Từ khi ăn trái lựu người dân đưa, Triển Chiêu đối với trái lựu chua chua ngọt ngọt nhớ mãi không quên
Khi đi tuần phố ngang qua một cửa hàng hoa quả, Triển Chiêu nghĩ nghĩ đi mua mấy cân lựu lớn, thuận tiện trả tiền cho mấy quả lựu ông lão đưa lần trước.
Ai ngờ lão Tần bán lựu mấy ngày không thấy mở quán, Triển Chiêu cũng không gặp người đành phải hỏi mấy người bán rong ngồi gần đó. Đại thẩm bán đồ ăn hạ giọng nói: “Triển đại nhân chưa nghe sao, trong nhà lão Tần xảy ra chuyện, cháu gái bảo bối của ông ấy đã cùng nam nhân bỏ trốn!”
Triển Chiêu sửng sốt: “Cháu gái lão Tần có phải là tiểu cô nương có nốt ruồi ở cằm không?”
Triển Chiêu thường xuyên đi ngang qua nơi này, đôi khi cũng thấy cháu gái lão Tần ra giúp bán hàng cho ông. Tiểu cô nương mới 12, 13 tuổi, hoạt bát khả ái, đôi mắt to tròn sáng rỡ, thường lao động mà làn da hơi đen. Tiểu cô nương có chút si ngốc, mỗi lần thấy Bạch Ngọc Đường đi ngang qua cả người đều không xong, hoa mắt choáng đầu phân không rõ đông tây nam bắc, là chủ tịch hội fan cuồng của Bạch Ngọc Đường (theo lời Triệu Trăn.)
“Đúng rồi! Chính là khuê nữ đó!” đại thẩm bán đồ ăn chậc lưỡi: “Hoặc là nói tri nhân tri diện bất tri tâm, khuê nữ kia bình thường nhìn ngoan ngoãn hiền lành ai ngờ lại là kẻ ngại bần yêu phú, bỏ trốn cùng một thiếu gia nhà giàu, trước khi đi còn để lại trong nhà mấy thỏi bạc, coi như nàng còn có chút lương tâm.”
“Lương tâm cái rắm ấy!” người bán cam phẫn nộ nói: “Nha đầu kia cha mẹ mất sớm, anh trai và chị dâu đều là súc sinh thấy tiền sáng mắt, thiếu chút nữa đem nàng bán tới nơi không ai biết. May mắn lão Tần ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi lớn cháu gái, vốn không trông cậy vào nàng vinh hoa phú quý, nhưng cũng mong nha đầu đó gả gần nhà để có chỗ nương tựa, ai ngờ công dã tràng!”
Một đại nương khác bát quái nói: “Ta lại nghe nói lão Tần không tin cháu gái mình bỏ trốn, còn lấy ra toàn bộ tiền tích cóp cầu cháu trai đi tìm giúp đó.”
Đại thúc bán thịt bả đao cắm trên bàn: “Nói lại thấy bực, thằng cháu trai kia của lão Tần không phải người, đã vắt khô tiền tích cóp của lão Tần không nói, hắn lượn trong thành ngoài thành nửa ngày, về nhà liền nói không tìm thấy muội muội, ta thấy hắn căn bản không muốn đi tìm!”
Triển Chiêu bồn chồn: Cô nương ngốc hồ hồ kia không giống người sẽ bỏ trốn a…
******************
Dựa theo địa chỉ đại thẩm bán đồ ăn cho, Triển Chiêu tìm tới nhà lão Tần, không ngờ Công Tôn cũng đang có mặt ở đó.
Triển Chiêu nói: “Sao ngươi cũng đến đây?”
Công Tôn chỉ chỉ hòm thuốc: “Ta tới chữa bệnh, ngươi tới vừa lúc, đun chút nước ấm cho lão Tần uống.”
Lão Tần đáng thương ốm đau nằm liệt giường, bên mình không một ai chiếu cố, trong nhà giống như vừa bị cướp sạch, đồ vật đáng giá không còn một cái, ấm trà trên bàn đều bị đập nát. Triển Chiêu muốn nấu nước, tìm khắp trong nhà cũng chỉ thấy một cái siêu sứt mẻ, miễn cưỡng đổ được nửa bình nước đem đun.
Lão Tần cầm bát nước lệ nóng doanh tròng: “Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh, lão hán ta mệnh khổ a!”
Công Tôn nhíu mày: “Tiếp tục như vậy không ổn, không phải ông có tôn tử sao, kêu hắn tới chiếu cố ông.”
Lão Tần khiếp đảm nói: “Vẫn là thôi đi, ta một thân xương cốt không muốn nó thêm phiền toái.”
Thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của lão Tần, nghĩ cũng biết tôn tử lão không đối xử tốt với lão, e rằng trong nhà loạn thành như vậy cũng do một phần ‘công lao’ của tôn tử lão. Triển Chiêu trong lòng căm giận: “Yên tâm đi, bảo đảm tôn tử lão không dám một câu oán hận.”
Triển Chiêu nhớ tới chính sự còn chưa hỏi: “Ta muốn hỏi chuyện tôn nữ nhà lão.”
Lão Tần nghe vậy không chút do dự, lập tức nói: “Cháu gái ta nuôi, ta hiểu mà, Quế Chi tuyệt đối không có khả năng bỏ trốn cùng người ta!”
Công Tôn vỗ vỗ trấn an lão Tần: “Đừng kích động, lão từ từ nói lại tình hình hôm đó xem.”
Lão Tần lau nước mắt nhớ lại: “Ngày đó Công Tôn tiên sinh chữa bệnh từ thiện, ta như bình thường tới chỗ Công Tôn tiên sinh xem bệnh. Ta nói với Quế Chi bảo nó về nhà nấu cơm trước, Quế Chi đáp ứng vâng vâng dạ dạ, ai ngờ về tới nhà liền không thấy nó đâu.”
Công Tôn nói: “Khi lão về tới nhà, trong nhà có cái gì dị thường không?”
Lão Tần chớp chớp mắt, thật sự nghĩ không ra có dị thường gì: “Ta chỉ nhớ trong nhà đặc biệt lạnh, củi lửa trong bếp đều đốt sạch, cơm còn nửa sống nửa chín. Ta cho rằng Quế Chi ra ngoài một lát sẽ trở về, ai ngờ chờ tới tận tối cũng không thấy về. Ta đi vào phòng nó xem, thì thấy trên giường có mấy thỏi bạc, cháu gái đáng thương của ta a!”
Công Tôn phân tích: “Xem ra tôn nữ ngươi đúng là đang nhóm lửa nấu cơm, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bất ngờ ly khai, rồi không trở về.”
Thấy lão Tần lại muốn khóc, Triển Chiêu nhanh chóng nói: “Còn nữa, sao lại truyền ra tin Quế Chi nhà lão cùng người ta bỏ trốn vậy?”
Lão Tần nghĩ nghĩ: “Là Vương gia tiểu tam nhi* ồn ào nói, chính mắt nó thấy Quế Chi chạy đi cùng một nam nhân.” (*đứa con thứ ba nhà họ Vương)
Công Tôn hỏi: “Vương gia tiểu tam nhi là ai?”
Lão Tần duỗi ngón tay chỉ: “Là Tam tiểu tử của nhà cách vách, hai vị đại nhân sao đã quên rồi, một tháng trước trong thành mất tích mấy tiểu hài tử, Vương gia tiểu tam nhi cũng bị mất tích, chuyện này khiến nhân tâm hoảng sợ, may mắn ngày hôm sau đã tìm lại được.”
Vụ án hài đồng mất tích Triển Chiêu còn tới từng nhà hỏi thăm tình hình, lúc ấy huyên náo ồn ào vô cùng, ai ngờ ngày hôm sau các hài tử mất tích đều trở lại. Triển Chiêu lúc ấy vẫn còn nghi ngờ, phái người theo dõi mấy nhà đó vài ngày cũng không thấy phát hiện chuyện gì, sau đó tới chuyện Quách Hòe đền tội, tất cả mọi người còn cho rằng là do hắn làm…
Triển Chiêu hỏi: “Tiểu tam nhi trở về có thay đổi gì không?”
Lão Tần ngẩn người: “Nói tới thay đổi thì lớn lắm, Vương gia tiểu tam nhi trước giờ bướng bỉnh nghịch ngợm vô cùng, sau một ngày đi lạc cư nhiên lại trở nên hiểu chuyện, ai cũng khen đứa nhỏ này tương lai có tiền đồ. Ta còn nghe nói những đứa trẻ nhà giàu mất tích là do đi cầu thần bái phật mới trở về được, dân chúng bình thường cũng được hưởng quang huy.”
Công Tôn đột nhiên nói: “Cầu thần bái phật, chẳng lẽ là phật sống Đông Giao?”
Lão Tần không quá khẳng định: “Cụ thể không biết, chỉ nghe nói bọn họ đều tới chùa miếu ở phụ cận cầu khấn.”
Triển Chiêu và Công Tôn liếc nhau — phật sống một tháng trước xuất hiện, Phật sống linh nghiệm là từ trong miệng phú thương truyền ra, nếu yêu tăng giả bắt cóc hài tử, cố ý lừa dối tiền tài cũng không phải không thể. Thế nhưng yêu tăng giả đều đã bị bắt, sao Quế Chí vẫn bị mất tích?
Hỏi xong lão Tần, hai người lại đi tìm Vương gia tiểu tam nhi hỏi han. Phu thê Vương gia đều không biết gì, Vương gia tiểu tam nhi chỉ là một đứa nhỏ 7, 8 tuổi, đứa nhỏ này một mực chắc chắn Quế Chi cùng người ta bỏ trốn, Công Tôn kéo hài tử lại nói chuyện, Triển Chiêu thừa cơ hỏi han cha mẹ tiểu tam nhi: “Đứa nhỏ này gần đây có dị thường gì không?”
Vương gia phu thế liếc nhau, thê tử Vương thị có chút muốn nói lại thôi.
Triển Chiêu tâm biết hai người bọn họ có ý giấu diếm, cố tình nghiêm túc nói: “Quế Chi khả năng xảy ra chuyện, hai người biết mà không báo sẽ bị tội.”
Vương đại tráng do dự một lát mới nói: “Tiểu tam nhi quả thật hơi lạ, mấy ngày đầu mới về còn rất nghe lời, nhưng đặc biệt sợ hãi hai vợ chồng chúng ta, buổi tối thường xuyên gặp ác mộng, ở trong mộng khóc lóc la hét còn đánh người. Gần đây có tốt hơn một chút, nhưng cũng không còn hoạt bát như trước, người lúc nào cũng có vẻ âm âm u u. Mấy hôm trước ngày Quế Chi xảy ra chuyện, tiểu tam nhi mỗi ngày đều chạy sang nhà nàng, hai người thầm thầm thì thì không biết nói cái gì.”
Sau khi rời khỏi Vương gia. Triển Chiêu đem tin tức hỏi được nói lại cho Công Tôn nghe.
Công Tôn nghe xong nhíu mày: “Này quá trùng hợp, hài tử kia khẳng định biết cái gì đó.”
Triển Chiêu sờ cằm: “Ta đi thăm dò mấy hài tử mất tích trở về khác thử xem.”
Công Tôn gật đầu: “Ngươi cẩn thận một chút, ta hồi phủ bẩm báo Bao đại nhân.”
***************
Tại một phía khác trong thành.
Triệu Trăn nhận được tin tức Tương Dương vương vào kinh, lập tức bố trí sân khấu, muốn chơi lớn một phen!
Thừa Ảnh bị phái đi dò thám tin tức, Triển Chiêu còn chưa trở về, Bạch Ngọc Đường cảm thấy minh không thể ngăn cản được Triệu Trăn, dứt khoát mặc kệ bé muốn làm gì thì làm. Huống chi Bạch Ngọc Đường cũng thuộc dạng gan lớn bằng trời, cảm thấy có mình bảo hộ bên cạnh hẳn không có vấn đề gì, cùn lắm thì làm thịt Tương Dương vương vĩnh tuyệt hậu họa luôn.
Triệu Trăn tuy rằng cảm thấy không chút kẽ hở, nhưng nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn có chút lo lắng, chung quy trong tiểu thuyết Bạch Ngọc Đường đã chết trong tay Tương Dương vương.
Thời gian xuyên việt càng dài, Triệu Trăn đối với ký ức kiếp trước càng lúc càng mơ hồ.
Đối với Triệu Trăn mà nói, Bạch Ngọc Đường là người sống sờ sờ, sinh động có tư tưởng, vận mệnh của [Bạch Ngọc Đường trong tiểu thuyết] không liên quan gì tới hắn. Cho dù biết [Bạch Ngọc Đường] chết trong tay Tương Dương vương nhưng Triệu Trăn cũng không cảm thấy có nguy hiểm gì. Thẳng tới giờ phút này, Triệu Trăn đột nhiên có loại dự cảm bất thường!
— Vạn nhất Bạch Ngọc Đường có mệnh hệ gì, bắt một ổ chuột bạch tới bồi cho Triển Chiêu có thể lừa dối qua ải sao?
Triệu Trăn đương nhiên không có thiên phú dự đoán tương lai, cho dù chỉ là buồn lo vô cớ, bé cũng không muốn Bạch Ngọc Đường tiếp xúc với Tương Dương vương.
Thế là vấn đề mới phát sinh, phải lừa gạt Bạch Ngọc Đường như thế nào đây?
Nói thẳng ngươi đừng đi, Bạch Ngọc Đường nhất định không thèm nghe; quanh co lòng vòng không đi, Bạch Ngọc Đường sẽ liếc bạch nhãn tiếp tục không thèm để ý; nghĩ chủ ý tổn hại không cho hắn đi, Bạch Ngọc Đường sẽ thẳng tay oánh bé một trận cuối cùng không thèm nhìn bé….(┬┬﹏┬┬) Nhân phẩm thối thành như vậy, cảm thấy mình thực thảm thảm đát!
Kỳ thật Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Trăn có đồng dạng phiền não.
— Vạn nhất Triệu Trăn có mệnh hệ gì, mua một cân bánh đậu đền bù cho Triển Chiêu có thể lừa dối qua ải sao?
Khi hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, ám vệ tới hồi báo, Tương Dương sắp tới rồi.
Triệu Trăn nhìn Bạch Ngọc Đường, vươn tay chỉ một cái: “Cởi quần áo!”
Bạch Ngọc Đường mạc danh kỳ diệu nhìn bé.
Triệu Trăn xả đai lưng, đem tùy thân nhuyễn giáp cởi ra đưa cho Bạch Ngọc Đường: “Mặc cái này vào, bằng không không cho ngươi theo!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Nhuyễn giáp của ngươi đưa cho ta làm gì?” nhỏ như vậy có muốn cũng chả mặc được.
Triệu Trăn trợn trắng mắt: “Cái này vốn để cho người trưởng thành mặc, khắp thiên hạ chỉ có cái bảo giáp này là tốt nhất, vừa rắn chắc vừa bền lại co dãn tốt, thủy hỏa bất xâm, thông khí tốt!” Triệu Trăn thể hiện cho Bạch Ngọc Đường xem, kéo một cái, nhuyễn giáp liền giãn rộng ra, có vo vê thế nào cũng không nhăn, nước trà hắt vào không ướt, hỏa chiết dí vào không cháy, cầm trong tay cũng không nặng.
Triệu Trăn còn muốn triển lãm sự cứng rắn của cái nhuyễn giáp, lại bị Bạch Ngọc Đường quyết đoán ngăn lại.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười, chọc cái mặt bánh bao của Triệu Trăn một cái: “Ngươi giữ lại dùng đi.”
Triệu Trăn kiên trì: “Không mặc không mang ngươi theo!”
Bạch Ngọc Đường đành phải thỏa hiệp, đi vào sau bình phong thay quần áo, Triệu Trăn xác định hắn mặc xong nhuyễn giáp mới đi ra ngoài.
Hai người không hẹn mà cùng quên không thông báo cho Triển Chiêu, từ hậu viện Khai Phong phủ lén trộm bạch mã của Bạch Ngọc Đường ra. Bạch mã nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang muốn hí một tiếng dài làm nũng, lại bị Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu ngăn lại, Bạch Ngọc Đường bế Triệu Trăn nhảy lên bạch mã, cộp cộp tuyệt trần phóng đi ~
*******************
Bên kia, Triển Chiêu có phát hiện mới.
“Trong một tháng có mười mấy cô nương mất tích?!” Bao Chửng nổi trận lôi đình.
Triển Chiêu nói: “Mất tích đều là nha hoàn 12, 13 tuổi, đa số đều bán thân vào trong phủ, chủ nhà sợ chọc phiền toái nên nha hoàn mất tích coi như không có người này. Thậm chí còn có tiểu nha hoàn ra ngoài cung chủ nhân liền không thấy trở về, chủ nhân cũng hết cách. Ta vốn chỉ điều tra những nhà có hài tử mất tích, ai ngờ từ miệng khất cái nghe được bên trong các gia đình phú thương mười thì có tám nhà đều có nha hoàn mất tích.”
Công Tôn tức giận không nhẹ: “Quả thực là xem mạng người như cỏ rác!”
Triển Chiêu nói: “Xem ra đám bắt cóc hài tử, vì uy hiếp phú thương, phú thương chỉ có thể bảo trụ hài tử nhà mình, nên đành hi sinh nha hoàn. Chỉ là ta không hiểu, vì sao lại còn bắt cả con cái dân chúng bần hàn? Vương gia phu thê xem ra cũng không biết gì, chẳng lẽ Vương tiểu tam nhi tự nguyện làm việc cho bọn chúng?”
Bao Chửng đen mặt: “Phái người nghiêm mật giám thị bọn họ, bọn họ nhất định sẽ chạm mặt nhau!”
Công Tôn nghĩ mãi không thông: “Nếu quả thật là do chùa phật sống giở trò quỷ, giờ yêu tăng đều đã bị bắt, còn ai có thể uy hiếp bọn họ?”
Triển Chiêu đột nhiên nói: “Sẽ không phải là do yêu tăng thật làm đi?!”
“Triển đại nhân!” Trương Long hộc tốc chạy vào: “Hoàng thượng cùng Ngũ gia không có ở tửu lâu, bạch mã của Ngũ gia không thấy trong chuồng ngựa, có người thấy hai người bọn họ lén cưỡi ngựa ra khỏi thành!” Vừa rồi Triển Chiêu vội vã đi tra án, nên sai Trương Long đi thông tri cho Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường không cần chờ hắn, Trương Long chạy tới tửu lâu đã thấy vườn không nhà trống… Thế là, Triển Chiêu dùng dạ dày cũng có thể nghĩ được, hai người này nhất định lén sau lưng hắn bày trò ‘tốt’ nào rồi!
Triển Miêu Miêu hắc khí quanh thân bạo trướng, đỉnh đầu ân ẩn có sấm nổ chớp giật!
Bao Chửng, Công Tôn cùng Trương Long đồng thời lui về sau ba bước lớn, theo bản năng tránh xa khỏi con mèo đang tạc mao: Chẳng lẽ muốn hiện nguyên hình?!
— Có thể chọc điên được Triển Chiêu tốt tính, Triệu Trăn cùng Bạch Ngọc Đường thực rất có trình độ.
Hết chương 58
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
65 chương
28 chương
40 chương
31 chương
16 chương