Quả nhiên không ngoài sở liệu của Triển Chiêu.
Lúc ‘Dạ Kiêu’ quay ngược lại tìm cố chủ tính sổ, cố chủ đã sớm bôi mỡ vào chân chạy trốn mất dạng, tan biến trong biển người mở mịt.
Triệu Tiểu Trăn lửa cháy đổ thêm dầu, tin ‘Dạ Kiêu’ ám sát Hoàng thượng thất bại chỉ trong hai ngày đã lan truyền khắp thiên hạ, hắc bạch lưỡng đạo khó được khi tâm linh tương thông, đồng thời đều mắng chửi ‘Dạ Kiêu’ không biết chừng mực — bản thân chán sống còn muốn kéo toàn bộ giang hồ chết theo, rốt cuộc chúng ta có thù gì oán gì với các ngươi?
Kỳ thật giang hồ và triều đình đã sớm ăn ý với nhau.
Người giang hồ vĩnh viễn sẽ không hạ sát thủ đối với hoàng tộc và trọng thần triều đình, ân oán giang hồ sẽ không ảnh hưởng tới giang sơn xã tắc. Tuyệt thế võ công có đôi khi cũng có ngoại lệ, ví dụ như Triển Chiêu, với khinh công và võ công tuyệt luân tới mức nghịch thiên, binh thường ra vào hoàng cung hay lượn lờ phố xá đều dễ như ăn bánh, nếu cao thủ cấp bậc như Triển Chiêu nhất thời nảy ra ý định ám sát Triệu Tiểu Trăn, vậy thì nhóc con này đã sớm đi đầu thai chuyển thế mấy trăm lần.
Ngược lại, triều đình cũng vĩnh viễn sẽ không phái binh bao vây tiễu trừ người giang hồ. Cho dù là tuyệt thế cao thủ thì cũng là thể xác trần tục, ai cũng trụ không nổi biển người chiến, xa luân chiến, lấy một địch vạn cũng không phải chuyện đùa, cho dù là một hai cao thủ cá biệt có thể trụ nổi thì người giang hồ bình thường cũng trụ không nổi.
Cho nên Triệu Tiểu Trăn chính là hàng không bán, là đồ vô giá không thể đổi thành kim ngân châu báu.
Trong chốn giang hồ, từ các môn phái lớn nhỏ cho tới các tổ chức sát thủ có thể uy hiếp Triệu Trăn đều nhất quán tuyệt đối không xuống tay với Triệu Trăn. Đây là quy tắc ngầm, luật bất thành văn của giới sát thủ, nếu giết Triệu Trăn tương đương với việc phá vỡ quy tắc, ai dám phá quy tắc sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ giang hồ. Trước khi ngươi còn chưa chuẩn bị tốt trở thành kẻ thù của toàn giang hồ thì tốt nhất đừng có ý niệm đi tìm chết như vậy. Chính vì thế mà cố chủ mới trăm phương nghìn kế giấu diếm thân phận của Triệu Trăn lừa gạt Dạ Kiêu.
Từ trước tới nay Triệu Trăn cũng từng nhiều lần bị ám sát, nhưng những người đó đều không phải người trong giang hồ mà đều là tử sĩ được kẻ chủ mưu sau màn đào tạo chuyên môn gây khó dễ cho Triệu Trăn, so với lão cha già khốn nạn cừu nhân trải khắp thiên hạ thì đây là lần đầu tiên bé bị thế lực giang hồ ám sát.
Hắc bạch lưỡng đạo không ngại tiêu phí tiền bạc, cộng đồng chúc mừng ngày thất bại thảm hại của ‘Dạ Kiêu’ vĩ đại một thời!
Vạn nhất Hoàng thượng xảy ra chuyện gì đó, triều đình sẽ vì giữ mặt mũi mà phái quân san bằng giang hồ, đến lúc đó máu chảy thành sông sinh linh đồ thán, địa ngục nhân gian không khác gì cái này. Bạch Ngọc Đường cứu Triệu Tiểu Trăn chính là gián tiếp cứu triều đình và giang hồ thoát khỏi nguy cơ tàn sát lẫn nhau, làm hay lắm!
╰(*°▽°*)╯
Sau khi sự tình phát sinh, tung tích của thần bí cố chủ hoàn toàn không có chút manh mối, ‘Dạ Kiêu’ hao tâm tổn trí hai ngày, không thu hoạch được gì.
Là người bi hại xui xẻo nhất trong vụ này, ‘Dạ Kiêu’ tiền mất tật mang, mặt mũi của tổ chức cũng hoàn toàn mất sạch, trở thành trò cười cho đám bạch đạo nhân sĩ trong lúc trà dư tửu hậu, ở trước mặt bạn bè bằng hữu cũng không ngóc đầu lên nổi, chuyện làm ăn gần đây tụt dốc thê thảm xuống thấp nhất trong lịch sử, không thể vực dậy được!
‘Dạ Kiêu’ là tổ chức sát thủ, cũng không phải mở Từ Thiện đường, lần này chịu nhục nhã khôn cùng, há có thể để yên!
Vì thế, Dạ Kiêu thẹn quá hóa giận, ngay chạng vạng ngày hôm sau đã phát ra hắc đạo huyền thưởng lệnh (lệnh treo thưởng), bất cứ ai có thể mang đầu cố chủ về sẽ nhận được một số tiền thưởng rất lớn. Hắc đạo huyền thưởng lệnh không khác biệt mấy với lệnh truy nã của triều đình, chỉ khác ở chỗ nội dung tìm người vô cùng [thẳng thắn], lệnh truy nã triều đình đều yêu cầu bắt sống, còn hắc đạo huyền thưởng lệnh không quan tâm sống chết. Số tiền hắc đạo treo thưởng thường không giới hạn, cũng không có thời hạn, bất luận là ai cũng có thể nhận nhiệm vụ, hàng năm luôn hấp dẫn những thiếu niên trẻ tuổi mới bước chân vào giang hồ có ước mơ trong một đêm danh dương thiên hạ, là ‘huyền thưởng lệnh’ có hệ số nguy hiểm cực cao của Đại Tống.
Tục ngữ nói có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Dạ Kiêu đã bỏ hẳn vốn gốc, tình nguyện táng gia bại sản cũng muốn săn lùng trả thù cố chủ, tinh thần đồng quy vô tận này thật cảm động trời xanh, vì thế Triệu Tiểu Trăn lén đổ thêm dầu vào lửa, tự xuất túi tiền đưa cho ‘Dạ Kiêu’, số tiền thưởng vốn đã rất xa xỉ giờ lại nâng cao lên một bậc, vinh thăng lên vị trí đầu bảng xếp hạng các hắc đạo huyền thưởng lệnh từ trước tới nay!
Dưới sự dụ hoặc của số tiền thưởng khổng lồ, không chỉ đám hắc đạo rục rịch mà ngay cả bạch đạo cũng nhịn không được mà lé mắt — ‘Dạ Kiêu’ thật có tiền, gần đây làm sát thủ dễ kiếm tiền như vậy sao? Quang mang thổ hào chọc mù mắt người rồi!
Dựa theo lệ thường, mỗi khi ‘Hắc đạo Huyền thưởng lệnh’ được tung ra đều sẽ gợi ra sự bất mãn vô số từ Bạch đạo nhân sĩ, mâu thuẫn giữa Hắc Bạch lưỡng đạo đã ăn sâu bén rễ càng lúc càng trở nên gay gắt, nhẹ thì đấu khẩu, nặng thì ra tay tàn nhẫn giết hại lẫn nhau. Duy độc Huyền thưởng lệnh lần này hiếm khi thấy nhóm Bạch đạo không lên tiếng phản đối gì?
‘Dạ Kiêu’ vì tiền giết người cố nhiên khiến người ta khinh thường, cố chủ thuê sát thủ giết người càng không đáng được đồng tình. Bạch đạo từ trước tới nay vốn đã hận thấu xương ‘Dạ Kiêu’, lại càng không có hảo cảm với cố chủ. Đại bộ phận bạch đạo cho rằng, hai bên đều là giang hồ bại hoại tốt nhất lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận càng tốt! Còn một bộ phận người trẻ tuổi lại cho rằng, coi đó là cơ hội hiếm có vừa để nổi danh vừa vì võ lâm trừ hại, năng lực – danh lợi song thu, cơ hội ngàn năm có một không thể bỏ qua!
Người giang hồ tùy tâm sở dục, không giống quan viên triều đình bị rất nhiều quy củ trói buộc, nhưng võ lâm cũng có một quy tắc bất thành văn trong trăm ngàn năm qua — chuyện giang hồ là của giang hồ! đại ý chính là người trong giang hồ phải dựa theo quy củ làm việc của giang hồ, ám chỉ người giang hồ không được dây dưa không rõ với triều đình.
Từ khi Đại Tống kiến quốc cho tới nay, võ lâm nhân sĩ vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc này, giang hồ và triều đình muốn bình an vô sự thì không được can thiệp vào chuyện của nhau, lần này có người lợi dụng thế lực giang hồ để mưu toan lay động giang sơn xã tắc, đây là việc trần trụi xé rách mặt nhau, hắc bạch lưỡng đạo không thể coi như không thấy, triều đình càng không thể để yên.
Nhớ lại năm đó, Triển Chiêu chán ghét viêc đánh đánh giết giết, đã rời khỏi giang hồ dốc sức làm việc cho Khai Phong Phủ, trừ phi tra án cần tới chứ tuyệt đối không hề hỏi tới chuyện giang hồ. Bạch Ngọc Đường cũng không khác Triển Chiêu là mấy, tuy rằng Bạch Ngọc Đường không làm quan nhưng từ sau khi vào ở trong Khai Phong Phủ, hắn cũng không xen vào chuyện giang hồ nữa.
Hai người bọn họ rõ ràng dứt khoát phân tách rạch ròi, không phá hư quy củ giang hồ, người ngoài tự nhiên không thể chỉ trích.
Hắc Bạch lưỡng đạo tuy rằng thủy hỏa bất dung nhưng giang hồ và triều đình có thể chuyển hoán cho nhau. Nếu Triển Chiêu ngày nào đó không muốn làm quan nữa, sau khi từ quan có thể quay trở về làm người giang hồ như thường. Chỉ cần không phải loại vô sỉ hai mang ba phải, hoặc thân ở doanh Tào, lòng tại Hán gì gì đó thì bên kia cũng không khó xử hắn.
Cho nên Triệu Trăn không thể nào hiểu được chủ ý của cố chủ.
Cố chủ tùy tiện hãm hại ‘Dạ Kiêu’, ngay cả việc che giấu cũng lười làm, sau đó lưu lại một món nợ rối tinh rối mù rồi biến mất không thấy tăm hơi, rõ ràng khiến người ta hoài nghi hắn rắp tâm bất lương, ăn chắc bị ‘Dạ Kiêu’ truy lùng không buông, đồng thời còn đắc tội với cả giang hồ và triều đình, không biết gã lấy sự tự tin từ đâu mà ngang nhiên không sợ hãi đến vậy?
Nếu cố chủ đơn thuần chỉ muốn khơi mào mâu thuẫn giữa giang hồ và triều đình thì kỹ xảo châm ngòi lần này của gã quả thật thô không chịu nổi, hiệu quả không đáng kể. Triều đình và giang hồ oán hận chất chứa đã lâu, chỉ cần tìm một thời điểm thích hợp để thổi gió châm ngòi sẽ bùng nổ xé rách ngụy trang mỏng manh bên ngoài mà trở thành địch thù, không phải ngươi chết thì là ta chết.
Nếu Triệu Trăn gặp chuyện bỏ mình, đúng là lý do châm ngòi hoàn mỹ nhất.
Triệu Trăn chi mộ ┗┓…(((m-__-)m
Triệu Tiểu Trăn thở dài: “Hết chuyện này tới chuyện khác, phiền toái nối tiếp phiền toái…”
Bao đại nhân nói tiếp: “Những cái khác tạm chưa nói, nhưng ngày mai là buổi thi đầu tiên, Hoàng thượng đã chuẩn bị đề thi xong chưa? Quan chủ khảo vào giám thị đã chỉ định chưa? Nội gian Ngự Thư phòng đã điều tra ra chưa? Còn cả các thí sinh có vấn đề nữa, có cần mau chóng phái người bắt lại miễn cho đêm dài lắm mộng?”
Triệu Tiểu Trăn tuyệt vọng ôm đầu: “A a a …mấy chuyện loạn thất bát tao phiền muốn chết!”
Mọi người đồng loạt ném ánh mắt khinh bỉ vào bé — đáng đời, ai kêu ngươi lề mề toàn nước tới chân mới nhảy!
Vì sắp đến thi Hội, Triệu Tiểu Trăn cũng liều mạng, vuốt vuốt mái tóc ngốc mao dựng đứng, nhanh chóng tiến vào trạng thái hắc hóa: “Quan chủ khảo ta đã chọn rồi, đề thi cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, lần này tuyệt đối không bị lộ!” Triệu Tiểu Trăn nắm chặt nắm tay hào khí ngút trời: “Về phần nội gian Ngự Thư phòng, chuyện này trước mắt chưa cần gấp gáp, hồ ly sớm muộn gì cũng sẽ lộ đuôi, đến lúc đó chậm rãi ra tay thu thập gã cũng chưa muộn!”
Triển Chiêu đứng lên: “Vậy ta đi bắt mấy thí sinh có vấn đề trước, không biết bọn họ đang toan tính cái gì, cứ cảm thấy như đang mắc xương cá.”
Công Tôn cũng sầu phát hoảng: “Nếu không thể một lướt bắt hết, đành phải bắt từng tên một, chung quy thiếu một người liền ít đi một phần phiền phức.”
Triệu Trăn hừ hừ hai tiếng: “Mấy tên hề nhảy nhót không đủ gây sợ hãi, sớm muộn gì cũng thu thập hết bọn chúng!”
Bao đại nhân nhíu mày: “Vạn nhất trường thi bị rối loạn ảnh hưởng tới các thí sinh khác thì sao?!”
Triệu Tiểu Trăn ngứa miệng đáp: “Không bằng noi theo bạo quân đời trước đại hưng văn tự ngục*, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!” Thấy Bao đại nhân mặt đen xì lườm tới, Triệu Tiểu Trăn nhanh chóng cười làm lành: “Ý của ta là, nếu không thể một lướt bắt hết, không bằng thỉnh quân nhập ủng*, hậu phát tiên chí*!” (đại hưng văn tự ngục: là chỉ các vụ án oan quân vương hãm hại các phần tử tri thức, tìm kiếm trong các bài thơ bài văn lời lẽ, ngôn từ, chữ nghĩa cố ý áp đặt nó là phản quốc, thêu dệt tội danh cho người ta; thỉnh quân nhập ủng: nói văn hoa của bắt tạm giam, kiểu mời lên phường uống nước trà ấy; hậu phát tiên chí: ra tay sau đối thủ nhưng vẫn khiến đối phương không kịp trở tay)
Triển Chiêu nghi hoặc: “Hậu phát tiên chí như thế nào?”
Triệu Tiểu Trăn lộ ra nụ cười thuần lương, vỗ ngực nói: “Trẫm tự có cẩm nang diệu kế!”
Mọi người: “……”
Triệu Tiểu Trăn lại thừa nước đục thả câu! Thực muốn thuê sát thủ diệt trừ thằng oắt con này đi, phải làm sao đây?!
………………………….
Triệu Tiểu Trăn biết rõ đạo lý ‘trẻ khóc sẽ có kẹo ăn’, chưa bao giờ chịu ủy khuất chính mình, cũng chưa bao giờ đánh bầm dập mặt đầu heo thâm tím.
Một ngày trước kì thi, lần đầu tiên trong lịch sử Triệu Trăn tổ chức một buổi diễn thuyết tại Thái Bạch lâu, nói về kỹ năng lừa gạt người, Triệu Tiểu Trăn dám nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, mấy chục vạn fan cuồng còn có thể thu phục chứ đừng nói mấy tên mọt sách tay trói gà không chặt này, quả thật dễ như trở bàn tay!
Triệu Tiểu Trăn thỏa sức phát huy công lực ba tấc lưỡi không lạn, nghĩa chính ngôn từ hùng biện thao thao bất tuyệt, đặt chính mình và các sĩ tử chân chính ở trên cùng một mặt trận thống nhất, đặt sĩ tử mạo danh ở mặt đối lập, dẫn đường cho các sĩ tử cùng chung mối thù đối với các hành động cực kỳ tàn ác của các sĩ tử mạo danh, dùng ngòi bút làm vũ khí kiên quyết chống lại các sĩ tử thật giả lẫn lộn mưu toan phá rối kỳ thi Hội!
Triệu Trăn lời nói thấm thía: “Từ khi biết có sĩ tử mạo danh muốn gây rối trong kì thi, Lễ bộ đại thần vẫn luôn khuyên nhủ trẫm, so với bị sĩ tử mạo danh quấy rối, không bừng tạm hoãn thời hạn thi, mấy tên mạo danh không có cơ hội tự nhiên sẽ chết tâm.”
Triệu Trăn vừa dứt lời, chúng sĩ tử phía dưới đồng thanh ồ lên. Bọn họ ngàn dặm xa xôi vào kinh dự thi, dọc đường gập ghềnh khó khăn cửu tử nhất sinh, nhiều lần trải qua thiên nan vạn hiểm, lộ phí đã tiêu tốn vô số…khụ khụ khụ, hơi khoa trương một chút nhưng tóm lại, nếu hoãn kì thi hội chẳng phải bọn họ đã tốn công vô ích sao?
Nhóm sĩ tử càng nghĩ càng bi phẫn, tới khi phẫn nộ dâng tới cực điểm, Triệu Tiểu Trăn mới gõ gõ bàn ý bảo mọi người im lặng: “Tuy rằng hoãn thời hạn thi là biện pháp ổn thỏa nhất nhưng trẫm không đáp ứng! Trẫm là Thiên Tử, sao có thể thỏa hiệp nhân nhượng cho bọn đạo chích! Ta nhường một bước chúng tiến một bước, chẳng lẽ chỉ vì mấy tên phá rối mà vĩnh viễn không thi Hội nữa sao? Trẫm tin tưởng, chư vị sĩ tử ngồi đây đều không thiếu dũng khí, nhất định nguyên ý cùng trẫm đánh bại lũ phản tặc khiêu chiến!”
“Đúng thế!!!!”
Cuối cùng, Triệu Tiểu Trăn lừa gạt mấy ngàn con mọt sách tới lệ nóng doanh tròng, chỉ còn thiếu mỗi nước đem bán chính mình còn giúp Triệu Trăn đếm tiền.
………………………
Ngày thi Hội, bên ngoài trường thi người người vây chật như nêm cối, vì đối phó sĩ tử mạo danh tâm hoài bất quỹ, Triệu Trăn không thể không [thay đổi] quy củ dự thi. Triệu Trăn cho rằng địch nhân muốn gây rối sẽ đợi tới gần hết kỳ thi cho nên trước tiên đã thay đổi trình tự thi, đưa phần thi trọng yếu nhất chuyển lên đầu tiên, như vậy càng về cuối càng thoải mái.
Thi Hội chia thành ba buổi thi, cách ba ngày thi một lần, buổi thi đầu tiên dễn ra vào ngày mùng 9, buổi thứ hai vào ngày 12, buổi thứ 3 vào ngày 15.
Sau khi lâm triều kết thúc, Triệu Trăn sai Phúc Tuyền tuyên chỉ trước mặt mọi người, chỉ định quan chủ khảo, bốn vị phó giám khảo cùng 20 giám thị coi thi. Triệu Trăn phá vỡ quy định coi thi bình thường, đã phân công 10 võ quan vào vị trí coi thi, mặc dù võ quan không am hiểu văn thơ chữ nghĩa nhưng am hiểu múa đao múa thương, hơn nữa năm vừa rồi số lượng quân đội tăng mạnh, hẳn có thể hoàn mỹ ứng đối bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào trong trường thi.
Bởi vì Phương Tĩnh An là một trong số 11 các sĩ tử mạo danh đã bị bại lộ thân phận không thể tham gia thi mà đang [ăn cơm tù trong Khai Phong Phủ] nên vị trí quan chủ khảo vẫn giao cho Bao đại nhân, Triệu Trăn dẫn đầu nhóm quan giám thị, trùng trùng điệp điệp rời Hoàng cung, lén lén lút lút đi vào trường thi từ cửa sau.
Bao Chửng hỏi: “Xin hỏi Hoàng thượng, chúng thần chưa thu thập hành lý, liệu có thể…”
Triệu Trăn nói: “Không sao, không sao, việc ăn mặc ở đi lại của các ái khanh sẽ có người chuyên môn phụ trách, mỗi người hai nội thị, thay đổi liên tục.”
Bao Chửng lại hỏi: “Xin hỏi Hoàng thượng, vậy hiện tại đã cho sĩ tử vào trường thi được chưa?” Bên ngoài vẫn đang vô cùng náo nhiệt.
Lửa đã cháy tới tận lông mày rồi, mà Triệu Trăn vẫn có thể ngồi yên, tư thái chậm rãi, thản nhiên, từ tốn rút một tờ danh sách từ trong tay áo ra đưa cho Bao đại nhân: “Đừng lo đừng lo, cứ dựa theo tiến trình như trong này mà làm, yên tâm, ta đều đã chuẩn bị hết rồi.”
Bao Chửng cầm tờ giấy cẩn thận đọc, biểu tình càng ngày càng vi diệu không thể dùng ngôn ngữ của nhân loại để hình dung.
“Hoàng thượng xác định?!”
“Xác định, đây là do ta thức cả đêm viết ra đó ~~”
Đó cái gì mà đó!!! Thi Hội quan trọng, ai bán manh tới gặp cẩu đầu trảm!
Bao Chửng xoa xoa mi tâm đau nhức: “Dám hỏi Hoàng thượng, vì sao sĩ tử trước khi vào thi lại phải tắm rửa?”
“Tẩy trần a, đây cũng là biện pháp hữu hiệu phòng ngừa sĩ tử chép phao lên người!” Triệu Trăn hạ giọng nói: “Quan trọng là kiểm tra thân thể, thân thể người luyện võ vạm vỡ rắn rỏi khác hẳn với đám thư sinh chỉ biết đọc sách. Tỷ như dáng người của Bàng Thống và Công Tôn Sách, vừa nhìn liền biết một văn một võ, ta đã khắc khổ suy nghĩ một đêm dài, đây là phương pháp duy nhất mà mắt thường có thể phân biệt được.”
Khóe miệng Bao Chửng giật giật, tuy rằng vẫn luôn cảm thấy không đáng tin nhưng miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Bao Chửng lại chỉ điều số 2: “Vậy vì sao sĩ tử mang đồ vật giống nhau lại không cho phép vào trường thi?”
Triệu Tiểu Trăn càng thêm đúng tình hợp lý nói: “Ta đã chuẩn bị đồng phục, chăn đệm, dụng cụ, giấy bút giống hệt nhau cho bọn họ, thống nhất một ngày ba bữa, mỗi ngày đều có đồ ăn phong phú đầy đủ dinh dưỡng chẳng lẽ không tốt hơn số lương khô của bọn họ hay sao?”
Bao Chửng không có gì đáp lại: “Nếu thế, sao ngay từ đầu không thông báo để bọn họ đỡ phải mang đồ tới có phải hơn không?”
“Chậc chậc chậc, không mang theo không được.” Triệu Tiểu Trăn lắc lắc ngón tay: “Không để bọn họ mang đồ tới, ai biết bọn họ mang theo thứ gì? Loại người trong lòng có mưu mô, khẳng định sẽ bí mật mang theo cái gì đó khác lạ, chờ bọn họ bắt đầu thi rồi, ta sẽ phái người đi kiểm tra tỉ mỉ.”
Bao Chửng cầm tờ danh sách ngổn ngang trăm mối cảm xúc: “Cũng gần tới thời gian rồi, Hoàng thượng đi cùng chúng thần chứ ạ?”
Triệu Tiểu Trăn xắn tay áo sai người mài mực: “Không đi, ta còn phải viết đề thi, các ngươi đi nghênh đón sĩ tử đi.”
Mọi người kinh ngạc: “Hoàng thượng, không phải đề thi đã được đưa đi rồi sao?”
“Cái đó à, là đề giả che giấu tai mắt người thôi.” Triệu Tiểu Trăn cúi đầu xuống bàn bắt đầu múa bút thành văn: “Bộ đề kia sáng sớm hôm nay đã bị lộ, nhưng không sao, đề thi chính thức vẫn ở trong đầu ta.” Triệu Tiểu Trăn dương dương đắc ý nói: “Nếu viết đề ra giấy có thể bị đánh cắp, vậy dứt khoát không viết ra, ta thật không tin, kẻ nào có thể trộm đề thi từ trong đầu ta ra ngoài!”
Bao Chửng yên lặng đỡ trán — không hổ là Hoàng thượng, trình độ hung tàn lại được nâng cao thêm một bước.
Bao Chửng có dự cảm, ngày mùng 9 nhất định sẽ phi thường phấn khích.
Hết chương 120
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
65 chương
28 chương
40 chương
31 chương
16 chương