(Bạch Cốc (Báigǔ) và Bạch Cốt (báigǔ) đọc giống nhau)
Lại nói, Triệu Tiểu Trăn trăm năm chuyên tâm tìm chết cố ý hãm hại Bạch Ngọc Đường phun trà, được Triển Ngự Miêu bao che khuyết điểm bế đi trốn khỏi hiện trường. Triển Chiêu liều mạng nghẹn một hơi nhịn cười, bởi vì nhẫn quá vất vả, Triển nam hiệp khinh công cái thế suýt nữa nín cười tới tắt thở, hại nhóm ám vệ lo lắng đề phòng nơi nơi, rất sợ Triển Chiêu đột nhiên từ trên trời rớt xuống, đánh rơi tiểu Hoàng thượng máu ít da mỏng của bọn họ.
Tới ngoài cửa thư phòng của Bao đại nhân, Triển Chiêu buông Triệu Tiểu Trăn vừa ‘thoát khỏi miệng Chuột’ ra, hít sâu một hơi rồi thống thống khoái khoái cười to một tiếng. Tươi cười là một loại biểu tình tràn ngập năng lượng, mỗi ngày cười một lần, phiền não giảm bớt, tâm trí trì trệ cũng trở nên sáng sủa.
Triển Chiêu trong trẻo cười vang và Triệu Tiểu Trăn non nớt cười xấu xa thật lâu không ngừng, trong tiếng cười hai người bao hàm vô tận hoan hỉ. Ngay cả Bao đại nhân đang đau đầu vì vụ án cũng cảm thấy sự sung sướng trong tiếng cười cả hai, tâm tình rối rắm cũng buông lỏng, khóe miệng rủ xuống cuối cùng cũng nhếch lên.
Bao đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai cái đứa này…”
Bao đại nhân nhìn thấu mọi việc thầm nghĩ – cười thành như vậy, khẳng định lại kết phường khi dễ Bạch Ngọc Đường rồi.
Hai thầy trò đứng trước cửa thư phòng Bao đại nhân cười đến độ không thẳng nổi thắt lưng mới thấy Bạch Ngọc Đường mặt đen xì xì từng bước đi tới. Triệu Tiểu Trăn nén cười đứng lên, chui vào lòng Bao đại nhân tiếp tục cười ha hả. Triển Chiêu lại hoàn toàn không chút cố kỵ, khoác bả vai Bạch Ngọc Đường cười tới rút gân, sắc mặt Bạch Ngọc Đường ngày càng đen đặc, nhưng ánh mắt vẫn thực nhu hòa, hắn niết niết gáy Triển Chiêu uy hiếp: “Mèo thối, không cho cười.”
Bao đại nhân ôm Triệu Trăn dở khóc dở cười: “Có chuyện gì?”
Mỗi lần nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng chung một chỗ, Bao đại nhân bất giác não bổ căn bản không dừng lại được! rõ ràng tính cách hai người thuộc kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vì sao đứng chung một chỗ lại thuận mắt đến vậy? Vì sao ở cạnh nhau lại có thể hòa hợp đến vậy? Vì sao càng nhìn càng thấy xứng đôi thế này?
Di….
Bao đại nhân nghi hoặc: Vì sao ta lại cảm thấy hai nam nhân xứng đôi? Nhất định là có cái kỳ quái gì đó trà trộn đầu vào rồi!
Cũng khó trách Bao đại nhân cảm giác hai người bọn họ xứng đôi, tuy rằng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tính cách khác nhau, nhưng bản chất lại vô cùng tương đồng.
Triển Chiêu khí chất đặc biệt, vừa có khiêm tốn nho nhã của văn nhân, vừa có phiêu dật tiêu sái của võ nhân, tựa như Phật gia dữ thế vô tranh, vừa thông suốt minh tuệ, vừa giữ vững bản chất thuần túy, phức tạp và đơn thuần đan xen với nhau mới tạo thành Triển Chiêu độc nhất vô nhị.
Bạch Ngọc Đường dung mạo tuấn mỹ tùy ý trương dương, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn chính là kinh diễm, ánh mắt thứ hai sẽ là tự ti mặc cảm, càng tiếp xúc với Bạch Ngọc Đường hoàn mỹ vô khuyết, lại càng cảm thấy mình không bao giờ có thể bằng hắn, cho nên người nào không có tấm lòng bao dung độ lượng, căn bản không có khả năng trở thành bằng hữu của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu lại giống một ly nước ấm ngọt lành, không nóng bỏng cũng không nhạt nhẽo, ánh nhìn đầu tiên thực thuận mắt, ánh nhìn thứ hai cảm giác người này thực không tệ, càng tiếp xúc lâu ngày càng cảm thấy hắn luôn hết lòng vì bạn bè, đối xử chân thành với mọi người.
Bạch Ngọc Đường được ông trời ưu ái, sinh ra là để đả kích phàm nhân trần tục.
Triển Chiêu lại được chúng sinh ưu ái, sinh ra đều được mọi người yêu quý.
Hai người đồng dạng đều được ưa thích, người thích bọn họ sẽ càng ngày càng thích, người ghen tị với bọn họ sẽ càng ngày càng ghen tị, đây chính là nguyên nhân luôn có người thấy bọn họ không vừa mắt. Nếu nói Bạch Ngọc Đường có thể chất chủ động kéo thù hận thì thể chất của Triển Chiêu chính là bị động hấp dẫn cừu hận, hai tên chuyên môn kéo cừu hận tụ tập chung một chỗ, này chính là kéo cừu hận x2, sức chiến đấu cường cường liên hợp cũng gần bằng Triệu Trăn…..
Nguyên nhân rất đơn giản, là một Hoàng đế nắm quyền sinh quyền sát trong tay, bản thân Triệu Trăn đã là một cái động không đáy hấp dẫn cừu hận rồi!
Bao đại nhân thường xuyên cảm khái: Ba người này tụ tập cùng một chỗ, rất là kích thích….
………………………
Cáo biệt Bao đại nhân không yên lòng, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Triệu Trăn bắt cóc theo Công Tôn tiên sinh y thuật siêu quần, cưỡng chế tặng kèm thêm quà khuyến mại Phi Tinh tướng quân rời đi. Từ sau khi Triệu Trăn thăng quan tăng lương cho Bàng Thống, giao hết trọng trách bảo vệ thành Biện Kinh cho Bàng Thống, Phi Tinh tướng quân càng ngày càng nhàn rỗi, từ Chiến thần biên ải biến thành trạch thần suốt ngày ru rú trong nhà!
Hoạt động hằng ngày của Bàng tướng quân chính là – vào triều hạ triều, đi quân doanh kiểm tra luyện binh, thời gian còn lại dành hết cho việc quấy rối Công Tôn.
Dân chúng Khai Phong Phủ bỗng nhiên trở nên cảnh giác, Bàng tướng quân ngày càng thân dân, lúc trước là Chiến thần Đại Tống xa tít chân trời, cư nhiên đang ở ngay gần chúng ta! Ngoại trừ khí tràng cường đại không thích nói chuyện ra thì Bàng tướng quân cũng giống hệt người bình thường, có hai mắt một mũi một miệng, căn bản không có ba đầu sáu tay bảy mươi hai phép biến hóa như trong lời đồn!
Còn giới quyền quý kinh thành lại cảm thấy Bàng tướng quân càng ngày càng xa xôi, lúc trước còn có thể mặt dày tới gần, nhưng hiện tại ngay cả bóng dáng cũng sờ không tới!
Bàng Thống không kiên nhẫn trong chuyện xã giao, nhưng đánh nhau không phải chuyện của một mình hắn, mấy chục vạn đại quân cùng hắn vào sinh ra tử, vạn nhất bọn họ ở tiền tuyến liều sống liều chết, mà trong triều lại có người đâm hắn một đao, cắt đứt lương thảo hoặc buông lời gièm pha trước mặt Hoàng thượng, chỉ vài phút là có thể tiêu diệt đại quân mấy chục vạn người! tuy rằng Bàng Thống chán ghét xã giao nhưng không hề tùy hứng với sinh mạng của tướng sĩ, vô luận có không kiên nhẫn thế nào thì hắn đều có mặt tham dự đầy đủ các loại danh mục tụ hội, nói chung lộ mặt cũng là một loại thái độ.
Từ khi có được sự ủng hộ của Triệu Trăn, hết thảy mọi thứ đều không còn giống như trước. Bàng Thống minh bạch vị trí của hắn đã không còn thuận lợi mọi bề, hắn chỉ cần an phận thủ thường là được, những gì hắn muốn Triệu Trăn tự nhiên sẽ ban cho hắn, tiền đề là hắn phải tuyệt đối trung thành.
Triệu Trăn thích Bàng Thống thức thời, cũng nguyện ý cho Bàng Thống sự tín nhiệm trong giới hạn lớn nhất, trấn an một con chó chỉ cần cho nó đầy đủ xương, trấn an một mãnh hổ cần phải bỏ ra cả cánh rừng già làm giá. Có thể nói đây là sự tổn thất khá lớn trong một thời gian ngắn nhưng thời gian lâu dài tính ra cũng khá ổn, chung quy trung khuyển chỉ có thể trông nhà, mãnh hổ lại có thể mở mang bờ cõi, Triệu Trăn không ngu ngốc mà làm loại chuyện ném dưa hấu chọn hạt mè.
Cơ hồ những đế vương tuổi trẻ, đều thích trọng dụng những thần tử có chí tiến thủ và mạnh mẽ giống mình, Triệu Trăn cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, Triệu Trăn làm càng triệt để, bé không quan tâm gia thế bối cảnh chỉ để ý người này có năng lực gì, chỉ cần là người tài ba dị sĩ sẽ thu nạp, ngay cả thương nhân xếp hạng thấp nhất trong tầng lớp sĩ nông công thương cũng có cơ hội được trọng dụng. Thế lực chân rết của Triệu Trăn đã len lỏi khắp các giai tầng từ quân sự chính trị cho tới thương nhân văn sĩ, tin tưởng không tới vài năm nữa, Đại Tống triệt để biến thành thiên hạ của Triệu Trăn.
…………………
Vì tránh để dân chúng quá mức nhiệt tình tới vây xem, mọi người cố ý chọn một con đường nhỏ tĩnh lặng mà đi.
Mọi người đi ở phía trước liền nghe phía sau vang lên tiếng sột soạt, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu sắc mặt thay đổi, Bàng Thống ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn… dần dần, đến Triệu Trăn cũng phát hiện, ngay cả Công Tôn không biết võ công cũng nhận ra – phía sau có người đang theo dõi bọn họ!
Không phải tên theo dõi võ công thấp mà thật sự là do tên theo dõi tạo ra tiếng động quá lớn!
Loại cảm giác này giống như ngươi biết rõ phía sau có cái gì đó nhưng lại không cảm giác được sự tồn tại của nó, mà nó vẫn luôn lải nha lải nhải bên tai ngươi, cảm giác giống như sau lưng có một bóng ma bám theo vậy đó! Mọi người rất muốn giả bộ như không có việc gì nhưng nội dung đối thoại sau lưng khiến người ta hết nói nổi…
“Thiếu chủ của chúng ta soái soái soái càng soái soái soái ~~”
“Thiếu chủ phu nhân hôm nay cũng manh manh đát ~~”
“Mới mấy năm không gặp mà con đã lớn như vậy rồi a~~”
“Đứa nhỏ này giống thiếu chủ bạch bạch đát ~~”
“Ánh mắt vừa to vừa tròn giống thiếu chủ phu nhân nha ~~”
“Ngao ngao ngao nhìn thấy thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân ân ái như vậy ta liền sáng mắt a ~~”
Cả đám trăm miệng một lời đồng thanh nói: “Anh anh anh anh anh anh, chúng ta đều sáng mắt!”
Khóe miệng Triệu Trăn giật a giật: vì sao không ai nghi ngờ chuyện hai nam nhân có thể sinh con chứ?
Triển Chiêu xấu hổ! Hận không thể dùng vũ lực để trấn áp!
Có thể vui vui vẻ vẻ bàn luận mấy vấn đề ngu ngốc thiếu muối kiểu này, nhất định là nhóm manh hóa Bạch Cốt sơn chúng quỷ, nghe bọn họ mở mồm ra là lải nhải ‘thiếu chủ phu nhân’, Triển Chiêu liền cảm thấy đầu đau, dạ dày đau, đầu gối đau! Đặc biệt là khi Công Tôn và Bàng Thống đều nhìn qua, càng khiến Triển Chiêu áp lực lớn!
Cho dù các ngươi có dùng sức nhìn ta thì Triệu Tiểu Trăn cũng không phải do ta sinh a, Thái hậu nương nương và Tiên đế đang nhìn các ngươi đó a a a!!!!
Đáng giận nhất là, Triển Chiêu lại không thể ra mặt bịt miệng Bạch Cốt sơn chúng quỷ lại, bọn họ cũng không có chỉ mặt gọi tên nói ‘Triển Chiêu là thiếu chủ phu nhân của chúng ta’, hắn vội vội vàng vàng nhảy ra phản bác, chẳng phải càng chứng tỏ có tật giật mình, cái ghế ‘thiếu chủ phu nhân’ ngồi càng vững hay sao….
Ngẫm lại tâm càng đau! Sao không gọi là cô gia chứ! (cô gia: con rể)
(= ̄w ̄=) Ngự Miêu đại đại, ngươi xác định trọng điểm là cái này sao….
Bạch Ngọc Đường thật sự không nhịn được nữa, giận dữ lãnh giọng nói: “Ra hết đây cho ta!”
Bạch Cốt sơn chúng quỷ hình dạng kỳ quái ngoan ngoãn ló ra, vị trí xuất hiện cũng thực kỳ ba, có chích quỷ ngồi xổm trên cành cây trụi lủi, ý đồ dùng hai cái cành cây trơ trọi che đi thân hình cường tráng của mình; có chích quỷ quỳ rạp trên mặt đất, ý đồ lăn lộn dùng bùn đất để che dấu sự tồn tại của mình; có chích quỷ cuộn mình dưới xà nhà, dùng hai viên ngói che mắt mình đi giả vờ như ‘ngươi không nhìn thấy ta’; Có chích quỷ bám dính lên tường, tự thôi miên bản thân mình chỉ là một cành cỏ khô; còn chích quỷ kỳ quái nhất lại dùng một cái dây thừng vắt ngang cành cây, giả vờ mình là xác chết treo cổ tự tử….
Mọi người trầm mặc thật lâu, Triệu Trăn trầm mặc thật lâu, ám vệ cũng trầm mặc thật lâu.
Thật lâu thật lâu sau Triệu Trăn mới khó nhọc mở miệng: “Không được học theo bọn họ, trăm ngàn lần không được học, ai dám học theo về sau đừng vác mặt tới gặp ta!”
Tuy rằng Triệu Trăn không điểm danh là ai nhưng chúng ám vệ vẫn dùng lực gật đầu, chúng ta là ám vệ Hoàng gia ‘cấp bậc cao tầng đại khí, khiêm tốn xa hoa có nội hàm’ được Thánh Thượng khâm điểm! mới không thèm học mấy chiêu thức kỹ năng manh hóa xuẩn manh như vậy đâu! Nhưng mà… thắt cổ lão ca thực sáng tạo nha, mạnh mẽ tán thưởng!
Bạch Ngọc Đường trưởng thành so với năm đó đã ổn trọng hơn rất nhiều, nếu là thiếu niên Bạch Ngọc Đường khí thịnh ngạo kiều năm đó chắc chắn sẽ nổi giận điên người, nhưng hiện tại Bạch Ngọc Đường là người thành thục ổn trọng lạnh lùng, chỉ đứng phóng lãnh khí, Bạch Ngọc Đường nhớ rõ Triển Chiêu đã từng nói ‘đánh nhau ngoài đường sẽ bị Bao đại nhân ném vào Tây Sơn cải tạo lao động’ bởi vậy dù tâm đau nhưng vẫn phải nhẫn nại, trước mắt phải túm nhóm manh hóa dọa người này lĩnh về nhà đã, khi đó sẽ có rất nhiều thời gian chậm rãi thu thập bọn họ!
Nhiều người rêu rao khắp nơi như vậy sẽ khiến người dân chú ý, huống chi tạo hình của Bạch Cốt sơn chúng quỷ thực sự không dễ nhìn, niên nữ lão hữu tạo hình khác nhau, điểm chung duy nhất chính là lôi thôi lếch thếch. Quần áo trên người lố lăng kỳ quái, mặc dù sạch sẽ nhưng vẫn có cảm giác ăn mày giả dạng. Cho nên mọi người trực tiếp dùng khinh công bay về nhà, Công Tôn vốn muốn tự mình đi bộ về nhưng lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra miệng đã bị Bàng Thống khiêng lên vai vác đi.
Công Tôn bị Bàng Thống khiêng tới khiêng lui đã thành thói quen, biết cự tuyệt cũng vô dụng, dứt khoát điều chỉnh một tư thế thoải mái nằm im hưởng thụ.
Khi mọi người về tới nhà, thấy Bạch Cốc tựa như chủ nhà nhìn trúng hòn giả sơn trong viện.
Một mình một bầu rượu, Bạch Cốc tiêu tiêu sái sái ngồi hóng gió độc ẩm, thật sự có cảm giác vũ hóa đăng tiên*. Triệu Trăn không cách nào hình dung cảm giác Bạch Cốc cấp cho người khác, có đôi khi hắn tựa như một lão nhân bị thế sự xoay vần mệt mỏi không chịu nổi, có lúc lại giống như một quý công tử không rành thế sự không biết nỗi khổ dân gian. Dung mạo Bạch Cốc tựa hồ không bị lão hóa, khí chất lại thường xuyên thay đổi, tựa như cảm giác mở miệng gọi tên hắn. (vũ hóa đăng tiên: người nhẹ tung bay rời khỏi trần thế hóa thành tiên)
Khi ngươi gọi Bạch Cốc, trước mắt sẽ xuất hiện ruộng lúa mì vàng óng vô bờ, ngũ cốc được mùa đại cát đại lợi.
Nhưng khi gọi Bạch Cốt, lại chỉ nhìn thấy một bãi tha ma mênh mông rộng khắp, xương cốt trắng xóa cỡ nào tiêu điều….
Hết chương 89
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
65 chương
28 chương
40 chương
31 chương
16 chương