Lần trước, trên đường hồi phủ, Bạch Ngọc Đường ngẫu nhiên phát hiện mấy thư sinh đang mua bán đề thi. Bạch Ngũ gia đứng trên nóc nhà, nhìn cảnh xuân tươi đẹp phía dưới thở dài. Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ cố chui vào, vốn không định xen vào việc của người khác, nhưng các người rơi vào tay Ngũ gia ta coi như các người xui xẻo! Bạch Ngọc Đường phất phất tay, dùng cách không chưởng điểm huyệt mấy thư sinh đang giao dịch, chỉ đứng trên cao trông chừng mấy tên thư sinh cũng không hạ xuống, không cần tốn nhiều sức cũng thu phục được một đám thư sinh. Thế nhưng…bây giờ làm sao đây? Làm sao gọi Triển Chiêu tới đây bắt người được? Với khinh công của Bạch Ngọc Đường, từ nơi này trở lại Khai Phong Phủ gọi người chưa tới  thời gian một chén trà, vấn đề là Ngũ gia lười! động! xen vào việc người khác đã là cực hạn, việc phiền toái như làm chân chạy, Bạch Ngũ gia tuyệt đối không muốn làm. Sờ cằm suy nghĩ nửa ngày, Bạch Ngọc Đường nhặt một mảnh gạch vụn dưới chân ném vào người con mèo béo ăn uống no đủ đang nằm phơi nắng trên nóc nhà gần đó. “Méo ngaoooo!” mèo béo phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, xù lông nhảy dựng lên, như hổ rình mồi gườm gườm nhìn Bạch Ngọc Đường. Mèo béo: tên chuột nhắt lớn mật! cẩn thận miêu gia ăn sạch ngươi! Bạch Ngọc Đường ra lệnh cho mèo béo: “Mày tới Khai Phong Phủ một chuyến, gọi đại vương của mày tới đây bắt người.” (= ̄w ̄=)  Mèo béo nói: “Meo?” Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Quả nhiên không được…” Cau mày nghĩ nghĩ, Bạch Ngọc Đường lấy một thỏi bạc ra ném xuống dưới, bắn trúng một xa phu (người đánh xe) đang chuẩn bị ra ngoài làm việc. Xa phu trung niên một tay che trán một tay cầm thỏi bạc ngẩn người, ngẩng đầu thấy gương mặt mĩ lệ không kiên nhẫn của Bạch Ngọc Đường khiến người cảm thấy lạnh lẽo. Bạch Ngọc Đường ra lệnh cho xa phu: “Ngươi tới Khai Phong Phủ, gọi Triển Chiêu dẫn người tới đây.” Xa phu ngốc hồ hồ há to miệng, hơn nửa ngày trời mới phản ứng lại: “Ái da, lão còn đang thắc mắc bạc từ đâu rơi xuống, kia không phải Bạch Ngũ gia sao?! Ngài chờ chút, lão tới Khai Phong Phủ gọi người giúp ngài!” xa phu cẩn thận cất bạc đi, vui vẻ phấn khởi chạy tới Khai Phong Phủ báo tin. Bạch Ngọc Đường vừa lòng gật đầu — quả nhiên dùng bạc vẫn tốt nhất! Nhận được lời nhắc kỳ quái của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu dẫn theo mấy nha dịch hi lý hồ đồ chạy tới hiện trường. Đáng thương nhất vẫn là mấy thư sinh bị Bạch Ngọc Đường điểm huyệt, nãy giờ vẫn giữ nguyên tư thế giao dịch không nhúc nhích. Triển Chiêu khoanh tay nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường — Chuyện gì đây? Bạch Ngọc Đường đầy mặt vô tội nhún nhún vai — tình huống rất phức tạp, ta lười giải thích. May mà Triển Chiêu căn bản cũng không trông cậy vào việc hắn sẽ giải thích, nhặt túi tiền lên thử sức nặng: “Ít nhất cũng phải hơn hai trăm đi?” Triển Chiêu rút tờ giấy trong túi tiền mỏng ra, hai mắt càng mở lớn: “Hóa ra là đề thi? Thật hay giả?” “Ta chỉ thấy tên kia đang bán.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ tên thư sinh mặc quần áo màu xám đậm. Tên thư sinh đáng thương kia, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bắp chân run rẩy, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra. Nếu không phải do Bạch Ngọc Đường điểm huyệt toàn thân cương cứng  thì chắc tên đó đã không còn đứng vững được nữa đâu. Aiz….người đáng giận cũng có chỗ đáng thương, đám thư sinh này thật sự rất bất hạnh! Khi đi đường, Bạch Ngọc Đường đều nhìn thẳng không ngó ngang ngó dọc, nhìn thì có vẻ cao lãnh nhưng kỳ thật hắn chỉ đang trốn tránh. Chân đi đường thân thể sẽ tự động làm ra động tác né tránh, chỉ có trong đầu không biết đang nghĩ cái gì. Hơn nữa Bạch Ngọc Đường phi thường lười, rất ít khi xen vào việc của người khác, cố tình hôm nay đúng dịp, Bạch Ngũ gia đi trên nóc nhà, tầm nhìn rộng lớn, hơn nữa trùng hợp tâm tình còn đang hớn hở sau khi trêu mèo thành công… Vì thế gặp chuyện bất bình cách không chưởng điểm huyệt… Là do đám thư sinh này xui xẻo thôi (bi kịch)… ╰(*°▽°*)╯ Xác suất thấp như vậy mà cũng có thể dính được, tác giả khuẩn vô pháp cứu vớt nha ~ Bạch Ngọc Đường thấy mọi chuyện đã xong, định tiếp tục đi nóc nhà về phủ, hoàn thành nốt kế hoạch vừa rồi bị đánh gãy — về nhà tắm rửa. Lại bị Triển Chiêu kéo tay giữ lại: “Bạch thiếu hiệp anh tuấn tiêu sái thơm ngào ngạt, không tắm một lần vẫn anh tuấn tiêu sái thơm ngào ngạt như cũ, ngươi là nhân chứng, nhân chứng đó!” Bạch Ngọc Đường đỡ trán: sớm biết vậy, lúc trước đã không xen vào việc người khác… Hối hận a! …………………………. Nha dịch đại ca cao lớn uy mãnh xoa xoa tay, lần lượt trói đám thư sinh thành một chuỗi đưa hết về đại lao Khai Phong Phủ. Phát sinh chuyện lộ đề ác liệt như thế, bất luận là thật hay giả, mấy tên thư sinh này vĩnh viễn bị hủy bỏ tư cách dự thi, thư sinh bán đề còn chịu tai ương bị đánh và tống vào lao ngục. Chuyện lớn phát sinh tất nhiên sẽ kinh động Bao đại nhân và Triệu Tiểu Trăn. Sau khi xem qua đống đề thi trong truyền thuyết, tang vật được Triển Chiêu thu hồi, Triệu Trăn triệt để chấn kinh: “Ta còn chưa nghĩ ra nội dung đề thi, thế mà bên ngoài đã bắt đầu bán đề rồi? Quả thực rất kỳ cục! bản lậu còn in nhanh hơn cả bản chính!” Tâm tình mọi người lúc này so với Triệu Tiểu Trăn còn khiếp sợ hơn. “Sắp thi tới nơi rồi mà ngươi còn chưa chọn đề xong?!” còn có thể khoái trá chơi đùa được nữa không?! Triệu Trăn ho khan hai tiếng: “Chuyện này… thi cử là chuyện quốc gia đại sự, việc chọn đề đương nhiên càng phải thận trọng! Vì thế ta chọn lại chọn, chọn lại chọn, sửa lại sửa…” rốt cuộc mắc phải chứng sợ lựa chọn. (┬┬﹏┬┬) Dưới ánh mắt nghiêm khắc khiển trách của mọi người, Triệu Tiểu Trăn yếu ớt nói lảng sang chuyện khác: “Nói tóm lại, đề thi không phải trọng điểm, mà trọng điểm là bộ đề thi này không phải là giả. Đương nhiên cũng không hẳn là thật, nó có tỷ lệ 1/5 trở thành đề thi chính thức.” Bao đại nhân vuốt vuốt chòm râu: “Theo y Hoàng thượng, nó là một trong số các đề thi được lựa chọn?” Triệu Trăn dùng lực gật đầu: “Đây là một trong 5 đề thi được lựa chọn, ta đã tham khảo các đề thi trước, còn xem xét kỹ càng các bộ đề do Lễ bộ trình lên, rốt cuộc chọn ra 5 bộ đề cuối cùng. Các ngươi cũng biết, giấy bút của ta không thể tùy tiện truyền ra ngoài, mỗi một tờ giấy đều bị kiểm định kỹ càng. Những đồ ta đã dùng qua cho dù là đồ thải loại cũng có người chuyên sắp xếp rồi đem đi đốt, huống chi là các đề thi trọng yếu.” Triển Chiêu nói: “Những đề thi vốn nên bị tiêu hủy nay lại bị người đem ra ngoài bán, có thể là do mấy người trông coi tự ý làm không?” “Không có khả năng.” Triệu Trăn không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Chuyện đốt văn bản gì đó đều do Phúc Tuyền phụ trách, mỗi tối hắn đều tự tay một mình châm lửa. Sau khi cháy hết, còn tự mình đem tro tàn đổ xuống hồ nước. Trong cung, Phúc Tuyền có địa vị cao cả, ở bên ngoài cung không có gì vướng bận, hiện tại ông ta muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, cần gì vì chút lợi nhỏ mà chôn vùi chính mình? Hơn nữa ông ta sợ chết như vậy, cho dù có tà tâm cũng không có dúng khí làm.” Điểm này mọi người đều tán đồng, bản chất Phúc Tuyền chính là ‘bo bo giữ mình’ và ‘chỉ lo thân mình’, chuyện gì có khả năng rơi đầu nhất định không chịu làm. Bạch Ngọc Đường hỏi: “Còn những ai có thể tiếp xúc với đề thi?” “Chỉ còn nội thi hầu hạ bút mực thôi.” Triệu Trăn cuốn một lọn tóc ở đầu ngón tay xoắn a xoắn: “Nội thị Ngự thư phòng đều được huấn luyện nghiêm khắc, bối cảnh trong sạch, khẩu phong nghiêm cẩn, làm việc ổn trọng, trọng yếu nhất là bọn họ — dốt đặc cán mai. Hơn nữa bọn họ hầu hạ ta đã lâu, những tin tức ‘đáng giá hơn’ đề thi cũng không phải không có, nhưng chưa từng xuất hiện tình trạng bị tiết lộ bao giờ.” Phiền toái hết chuyện này tới chuyện khác, vừa ném chuyện Tiểu Hồng và Phương Tĩnh An cho Bàng Cát và Bao đại nhân, lại phát sinh chuyện lộ đề. Triệu Trăn một tay đỡ trán: “Phiền toái kéo dài không dứt thực đáng ghét, nếu còn tiếp tục nữa, sớm hay muộn ta cũng sẽ biến thành trẻ bạc tóc!” Bao đại nhân cười xoa xoa đầu Triệu Trăn: “Cơm ăn từng miếng, chuyện gì cũng giải quyết từng việc một, trước mắt chuyện trọng yếu nhất là thi hội.” Lời này có lý! Triệu Trăn lên tinh thần: “Trước dán bố cáo nhắc nhở thí sinh tham gia thi hội, nói trên thị trường xuất hiện một nhóm lừa đảo, lấy việc buôn bán đề thi kiếm tiền, kỳ thật tất cả đều là đề giả. Mặt khác, dán thêm một bố cáo viết [chữ to] [in hoa] mọi thí sinh mua bán đề giả đều sẽ bị đánh 20 trượng, khai trừ công danh, đuổi về nguyên quán, vĩnh viễn không cho thi khoa cử. Tình tiết nghiêm trọng sẽ sung quân biên ải, trảm thủ thị chúng, tự thiến tiến cung làm thái giám… Viết càng nghiêm trọng càng tốt!” Triệu Trăn niết niết nắm tay nhỏ ý chí chiến đấu sục sôi: “Trước khi có tin xấu truyền ra, phải nhanh chóng nắm quyền chủ động, cho dù không thể diệt trừ toàn bộ đám bất chính này nhưng cũng sẽ có tác dụng uy hiếp nhất định!” Triệu Tiểu Trăn hai tay chống nạnh: “Nếu muốn chơi, vậy chơi lớn một phen!” Bao đại nhân khóe miệng co giật, bất đắc dĩ nhìn Triệu Trăn, rốt cuộc vẫn bị bé thuyết phục, trở về thư phòng viết bố cáo. Triệu Tiểu Trăn  cao hứng phấn chấn đi theo, hoàn toàn quên mất tình trạng đau thương bi thống bị đánh tay lúc trước. Chỉ có khi gạt người, Triệu Tiểu Trăn mới có thể phóng hào quang xa vạn trượng, đối với vận động não đào bẫy hại người chiếm 200% nhiệt tình! Triển Chiêu lại có chút sầu lo: “Bố cáo như vậy liệu có khiến nhân tâm hoảng sợ không?” Bạch Ngọc Đường lười biếng ngáp, thuận tay xoa xoa đầu Triển Chiêu: “Mèo ngoan, ngươi quá thành thật, về sau cách xa Triệu Trăn một chút, miễn cho bị nó bán còn giúp nó đếm tiền.” Triển Chiêu một phen đập rớt móng vuốt Bạch Ngọc Đường: “Có ý gì?” Bạch Ngọc Đường cười nói: “Đây là lần khoa cử đầu tiên sau khi Triệu Trăn đăng cơ, thư sinh khắp nơi trên cả nước chen nhau mà tới, ai nấy đều muốn đoạt tam giáp. Mặc kệ là học thật hay học giả, người tham dự không một ngàn thì cũng tám trăm, ngươi cảm thấy Triệu Trăn sẽ giữ lại bao nhiêu người?” Triển Chiêu sửng sốt một chút: “Cái này…” Chế độ khoa cử của triều đại này còn chưa được hoàn thiện, năm Kiến quốc cử hành khoa cử lần đầu tiên, nghe nói chỉ tuyển đúng 19 người. Sở dĩ tuyển ít người như vậy chủ yếu là vì thi cử thời khai quốc, đương nhiên sẽ làm mẫu cho đời sau cứ thế mà làm, cho nên căn cứ vào nguyên tắc thà thiếu chứ không ẩu, chỉ lựa chọn 19 Tiến sĩ, bởi vì nhân số ít, không thể duy trì bộ máy vận hành bình thường của triều đình, nên sau đó mới tuyển thêm ‘ân khoa Tiến sĩ’. ‘Ân khoa Tiến sĩ’ không thông qua con đường thi cử mà là do Hoàng thượng phá lệ khai ân ban thường ‘Tiến sĩ’. Mấy triều đại sau đó vẫn duy trì tuyển khoảng mười mấy người, thế nhưng năm nay số lượng thí sinh quá nhiều, hơn nữa Triệu Tiểu Trăn vẫn luôn lải nhải nói ‘nhân tài thích vào trong bát của trẫm’, Triển Chiêu có chút không chắc, do dự nói: “Ít nhất cũng phải 50 người đi?” Bạch Ngọc Đường lắc lắc ngón tay: “Tuyệt đối không vượt quá 20 người, hơn nữa trong số những người này ít nhất có một nửa là điều động nội bộ.” Triển Chiêu cả kinh: “Ai định?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Ngươi nói xem?” To gan như vậy, quyền lực lớn như vậy, trừ Triệu Tiểu Trăn ra không còn người thứ hai. Triển Chiêu tự nhiên nói: “Đối với thí sinh mười năm gian khổ học tập, có phải quá bất công không?” “Đích xác rất bất công.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Nhưng thế thì sao? Nói ngàn nói vạn thì Đại Tống vẫn là thiên hạ của Triệu gia, hiện tại là thiên hạ của Triệu Trăn, Triệu Trăn muốn hoàn toàn khống chế triều đình, tất nhiên phải nuôi dưỡng thế lực của bản thân, sắp xếp thân tín vào những chỗ trọng yếu. Ngươi cũng biết, lần khoa cử này đối với Triệu Trăn có bao nhiêu trọng yếu, với tính cách nước phù sa không chảy ruộng ngoài của nó mà nói, sẽ không nhường tiện nghi cho người khác.” Triển Chiêu cảm thấy tức ngực: “Không phải còn có ân khoa Tiến sĩ sao?! Nó có thể trực tiếp ban thưởng cho thân tín mà.” “Phân lượng không đủ.” Bạch Ngọc Đường bất giác gõ gõ tay vịn: “Tuy rằng đồng dạng là Tiến sĩ, nhưng ân khoa Tiến sĩ sao có thể sánh được với khoa cử Tiến sĩ? Tương lai vô luận là thăng quan hay tiến chức, ân khoa Tiến sĩ đều luôn bị khoa cử Tiến sĩ đè ép. Hơn nữa, ân khoa Tiến sĩ rõ ràng là người của hoàng đế, đặt ở đâu cũng sẽ là bia ngắm trực tiếp, làm cái gì cũng không thuận tiện. Triệu Trăn bao che khuyết điểm như vậy, hắn mới luyến tiếc để người của mình bó tay chịu ủy khuất.” Triển Chiêu thở dài: “Thật đáng thương…” Bạch Ngọc Đường cười an ủi hắn: “Miêu Nhi, ngươi quá mềm lòng. Chuyện khoa cử dự thi quá thâm sâu, bỏ qua cơ hội lần này, đối với thí sinh bình thường ngược lại là chuyện may mắn. Từ xưa người thành đại nghiệp không câu nệ tiểu tiết, Triệu Tiểu Trăn đã làm rất tốt, ít nhất nó chưa bao giờ tổn thương người vô tội. Chỉ cần là người có thực học, sớm muộn gì cũng có thể hoàn thành khát vọng công danh vì nước vì dân.” Triển Chiêu lắc đầu: “Ta không nói những thí sinh kia đáng thương, đường đời dài như vậy, một lần thi rớt không chứng minh được cái gì, nếu ngay chút suy sụp ấy còn không vượt qua được thì cho dù có đỗ Tiến sĩ cũng làm được gì? Ta là thấy Triệu Tiểu Trăn thật đáng thương…” Hết chương 112