Cung nhau ngủ gì gì đó, loại lý do vô tình vô nghĩa cố tình gây sự này, trong lòng Triệu Trăn chỉ biết ha hả cười đồng thời máu nóng sôi trào!
Ánh mắt Thừa Ảnh kiên định, cho dù bị ánh mắt sắc như lưỡi dao của nhóm ám vệ chiếu vào sắp biến thành con nhím, hắn vẫn như cũ sống lưng thẳng tắp lập trường kiên định không lung lay.
Triệu Trăn trừng mắt nhìn Thừa Ảnh không muốn tốn hơi thừa lời, kỳ thật phương pháp trả thù Thừa Ảnh có rất nhiều, chỉ cần Triệu Trăn hơi thân cận với các ám vệ khác một chút, lập tức có thể khiến Thừa Ảnh âm u cả ngày. Nhưng Triệu Trăn không muốn làm như vậy, ôn nhu hư tình giả ý là sự lừa gạt tàn nhẫn nhất, bé đã từng nhấm nháp loại tư vị khắc cốt ghi tâm này, nên không muốn khiến các ám vệ có ảo giác không thực.
Triệu Trăn tuy rằng thường xuyên gạt người, nhưng không bao giờ dùng tình cảm để lừa gạt người khác, bởi vì người bị tình cảm lừa gạt đều là những người thật tâm đối xử với ngươi.
Trong cuộc đời, con người sẽ gặp vô số người thoáng qua, nhưng có mấy ai là thực tâm với ngươi? Chính vì rất thưa thớt như vậy mới càng trân quý.
Đối với điều kiện Thừa Ảnh đưa ra, Triệu Trăn cố gắng đè nén sự tức giận mà thật sự tự hỏi, từ góc độ khách quan mà phân tích, đơn thuần ngủ cùng nhau là có thể lấy được tình báo trọng yếu, cuộc mua bán này vẫn là mình được lời.
Từ góc độ tình cảm nhìn lại, đời trước lăn lộn trong giới giải trí, mỗi ngày không biết có bao nhiêu diễn viên nhầm đường lạc lối, vì kiếm một cơ hội vươn lên mà bọn họ có thể bán đứng thân thể mình, bán đứng tôn nghiêm mình, bán hết thảy những gì kim chủ muốn. Đời trước Triệu Trăn từ tầng dưới cùng một đường leo lên, dù khi chỉ là một nghệ sĩ bình thường chưa nổi danh cũng không chịu bán mình, đời này làm hoàng đế ngược lại lưu lạc tới nông nỗi phải bán mình lấy tin, cho dù chăn bông không biết nói chuyện nhưng Triệu Tiểu Trăn vẫn cảm thấy dày đặc ác ý đến từ đại vũ trụ…
Tựa hồ nhìn thấu rối rắm của Triệu Trăn, Thừa Ảnh lập tức giải thích rõ ràng: “Ta không có ý gì khác, chỉ là ngủ trên xà nhà không thoải mái mà thôi.”
Ý của hắn chính là, ngủ với ta so với ngủ trên xa nhà thoải mái hơn? Giải thích thế này còn không bằng đừng giải thích! Cầu ngậm miệng!
— Triệu Tiểu Trăn thoát cương não bổ…căn bản không kiềm lại được!
Từ sau khi hai người xảy ra xung đột, Thừa Ảnh rốt cuộc không đoán được tâm tư Triệu Trăn nữa, nói cái gì sai cái nấy, nói nhiều sai nhiều, có đôi khi không nói cũng sai, càng muốn vãn hồi càng sai trầm trọng. Thừa Ảnh thúc thủ vô sách — bó tay hết cách, mỗi ngày nhìn thấy Triệu Trăn tâm can ngứa ngáy, vẫn nhịn không được mà trêu chọc bé con lông tơ mềm mại, đáng tiếc tiểu sủng vật được âm yếm không chút cảm kích, thuận mao vẫn tạc mao, vuốt ve cũng tạc mao, tóm lại lúc nào cũng tạc mao tạc mao tạc mao…
Ngay chính Triệu Trăn cũng không ý thức được, mỗi lần thấy hắn nhìn qua, Triệu Trăn lại như mèo con nhìn thấy địch nhân cường đại. Hắn vừa tới gần một bước, mèo con lập tức đề cao tinh thần cảnh giác lùi về sau hai bước, đôi mắt mèo tròn xoe khẩn trương hề hề nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần hắn dám bước thêm một bước, lập tức xù lông lộ móng vuốt mà cào hắn tới hoa mắt chóng mặt.
Tiểu lão hổ chưa lớn vừa nhuyễn manh vừa hung tàn, vô luận khoác bên ngoài một lớp da lông nhỏ xinh yếu đuối, thì vẫn không thể nào che dấu nổi hùng tâm của bách thú chi vương. Có đôi khi thật muốn bắt lấy nó, đánh gãy tứ chi của nó, chặt đứt vuốt sắc, nhổ hết răng sữa, khiến nó vĩnh viễn không thể lớn lên được, cả đời nhốt nó trong lòng mình, khiến nó chỉ có thể dựa vào một mình ta, khiến nó mất đi hết thảy mọi thứ xung quanh chỉ còn lại một mình ta! Chỉ duy nhất một mình ta….
Nhưng, ta luyến tiếc.
Luyến tiếc, nên chỉ có thể tự thỏa hiệp.
Thừa Ảnh bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi không thể thành thật vài ngày chứ, đừng lúc nào cũng chui đầu vào đầm rồng hang hổ, nơi đó lại không có lợi gì, ngươi liều mạng muốn đâm đầu vào chỗ chết như vậy để làm gì? Trong mật đạo có rất nhiều cơ quan, nguy hiểm trùng trùng, đường đi phức tạp rắc rối không có quy luật, phương pháp thoát khỏi mật đạo chỉ được truyền miệng qua mỗi đời đế vương, Tiên đế chưa kịp nói lại cho ngươi, vậy mật đạo kia đã bị thất truyền. Ta chỉ biết cửa vào mật đạo, không biết cách phá giải cơ quan.”
Triệu Trăn thừa thắng xông lên: “Cửa mật đạo ở đâu?”
Thừa Ảnh lắc đầu: “Nói cho ngươi, ngươi khẳng định sẽ nhịn không được mà lẻn vào đó xem, nơi đó rất nguy hiểm, ta không chắc sẽ bảo hộ ngươi toàn thân trở ra.”
Triệu Trăn lập tức phản bác: “Ta không cần ngươi bảo hộ!”
Thừa Ảnh đuôi lông mày nhướn lên: “Dù sao mật đạo cũng đã bị ta phá hỏng hoàn toàn, các ngươi có tìm được cửa cũng không vào được.”
Triệu Trăn bị Thừa Ảnh chặn họng tới buồn bực: lão hổ không phát uy ngươi thực coi ta là mèo bệnh! Triệu Trăn yên lặng thầm nghĩ mấy chủ ý xấu xa, trong đầu hiện lên vô số chiêu giết người, cọ cọ gối đầu tiến vào mộng đẹp, ở trong mộng còn dùng bom nguyên tử oanh tạc Thừa Ảnh một ngàn lần, một ngàn lần!
……………………..
Vì muốn tìm Vương Vĩ và Từ Phú Bảo, Khai Phong phủ tới từng nhà cẩn thận xét hỏi.
Mọi người đều tỏ vẻ: bình thường đều thấy hai tên đó chơi bời lêu lổng đông du tây cuồng trên đường phố, hai tên cá mè một lứa suốt ngày rượu chè cờ bạc, có một thời gian còn bị chủ nợ đuổi đánh. Hai tên nhất cùng nhị bạch* lại lười lao động, mỗi ngày chỉ biết hết ăn lại uống miễn cưỡng sống qua ngày, lâu dần ngay cả sòng bạc cũng lười chứa chấp hai tên đó. Không ai nhớ rõ hai tên đó đã mất tích bao lâu, tựa như hai tên đó đột nhiên bốc hơi khỏi trái đất, sống không thấy người chết không thấy xác. (nhất cùng nhị bạch: một nghèo hai trắng tay)
Điều này khiến Triển Chiêu buồn ơi là sầu, tìm không thấy hai tên nghi phạm trọng yếu, vụ án chỉ có thể dựa vào manh mối chỗ cung nữ Bội Văn, nghĩ tới hoán y viện như lang như hổ, Triển đại nhân cảm thấy tóc rụng một mảng. Bạch Ngọc Đường cũng thấy đau đầu: “Ta thấy ngươi nhờ Phúc Tuyền đi thăm dò hộ đi, hắn ở trong cung thuận tiện hơn chúng ta.”
Triển Chiêu không vui: “Sao có thể được, tra án là chuyện của Khai Phong phủ, làm việc không thể chọn nhẹ sợ nặng!”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Ngươi có nguyên tắc như vậy, vậy ngươi tiến cung một mình đi, ta về nhà chờ tin tốt của ngươi.”
“Không được!” Triển Chiêu túm chặt tay áo Bạch Ngọc Đường giữ lại: “Hảo huynh đệ có phúc cùng hưởng!”
Bạch Ngọc Đường nghiêm túc tự hỏi: “Miêu nhi, từ khi ta nhận thức ngươi cho tới nay dường như ta chưa một lần được hưởng phúc, lần sau so với lần trước càng xui xẻo hơn.”
Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Vậy có họa cùng chia…”
Bạch Ngọc Đường đang định trêu chọc hai câu, bỗng cảm thấy phía sau có người lao tới, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nghĩ là tên móc túi nào đó, liền nghiêng người né đi. Triển Chiêu nghiêng đầu ngó qua, chỉ thấy một thanh xuân nữ tử một thân bố y té lăn quay trên mặt đất, nữ tử ngã xuống bị thương ở đầu gối, giãy dụa nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, đằng sau có mấy hán tử cao lớn thô kệch đang rầm rập đuổi theo, nữ tử rưng rưng hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang đứng gần nàng nhất.
Nử tử khóc lóc nói: “Công tử cứu ta! Cầu công tử cứu ta!”
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: vận đào hoa của Bạch Ngọc Đường quả thật muốn nghịch thiên, mỗi lần ra phố đều có nữ nhân khóc lóc cầu xin hắn ra tay cứu giúp.
Đầu Bạch Ngọc Đường càng đau tợn: từ khi có chứng bệnh sợ nữ nhân, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân phản ứng đầu tiên của hắn chính là dùng khinh công đào tẩu…
Mấy hán tử kia quần áo giống nhau, trên ngực có thêu dấu hiệu của Cẩm tú lâu, xem là hộ viện.
Cẩm tú lâu nổi danh là mỏ tiêu tiền, có một lần Triển Chiêu đi dạo phố, không đúng, là đi tuần phố, vừa lúc thấy hộ viện của Cấm tú lâu đang hùa nhau đuổi theo một trung niên nam nhân, không chỉ hất đổ mọi sạp hàng hai bên đường, còn xô ngã không ít người qua đường. Triển Chiêu thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, đánh nhóm tráng hán tới kêu cha gọi mẹ, đánh xong mới hỏi tiền căn hậu quả, thế mới biết trung niên nam nhân thiếu nợ không trả, Triển Chiêu đành chủ động ra tay đòi nợ giúp. Đừng thấy tráng hàn vai u thịt bắp, kỳ thật nhìn được mà không dùng được, bọn họ chỉ biết chút quyền cước công phu đủ để diễu võ dương oai hù dọa người mà thôi.
Từ khi bị Triển Ngự miêu đánh cho phù người, nhóm tráng hán cũng trở nên thành thật hơn, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi cũng không dám nhiễu loạn dân chúng, lại càng không dám chặn đường bắt nạt tiểu thương. May mắn bọn họ có chỗ cố kỵ, nếu không một tiểu cô nương thân thể mảnh mai kiều nhược, không chạy được hai mươi bước đã bị bắt lại.
Xa xa nhìn thấy một nhóm tráng hán rầm rập chạy tới, dân chúng thức thời chủ động dạt sang hai bên nhường đường. Nhóm tráng hán tinh thần hăng hái lao tới gần, thình lình thấy Triển Chiêu tươi cười ôn hòa đứng đó, theo bản năng cảm thấy hoa mắt choáng đầu, tứ chi vô lực, toàn thân xụi lơ cơ bắp chuột rút…Nhóm tráng hán cả kinh mặt cắt không còn chút máu, tập thể lập tức phanh gấp lại! bởi vì khoảng cách quá gần, hơn nữa lực ma sát đế giày không đủ, nhóm tráng hán hết người này tới người khác thi nhau nháo nhào chúi đầu xuống đất…
Triển Chiêu thấy vậy càng vui vẻ: “Hóa ra là các ngươi à, hết tháng giêng rồi không cần làm đại lễ này, ta cũng không có lì xì đâu. Lần trước không phải đã nói, Khai Phong phủ là nha môn phân rõ trái phải, chỉ cần các ngươi không nhiễu loạn dân chúng, dù chạy loạn trên đường ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh các ngươi.”
Nhóm tráng hán xấu hổ lục tục đứng lên, tên tráng hán bị đè ở dưới cùng, nhe răng nhếch miệng tươi cười nịnh nọt: “Chúng tiểu nhân có mắt không tròng, thật sự không nhìn thấy Triển đại nhân, từ khi được nghe lời dạy bảo của Triển đại nhân, chúng tiểu nhân cũng không dám… nhiễu loạn dân chúng, có lão thiên gia làm chứng!”
Triển Chiêu tốt tính nói: “Không cần phiền toái lão thiên gia, vừa rồi ta đã thấy, các ngươi không có nhiễu loạn dân chúng.”
Nhóm tráng hán yên lặng lau mồ hôi, mới vừa thả lỏng được một chút, lại nghe Triển Chiêu cười cười nói: “Chúng ta nói chuyện bức lương vi xướng nào.”
━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Tráng hán đầu lĩnh nhanh chóng giải thích: “Oan uổng quá Triển đại nhân! Chúng tiểu nhân dù có một trăm lá gan cũng không dám bức lương vi xướng a! Nha đầu kia là lão gia nhà chúng ta dùng tiền mua được từ bên ngoài, từ tám tuổi nuôi tới 16 tuổi, vốn định mấy ngày nay cất nhắc nàng lên làm thiếp, ai ngờ nha đầu kia không biết nặng nhẹ, không những ăn trộm khế ước bán mình mà còn trộm cả ngân lượng của cẩm tú lâu!”
Tráng hán đầu lĩnh cũng thực thông minh, con ngươi xoay chuyển nói với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, chúng tiểu nhân muốn báo án, tố cáo nha đầu kia ăn trộm đồ! Tiểu nhân tận mắt thấy nàng ăn trộm khế ước bán mình, kế ước bán mình vẫn được ghi rõ trong sổ hộ tịch, làm phiền Khai Phong phủ cấp lại một bản!”
Triển Chiêu nhìn tiểu nha đầu đáng thương, lại nhìn nhóm tráng hán đúng tình hợp lý: chuyện này không dễ làm a…
Cô nương kia sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Không! Ta không muốn! Ta không muốn gả cho lão nhân! Cứu mạng, ta không phải tự nguyện bán mình, ta không lấy tiền, ta không phải tự nguyện bán mình, là cha mẹ bức ta…” Cô nương khóc nức nở, nói năng lộn xộn.
Tráng hán vì cơ trí của bản thân mà tán thưởng một chút, đắc ý nói: “Hôm nay ngươi có khóc tới mù mắt cũng vô dụng, vốn là do ngươi không ngoan, cha mẹ ngươi mới bán ngươi cho lão gia nhà ta, lão gia nhà ta muốn kết hôn với ngươi thì đó là phúc của ngươi, ngươi có tự đi cáo trạng cũng không thắng được đâu!”
Triển Chiêu nghe gã nói, càng nói càng kỳ cục, trừng mắt lườm gã một cái, tráng hán đã quen bắt nạt kẻ yếu cũng không kiêng nể, cợt nhả nói: “Triển đại nhân ngài là người nói đạo lý, Khai Phong phủ là nha môn nói đạo lý, các ngươi không thể vì thấy nàng đáng thương mà bao che cho nha đầu đứng núi này trông núi nọ kia.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, tráng hán này có quỷ chủ ý gì, như thế nào lại quằng sang danh dự của Khai Phong phủ?
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Hiện tại làm sao đây?” chẳng lẽ có người muốn xoi mói?
Triển Chiêu nhún nhún vai: “Trước đưa hết về Khai Phong phủ.”
“Sau đó?”
“Giao cho Bao đại nhân.”
“Rồi sao?”
“Hết thảy phục tùng mênh lệnh của Bao đại nhân!” Triển Chiêu vẻ mặt đúng tình hợp lý nói.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu: “Miêu nhi, nguyên tắc của ngươi đâu?”
Câu trả lời của Triển đại nhân chính là một dấu chân đen xì rõ nét in trên lên mũi giày trắng tinh của Bạch Ngọc Đường….
Hết chương 86
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
65 chương
28 chương
40 chương
31 chương
16 chương