Lần trước đã nói! Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đêm dài đằng đẵng không còn lòng dạ đi ngủ, liền chạy tới hòn giả sơn trong nhà mình nói chuyện yêu đương tình chàng ý thiếp, bỗng nhiên một bạch y nữ quỷ bay ra gây rối! Hai vị đại hiệp lần đầu trong đời nhìn thấy quỷ thật, hai người bốn mắt hưng trí bừng bừng ngồi xem nữ quỷ pose tạo dáng… Nói đến cũng kỳ quái, thân ảnh nữ quỷ mơ hồ bất định, ngoại trừ bạch y bay bay và tóc dài lòa xòa ra còn lại không nhìn thấy đặc thù nào khác. Bị hai đại nam nhân nhìn chằm chằm, nữ quỷ chẳng những không bay tới lấy mạng mà cũng không bị hai soái ca khuynh đảo, cứ như vậy không xa không gần phiêu ~ phiêu ~ phiêu ~ Triển Chiêu đột nhiên gãi gãi cằm nói: “Tiểu Bạch, bóng dáng con quỷ này giống ngươi phết, liệu có phải là một soái soái nam quỷ?” Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhíu mi: “Nam quỷ nữ quỷ gì chứ, trên y phục còn đang nhỏ nước tong tong kìa, ta thấy giống quỷ bị chết đuối hơn.” Triển Chiêu mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Quần áo nó đâu có ướt? ta chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng phiêu phiêu, ngươi xác định hai ta cùng nhìn thấy một con quỷ chứ? Hay tối nay là ngày tụ hội của đám quỷ lớn quỷ bé trong nhà chúng ta? Ta nghe các cụ nói có những con quỷ chỉ người có duyên mới có thể nhìn thấy.” Bạch Ngọc Đường tiêu sái đứng lên: “Quản nó là quỷ lớn quỷ bé quỷ nam quỷ nữ quỷ thật quỷ giả gì, bắt mấy con về hỏi một chút là biết ngay!” Triển Chiêu dùng lực vỗ tay: “Tiểu Bạch huyễn khốc cuồng bá duệ!” đây là học lỏm từ Triệu Trăn. Triển Chiêu vừa định làu bàu thêm hai câu đã thấy Bạch Ngọc Đường viu một tiếng bay ra ngoài, chỉ là Bạch Ngọc Đường không bay về phía bạch y quỷ ảnh mà lại lòng vòng sau lưng quỷ ảnh hai vòng lại bay trở về? khi bay về rồi, vẻ mặt Bạch Ngọc Đường đầy khó hiểu, dụi dụi mắt nghiêm túc hỏi Triển Chiêu. “Miêu Nhi, ngươi có thấy con quỷ kia đâu không? Ta vừa lại gần nó liền biến mất!” Triển Chiêu vươn tay huơ huơ trước mắt Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ, quỷ ảnh rõ ràng vẫn đứng trong vườn hoa, ngươi tới hành lang gấp khúc bên kia làm gì?” Bạch Ngọc Đường bắt lấy cái móng mèo đang lắc lắc trước mặt: “Không phải quỷ ảnh vẫn luôn đứng trong hành lang gấp khúc sao, trong vườn hoa làm gì có cái gì.” Triển Chiêu lắc lắc đầu: “Ta vẫn thấy quỷ ảnh bay bay phía trên vườn hoa mà, chẳng lẽ hai chúng ta thật sự không cùng thấy một con quỷ?” Triển Chiêu nhảy xuống hòn giả sơn đi tới gần vườn hoa, ai ngờ vừa rời khỏi hòn giả sơn lại không thấy quỷ ảnh đâu, bên trong vườn hoa sạch sẽ căn bản không có quỷ ảnh? Triển Chiêu hoang mang xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyên Hạo cả người đẫm máu tay cầm đại đao đứng ngay sau lưng Bạch Ngọc Đường! Triển Chiêu mặt biến sắc: “Tiểu Bạch! Cẩn thận sau lưng ngươi!” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, biểu tình càng lúc càng mờ mịt: “Miêu Nhi, ngươi bảo ta cẩn thận cái gì?” Loại vẻ mặt này, hiển nhiên không nhìn thấy Lý Nguyên Hạo gần trong gang tấc… Triển Chiêu bay nhanh nhảy lên đỉnh hòn giả sơn, quả nhiên Lý Nguyên Hạo đã biến mất, vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xuất hiện. Hai vị đại hiệp liếc nhau, không hẹn mà cùng vươn tay dụi dụi mắt, hai người quan sát toàn bộ đình viện quả nhiên lại nhìn thấy quỷ ảnh! (Jer: =))) khổ thân, được một hôm rảnh rỗi tâm sự yêu đương thì…. =)))) Lần này Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một con quỷ ngực đầy máu, Triển Chiêu lại nhìn thấy một tên giang dương đại đạo không đầu. Hai quỷ ảnh xuất hiện ở hai chỗ khác nhau, điểm giống nhau chính là – trước ngực một mảng máu tươi đỏ thẫm không chút xa lạ — đây là một tên võ lâm bại hoại mà Bạch Ngọc Đường đã chính tay chém chết, tên này cướp của giết người không chuyện ác nào không làm, một đao trước ngực là do Bạch Ngọc Đường lưu lại. Triển Chiêu nhìn thấy quỷ ảnh không đầu là một tên giang dương đại đạo do hắn bắt được, đầu đã bị cẩu đầu trảm chém đứt… Sự tình phát triển tới mức này, hai người đã phần nào xác định được, mọi quỷ ảnh đều là ảo giác! Nói tới ảo giác, Triển Chiêu nghĩ ngay tới 『 Vấn tâm 』, trong lòng nhất thời bất ổn. Bạch Ngọc Đường cũng đã nghĩ tới 『 Vấn tâm 』 “Đi tìm Công Tôn!” Triển Chiêu nói: “Ta tới Khai Phong phủ tìm Công Tôn, ngươi canh ở đây, đừng để yêu ma quỷ quái quấy nhiễu các ca ca tẩu tử.” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng: “Để ta đi cho, ngươi lưu lại…” “Luận khinh công vẫn là ta nhanh hơn ~~~~” xa xa truyền lại tiếng nói Triển Chiêu, hắn đã tiền trảm hậu tấu bay đi rồi. …………………….. Tuy rằng Triển Chiêu không muốn quấy nhiễu người nhà nhưng Bàng Thống lại đích thân đưa Công Tôn tới đây, người này gây nhiều động tĩnh lớn tới mức suýt nữa còn đánh thức cả Bao đại nhân. Nhiều người ra ra vào vào như vậy, tự nhiên đánh thức tất cả ca ca tẩu tử trong nhà, mấy đứa nhỏ mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại được mẹ mình dỗ ngủ tiếp, chung quy đường xa xóc nảy, ngay cả Triển Tân Như tinh lực tràn đầy cũng đầu dính gối liền ngủ say… Công Tôn bắt mạch cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lại lôi ra mấy cây ngân châm chọc a chọc: “Hai ngươi đều trúng độc!” Các ca ca đồng thời nhăn trán lại: “Sao lại như vậy?! Có nặng lắm không?! Có cứu được không?!” Công Tôn ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại: “Không sao, chỉ là chút độc dược gây ảo giác, không màu, mùi cũng vô cùng nhạt, không ảnh hưởng tính mạng. Giống như ăn nhiều nấm độc sẽ sinh ảo giác thôi, hai người bọn họ thân thể cường kiện nội lực thâm hậu, uống nhiều nước trà thải độc, hảo hảo ngủ một giấc ngày mai sẽ không sao.” Mọi người thở phào một hơi, lại nghe Công Tôn nói tiếp: “Các ngươi cũng bị trúng độc như vậy.” Công Tôn cũng bắt mạch cho tất cả mọi người: “Không sai, mọi người đều trúng cùng một loại độc, hôm nay các ngươi đã ăn gì, ta ngửi được mùi rượu nồng. Hạ độc trong chum rượu hương thơm cay nồng, phương pháp nham hiểm như vậy, dù ta có mặt ở đó cũng chưa chắc phát hiện ra.” Lô Phương lo lắng phát cáu: “Hôm nay chúng ta cùng ăn tiệc đón gió, làm phiền tiên sinh kiểm tra luôn cho bọn nhỏ giùm.” Đi kiểm tra một vòng, chỉ có nhóm người lớn bị trúng độc, lũ trẻ lại không việc gì, mọi người mới triệt để yên tâm. Triển Chiêu nhớ tới Triệu Trăn: “Lúc khai tiệc Triệu Trăn cũng uống hai ly rượu, không việc gì chứ?” Công Tôn hoàn toàn không lo lắng: “Độc này vô dụng với Hoàng thượng, Hoàng thượng còn phải dậy sớm lên triều, đừng đánh thức Hoàng thượng thì hơn.” Triển Huy suy nghĩ cặn kẽ: “Người lớn và trẻ con tuy rằng chia bàn ăn cơm nhưng thức ăn đều là Lý biểu đệ tự tay làm, cũng múc chung từ một nồi, xem ra chỉ trong rượu mới có độc. Lý biểu đệ cũng ngồi cùng bàn cơm với chúng ta, uống cũng không ít, mau phái người thông tri cho hắn một tiếng.” Đúng như những gì Triển Huy lo lắng, đúng lúc đó hai tiểu hỏa kế ở Lâm Giang lâu chạy tới cửa muốn cầu kiến Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường nhận ra tiểu hỏa kế này, lúc trước hắn và Lý Giai Hào vì một bầu rượu hay đúng hơn là vì Triển Chiêu mà giương cung bạt kiếm suýt chút nữa lao vào đánh nhau, chính vị tiểu hỏa kế chuyên nghiệp này, đầu đội vung, tay cầm chổi dũng cảm đánh gãy một hồi ác đấu. Tiểu hỏa kế lá gan lớn trước kia, lúc này đã bị dọa sắc mặt trắng bệch, chạy đến mức thở không ra hơi, khóc sướt mướt nói với mọi người: “Không xong rồi, gặp quỷ rồi, rất nhiều người đều nhìn thấy quỷ, lão bản sai ta đi cầu kiến Triển đại nhân, đám quỷ kia mặt mũi toàn là máu, đúng là âm hồn bất tán a!!!!” Tiểu hỏa kế rõ ràng sợ hãi run rẩy, nói chuyện lộn xộn không trọng điểm, mọi người đành phải kiên nhẫn chậm rãi hỏi han. Hóa ra, Lý Giai Hào ngồi cùng bàn uống rượu cũng thấy quỷ. Lý Giai Hào từng trải nhiều, chỉ nghĩ mình uống nhiều rượu mới sinh ảo giác, cũng không quá để ý. Ai ngờ mấy hỏa kế vụng trộm uống rượu cũng thấy quỷ, gào khóc khiến cả đầu bếp cũng bị đánh thức. Lý Giai Hào dẫn người đi kiểm tra đồ ăn, phát hiện trong rượu có vấn đề, liền sai tiểu hỏa kế kiểm tra toàn bộ rượu trong lâu, nếu cần có thể suốt đêm đưa toàn bộ số rượu có độc tới chỗ Triển Chiêu. Mọi người thân thiết an ủi tiểu hỏa kế, nhờ hắn chuyển cáo lại cho Lý Giai Hào, ảo giác là do trúng độc, đồng thời giữ lại toàn bộ đồ ăn ngày hôm qua, kể cả xà lách cũng không được bỏ. Hiện giờ đã muộn, sáng sớm mai Khai Phong phủ sẽ bắt đầu điều tra. Tiểu hỏa kế chấn kinh sau khi nghe tiền căn hậu quả, lập tức tỏa sáng sinh cơ: “Hóa ra là trúng độc, còn tưởng chuyện ma quỷ, làm ta sợ muốn chết! Vừa rồi chạy bán sống bán chết, một đường đều thấy âm hồn bất tán cứ đuổi theo ta, làm ta sợ tới mức nhắm mắt nhắm mũi chạy như điên, toàn bộ khí lực tích lũy mấy chục năm qua đều lôi ra dùng hết, đi tong cả đôi giày!” Tiểu hỏa kế lòng tràn đầy căm phẫn nắm chặt tay: “Thỉnh Bao đại nhân nghiêm trị hung thủ!” Lúc này mọi người mới chú ý tới, bọc bên ngoài chân tiểu hỏa kế có một cái bao kỳ quái, màu sắc cái bao gần giống giày bông, không nhìn kỹ thật sự không nhận ra. Triển Chiêu sai hạ nhân tìm một đôi giày đưa cho tiểu hỏa kế, tiểu hỏa kế thiên ân vạn tạ cảm động tới rơi nước mắt. Đam mê lớn nhất cả đời Tưởng Bình chính là tìm tòi nghiên cứu cái mới lạ, vỗ vai tiểu hỏa kế hỏi: “Trên chân ngươi là cái gì vậy?” Tiểu hỏa kế hắc hắc cười nói: “Đây là bít tất a, mỗi ngày ta phải chạy tới chạy lui, thích nhất chính là hai cái bít tất này, đi vào vừa ấm áp vừa thoải mái, bước đi rất nhẹ nhàng. Chỉ cần mua giày có số đo lớn hơn một chút là vừa, như vậy đi hỏng chỉ cần thay giày thôi.” Mấy vị phu nhân không quan tâm trúng độc hay quỷ hiện hình gì đó, đấy là chuyện của nam nhân, các nàng chỉ có hứng thú đối với cái bít tất của tiểu hỏa kế. “Tiểu tử ngươi mua bít tất ở đâu vậy? có ấm không, có số đo của trẻ nhỏ không?” “Có hết! trong cửa hàng cũng có làm theo yêu cầu, so với đồ bán sẵn đắt hơn vài đồng.” Tiểu hỏa kế vội nói địa chỉ cho các nàng: “Người của cửa hàng này tay nghề tốt lắm, lão bản nương có đôi tay tinh xảo, cái gì cũng làm được, hơn nữa giá cả phải chăng không làm thịt khách, mấy vị phu nhân rảnh rỗi dạo qua đó xem.” Lúc này hạ nhân đi lấy giày cũng quay trở lại, tiểu hỏa kế thay giày xong nhanh chóng cáo từ. ………………………… Một đêm ồn ào, hơn nửa đêm còn chạy tới cửa xem bệnh, lúc này Công Tôn không muốn đi về, Bàng Thống cũng ở lại theo. Thế nhưng, có một vấn đề nghiêm trọng! Trong phủ chỉ có thừa phòng cho Công Tôn, mà không có phòng cho Bàng Thống, lúc này mà bảo hạ nhân đi thu dọn khách phòng thì tới khi dọn xong trời cũng sáng. Bàng Thống có thể chịu đựng, hành quân đánh nhau cũng không chú ý tới chất lượng sinh hoạt, Bàng Thống đã quen đi tới đâu ngủ chỗ đó, không lạ giường không lạ gối, cứ đặt đầu xuống là ngủ. Chỉ cần người nằm bên cạnh không phải gian tế địch quốc uy hiếp, Bàng Thống có thể một mạch ngủ tới sáng! Công Tôn không bằng lòng, rõ ràng còn rất nhiều phòng, việc gì hai nam nhân cứ phải chen cùng một chỗ. Công Tôn thành thật nói: “Ngươi ngày mai còn phải vào triều, ngươi ngủ tạm trong phòng ta trước đi, dù sao ngày mai ta cũng không có việc gì, đợi khách phòng thu thập xong ta ngủ cũng được.” Bàng Thống từ trên xuống dưới đánh giá Công Tôn một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bờ ngực teo tóp của Công Tôn: “Ngươi là nữ nhân?” Khóe miệng Công Tôn tiên sinh giật a giật, hai chữ “phóng thí” chặn lại bên miệng, lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình duy trì phong độ, nhẫn! Bàng Thống lại nói: “Ngủ một giấc cũng sẽ không mang thai, ngươi trinh tiết liệt nữ cái gì?” Công Tôn không thể nhịn được nữa! rút ra một cây ngân châm muốn đâm chết Bàng Thống! Mọi người đứng xem náo nhiệt nhanh chóng tan tác như chim tránh vạ lây, Bàng Thống hai ba cái, một tay tịch thu vật phẩm nguy hiểm 『 ngân châm 』 một tay chế phục Công Tôn tạc mao, khom lưng vác người lên vai, một tay xách theo hòm thuốc, một tay vỗ vỗ cặp mông mềm mềm của Công Tôn nói: “Buồn ngủ muốn chết, đừng nháo.” Công Tôn vừa thẹn vừa giận, viu viu rút tiếp hai cây ngân châm, thề đồng quy vu tận với Bàng Thống! (╬  ̄ 皿  ̄) — Thừa dịp hắn ngủ nhất định lấy mạng hắn! …………………… Đến tận trưa ngày hôm sau Triệu Trăn mới nghe nói trong rượu có độc, mọi người đều nhìn thấy quỷ. Triệu Trăn vốn định tới Khai Phong phủ hỏi thăm tiến triển vụ án cung nữ dưới đầm băng, không ngờ lại biết thêm một kỳ án khác. Nghe Triển Chiêu kể lại, Triệu Trăn tỏ vẻ tiếc nuối vì mình không bị trúng độc, hy vọng thông qua việc cần cù bù thông minh, uống thật nhiều rượu độc là có thể trúng độc gặp quỷ! Công Tôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc trán bé: “Cần cù bù thông minh không phải dùng trong việc này!” Triệu Trăn e sợ thiên hạ bất loạn hưng trí bừng bừng nói: “Vậy rượu gặp quỷ còn không, lấy cho ta một chum, ta lớn như vậy còn chưa từng thấy quỷ đâu, cầu đại khai nhãn giới!” vừa dứt lời, Triệu Trăn liền cảm thấy sau lưng từng trận phong hàn thổi tới, sống lưng rét run lông tơ dựng ngược. Triệu Trăn chột dạ quay đầu lại nhìn, đối diện là tuyệt đại song kiêu thành Biện Kinh, mở ra bức tranh trắng đen đối lập tuyệt đẹp – Bát vương gia và Bao đại nhân. Triệu Trăn lập tức héo héo đát, xấu hổ cười gượng nói: “Ta dùng nhân phẩm của cha ta xin thề, tuyệt đối không uống trộm rượu!” Mọi người: “…” Bao đại nhân nhìn đỉnh đầu Bát Hiền vương, từ khi vương gia nhận trọng trách phụ tá Hoàng thượng, tóc càng ngày càng ít. Bát Hiền vương nhìn sắc mặt Bao đại nhân, từ khi Bao khanh nhận trọng trách phụ tá Hoàng thượng, mặt càng ngày càng đen. Nếu Triệu Tiểu Trăn biết được suy nghĩ của hai vị trung niên đại thúc, khẳng định sẽ chống nạch ngửa mặt lên trời: ta thật sự là tiểu yêu tinh biết giày vò người khác ~ Cái gì? Ngươi hỏi [tự mình biết mình] ở đâu à? Ai u, cái thứ không ăn được này ngay từ đầu đã không tồn tại ~ Về chuyện cung nữ đáng thương bị đóng băng dưới đáy ao, Công Tôn đã làm xong khám nghiệm bước đầu, đã xác định được thân phận nạn nhân và nguyên nhân tử vong, chỉ là thi thể bị ngâm trong nước lạnh đã lâu, bề ngoài bị hủy hoại nghiêm trọng, nên thời gian tử vong không thể phán đoán, chỉ có thể căn cứ vào quần áo nạn nhân, kết luận chết trong vòng một tháng trở lại đây. Công Tôn nói: “Thi thể này thật sự là cung nữ Bội Văn, nhưng nguyên nhân tử vong không phải chết đuối mà là bị bóp cổ chết.” “Bóp cổ chết?” Triệu Trăn theo bản năng sờ sờ cổ mình: nếu vận mệnh bóp cổ ta, ta sẽ cù lại cho mày buồn! Công Tôn gật đầu: “Mặc khác, cung nữ Bội Văn đã có bầu bốn tháng.” “Phốc….khụ khụ khụ khụ…” Đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Triển Chiêu bị phun nước trà, hắn dùng ánh mắt khiển trách Công Tôn vô trách nhiệm có hành vi dọa người. Công Tôn nhìn Bàng Thống không đau không ngứa vẫn đang bình thản uống trà, vừa rồi hắn ngữ khí kinh người chủ yếu là muốn hãm hại Bàng Thống phun nước trà, ai ngờ tên này quá mức bình tĩnh, ngược lại khiến Triển Chiêu bị lây tai vạ. Triệu Trăn vươn tay vỗ vỗ ngực cho Triển Chiêu: “Sư phụ gần đây thực xui xẻo phun nước thường xuyên, chắc đây là điềm báo chẳng lành!” Vừa dứt lời, mọi người cùng nhau nhào tới bịt miệng Triệu Trăn lại: “Cẩn thận cái miệng quạ của ngươi!” Triệu Trăn khó thở ra sức giãy dụa, thiếu chút nữa trở thành vị xuẩn hoàng đế đầu tiên chết vì bị thần tử bịt miệng quạ đen. ┏┛Trăn Trăn chi mộ┗┓…. (((m -__-)m Từ khi mắc bệnh miệng quạ đen, mọi người đều ghét bỏ ta. Hết chương 81