[Thử Miêu] Toái Hồn
Chương 23
Nửa cuộc đời trước của Triệu Tước đều là hưởng may mắn người khác khó có được, chính nhờ may mắn này, giúp lão sống sót qua cuộc phản loạn hắc bang kinh thiên động địa năm ấy, lại còn thành người có lợi nhất, cũng chính nhờ loại may mắn này, giúp lão mấy năm nay, từng bước đến gần hơn trung tâm quyền lợi của Bạch thị, không chỉ rất ổn mà còn rất nhanh.
Việc duy nhất hắn làm sai, chính là ngàn vạn lần không nên đụng vào Bạch Ngọc Đường.
Cái gã nam nhân không phải muốn là có thể tiêu diệt được này, là một người cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là khi việc có liên quan đến Triển Chiêu.
Nhưng Triệu Tước không ý thức được điểm này – ngay cả khi gã nam nhân mà lão chỉ mới thấy qua ảnh chụp trong báo cáo của thuộc hạ đã đứng trước mặt lão.
“Cậu là phó phòng mới của Phòng kinh doanh?”
“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm lão già trước mắt đầy vẻ nguy hiểm, “Có vấn đề gì không?”
“Hừ, không nghĩ đến gần đây mấy chức vụ quan trọng như vậy lại mời mấy cái gối thêu hoa (*chỉ có vẻ ngoài còn thì vô tích sự) giống thế này.”
Ý này chính nói Bạch Ngọc Đường hắn nhìn được chứ không dùng được, ý miệt thị rất rõ ràng. Bạch Ngọc Đường cũng không cùng lão tính toán, sau này tính toán sổ sách với lão sau, hiện tại việc cần làm là ngồi vào vị trí này phát huy cho tốt, đầu tiên cần đối phó chính là viên đại tướng số một, thủ hạ của Triệu Tước, Trưởng phòng kinh doanh Thang Du, sau đó hẵng nói tiếp.
“Mấy nhân vật nhỏ bé như chúng tôi đâu dám phiền Phó tổng ngài quan tâm, có việc gì cần giao cứ nói với tôi một tiếng.”
“Hừ.” Triệu Tước hướng Thang Du bên cạnh liếc mắt ra hiệu, Bạch Ngọc Đường biết cuộc chiến khó nhằn của hắn đã khai chiến.
Xem trên tin tình báo của mấy ông anh, tên Thang Du này địa vị tại Bạch thị tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là Trưởng phòng Kinh doanh, rất nhiều nội tình đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa tên này còn là thủ hạ trung thành của Triệu Tước, có lẽ không dễ đối phó.
Lúc nào cũng là mấy kẻ không thể không đối phó, giống dụng ý lần trước của Triển Chiêu khi đem hắn an bài ở Phòng kinh doanh, nơi này xác thực là nơi vừa rèn luyện người lại vừa dễ dàng bước lên khống chế đại cục công ty. Muốn cứu Bạch thị, trước tiên cần đem nơi này khống chế trong lòng bàn tay.
Nhưng hiện tại Triệu Tước rõ ràng là đang đề phòng hắn, hắn muốn thủ nhi đại chi (*giành vị trí của người khác về mình), rốt cuộc là có chút khó khăn. Nhưng Bạch Ngọc Đường chính là Bạch Ngọc Đường, sẽ không bị mấy cái nan đề bé xíu này làm khó. Đi đường thẳng không được, vậy dù có đi loanh quanh vòng vèo tám trăm đường, ta cũng muốn tóm được ngươi.
Đương nhiên quyết tâm thế này, đối Triển Chiêu cũng giống như vậy.
Không biết Miêu Nhi sao rồi, hôm đó quả thật hắn đã nóng giận hơi quá.
Ai.
Vốn là định sẽ nói rõ ràng với Bội Bội, sau đó dù bị trách cứ hay làm khó dễ thế nào cũng thừa nhận, không ngờ tới lúc đó Hứa Phục Sinh lại tìm tới, cương quyết yêu cầu hắn cho bọn họ thời gian, để cậu ta trước tiên giành lấy trái tim của Bội Bội.
Không ngờ rằng đứa nhóc này lại có tình cảm như thế với Bội Bội, còn trắng trợn uy hiếp hắn, rằng nếu không làm theo lời cậu ta nói, sẽ khiến Triển Chiêu rời xa hắn.
Quả nhiên cậu ta đã nhớ chuyện kiếp trước, đem nhược điểm của mình nắm chặt như vậy.
Hắn có phải hay không cũng nên tìm chút thời gian cùng Miêu Nhi giao lưu tình cảm một chút a.
“Bạch Ngọc Đường, cậu hôm nay vừa mới đến, giao cho cậu một nhiệm vụ không lớn lắm được không?” Vừa nghĩ tối nay về nhà tìm Miêu Nhi, thì cái tên âm hồn bất tán Thang Du lại đến.
“Có thể.” Bạch Ngọc Đường vờ không để ý, nhưng đối hắn ta đã âm thầm đề phòng.
“Là một công ty của Nhật, có chút hứng thú với sản phẩm của chúng ta, đặc phái người qua, cậu đi nói chuyện, đây là tư liệu sản phẩm của chúng ta, chi tiết giao dịch cụ thể, tôi sẽ bảo Tiểu Cố nói lại với cậu. Những thứ khác tôi đã xem trên sơ yếu lý lịch của cậu rồi.” Nhăn mày rất rõ ràng, “Cậu chỉ biết tiếng Trung, đến cả tiếng Anh cũng không biết sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, không có nửa điểm xấu hổ, hắn xuất thân đầu đường xó chợ, nói tiếng Anh có giúp được gì đâu cơ chứ?
“Vậy lúc đi mang Tiểu Cố theo cùng đi, cô ấy có thể làm phiên dịch.”
Chỉ có thể đáp ứng, Bạch Ngọc Đường gật đầu, cầm theo tài liệu nghiên cứu tỉ mỉ.
Nha đầu tên Tiếu Cố ấy ngồi kế bên hắn, mặt đỏ hồng, nói cái gì cũng lắp ba lắp bắp, Bạch Ngọc Đường thân thiện cười khẽ với cô, hình tượng của hắn trong lòng Tiểu Cố nhất thời cũng to hẳn lên thêm vạn lần.
Hừm, cũng qua ngàn năm rồi, vẫn là không nên giữ bản sắc phong lưu.
Mặt hàng tiến hành giao dịch với Công ty Nhật “Ootomo” (Đại Hữu) là dòng sản phẩm thủ công mỹ nghệ làm từ dừa, giá cả vừa phải, lợi nhuận khả quan, hơn nữa công ty này cùng Bạch thị đã mấy lần giao dịch thuận lợi, theo lý mà nói giao dịch kiểu này chỉ nói vài câu sẽ thành, nhưng Thang Du cư nhiên lại đem cơ hội này giao cho hắn, thật khiến người ta cảm thấy có chút bất thường.
Nhưng việc đến thì ứng phó, không đến xem sao biết được rốt cuộc có chuyện gì.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Bạch Ngọc Đường, Triệu Tước quả thật đã quăng cho hắn cái thòng lọng to (ý là lão thiết kế cái bẫy lớn muốn đưa hắn vô tròng ấy).
Mà Bạch Ngọc Đường ăn không ngồi rồi sớm đắc lợi, cứ thế mà tránh thoát một kiếp.
Hai gã người Nhật vóc dáng thấp bé, ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường và Tiểu Cố, híp mắt cười cười, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, bô lô ba la nói mấy câu tiếng Anh không chuẩn, Tiểu Cố cũng thật rất kiên trì, chứ như Bạch Ngọc Đường, hắn đã sớm chịu không nổi mà haha cho qua chuyện rồi.
Cũng may Tiểu Cố rất thân thiện ra sức phiên dịch, cho hắn biết bọn họ đang nói tới giai đoạn nào rồi.
Đang nói đến giá cá thì dừng lại.
Phải nói rằng giá cả rất hợp lý, nhưng đối phương lúc thảo luận đến giá cả lại đưa ra giá thấp hơn giá tối thiểu một chút, làm người ta cảm thấy có chút hoài nghi, như có ai đó đã tiết lộ trước điều gì.
Lúc này, cách làm tốt nhất của người thành công chính là đưa ra giá thấp nhất, nhưng Bạch Ngọc Đường lại không làm vậy.
Trước khi đến hắn đã có nghiên cứu tài liệu, phát hiện giá quy định có hơi thấp một chút, giá mặt hàng này trên thị trường hiện nay rất tốt, nhưng giá cả cư nhiên so với một năm trước khi còn chưa tiêu thụ tốt lại không kém nhau là mấy, mặc dù không lỗ, nhưng lợi nhuận rất ít. Thang Du này nịnh bợ người ta như thế, công ty này tuy đã hợp tác lâu năm, nhưng số lượng giao dịch cũng không quá lớn, huống chi, cách nói chuyện còn ngạo mạn khiến người ta thấy ghét.
Vì vậy Bạch Ngọc Đường quyết định, báo ra giá cuối cùng, cao hơn giá cao nhất Thang Du đưa ra 10%.
Việc này khiến hai người kia đại khái có chút khó hiểu, đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó không nhịn được nói một câu tiếng Nhật.
Tiếu Cố chỉ biết tiếng Anh, trên sơ yếu lý lịch Bạch Ngọc Đường chỉ biết tiếng Trung, vì vậy bọn họ cứ thế công khai thương lượng cách thức, hoặc thỏa hiệp, hoặc cự tuyệt.
Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc giữ nguyên tư thế nãy giờ, trong lòng đã bắt đầu nổi trống.
Mấy câu bọn họ nói là, “Trước tiên cứ đáp ứng, dù sao tiền của chúng ta cũng sẽ không phải dùng đến.”
Đúng vậy, Tiểu Cố chỉ biết tiếng Anh, Bạch Ngọc Đường tuy cũng có chính thức học qua ngôn ngữ, nhưng ngay cả tiếng Anh cũng vì hay trốn học mà một câu hoàn chỉnh cũng nói không được.
Nhưng tiếng Nhật, trình độ của hắn tuyệt đối có thể làm giáo viên chấm thi chuyên nghiệp.
Từ hồi còn nhỏ, đặc điểm của Bạch Ngọc Đường là ham chơi, lúc còn học trung học, thị trường game vẫn chưa phát triển như bây giờ, Bạch Ngọc Đường lúc 16, 17 tuổi mua mấy đĩa game tiếng Nhật chưa được dịch sang tiếng Trung (rất có khả năng là bản lậu). Chơi cái này cỡ một năm, hắn đã đem mấy kí tự tiếng Nhật ngoằn nghèo khó hiểu như giun ấy phát âm cực nhuần nhuyễn.
Chỉ là không ngờ còn có ích lợi này.
Ý tứ của câu tiền không cần dùng đến này, là chỉ bọn họ đã có ý định không trả tiền.
Không thể nào, chiếu theo thông lệ bình thường, đã có L/C (thư tín dụng), bọn họ không thể không trả tiền.
Trừ phi bọn họ muốn dùng điều khoản thiếu chặt chẽ “Chứng từ không phù hợp” ra lừa hắn.
Ở cùng Triển Chiêu một thời gian cũng không phải học hành vô ích, Bạch Ngọc Đường cũng có chút tầm nhìn.
Quả nhiên, đối phương đáp ứng giá đưa ra của bọn hắn, còn kèm yêu cầu trả tiền theo L/C kỳ hạn xa.
Nếu bây giờ cự tuyệt, không biết hậu quả sẽ thế nào, từ lúc bọn họ bắt đầu thăm dò giá, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy hai người này có quan hệ rất lớn với Thang Du, có khi là do Thang Du muốn đả kích hắn mà hợp tác với bọn họ lừa đảo công ty, như vậy hắn nếu thành thật đáp ứng, rõ ràng là tự mình nhảy vào hố lửa, đến lúc đó Bạch Cẩm Đường muốn cứu cũng không được. Còn nếu cự tuyệt, giao dịch không thành, bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội này mà nói xấu.
Vậy thì cứ thuận thủy thôi châu (*theo nước đẩy thuyền, biết thời biết thế) thôi.
“Tiểu Cố, nói bọn họ, chúng ra đáp ứng L/C, nhưng bọn họ trước tiên phải đặt cọc 30% tổng tiền, gửi tiền trước một ngày, sau đó chúng ta sẽ gia công.”
Tiểu Cố dịch mấy câu này sang tiếng Anh, còn dùng ngữ khí của Bạch Ngọc Đường – kiên quyết không cho thương lượng.
Đối phương suy nghĩ một hồi, rồi đáp ứng.
Hợp đồng sau đó rất nhanh được ký xong, lần trả tiền đầu tiên cũng đã xác định.
Bây giờ là lúc hắn từng bước từng bước vén màn âm mưu của bọn chúng.
——————-
“Chị Lý, Miêu… Triển Chiêu có nhà không?”
“A, không có gì, tôi đi đón cậu ấy được rồi.”
Còn mèo ngốc này, thân thể còn chưa tốt đã chạy đi làm, y như kiếp trước, tuy làm công việc không giống, nhưng vẫn là mệnh lao lực.
Chạy xe vào bãi đỗ xe của Triển thị, tìm một chỗ kín đáo dừng lại. Sau đó tìm thấy xe của Triển Chiêu, trực tiếp mở khóa, ngồi vào ghế sau nằm xuống.
Bận rộn một ngày trời, thật mệt muốn chết.
Đương nhiên, tình thần lại cảnh tỉnh mười phần, lúc Triển Chiêu ngồi vào ghế trước khởi động xe, từ ghế sau bật dậy, nhảy vào ghế phó lái ngồi xuống, sau đó hi hi cười nhìn khuôn mặt trắng bệch khiếp sợ của người nào đó.
“Miêu Nhi, sao giờ này mới tan tầm, có đói không, chúng ta đi ăn cái gì đi.”
“Ăn cái gì cậu chọn đi, hôm nay tôi mời, vừa có công việc mới, cậu không cần tiết kiệm dùm tôi.”
“Sao vậy, Miêu Nhi, sao không nói gì thế.”
Triển Chiêu nhếch nhếch khóe miệng, cuối cùng mới tập hợp được từ ngữ mà xuất ra mấy từ, “Bạch Ngọc Đường, cậu vào bằng cách nào?”
“Gọi Ngọc Đường.” khuôn mặt Bạch Ngọc Đường thoáng cái xụ xuống.
“Bạch Ngọc Đường!”
“Ngọc Đường.”
Triển Chiêu tức giận xoay người, không thèm quan tâm đến hắn. Bọn họ trước vừa phát sinh chuyện như thế, cậu hiện nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cả một câu cũng nói không lưu loát, mà đối phương lại có thể làm như không hề gì đi quấy rầy cậu, bảo cậu phải tiếp thu thế nào đây.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài. “Thôi bỏ đi, sau này nói tiếp ha, đi ăn chút gì đi, nha! Tôi thật sự đói lắm rồi.”
Triển Chiêu cũng thở dài, đạp ga, dùng tốc độ trước nay chưa từng có trực tiếp phóng xe lao vút đi.
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu, trong lòng đau xót, lại không dám lên tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
159 chương
127 chương
309 chương
196 chương
17 chương