Sau khi ăn cơm chiều xong, Triển Chiêu quấn lấy Triển nhị thúc hỏi thăm chuyện [Quỷ phủ thần công]. Triển nhị thúc ngẫu nhiên không đáng tin nhưng đại đa số thời gian vẫn có chút đáng tin: “Hồi trẻ ta từng vào Nam ra Bắc hàng yêu phục ma, vượt qua núi Ngũ Nhạc, tới tận Tây Vực từng thấy ‘Quỷ phủ thần công’ một lần.”
Triển nhị thúc gặm quả lê mặt không chút thay đổi nói: “Hình như là mấy chục năm trước, mấy tên sa phỉ (cướp sa mạc) giảo hoạt ngẫu nhiên phát hiện một tòa phế tích trên sa mạc mênh mông, phế tích này vào lúc đặc biệt mỗi tháng sẽ sinh ra ảo giác, đám sa phỉ này coi nó là [thần linh] lừa bịp dân chúng sa mạc ngu muội nhát gan, mỗi tháng đều tiến cống một số lượng lớn lương thực và nước uống cho chúng, còn dâng cho bọn chúng vô số thiếu nam thiếu nữ cho chúng chơi đùa.”
Triển Thanh Phong nhíu mày: “Sao chưa nghe ngươi nói?”
Triển nhị thúc nháy mắt mấy cái: “Quên mất, đệ cũng không phải trẻ con việc gì cũng phải báo cho huynh.”
Bạch Cốc nhận vai trò giải thích: “Triển lão Nhị mỗi lần bị người ta khi dễ đều chạy về tìm Triển lão muộn khóc kể, không khóc kể chính là không bị khi dễ.”
Triển nhị thúc trừng mắt lườm Bạch Cốc một cái, phồng má nhai lê: “Đám sa phỉ kia không còn nhân tính, không chuyện ác nào không làm, đúng là võ lâm bại hoại, dùng đủ mọi thủ đoạn từ đốt giết đến đánh cướp…đoạt được vô số tiền tài cùng xe ngựa. Bọn chúng còn khiến thiếu nữ cướp về mang thai, sau mười tháng sinh con liền đem hài tử bán cho đám buôn người phụ cận, giữ lại thiếu nữ tiếp tục sinh con cho chúng. Nam nữ trung niên trở thành nô lệ cho bọn chúng, còn những người già không còn giá trị lợi dụng, bọn chúng xua đuổi tới chỗ sâu trong sa mạc tự sinh tự diệt.”
Mọi người nghe vậy nhíu mày, mấy vị phu nhân căm tức nói: “Đám nhân tra, có còn vương pháp nữa hay không?”
“Không có a, bên trong hoang mạc căn bản không có vương pháp, chỉ có ai mạnh thì thắng.” Triển nhị thúc gặm sạch quả lê: “Ta nghe nói trong hoang mạc đó có yêu ma quấy phá mới tới đó xem, không ngờ lại là do con người tác quái, kỳ thật trên đời này những việc lạ thần tiên ma quỷ, tám chín phần mười đều là do ác nhân tác quái. Yêu ma chân chính tu hành không dễ, đều ở trong thâm sơn cùng cốc hoang vu vắng vẻ, rất ít người lui tới…”
Triển nhị thúc nói một nửa lại nhảy sang đề tài khác, Triển Chiêu nhanh chóng giữ chặt hắn: “Nhị thúc, thúc còn chưa nói quỷ phủ thần công là cái gì mà.”
Triển nhị thúc nghiêng đầu: “Ta còn chưa nói sao? Năm đó dưới cơn giận dữ, ta đã toàn diệt đám sa phỉ.”
Bạch Ngọc Đường có dự cảm bất hảo: “Cho nên…”
“Cho nên ta cũng không biết nó là cái gì.” Triển nhị thúc thản nhiên nói: “Cái thứ gọi là [quỷ phủ thần công] đó là do Bạch lão quỷ nói cho ta biết.”
Mọi người yên lặng quay đầu, chỉ thấy Bạch Cốc uống rượu, miệng ngân nga một tiểu khúc, cái đuôi vểnh lên đắc ý cười gian ~
Mọi người chợt nhận ra – khó trách vừa rồi hắn không ngăn cản Triển nhị thúc công bố đáp án, hóa ra là cấp hi vọng trước rồi hung hăng đánh vỡ, cỡ nào tàn nhẫn a! mọi người chậc lưỡi, đặt hi vọng cuối cùng lên người Triển phụ thân, Triển phụ thân nghiêm cẩn tích chữ như vàng, vốn có danh xưng [người kết thúc đề tài], lời ít ý nhiều dùng hai chữ chấm dứt đoạn đối thoại – “Không biết.”
Hai chữ này uy lực so với một kích chí mạng còn mạnh mẽ hơn, mọi người dời ánh mắt đồng tình về phía Bạch Ngọc Đường, xem ra muốn biết chân tướng nháo quỷ, tiếng gọi ‘phụ thân’ này không thể không gọi rồi. Bạch Ngọc Đường còn đang mải rối rắm, không ngờ Bạch Cốc lại mở lời trước: “Quỷ phủ thần công kỳ thật là một loại cơ quan…”
Bạch Cốc nhấp chút rượu, sâu xa nói: “Đầu tiên là thợ mộc tay nghề cao dựa theo bản vẽ kiến tạo huyệt, kết hợp với góc độ của mặt trời và ánh trăng, ở trên vách tường trong địa huyệt điêu khắc một bức bích họa trông vô cùng sống động, sau đó đục một lỗ thủng ở góc độ đặc biệt trong huyệt, để ánh sáng thuận lợi chiếu qua, phản xạ lại hình ảnh bức bích họa đã được điêu khắc tinh xảo ra ngoài thiên không, thoạt nhìn như một ảo ảnh thần kỳ.”
Triệu Trăn đối với sức sáng tạo của dân chúng cổ đại vô cùng thán phục: “Bây giờ còn ai làm được loại cơ quan này không?”
Bạch Cốc lắc đầu: “Kỹ thuật làm quỷ phủ thần công được tạo thành do các thợ thủ công người Tây Vực mấy trăm năm trước sáng tạo ra, đến bây giờ đã sớm thất truyền. Những địa huyệt dân gian còn lưu lại tới bây giờ đều là do tiền nhân tạo ra, quỷ phủ thần công từng phổ biến một thời vào mấy trăm năm trước, đặc biệt rất được các vương công quý tộc thời đó yêu thích, những người này không tiếc bỏ ra một số tiền lớn thuê những thợ thủ công Tây Vực này kiến tạo mộ huyệt cho riêng mình.”
Triển Chiêu hưng trí bừng bừng: “Sau đó thì sao, sao kỹ thuật thần kỳ đó lại thất truyền?”
Bạch Cốc lạnh lùng cười: “Khi đó, chỉ có vương công quý tộc có tiền mới có thể có quỷ phủ thần công tốt nhất, đám vương công quý tộc đó lúc đầu thì cho rằng ‘cơ quan thần kỳ như thế, nếu dùng để xây mộ huyệt cho mình thì tốt biết bao nhiêu’, sau đó chúng càng trở nên tham lam ‘cơ quan thần kỳ như thế, nếu chỉ mộ huyệt của mình có thì càng tốt hơn’….” Nghe giọng nói lãnh đạm của Bạch Cốc, mọi người đều có dự cảm bất hảo.
Bạch Cốc trào phúng nói: “Một số vương công quý tộc có tiền đã liên hợp lại, những thợ thủ công Tây Vực chế tác quỷ phủ thần công đều bị tù cấm, còn cấm dân chúng kiến tạo huyệt quỷ phủ thần công. Sau khi mộ huyệt xây dựng xong, thợ thủ công Tây Vực đều bị giết hại dã man, một số bị nhốt tới chết ở trong mộ. Sau này các thợ thủ công Tây Vực đều dần mai danh ẩn tích, còn hận sao mình lại biết loại kỹ thuật này.”
Triệu Trăn nuốt nước miếng: “Cho nên phía dưới tòa nhà này là địa huyệt? hơn nữa còn là…”
Bạch Cốc nhướn mày: “Là tổ tiên của ngươi kiến tạo, nối thông với mật đạo dưới chân hoàng cung, chủ yếu dùng để chạy trốn. Vì để giữ được bí mật này, bên trong huyệt đã vây chết mười mấy thợ thủ công Tây Vực, cùng với mấy chục thợ mộc phổ thông.”
Khóe miệng Triệu Trăn giật giật: “Mật đạo không phải càng kín càng tốt sao, sao lại dùng ảo ảnh để hấp dẫn mắt nhìn?”
Bạch Cốc sờ sờ cằm: “Quỷ phủ thần công không có khả năng tự mình hoạt động, khẳng định đã có rất nhiều người cùng nhau thao túng.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thở dài một tiếng: Mua nhà bị quỷ nháo đủ chán nản, hàng xóm đang ở dưới chân có thể đừng nghịch nữa có được không?
Triển đại ca lắc đầu: “Mắt chọn nhà của hai đứa thật sự không dám khen thưởng.”
Tứ Thử dùng lực gật đầu: “Trong thành nhà ở nhiều như vậy, hai đứa thiên chọn vạn tuyển lại mua được quỷ trạch, tay quá thối!”
Triển nhị thúc đầy mặt nghiêm túc: “Dưới nền nhà có xác chết là đại hung, có cần ta thay đổi phong thủy cho không?”
Triển thợ rèn dùng một quả cam bịt cái miệng thối của Triển thần côn.
Triệu Trăn như có chút đăm chiêu: “Nếu ta nhớ không lầm thì căn nhà này cùng một số nhà khác đều là do xét nhà tịch thu được, Hộ bộ vốn định đấu giá bán ra vào đầu xuân, nhưng bởi vì hai người các ngươi vội cần dùng nhà nên đã mua trước, hơn nữa khi mua còn bị quan viên hộ bộ gây khó dễ?”
Triển Chiêu tốt tính nói: “Cũng không hẳn là gây khó dễ, chỉ là họ lề mề không muốn bán.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói: “Chẳng lẽ đã có người sớm muốn chiếm căn nhà này?”
“Ta cũng cảm thấy vậy.” Triệu Trăn ngồi bên cạnh Triển phu nhân, bị bà xoa xoa bóp bóp nhào nặn vân vê giống như vắt mì, Triệu Trăn giãy dụa nói: “Nhất định là có người biết dưới nền nhà có địa huyệt, bọn họ muốn mua căn nhà này, lại sợ động tĩnh quá lớn khiến chúng ta hoài nghi, vì thế kiên nhẫn đợi tới lúc Hộ bộ bán ra, không ngờ nửa đường nhảy ra hai tên Trình Giảo Kim là các ngươi.”
Triệu Trăn chỉ chỉ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Hai ngươi có ta và Khai Phong Phủ làm chỗ dựa vững chắc, bọn họ không thể mạnh mẽ ra tay ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn tòa nhà trọng yếu bị mua mất. Bọn họ giả thần giả quỷ trong phủ, là muốn khiến các ngươi biết khó mà lui, chủ động nhượng lại căn nhà.” Triệu Trăn giả bộ thở dài: “Thật đáng thương, thân là nhân vật phản diện lại bị chân heo khi dễ thành như vậy, ta thực muốn vì bọn họ mà một phen đồng tình rơi lệ!”
Chân heo là cái quỷ gì?
Tính cách Triệu Trăn có chút điên khùng, lúc phấn khởi đều thích hồ ngôn loạn ngữ, mọi người nghe không hiểu bé đang nói gì cũng không minh bạch hàm nghĩa nụ cười gian ngẫu nhiên của Triệu Trăn, răng sữa mù tạc như tuyết nhân sinh, thường thường khiến Triệu Trăn phiền muộn khó hiểu.
Triển Chiêu là người tiếp xúc nhiều nhất với Triệu Trăn, đã sớm luyện thành thói quen nghe tai nọ ra tai kia, tự động nhảy qua đoạn nào nghe không hiểu, trực tiếp phản bác một câu: “Ta và Tiểu Bạch đều không sợ quỷ, bọn họ có giả thần giả quỷ thế nào cũng không dọa được hai ta rời đi, chẳng phải là công dã tràng sao?”
Triệu Tiểu Trăn sờ sờ cằm: “Lời này có lý.” Khi mọi người ngồi cùng nhau phân tích vụ án, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp một cái [kết] không giải được, cái [kết] này thường là những manh mối quan trọng bị xem nhẹ. Mọi người còn đang tự hỏi, Triển Thanh Phong nhấp ngụm trà bỗng nhiên nói: “Hạ nhân có đáng tin không?”
Triệu Tiểu Trăn vỗ ót một cái: “Ai nha, quả nhiên là người ngoài cuộc thì tỉnh táo trong cuộc thì u mê, tên chủ mưa sau màn thay vì bức hai ngươi rời đi còn không bằng giữ hai ngươi lại làm bia chắn. Khó trách người ta đều nói chân nến thì tối, trong phủ liên tiếp xuất hiện việc lạ, chúng ta cư nhiên chưa từng hoài nghi hạ nhân trong phủ!”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Triển Huy nói: “Dựa theo tính tình hai ngươi, khẳng định không cần hạ nhân hầu hạ phục vụ ăn uống sinh hoạt hằng ngày, bình thường cũng ít khi tiếp xúc với hạ nhân. Kẻ chủ mưu có sắp xếp thân tín trà trộn vào trong phủ cũng là chuyện dễ dàng, không những vừa trông coi được địa huyệt, vừa thuận tay chôn xuống một đinh tử (nằm vùng), dù có hỏi thăm những tin tức không quá cơ mật cũng có thể đại khái biết được hướng đi của chúng ta.” Triển Huy chậc lưỡi: “Hơn nữa còn có thể lấy được tiền công từ kẻ thù, chủ ý này quả thực rất độc!”
Tưởng Bình vỗ đùi: “Mụ nội nó! nháo quỷ, trúng độc, quỷ phủ thần công gì gì đó đều là muốn rời sự chú ý của chúng ta, mấy ngày qua ta luôn suy nghĩ, càng nghĩ càng phức tạp, mà bỏ qua thủ pháp đơn giản nhất! Có nội gian!”
Triển Chiêu sờ cằm: “Lúc thuê hạ nhân, ta đã thấy nghi hoặc, người trong và ngoài thành đều muốn làm nha hoàn như sắp điên rồi? Đường đường làm kẻ có tiền không làm lại cứ nhất định tranh cướp bán mình làm nha hoàn để vào phủ, hóa ra là có người âm thầm giật dây!” Triển Chiêu căm giận nói: “Quá giảo hoạt! Địch nhân cố ý dùng chiến thuật biển người để phiền chết hai chúng ta, hại ta không tìm được nha hoàn, trong phủ ngoại trừ đầu bếp còn lại thuần một đám đực rựa!”
Triệu Trăn khóe miệng giật giật: Sư phụ đại nhân, ngài nghĩ quá nhiều, mấy tiểu nha hoàn kia tuyệt đối là tự nguyện bán mình!
Bạch Ngọc Đường giữ lại con mèo phẫn nộ, quay đầu hỏi Triệu Trăn: “Bây giờ tiên phát chế nhân hay địch không động ta cũng không động?”
Triệu Tiểu Trăn sờ sờ cái cằm nhỏ, lộ ra nụ cười giảo hoạt xấu xa: “Đương nhiên là tiên phát chế nhân, hơn nữa còn cải lương không bằng bạo lực!”
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt bánh bao cười xấu xa của Triệu Trăn, theo bản năng đỡ trán – vừa manh vừa âm hiểm, vô luận đã nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy không thích hợp!
Triệu Trăn hai tay chống nạnh, nhất phái lên mặt: “Thừa Ảnh đâu? Lăn ra đây cho trẫm!”
Thừa Ảnh tội nghiệp bị nhóm ám vệ xa lánh, đẩy a đẩy bị đẩy ra tận tít sân bên ngoài trông coi, cự ly quá xa không nghe rõ mọi người nói chuyện, tới khi nghe các ám vệ khác báo Triệu Trăn tìm hắn, phản ứng đầu tiên của Thừa Ảnh chính là – bánh bao rốt cuộc xuất ra đại chiêu, chuông cảnh báo reo vang ầm ĩ!
Thừa Ảnh vừa đứng vững, Triệu Trăn giật giật tay áo Triển Chiêu chỉ: “Sư phụ lên! Điểm huyệt hắn! Khiến hắn không thể phản kháng!”
Triển Chiêu thập phần không hiểu gì: “Ngươi muốn đùa giỡn lưu manh?”
Thừa Ảnh phi thường phối hợp: “Muốn ta cởi quần áo sao?”
Triệu Tiểu Trăn: “…………”
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Cởi muội ngươi! Không cho phép xỉ vả sự anh minh thần võ nhìn xa trông rộng của trẫm!
Triệu Trăn phồng miệng nói: “Sư phụ, nhanh lên, điểm huyệt hắn, hồ ly Thừa Ảnh rất giảo hoạt, không thể cho hắn có cơ hội mật báo!”
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Triệu Trăn, Thừa Ảnh chọn tư thế tự do thoải mái nhất bị Triển Chiêu điểm huyệt một canh giờ. Triệu Tiểu Trăn đi qua chọt chọt cù cù Thừa Ảnh, xác định hắn không thể động đậy mới gọi người khiêng đi, rồi híp mắt bấm đốt ngón tay tính toán, còn phát ra tiếng ‘kekeke’ cười gian.
Triệu Trăn gọi toàn bộ hạ nhân trong phủ tới chính đường tập hợp, mỗi người một chăn một đệm nằm dài ra đất, ngủ một giấc, toàn bộ cửa sổ bị khóa trái, giao những người đó cho mấy vị huynh trưởng trông coi. Tứ Thử Hãm Không đảo Võ công tốt, Triển đại ca cái đầu tốt, một con hắc hùng công phu hạng ba và một con hồ ly ngàn năm giảo hoạt cường cường liên hợp, hết thảy ác thế lực đều là hổ giấy.
Triệu Trăn thực xấu a! biết rõ Bàng Thống hơn nửa đêm không muốn bị mọi người ép buộc, bé càng muốn chơi đùa cùng tướng quân mặt quan tài, khiến huyến khốc Bàng mặt đen lặng lẽ dẫn binh bao vây tòa nhà. Ngu ý của Triệu Trăn chính là, bắt cóc Công Tôn tiên sinh làm bảo mệnh phù, không ngờ kinh động tới cả Bao đại nhân.
Mọi người cùng nhau vây xem Triệu Trăn tung tăng nhảy nhót, chỉ có Bàng tướng quân thẳng thắn một chậu nước đá đón đầu tạt xuống, hỏi ra một vấn đề trọng yếu không ai nghĩ tới – “Các ngươi biết rõ cửa vào địa huyệt ở đâu sao?” ý tại ngôn ngoại, ngay cả cửa vào các ngươi còn không biết vậy các ngươi khí thế ngất trời ép buộc cái gì?
Triệu Tiểu Trăn ưỡn bụng nắm chắc phần thắng: “Ngốc! Trên đời vốn không có đường, nhiều người đi mới thành đường!”
Mọi người càng mờ mịt.
Triệu Tiểu Trăn dùng lực dậm chân: “Người đâu, lật tung hết lên cho ta! Không có cửa, chúng ta tự đào cửa vào!”
Mọi người vốn rối rắm tâm tình liền trở nên sáng sủa – bọn họ vốn đi vào ngõ cụt, bây giờ bất cứ cơ quan mật đạo sắc bén nào đều chỉ là thùng rỗng kêu to trước mặt lực lượng hùng mạnh này, không tìm thấy chìa khóa vậy thì phá cửa mà vào, chân lý dành cho ai mạnh thì thắng, ai có thể định ra quy tắc của trò chơi.
Hàn Chương ha ha cười to, lôi kéo Từ Khánh ngại ngùng nói: “Biện pháp này được! Thật cmn sảng khoái! Huynh đệ chúng ta am hiểu nhất là đào hang!”
Mấy cấm quân ăn mặc gọn gàng kéo một rương gỗ đi tới: “Khởi bẩm Hoàng thượng, bắt đầu cho nổ từ đâu ạ? Trực tiếp san bằng nơi này luôn sao?”
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đồng thời thở dài – thủ hạ lưu tình a.
Hết chương 97
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
65 chương
28 chương
40 chương
31 chương
16 chương