Hai tên hỏa kế Công Tôn dẫn về miệng thực kín, bất kể cưỡng bức lợi dụ thế nào cũng kiên quyết không chịu khai ra ai là người xúi giục bọn họ hạ độc. Hai tên hỏa kế một mực chắc chắn, mình chính là chủ mưu hạ độc căn bản không có ai xúi giục hai người bọn họ hết. Nguyên nhân đầu độc chính là do Lý Giai Hào đã mắng chửi bọn họ ở trước mặt nhiều người, khiến hai người bọn họ mất mặt, từ đó về sau bọn họ ghi hận trong lòng, chờ một tháng mới tìm được cơ hội hạ độc vào rượu Lý Giai Hào thích uống.
Hai người bọn họ căn bản không có gan hạ độc giết người chỉ muốn Lý Giai Hào ăn khổ cho nên mới dùng loại độc nhẹ như vậy.
Bọn họ không ngờ Lý Giai Hào sẽ dùng loại rượu kia chiêu đãi khách nhân, mắt thấy sự tình nháo ồn ào, hai hỏa kế kinh hồn táng đảm không dám nói ra chân tướng, chỉ kích đểu các hỏa kế trong lâu cùng nhau uống trộm rượu thừa. Bởi vì Lý Giai Hào có rất nhiều sở thích cổ quái, một trong đó chính là không bao giờ uống rượu thừa, đặc biệt là các loại rượu ngon, một khi đã mở nắp, hắn cũng chỉ uống một lần duy nhất, vô luận thừa bao nhiêu cũng đem đổ toàn bộ, cho nên hỏa kế Lâm Giang Lâu thường xuyên có cơ hội uống trộm rượu.
Hai tên hỏa kế ngây thơ cho rằng, chỉ cần mọi người đều trúng độc thì hai người bọn họ liền thoát khỏi hiềm nghi. Không ngờ sự việc bại lộ nhanh như vậy, chưa tới 1 ngày đã bị Khai Phong phủ bắt được. Hai tên hỏa kế quỳ rạp trên mặt đất gào khóc thê thảm, không chút kiêng dè thú nhận tội ác hạ độc rượu của mình, hi vọng Bao đại nhân niệm tình bọn họ trẻ người non dạ, mà khoan hồng tha cho bọn họ một con đường sống!
Hai tên hỏa kế giải thích hợp tình hợp lý, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại cảm thấy vô cùng gượng ép.
Trong quá trình thẩm vấn, Bao Chửng vẫn luôn cau mày, ông cảm thấy thái độ hai tên hỏa kế nhận tôi vô cùng bất thường.
Người bình thường khi bị thẩm vấn, đầu tiên sẽ cực lực phủ nhận tội ác của mình, sau khi thấy chứng cớ rõ ràng mới cố gắng bao biện cho mình, phát hiện biện giải vô dụng mới thừa nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng cũng sẽ vì bản thân mà tìm đủ mọi lý do để giải vây, thậm chí còn đổ mọi trách nhiệm lên đầu nạn nhân vô tội, đến khi mọi thủ đoạn đã dùng hết cuối cùng mới là gào khóc cầu xin, hối hận muộn màng, thỉnh cầu tha thứ.
Nhưng còn hai tên hỏa kế này, đã nhảy qua rất nhiều trình tự trước đó, vừa bị bắt đã trực tiếp nhận tội, hoàn toàn không hề có ý nói xạo để thoát tội, hai tên này ngoài miệng nói “ghi hận Lý Giai Hào” nhưng ngữ khí và thái độ lại toát ra sự kính sợ từ thâm tâm. Hai tên này thậm chí còn cố ý làm mờ nhạt vai trò của Lý Giai Hào trong vụ này, đem mọi bát nước bẩn đều hất hết lên người mình, khiến người ta cảm thấy – Lý Giai Hào là người khoan hồng độ lượng, Lý Giai Hào không làm sai bất cứ chuyện gì, muốn trách thì trách hai người bọn họ bụng dạ hẹp hòi, tâm tư rắn rết, hai người bọn họ hạ độc hại người chết chưa hết tội, chết không luyến tiếc…
Bao Chửng nghĩ mãi không ra: hai tên hỏa kế này kính sợ Lý Giai Hào như vậy, sao lại hạ độc hắn?
Lời giải thích hợp lý duy nhất chỉ có một, hết thảy kế hoạch đều là của Lý Giai Hào, hắn đã tự biên tự diễn một vở kịch. Nhưng nếu như vậy thì cũng không ổn lắm, Lý Giai Hào làm như vậy là có mục đích gì? Hắn hạ độc người nhà ngay tại chính tửu lâu của mình, cuối cùng chính hắn cũng trúng độc, hắn có ý đồ gì?
Triệu Trăn ánh mắt chợt lóe, theo bản năng thầm nghĩ – Lý Giai Hào cố tình làm như vậy, chẳng lẽ là tạo cơ hội tiếp cận Triển Chiêu?
Ngẫm lại vẫn cảm thấy rất gượng ép, Lý Giai Hào ở thành Biện Kinh mở tửu lâu cũng không phải ngày một ngày hai, Triển Chiêu cũng thường tới Lâm Giang lâu ăn cơm, nếu muốn hạ độc cơ hội rất nhiều, vì sao sớm không hạ, muộn không hạ, cố tình lại hạ đúng bữa tiệc đón gió ngày hôm qua? Hơn nữa thái độ Lý Giai Hào ngay từ đầu đã luôn muốn bảo hộ hai tên hỏa kế này, bộ dạng giống như cái gì cũng không biết, chỉ có ánh mắt cuối cùng của hắn trước lúc hai tên hỏa kế này bị lôi đi là có vấn đề…
Triệu Trăn luôn theo dõi Lý Giai Hào, tin tưởng chính mình không nhìn lầm.
Ánh mắt Lý Giai Hào lúc đó không phải là phẫn nộ mà là cảnh cáo, chẳng lẽ hắn biết chủ mưu thực sự là ai?
Sự tình quang trọng, Triệu Trăn không thể không nhẫn để chậm rãi mưu tính.
Lý Giai Hào có ngự trù Lý gia làm chỗ dựa, nhẹ nhàng phẩy phẩy tay mấy cái hắn cũng không đau không ngứa, nếu làm không tốt có khi mấy ngày sau lại nhảy ra gây chuyện. Cái gọi là bách túc chi trùng tử nhi bất cương*, nếu không một kích diệt ngay, chỉ sợ sẽ lưu lại hậu họa khôn cùng. So với việc thống khoái đánh Lý Giai Hào phù người, còn không bằng chơi đùa hắn một chút, không khiến cho hắn bán thân bất toại toàn thân tê liệt, cũng phải chặt đứt trăm cái chân rết của hắn! (Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương – 百足之虫死而不僵 – bǎi zú zhī chóng,sǐ ér bù jiāng (con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại. Theo Hoasinhanhca.).
Tự an ủi chính mình, Triệu Trăn cuối cùng cũng cảm thấy tâm bình tĩnh khí, phân phó ám vệ theo dõi chặt chẽ Lý Giai Hào.
Đi tới bước này, Lý Giai Hào không có khả năng là bạch liên hoa tuân thủ pháp luật, để xem có bắt thóp hắn được gì đó không?!
………………………
Bao đại nhân thẩm vấn xong hai tên hỏa kế, thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắc mặt tiều tụy cũng trở lại.
Các cung nữ hoán y viện nhiệt tình không gì cản nổi, dốc sức khiến hai vị đại hiệp nếm trải một phen, từ nay về sau không dám coi khinh nữ nhân nữa! Có nữ nhân hám tiền, có nữ nhân liều mạng, có nữ nhân vì đồ mới là tranh giành chém giết nhau… đương nhiên, đổi hai chữ 『 nữ nhân 』 thành 『 nam nhân 』 cũng không sai, hồng nhan, lam nhan họa thủy cũng không sai biệt lắm, tuy nói chân ái khó được chân tình đáp trả, nhưng quan trọng vẫn là thà ít còn hơn lầm!
[Chết mà không chồng] cùng với [xa xa vô thê] đến tột cùng là ai sầu thảm hơn ai, loại chuyện này mỗi người một ý.
Dựa theo tin tức Triển Chiêu mang về, cung nữ Bội Văn quả thật từng âm thầm vụng trộm qua lại với nam nhân, chỉ là nam nhân kia trốn quá kỹ, Bội Văn cũng không bao giờ nhắc về nam nhân này với các cung nữ khác, bằng kinh nghiệm của mình, lão cung nữ đoán người kia có thể là thị vệ. Bởi vì hai người thường xuyên gặp gỡ lúc đêm khuya, đêm khuya cũng là lúc thị vệ có thể dễ dàng rời khỏi cương vị công tác, hơn nữa nam nhân cũng thường xuyên tặng một ít đồ bên ngoài cung, chỉ có thị vệ thường xuyên ra ngoài cung mới có thể mua được.
Bội Văn bởi vì chân tâm nhớ thương nam nhân nên mới coi mấy thứ đồ không đáng mấy đồng tiền kia như bảo bối mà cất giấu, đáng tiếc trao nhầm chân tâm…
Triển Chiêu tuy không nói chuyện Bội Văn mang thai nhưng dường như lão cung nữ đã sớm biết rõ mọi chuyện, bà ấy nói, Bội Văn có một thời gian thường xuyên nôn mửa, hoán y viện có rất nhiều cung nữ đều thấy không ổn, mấy người có mâu thuẫn với Bội Văn còn lấy chuyện này ra để đả kích nàng.
Có một thời gian, Bội Văn gấp như kiến bò chảo lửa, nôn nghén tới hôn thiên địa ám, xin nghỉ bệnh vài ngày, còn chịu nhục mạ chê cười của không biết bao nhiêu người. Lại cộng thêm đội thị vệ cải cách quy định, Bội Văn càng chịu đả kích hơn, cảm giác cả người đều héo rũ. Khoảng chừng một tháng trước, Bội Văn không còn nôn nghén, cả người đột nhiên tiều tụy, tính cách cũng trở nên âm u, vùi đầu làm việc không để ý người khác.
Cung nữ hoán y viện suy đoán, nhất định là Bội Văn đã bị nam nhân kia đá, còn bản thân vụng trộm phá thai nên mới trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy.
Từ ngày mất con, Bội Văn tinh thần sa sút, cả ngày không còn cười đùa, buổi tối cũng không đi tìm tình lang. Mọi người cho rằng nàng chịu kích thích quá lớn nên tính tình đại biến, không ai còn cảnh giác với nàng, mà cũng không ai phát hiện Bội Văn đã bị người đánh tráo, càng không biết Bội Văn giả tiến cung làm gì.
Trong hoán y viện, số cung nữ đáng thương bị thị vệ lừa gạt đâu đâu cũng có, chuyện châu thai ám kết tự mình đi phá cũng không phải không có. Nghĩ thông suốt thì tiếp tục sống, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Còn luẩn quẩn trong lòng thì có thể tự sát, thắt cổ, nhảy xuống giếng, hoặc cũng có thể bệnh chết…
Một cung nữ giặt quần áo sống hay chết căn bản không ai để ý.
Về phần Bội Văn vì sao chết dưới đáy ao đóng băng, lão cung nữ thật sự không biết.
Hỏi xong nhóm cung nữ, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường lại quay sang hỏi đám thị vệ, đám nam nhân này so với đám nữ nhân còn lải nhải nhiều hơn!
Đám thị vệ đó, ai mà chả từng có đoạn lịch sử đen tối, ngẫu nhiên tự tiện rời khỏi cương vị công tác đi thông đồng với cung nữ, ai cũng đừng cười ai. Cung nữ hoán y viện có tiếng dễ lừa gạt, có rất nhiều thị vệ lui tới đó, nếu nói cụ thể thị vệ nào có quan hệ với Bội Văn, tất cả mọi người đều nói không biết.
Triển Chiêu trong lòng tinh tường, tiếng lành đồn gần tiếng xấu lan xa, đám thị vệ sớm chiều ở chung sao có thể không biết, chỉ là không chịu nói mà thôi. Một khi đã nói ra người nọ là ai, thị vệ phạm tội gây họa cung đình khó tránh khỏi bị trừng trị, thị vệ tố cáo cũng tránh không khỏi tội danh bao che.
Loại chuyện hại người hại mình này, đám thị vệ có đầu óc đều sẽ giữ miệng kín như bưng.
Triển Chiêu nói với Triệu Trăn: “Thanh danh Khai Phong phủ quá lớn, đám thị vệ nhất định không chịu nói thật. Ngươi hẳn có cài người trong đó đi, hôm nay ta cố ý hù dọa đám thị vệ, tìm ra mấy tên khả nghi, nhờ ngươi sai nhân thủ trong đó thăm dò mấy người này xem.”
Triệu Trăn tự nhiên đáp ứng: “Yên tâm đi, trên đời này tiểu nhân thích mật báo nhiều hơn số quân tử kín miệng.”
Ngoại trừ hai mươi thị vệ còn lưu lại trong cung, còn có 6 thị vệ đã bị đuổi đi. Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ bốn người chia làm hai tổ đi tìm người, Trương Long Triệu Hổ phụ trách tìm được 3 người, Vương Triều Mã Hán chỉ tìm được 1 người, 2 người còn lại không thấy tung tích.
Những ngày trước, đám thị vệ này đều là những nhân vật rượu chè, phiêu kỹ, cờ bạc, ức hiếp dân lành…ngũ độc câu toàn, dựa vào bổng lộc và quyền thế miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng từ ngày bị Triệu Trăn khai trừ, bọn họ ngày sau không bằng ngày trước, nhẹ thì khốn cùng tuyệt vọng bớt ăn, nặng thì thê ly tử tán lưu lạc đầu đường xó chợ. Bọn họ từng một thời hoành hành ngang ngược, hiện tại phong thủy lưu chuyển, dân chúng vui sướng vỗ tay ăn mừng.
Mang bốn gã thị vệ kia về Khai Phong phủ xét hỏi, dễ dàng cạy miệng 4 tên đó. Bọn họ đã hai bàn tay trắng, rơi xuống trần ai khốn cùng, nghĩ tới ngày xưa bạn nhậu lại có thể thăng chức rất nhanh, loại tương phản cường liệt này khiến dây leo ghen tị ngày càng trưởng thành khỏe mạnh, cuối cùng quấn chặt tâm tư, lần này có cơ hội mở ra cánh cổng thế giới mới quyết không bỏ qua…
— Phàm là ta trải qua khổ sở, các ngươi ai cũng đừng hòng sống tốt!
Nói tới cung nữ Bội Văn ở hoán y viện, những người này thật sự có chút ấn tượng, một thị vệ tên Lý Đông nói: “Bội Văn là nữ nhân của Vương Vĩ, Vương Vĩ cũng giống chúng ta bị đuổi khỏi ti*, mấy hôm trước còn thấy hắn uống rượu không trả tiền bị người đánh đuổi, mấy hôm nay lại không thấy đâu.” (*ti: tổ chức, ngành, sở…)
Vương Triều nói với Bao đại nhân: “Vương Vĩ chính là một trong hai người mất tích, người còn lại tên Từ Phú Bảo.”
Một tên khác nhanh chóng tiếp lời: “Lúc trước còn trong thị vệ ti, Vương Vĩ thân với Từ Phú Bảo nhất, Vương Vĩ có chuyện gì đều nói hết cho Từ Phú Bảo, mỗi lần Vương Vĩ đi gặp nữ nhân, đều là Từ Phú Bảo giúp hắn trực đêm, hai tên đó thường xuyên đánh yểm trợ cho đối phương.”
Thị vệ tên Lý Đông lại nói: “Cái tên Vương Vĩ đó rất hay khoe khoang, luôn thổi phồng mình dụ dỗ nữ nhân thế nào, từ bên ngoài cung tùy tiện mua mấy món đồ rẻ tiền đem tặng đã khiến nữ nhân ngu ngốc kia cảm động tới khóc, còn tưởng rằng Vương Vĩ thật tâm, tên đó vì muốn dụ dỗ nàng làm chuyện đó, mà thường xuyên hứa hẹn bàn chuyện cưới gả, còn nói sau này sẽ lập công rồi cưới nữ nhân kia vào nhà gì gì đó…”
Một tên khác cũng cướp lời: “Cái tên Vương Vĩ là mặt người dạ thú, trong bụng toàn chủ ý xấu. Ta nghe nói, nương hắn đã sớm chọn được tức phụ cho hắn, là Vương Vĩ nói ‘đợi lập công rồi cưới không muộn’ ai ngờ cuối cùng náo loạn tới gà bay chó sủa, đáng đời!”
Lý Đông chậc lưỡi: “Với cái công phu mèo quào của Vương Vĩ, nếu không có vận khí tốt, vậy đợi kiếp sau rồi lập công đi!”
Bao đại nhân càng nghe càng hồ đồ: “Vương Vĩ nói lập công cái gì?”
Tròng mắt Lý Đông đảo loạn: “Đại nhân, tiểu nhân nói ra cũng tính là lập công, có thể để ta quay về thị vệ ti không?”
Bao đại nhân sắc mặt nhất thời đen xì: “To gan! Các ngươi gây loạn cung đình còn dám cò kè mặc cả! Còn không mau khai ra!”
Bao đại nhân khí tràng toàn bộ khai hỏa tựa như hình ảnh tự chiếu đèn giả quỷ đầy ám ảnh, khiến Lý Đông sợ tới mức rụt cổ cả người run rẩy hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: “Cụ thể ở vị trí nào thì tiểu nhân không biết nhưng nghe hắn nói…hắn phát hiện ra hoàng cung mật đạo, còn nói hắn đã nghe được một bí mật lớn nào đó, chỉ cần báo cáo hoàng thượng sẽ có thể lập công thăng chức, nửa đời sau vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực…”
Hoang cung có mật đạo?
Mọi người đứng dự thính cùng nhau quay đầu nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn cũng đầy mặt mờ mịt: nhà ta có mật đạo sao ta không biết?
Mọi người dùng lực nhìn Triệu Trăn: ngươi thật sự không biết?
Triệu Trăn hận không thể chỉ thiên thề độc tỏ ý trong sạch.
…………………………
Bên kia, Triển Huy vừa viết thư nhà xong đang đợi khô, Triển gia đại tẩu ngó đọc một chút: “Tướng công định làm cái gì vậy? nhị thúc trầm mê chuyện thần quỷ, chàng cũng không phải không biết, đọc xong phong thư này, khẳng định suốt đêm chạy đuổi tới Biện Kinh hàng yêu phục ma, phụ thân nhất định sẽ ngăn lại…”
Triển Huy cười tủm tỉm nói: “Không phải, là khẳng định không ngăn được!”
Triển đại tẩu mặt đầy mờ mịt, Triển Huy vui sướng nhét thư đã khô vào phong bao, phân phó thân tín ra roi thúc ngựa đưa thư về Triển gia, còn nhiều lần nhấn mạnh nhất định phải tự tay giao cho nhị thúc Triển Thanh Mang. Triển Huy mặt mày hớn hở nói: “Ba mươi mấy năm nay ta đã minh bạch, bề ngoài nhìn như phụ thân có thể áp chế được nhị thúc nhưng kỳ thật nhị thúc muốn làm gì, phụ thân căn bản không thể ngăn được, chỉ có thể khổ ha ha đi đằng sau dọn dẹp hậu quả cho nhị thúc, lần này cũng không ngoại lệ!”
Triển Huy bộ dạng như Gia Cát Lượng tính toán như thần, chắc như đinh đóng cột nói: “Phụ thân rất muộn tao, rõ ràng trong lòng luôn nhớ thương Tiểu Chiêu, cố tình quá sĩ diện không chịu tới Biện Kinh, khiến mẫu thân cũng không tới được. Trước khi ra khỏi cửa, mẫu thân đã đặc biệt dặn dò ta, tìm một cái bậc thang cho phụ thân xuống, ta đang đau đầu, không ngờ cơ hội tới ngay trước mắt, chỉ cần nhị thúc nháo muốn tới Biện Kinh, phụ thân khẳng định mượn lừa xuống núi đi theo tới!”
Triển Huy trêu chọc: “Lần trước chuyện Họa Phật, căn bản không cần phụ thân phải đích thân tới đây, còn không phải do muộn tao nên muốn tới thăm Tiểu Chiêu đó sao?!”
Triển đại tẩu khóe miệng giật a giật, không thể không đánh gãy ảo tưởng của trượng phu.
“Tướng công, tuy rằng phụ thân không ngăn được nhị thúc, nhưng khống chế người vẫn thực dễ dàng…” Suy nghĩ của tướng công nhà nàng thực không thấu đáo, cho tới bây giờ chưa từng một lần lừa được cha chồng nàng, nếu làm không tốt còn bị cha chồng trực tiếp dùng gia pháp, hơn ba mươi tuổi còn bị phụ thân dùng gia pháp đánh mông thật sự…
Tươi cười trên mặt Triển Huy hoàn toàn cứng đờ, Triển đại tẩu vỗ vỗ Triển Huy đã hóa đá: “Tướng công, nén bi thương.”
Triển đại ca dùng sức vuốt mặt, tự cổ vũ chính mình: “Vô phương! Hết thảy vì Tiểu Chiêu!”
Triển đại tẩu yên lặng không nói gì: Tướng công phồng má giả làm người béo cũng thực liều mạng…
Hết chương 81
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
65 chương
28 chương
40 chương
31 chương
16 chương