rất giống anh, liền thuận tay đem về nuôi lớn đến như vậy?"
Từ Lỵ Hoan xấu hổ, phẫn nộ ôm lấy con trai mình. "Sau khi ly hôn, em mới phát hiện mình mang thai cục cưng, lúc chúng ta kết hôn, đã thảo luận qua với nhau hai người đều không muốn có con, em đoán chừng anh sẽ không muốn đứa nhỏ này, nên em không nói cho anh biết." Kỳ sinh lý của cô chưa từng chính xác lần nào, cá tính vừa thô cạch lại vừa không dịu dàng hiền thục của cô, hại cô trong bụng có cục cưng được bốn tháng thì mới phát hiện mình mang thai, tính ra thì có lẽ là trước khi ly hôn cô đã có thai rồi.
"Anh hỏi em nhiều lần, tại sao em vẫn kiên trì không chịu thừa nhận, thậm chí còn nói dối?"
"Bởi vì em không muốn đem Tiểu Mị giao cho anh. Em không cảm thấy anh sẽ là một người ba tốt." Không quan tâm đến con cái, công việc lúc nào cũng bề bộn, luôn không có ở nhà, con trai đi theo anh, sẽ không được lớn lên trong môi trường bình thường và được chăm sóc giáo dục với điều kiện tốt nhất.
Mắt của anh khẽ khép lại, giọng nói càng lạnh hơn vài lần. "Mặc kệ anh sẽ là một người ba như thế nào, nó là con của anh, chỉ cần có thể chứng minh là trong lúc chúng ta chưa ly hôn em đã mang thai con của anh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể mang nó đi."
"Anh không thể cướp Tiểu Mị của em đi!" Từ Lỵ Hoan khẩn trương, anh muốn có con trai?
"Như vậy em liền dẫn con của chúng ta đi gặp ba anh, ba ngày là tốt rồi, giúp anh lấy được khoản tiền kia."
Cô hồ đồ rồi. "Anh. . . . . . Anh chính là muốn có số di sản kia?"
"Anh không phải vừa mới nói rất rõ ràng rồi sao?"
Cô lo lắng, cho nên không phải là anh cần đứa con của mình? Anh cố tình gây sự, truy hỏi tới cùng, mục tiêu thủy chung là di sản?
Nhìn anh nhìn chằm chằm con trai mình, giống như đang nhìn sinh vật cổ quái khó hiểu nào đó, sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt không có sự hứng thú nào với đưa nhỏ so với nhiệt độ của ly cà phê trên bàn còn lạnh hơn mấy phần, hơn nữa anh căn bản không nhìn cô mấy lần.
Đáy lòng cô lạnh lẽo, đây chính là người đàn ông mà cô yêu sao? Anh rất ích kỉ, chỉ vì mình mà suy nghĩ, anh nhấn mạnh quyền lợi làm cha của mình, chỉ vì muốn giành được số tiền đó, nếu không phải bởi vì ba anh ra điều kiện cổ quái kia, chỉ sợ anh cả đời cũng sẽ không tìm tới mẹ con bọn họ đi?
Cô tuyệt đối không thể đem con trai mình giao cho anh.
"Được rồi. Em có thể dẫn Tiểu Mị đến gặp ba anh." Chỉ cần anh không cướp con trai của cô mang đi, cô chấp nhận thỏa hiệp.
Lê Thượng Thần gật đầu. "Đến lúc đó em trai anh cũng có mặt, anh chưa từng gặp qua cậu ấy, nghe nói cậu ấy đang đảm nhiệm chức vụ kỹ sư cho một công ty trò chơi điện tử. Hi vọng chúng ta có thể biểu hiện thân mật một chút với cậu ấy, giống như người một nhà vậy, ý định của anh là nói cho ba anh biết, chúng ta vì. . . . . . Vì. . . . . ." Anh nhìn con trai mình một cái, không biết xưng hô với đứa bé như thế nào.
"Từ Tiểu Mị." Cô cố ý không nói tên tuổi của anh cho con trai biết, bây giờ cô có loại cảm giác đạt được thắng lợi.
Anh trừng mắt với cô. "Vì. . . . . . Tiểu Mị nên thường xuyên qua lại với nhau để tiện việc chăm sóc và giáo dục cho con, hơn nữa để cho Tiểu Mị có một gia đình hoàn chỉnh vì thế chúng ta quyết định hợp lại."
Lông mày cô chau lại nửa ngày. "Người nào với anh hợp lại? Em đã có bạn trai!"
"Đương nhiên là giả. Ba anh sẽ đưa ra loại điều kiện này, bởi vì lúc ba anh còn trẻ tuổi đã phụ lòng quá nhiều người phụ nữ, Ông hi vọng con trai của ông không dẫm lên vết xe đổ, thật lòng cùng phụ nữ qua lại, Ông tuổi cũng đã cao, lại nói chúng ta ở cùng ông liền ba ngày, anh muốn tận lực cố gắng để cho ông cảm thấy vui vẻ."
"Làm cho ông ấy cực kỳ vui mừng, thay đổi ý định đưa cho anh một tỷ thành hai tỷ sao?" Cô giễu cợt.
Lê Thượng Thần nhếch môi, lộ ra nụ cười như có như không. "Có lẽ vậy...!
." Anh rút danh thiếp ra, ở sau lưng viết xuống mấy dòng chữ, đưa cho cô. "Đây là thời gian địa điểm, thứ sáu vào buổi sáng, anh sẽ đến đón em."
"Em cần chuẩn bị cái gì? Muốn em ăn mặc đặc biệt sao?"
"Không cần, em như vậy cũng rất đẹp." Anh đứng dậy. "Cứ như vậy, anh đi trước."
"Đợi một chút...! Ba ngày sau, anh sẽ không cùng em giành quyền giám hộ Tiểu Mị, nữa đúng không?" Cô cần một bảo đảm.
Anh quay lại nhìn cô. Mùa hè nóng nực mặt trời chiếu vào khiến trong phòng ngoài phòng một mảnh sáng trưng, con ngươi mắt của anh đen sâu thẳm như giăng một từng sương mù khiến cho cô cảm thấy rất nặng nề, ý nghĩa lời nói sâu xa. "Cái này, anh không thể bảo đảm."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
3 chương
21 chương
102 chương
248 chương
61 chương
34 chương
50 chương