Trong Trùng Tiêu lâu,
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang liếc mắt đưa tình khí thế ngất trời ( = = ||| thật sự là đang liếc mắt đưa tình?!) hoàn toàn không có chú ý tới nguy hiểm đang đến gần ( Ách… Nhị vị các ngài thực sự cũng quá chậm chạp rồi..) Đợi đến khi hai người cuối cùng cũng nhận ra nhân mã của Tương Dương Vương đến đã không còn kịp đào tẩu OO”...
Thế là liền nghe thấy trong Trùng Tiêu lâu lần thứ hai truyền ra tiếng thét cao vút với tiêu chuẩn thanh âm cá heo:” A a a a a ──!!!!! Quỷ nha ──!!!!!” Chỉ bất quá lần này không phải là tiếng hét phát ra từ hai người Miêu Thử mà là binh lính A của đội tiền trạm của Tương Dương Vương.
” Ầm ĩ cái gì?! ” Không phải là người chết sao? Nhìn xem các ngươi bị dọa thành bộ dạng gì rồi này?! Thật đúng là đồ vô dụng! ” Tương Dương Vương vĩ đại của chúng ta không hổ là đồng nghiệp nam vô cùng BT ( phi thường nga) của cặp đôi Miêu Thử mặc dù vẫn là không được hai nhân vật chính của chúng ta để ý tới = =bbb, lại bày ra điệu bộ của một đại nhân vật vốn phải có, trong hoàn cảnh như thế mà vẫn có thể giũ vững tuyệt đối lâm nguy không loạn, chỉ thấy hắn một thân y phục lộng lẫy bình tĩnh, tự nhiên bước theo hình bát tự tách đám người phía trước ra ( HLL lên rồi, mọi người vỗ tay, tung hoa …), thuận đường còn đè cặp mông đầy đặn của binh sĩ A còn đang bị dọa cho sợ đến nỗi tè ra quần đạp một cước.
Đáng tiếc, Tương Dương Vương dù sao cũng là tuổi già sức yếu tất sẽ có bệnh tim, cao huyết áp … của những người già thường hay bị. Mọi ngày hắn đã làm không ít việc xấu, trái lương tâm, vì vậy sau khi nhìn đến bộ dạng Miêu Thử hai người lúc này liền ….
...
” Vương gia! Vương gia ngài xảy ra chuyện gì?!”
” Không được rồi! Vương gia ngất rồi!”
” Người đâu mau tới, mau đi gọi đại phu a!”
Tình huống trong Trùng Tiêu lâu nháy mắt trở nên hỗn loạn. Vốn là nghe thấy tiếng vương gia gầm lên trấn an, bọn thủ hạ ở bên cạnh mới cố tự trấn định. Nhưng bởi vì hiện tại mất đi người chủ định liền lập tức biến thành năm bè bảy mảng, (chim bay tán loạn) còn lại một số ít những kẻ trung thành thì vội vàng ba chân bốn cẳng mang chủ tử đi, thuận tiện thoát khỏi chỗ thị phi này. Vì vậy sau đó không lâu, trong lâu rất nhanh đã thanh tĩnh lại...
” Ngọc Đường, nơi này … thật sự có quỷ sao? Bất quá, ngươi không cần sợ, có ta bảo vệ ngươi! Nếu hắn muốn ăn thì cũng là ăn ta trước!” Triển Chiêu sờ sờ gương mặt ướt nhẹp của mình, lại nhìn nhìn dấu máu dính trên người Bạch Ngọc Đường, cuối cùng cũng hiểu ra máu trên người y thì ra là của mình.. Phụt máu = = ||| Thế là vừa dùng tay áo chùi mặt, vừa cẩn thận đem Tiểu Thử tiến vào trong ngực mình, rồi cũng là ướn ngực nói.
Bất quá Bạch Ngọc Đường của chúng ta người nhỏ nhưng chí không nhỏ, căn bản là sẽ không vì *** uy của yêu ma quỷ quái mà thay đổi, khinh bỉ nhìn Triển Chiêu một cái, hừ lạnh:” Ngũ gia ta lại không có làm việc gì trái với lương tâm! Ta mới không sợ quỷ đâu! Ta xem có khi là con mèo yếu đuối như ngươi mới sợ đi! Ách... bất quá để tránh cho những người đó chút nữa lại quay trở về đây, chúng ta vẫn là nhanh chóng rời đi thôi. ” Lời tuy nói thế những Ngũ gia thân đường đường là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu có thể vì dân vì nước cúc cung tận tụy mà chết ít ra còn có thể được lưu danh thiên cổ thế nhưng nếu là bị một tiểu quỷ không minh bạch ăn hết lại không thể nói được lời nào OO”...
Vèo vèo vèo ──
...
Ba ngày sau, thành Tương Dương truyền ra tin dữ, thân thúc thúc của đương kim hoàng thượng Tương Dương Vương Triệu Giác bởi vì ngày đêm vất vả chăm lo chuyện chính sự, lâu ngày thành bệnh, ban đêm ngày hôm trước bất hạnh qua đời, hưởng thọ 67 tuổi.
Lại cũng có một tin nho nhỏ được truyền ra, Vương gia là bởi vì ngày thường làm nhiều điều ác, không chỉ hay ức hiếp dân lành mà lại còn có ý đồ tạo phản, vì vậy bị Thiên khiển ( trời phạt), tại trong Trùng Tiêu lâu thấy được cảnh tượng quỷ hồn của Triển Chiêu Triển đại nhân của phủ Khai Phong toàn thân đầy máu đang há to miệng như chậu máu, chuẩn bị nuốt sống một nam hài đang sống sờ sờ, nên bị dọa sợ chết ⊙﹏⊙b...
Tóm lại bất luận là lời đồn đãi như thế nào, kết luận cũng chỉ có một, quát tra phong vân một đời phản vương, Tương Dương Vương Triệu Giác liền ở trong lâu nhưng không được hai nhân vật chính nhìn thấy, bước vào sau khi thấy cảnh tượng nào đó chưa đầy một giây … liền HLL thăng (= = đáng thương Vương gia, xin mọi người mặc niệm...)
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
11 chương
64 chương
87 chương
26 chương
13 chương
44 chương