Tục ngữ nói rất hay, giấy không gói được lửa, giấu được mùng một không giấu được mười lăm. Huống chi Triệu Trăn căn bản cũng không định giúp Lý Giai Hào che giấu cái gì, bé không phải cha mẹ Lý Giai Hào, không có nghĩa vụ phải đi sau chùi đít cho đứa con mắc bệnh nhõng nhẽo này. Triệu Trăn định âm thầm không tiếng động đẩy ngã Lý Giai Hào, tốt nhất nên trục xuất gã về Lý gia, cầm tù một trăm tám mươi năm, có bệnh chữa bệnh, không bệnh chờ chết, trăm ngàn lần không được thả ra hại nước hại dân ảnh hưởng xấu tới con cái nhà người khác. Có lẽ đã quen sinh hoạt trong giới nghệ sỹ đầy thị phi đời trước, nên đời này mặc dù quyền thế ngập trời nhưng Triệu Trăn vẫn theo thói quen tự động não giải quyết vấn đề. Ngồi ngay ngắn trên Điếu Ngư đài vững như Thái Sơn, nấp sau màn hô mưa gọi gió, một phát phá vỡ tuy rằng sảng khoái tràn trề nhưng từng bước đào hầm cũng có lạc thú của nó. Là một người có sở thích đào hang, Triệu Tiểu Trăn tựa như đang chơi đập chuột, nơi nơi đào hang đào động, trừ những người cố ý muốn đặt bẫy tỷ như Lý Giai Hào, thì có khi cũng liên lụy kéo người ngoài cuộc vào tỷ như Triển Huy…từ khi được Triệu Trăn nhắc nhở, Triển đại ca vẫn luôn phái thân tín đi điều tra Lý Giai Hào, điều tra càng sâu càng cảm thấy tên này có vấn đề, rất nhanh đã bị hắn tra được tâm tư xấu xa của Lý Giai Hào! Đệ khống cuồng Triển đại ca tức điên rồi, hai mắt đỏ hằn chộp lấy khối nghiên đài, thề muốn đập chết Lý Giai Hào! Triển đại tẩu bình tĩnh nói: “Tuyệt bản cổ nghiên khắp thiên hạ chỉ có một cái đó.” Triển đại ca tay cầm nghiên đài run a run, nhẹ nhàng buông bảo nghiên yêu quý xuống, lại cầm lên một bó bút lông muốn đâm chết Lý Giai Hào! Triển đại tẩu thản nhiên nói: “Danh gia danh phẩm mỗi cái đều là tuyệt bản.” Triển đại ca khóe miệng giật a giật, cẩn thận móc từng cái bút lông vất vả lắm mới kiếm được lên giá treo, lại bưng lên đồ rửa bút cực lớn muốn dìm chết Lý Giai Hào! Triển đại tẩu đưa chén trà cho phu quân: “Buông đồ rửa bút hồi môn của thiếp xuống, dùng chén trà này trước đi, không chết được thì có thể dùng chậu rửa mặt.” Triển đại ca bĩu môi, tựa như bóng bay bị thủng triệt để xẹp lép, đấm ngực dẫm chân nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó ta nên cố gắng học võ!” Không sai, Triển gia có ba cao thủ, Triển phụ thân, Triển nhị thúc và Triển tiểu đệ, duy độc Triển Huy mười tám môn võ nghệ đều dặt dẹo, ở trong giang hồ có thể lăn lộn tầng nhị lưu cũng là vì nể mặt lão cha, thúc thúc và tiểu đệ hắn mà thôi. Kỳ thật gen Triển gia rất tốt, thiên phú học võ của Triển Huy cũng không tệ, nhưng hắn thuần túy là lười luyện, dù ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thì cũng cao hơn một bậc so với người giang hồ bình thường. Cả đời Triển Huy có hai đam mê lớn nhất, một là kiếm tiền, hai là tiêu tiền, may mà Triển Huy trời sinh biết kiếm tiền, tiền kiếm được vĩnh viễn nhiều hơn số tiêu đi, thậm chí người Triển gia đồng tâm hiệp lực cùng nhau tiêu tiền cũng xài không hết. Triển đại tẩu tùy tay rút ra quyển giáo trình vỡ lòng luyện võ của Triển Tân Duệ, đập lên đầu Triển Huy mặt mày tội nghiệp nét mặt già nua một cái. “Mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ tập cũng chưa muộn, Khương Tử Nha 80 tuổi mới bái tướng, tướng công vẫn còn trẻ lắm.” Triển Huy xấu hổ cào cào cằm: “Ai nha, hôm nay cha mẹ và nhị thúc sẽ tới nơi đi!” Như thế cứng ngắc lảng sang đề tài khác, Triển đại tẩu thật sự lười phản ứng hắn. Vừa nghĩ tới bảo bối đệ đệ bị người ý dâm mỗi ngày, Triển Huy tựa như uống nửa cân hoàng liên*, phun ra nhanh hơn bao giờ hết. Bị phu nhân nhà mình vỗ vỗ mấy cái, Triển Huy nổi điên đã khôi phục được bình tĩnh. Vì danh dự của Triển Chiêu, chuyện này vạn lần không thể để lộ ra ngoài, ngoại trừ Lý Giai Hào, còn phải đem những tên biết được một lưới bắt hết. Triển Huy bây giờ mới hiểu được, vì sao Triệu Trăn lại quanh co lòng vòng tìm hiểu nội tình Lý gia, hóa ra là đang thử địa vị của Lý Giai Hào. (*Hoàng liên: thuốc đông y có vị đắng nhất trong các loại thuốc) Triển Huy chung quy còn do dự chuyện tình cảm họ hàng, sau khi suy nghĩ cả buổi sáng, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn chủ ý của Triệu Trăn. …………………. Bên kia, mọi người đều đang vì Triển Chiêu mà đau đầu nhức óc, còn Triển Miêu Miêu vô tâm vô phế vẫn chẳng hay biết gì. Triển Chiêu động tác nhanh gọn, tìm được hơn mười người quen của Vương Vĩ và Từ Phú Bảo đến nhận xác, trong đó có không ít là các thị vệ có đầy đủ tâm lý tố chất. Sau khi trải qua từng người phân biệt, hai cái xác vô danh đích thật là Vương Vĩ và Từ Phú Bảo. Từ Phú Bảo không còn người thân nào, chỉ có vài người họ hàng xa bình thường cũng chẳng qua lại gì, hai bên không có cảm tình, ra vẻ khóc than hai tiếng rồi thôi. Họ hàng Từ Phú Bảo vô cùng phối hợp với Khai Phong Phủ, tỏ vẻ: “Khi nào các ngài phá án, khi đó chúng ta tới lĩnh thi thể.” Nhưng mẫu thân Vương Vĩ lại không dễ nói chuyện, khóc lóc nỉ non đòi muốn chôn cất nhi tử mồ yên mả đẹp, mọi người tuy rằng đồng tình cảnh ngộ của bà tuổi già tang tử, nhưng vụ án còn chưa được phá, hung thủ còn chưa bắt được, thật sự không thể để bà ấy mang thi thể đi. Mẫu thân Vương Vĩ khóc thật lâu mới khôi phục lý trí, bổ nhào tới dưới chân Bao đại nhân, dập đầu nói: “Thanh Thiên đại lão gia, con ta chết oan chết uổng, khẳng định là do con tiện nhân kia hạ độc thủ!” Bao Chửng vội vàng gọi nha hoàn tới, đỡ mẫu thân Vương Vĩ lão lệ tung hoành: “Thái thái nói hung thủ là ai?” Lão thái thái cắn răng nói: “Là một con tiện nhân không biết xấu hổ, nghe nói là cung nữ đã phạm tội ở trong cung, không biết đã dùng yêu thuật hồ ly gì mê hoặc con ta, Nữ nhân kia vô môi vô sính (không bà mối không sính lễ) tự mình tìm tới cửa, còn chỉ vào bụng nói là con cháu nhà ta. Ta phi! Mơ tưởng lừa gạt nhi tử nhà ta làm tiện nghi cha! Con ta đuổi nàng đi, nàng ghi hận trong lòng…” Nói tới đây, lão thái thái bỗng nhiên linh cơ vừa động. “Đại nhân! Con ta còn trẻ mà chết, còn chưa kịp lưu lại người kế thừa hương hỏa. Cầu ngài đại phát từ bi thay ta tìm tôn nhi trở về, nếu thật sự là con cháu nhà ta, lão bà ta dù có táng gia bại sản cũng sẽ đem tôn nhi nuôi lớn! các ngài nói lại với nữ nhân kia, ta đồng ý cho nàng vào cửa!” Mọi người không dám nói chân tướng cho bà ấy, kỳ thật Bội Văn đã chết rồi, còn mang theo hài tử mới bốn tháng tuổi của nàng và Vương Vĩ. Trong lời nói của lão thái thái lại có thêm một vấn đề mới xuất hiện — Bội Văn là cung nữ hoán y viện, sao có thể ra khỏi cung tìm tới nhà Vương Vĩ được? Mẫu thân Vương Vĩ nói không rõ ràng: “Con ta từng nói qua hoàng cung có mật đạo, có thể tùy tiện ra vào, nữ nhân kia khẳng định cũng biết.” Triển Chiêu nói: “Vương Vĩ có nói với thái thái vị trí mật đạo không?” Lão thái thái không hiểu gì: “Không có, lão bà ta chưa từng tới hoàng cung, cho dù có nghe qua cũng không nhớ được.” Lão thái thái còn nhớ thương chuyện tôn nhi: “Bao đại nhân ngài nhất định phải giúp ta tìm tôn tử, Vương gia nhà ta ba đời đơn truyền, không thể tuyệt tự, lão bà ta dập đầu cầu xin ngài!” Nói xong còn muốn quỳ xuống dập đầu, mọi người rất vất vả mới khuyên được. Tiễn bước lão thái thái đã muốn chết tâm, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Triển hộ vệ đồng thời thở dài… Triển Chiêu sờ cằm: “Bội Văn và Vương Vĩ đều đã chết, hai bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy gì bên trong mật đạo mới rước tới họa sát thân? Hay là người trong mật đạo phát hiện bọn họ nên mới giết người diệt khẩu để bảo hộ mật đạo?” Công Tôn nói: “Ta đã có kết quả khám nghiệm tử thi, Vương Vĩ và Từ Phú Bảo đều bị người cắt yết hầu chí tử, một đao mất mạng, vết cắt chỉnh tề. Đáng tiếc thi thể tổn hại quá nghiêm trọng không lưu được manh mối hữu dụng nào khác, xem ra chúng ta chỉ có thể triển khai điều tra từ thùng nước gạo.” Triển Chiêu nói: “Vị trí để thùng nước gạo ở phố Bắc, Lâm Giang lâu phố Bắc lưu lượng người lớn, cộng thêm tửu lâu trà quán nhà nghỉ ước chừng có hơn mười nhà, dân chúng quanh đó cũng tới đổ nước gạo ở đó. Chỗ Dương lão đầu để thùng nước gạo là ở dưới chân cầu, người đứng trên cầu vừa lúc có thể đổ nước gạo vừa có thể nhìn được vào bên trong thùng.” Triển Chiêu dùng chiều cao của mình để ước lượng độ lớn nhỏ của thùng gỗ: “Thùng nước gạo của Dương lão đầu rất lớn, hai người trưởng thành cuộn mình nằm bên trong, cũng chỉ chiếm một nửa thùng gỗ. Nếu hung thủ sớm ném thi thể vào bên trong thùng, khẳng định người đi đổ nước gạo sẽ phát hiện ra ngay thi thể, cho nên hung thủ chỉ có thể đợi thùng nước gạo đầy được một nửa mới ném thi thể của Vương Vĩ và Từ Phú Bảo vào bên trong, thi thể chìm xuống bên dưới, hết thảy đều thần không biết quỷ không hay.” Bao đại nhân lên tiếng: “Triển hộ vệ nói có lý, chứa đầy nửa thùng nước gạo hẳn là khoảng chạng vạng tối, mà Dương lão đầu trời vừa tối sẽ tới lấy nước gạo, thời gian để hung thủ ném xác rất ngắn. Hỏi dân chúng quanh đó xem, trong khoảng thời gian đó có người khả nghi nào tới gần thùng nước gạo không?” “Vâng.” ……………………. Lại nói tới Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường, hai người ra khỏi cung đi tới  『 phủ 』 tìm Triển Chiêu, thuận tiện thương thảo đại kế báo thù! Triệu Tiểu Trăn là người rất có kiên nhẫn, thích lùi mà đan lưới, ngồi chờ cá mắc câu. Bạch Ngọc Đường lại là người khoái ý ân cừu, thích hiện thế hiện báo, phản đối lề mề dây dưa. Giữa hai người phải có Triển Chiêu mới có thể hòa bình sống chung, thiếu đi Triển Miêu Miêu tác dụng bôi trơn, hình thức ở chung hằng ngày chính là bới lông tìm vết, trâm chọc trào phúng lẫn nhau. Triệu Tiểu Trăn nhanh mồm nhanh miệng, Bạch Ngọc Đường võ công cao cường, một là bánh bao động khẩu không động thủ, một là đại hiệp động thủ bất động khẩu, hai người nếu không đánh đại chiêu, chỉ tiểu đánh tiểu nháo thì lực lượng ngang nhau. Trong vấn đề Lý Giai Hào, Triệu Trăn đã thiết lập bố cục, bày ra một bàn cờ lớn, chỉ chờ các vi trí di chuyển đúng chỗ cuối cùng thu lưới. Bạch Ngọc Đường không có nhiều tâm tư như vậy, lấy bản lĩnh của hắn, hoàn toàn có thể một mình một ngựa cầm đao bắt giặc phải bắt vua trước, cũng có thể đạt được hiệu quả tương đương. Hai người có chung mục đính, kế hoạch thực hiện lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, căn bản không thể đạt thành nhất trí. Triển Chiêu về tới nhà, xa xa nhìn thấy hai người kia đang giận dỗi nhau, ai cũng không thèm để ý tới ai. Triển Chiêu nhịn không được cười nói: “Hai ngươi lại làm sao vậy?” nói đến cũng quái, lúc trước là mình và Bạch Ngọc Đường giận dỗi, giờ lại là Bạch Ngọc Đường và Triệu Trăn giận dỗi, Ngự Miêu đại đại tự hào tỏ vẻ — quả nhiên Miêu gia là người đứng đắn, chỉ có con chuột kia là thích giận dỗi ~ Bạch Ngọc Đường cúi đầu uống trà, rõ ràng cự tuyệt trả lời vấn đề này. Triệu Trăn nhanh chóng bày ra bản mặt bán manh, nhào tới ôm đùi sư phụ: “Sư phụ, ta phải học võ bao lâu nữa mới trở nên võ nghệ cao cường, trở thành cao thủ vô địch thiên hạ, sau đó đánh bay Bạch đại ca!” Triển Chiêu khóe miệng co rút, mơ hồ nghe được bốn phương tám hướng vang lên tiếng cười trộm, mục tiểu của Triệu Tiểu Trăn quá xá lớn, chỉ sợ cả đời này cũng không thực hiện được. Triệu Trăn không muốn đả kích nhiệt tình học võ của tiểu đồ đệ, đành phải vừa dỗ vừa lừa gạt nói: “Ngươi chăm chỉ học, một ngày nào đó là có thể đánh bay hắn.” “Đúng vậy, một ngày nào đó.” Bạch Cốc xuất quỷ nhập thần ngồi trên nóc nhà, trong lòng ôm một con mèo lông trắng tinh: “Hắn so với ngươi lớn hơn gần hai mươi tuổi, chờ ngươi sáu mươi tuổi, hắn đã gần tám mươi, ngươi nhất định có thể đánh bay hắn. Hoặc là chờ ngươi tám mươi, hắn đã mồ yên mả đẹp, ngươi có thể đánh bay bia mộ của hắn.” Bạch Cốc còn rất vui vẻ tự tiêu khiển, nói xong lời nói đùa liền ôm bụng cười như nắc nẻ ngửa tới ngửa lui. Triển Chiêu hết nói nổi, đây là lời cha ruột nên nói sao? Bạch Ngọc Đường thản nhiên cất giọng nói: “Ngươi cũng lớn hơn ta hai mươi tuổi đấy.” Tiếng cười của Bạch Cốc ngưng bặt. Triệu Tiểu Trăn chuyên gia đánh trống lảng, thành công nói lảng sang chuyện khác lừa dối qua ải! [Tung hoa] Triển Chiêu đã không còn nhớ chuyện Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường giận dỗi nhau, dù sao hai tên nhàn rỗi này ngày nào mà chả giận dỗi nhau vài lần. Triển Chiêu đại khái kể lại tiến triển vụ án, lại nói với Triệu Trăn: “Cho ta mượn hai ám vệ, nha dịch chỉ biết điều tra công khai, ngầm dò hỏi giao cho ám vệ càng yên tâm hơn.” Triệu Trăn tự nhiên đồng ý, bé nghe Triển Chiêu nhắc tới phố Bắc, phản ứng đầu tiên chính là Lâm Giang lâu cũng ở đó… Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường đồng thời liếc nhau: khỏi cần rối rắm, nếu Lý Giai Hào liên quan tới vụ án giết người, Triển Chiêu dù thế nào cũng nhất định không bỏ qua cho gã. Hết chương 94