Editor: Jung Tiểu Kú Bất quá đại ca ca Bạch Ngọc Đường của chúng ta sau này đích xác là xứng với chức vị một người mẹ, a không, sau này là một người cha thật tốt! Sau khi nhìn đến giương mặt gấu mèo của Triển Tiểu Hùng tiểu đệ đệ, y là tột cùng đau lòng, cũng quên đi việc suy nghĩ quá nhiều về chuyện mất mặt vừa rồi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, liền vội vã ôm Tiểu Miêu đi ra ngoài tìm đại phu. Nhưng lần này Bạch Ngọc Đường thà rằng kéo dài thời gian khiến chậm trễ gây nguy hiểm cho bệnh tình của đứa nhỏ để chạy đi tìm thầy thuốc, cũng nhất định không lại đi tìm sư gia vặn năng của phủ Khai Phong ── Công Tôn Sách trị liệu cho Tiểu Hùng. Bởi vì sau khi trải qua chuyện lần trước, ở trong suy nghĩ Bạch Ngọc Đường, đại phu Công Tôn đã bị nhận định hoàn toàn là một kẻ lang băm. ( = = Sách Sách: ta oan uổng a T T”). Ôi Sách ca của ta. Poor you chấm chấm nước mắt =)) Kết quả tất yếu là Bạch Ngọc Đường mang theo Tiểu Hùng bệnh tật chạy một lượt toàn bộ Biện Kinh thành (1), đến hỏi tất cả đại hình y quán. Thế nhưng nhận được đều là đồng dạng một đáp án ── đứa nhỏ này trừ mất máu quá nhiều, bị chút ít ngoại thương, thân thể có chút suy yếu, những thứ khác hết thảy đều bình thường, cũng không phải là trúng độc. Hết lần này tới lần khác đứa bé kia cũng nói hắn không có chuyện gì, không có chỗ nào không thoải mái ( Miêu đại nhân dĩ nhiên không dám để cho Tiểu Bạch biết mình là vì sao chảy máu mũi a →→) Điều này càng làm cho đại phu khó đối chứng mà chữa trị. Ai, đứa nhỏ này chính là quá hiểu chuyện rồi. Thà rằng chính mình bị thương, chịu khổ cũng không để cho người khác lo lắng 〒〒Thật là một hài tử số khổ a lệ a ( Miêu Miêu kia mà là kẻ hiểu chuyện, đúng hơn là có tật giật mình đi = =+). Bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là đành phải biên thư cho đại tẩu ở Hãm Không Đảo gọi nàng nhanh nhanh chạy tới hỗ trợ. Mà Lư phu nhân y đang chờ cũng không phải là một người nhàn rỗi gì. Nàng hành tẩu giang hồ, cũng hay thụ thương nên biết chút ít y thuật. Mà Bạch Ngọc Đường chỉ bằng chút ít kiến thức về y thuật gà mờ của mình chọn thuốc, bất kể là loại gì chỉ cần bổ khí dưỡng huyết thậm chí ngay cả thuốc bổ huyết cho phụ nữ sau khi sinh đều đem ra dùng hết ( Tiểu Bạch đây là loại y thuật gì đây?!!! ⊙﹏⊙‖). Mỗi ngày đều không ngừng cấp dược cho Triển Tiểu Hùng bồi bổ. Dưới sự giàu công tẩm bổ của Bạch Ngọc Đường, tiểu Miêu này dù ba lần năm lượt chảy máu mũi, mất ngủ, nhưng cũng không vì vậy mà suy yếu tới chết ngược lại còn mập mạp thêm mấy cân…. 囧… =.=!!! câm nín … Sau vài ngày như vậy, thân thể Triển Tiểu Hùng càng ngày càng tốt lên ( như vậy cư nhiên lại cũng được = =). Bởi vì phủ Khai Phong lúc trước không có tiểu hài tử, chỉ có cháu trai 8 tuổi, người nhà của Lưu mụ chịu trách nhiệm mua thức ăn, cho nên y phục Triển Chiêu cũng là mực lại đồ trước kia của nó. Nhưng Bạch Ngũ Gia chình là người coi trọng thứ hạng, Nên làm sao có thể chịu được việc nhi tử tương lai của mình phải chịu mặc lại quần áo của người khác đây ( kia là không có khả năng, Ngũ Gia liền bày tỏ suy nghĩ = =)?! Vì vậy vừa thấy thương thế Tiểu Miêu Miêu tốt lên gần như người bình thường, liền chuẩn bị mang hắn ra đường mua vài món quần áo mới, cho hắn trang phục hảo hảo. Nhưng khi hai người một lớn một nhỏ này vẫn còn ở trên phố, cho dù là đi trên phố ở kinh thành tối phồn hoa, bọn họ cũng hoàn toàn không bị đám người kia lu mờ. Ngược lại bởi vì có nhiều người làm nền nên dù đông nhưng vẫn tỏ ra hết sức dễ nhìn. Thật ra thì những ánh mắt nhiệt tình như hỏa của mấy thiếu nữ mộng mơ yêu đương kia đối với Triển Chiêu mà nói cũng không xa lạ gì. Hắn ở phủ Khai Phong người hầu nhiều năm, đối với những ánh mắt kia sớm tập thành thói quen rồi. Nhưng hôm nay lúc những ánh mắt kia tập trung nhìn vào tiêu điểm là Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu thế nhưng lại cảm thấy vô cùng chói mắt, thậm chí là căm thù đến tận xương tuỷ! Thế là Triển Tiểu Hùng tiểu bằng hữu liền rất “Bất hạnh” bị mấy người mắt không tròng chen cho ngã. Còn rất khoa trương ở chỗ té như kiểu con cún nhỏ lao bổ đầu về phía trước rồi một mặt run run rẩy rẩy, một mặt nức nở lên tiếng:: “Ô ô… Bạch ca ca, người ở đây rất nhiều a chen chúc làm ta theo không kịp ngươi… Ô ô…” Quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường liền đau lòng. Sau khi giúp hắn vỗ nhè nhẹ, phủi hết bụi bặm trên người, liền một tay ôm lấy hắn. oa vào trong ngực: “Tiểu Hùng ngoan không khóc a ca ca ôm ngươi có được hay không, như vậy cũng sẽ không lạc mất.” Hãn =.=!! “Ân… Nhưng là… Ta, ta gần đây lên cân, ôm ta mệt chết đi…” Nói xong tiểu bao tử phấn phấn nộn nộn hiện ra một tầng mây đỏ. Bộ dạng làm người ta không thể không yêu thương. ( Miêu tử lại còn giả bộ?! >﹏