Vĩnh viễn đừng hy vọng Bạch Cốc và Triển gia huynh đệ có thể hòa bình sống chung! Bởi vì thời trẻ lưu lại một đoạn lịch sử đen tối dây dưa cắt mãi không đứt, nên đấu võ mồm cãi nhau đã trở thành bản năng của bọn họ, cho dù cùng đối mặt với kẻ thù chung, thì nội đấu vẫn vĩnh viễn không thể nào đình chỉ. Hình thức ở chung của ba vị trung niên đại thúc chính là thế này — Bạch Cốc ngôn từ khiêu khích, bị hai huynh đệ hợp lực trấn áp, Bạch Cốc lại khiêu khích rồi lại bị trấn áp, Bạch Cốc tiếp tục khiêu khích lại tiếp tục bị trấn áp… Cho dù mỗi lần khiêu khích đều bị trấn áp nhưng Bạch Cốc vẫn như cũ đi khiêu khích không biết mệt, tự tìm chết đã đạt tới cảnh giới quên mình, cho dù đối đầu với kẻ địch mạnh vẫn không thể ngăn cản Bạch Cốc động kinh. Lại một lần nữa khiêu khích bị trấn áp, Bạch Cốc ngồi trên lưng ngựa, khoanh hai tay nổi giận gào lên: “Hai người lấy nhiều địch ít, thắng không anh hùng!” Triển Thanh Mang tay cầm la bàn lẩm bà lẩm bẩm, Triển Thanh Phong giả vờ điếc không nghe thấy, hai huynh đệ ai cũng không thèm phản ứng với Bạch Cốc. May mắn Bạch Cốc đã sớm luyện thành thói quen với loại hình thức ở chung này, không qua bao lâu lại tự mình vực dậy, giục ngựa cọ tới cạnh Triển Thanh Mang tiếp tục khiêu khích: “Này Triển lão Nhị, tìm đường thôi, có cần lâu như vậy không, ngươi không phải là thần côn sao?! Mau bấm ngón tay tính toán đi, cẩn thận Ngọc Đường và tức phụ nhà nó tức giận đuổi kịp.” Gân xanh thái dương hai huynh đệ Triển gia đồng thời giật giật — Triển lão Nhị? Thần côn? Tức phụ?  (nhị vừa là thứ hai vừa là ngốc nghếch) Trong một câu có quá nhiều điểm kích thích, ngược lại không biết nên bắt đầu nổi điên từ chỗ nào, vì thế Triển gia huynh đệ tiếp tục bảo trì trầm mặc. Triển Thanh Mang cúi đầu tìm đường, Triển Thanh Phong ngửa đầu nhìn trời, hai huynh đệ sinh đôi tính cách khác biệt khó được khi tâm linh tương thông như vậy. Cùng Bạch Cốc ồn ào dọc đường đi, miệng khô lưỡi khốc cộng thêm tâm lao lực quá độ, Triển Thanh Phong vốn chính là người thiếu ngôn quả ngữ, tối nay đã nói hết lời có thể nói trong vòng một năm. Triển Thanh Phong lười phản ứng Bạch Cốc, hơn nữa một năm kế tiếp cũng không muốn nói nữa… ………………………. Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang tuy là song bào thai nhưng tính cách lại ngược nhau hoàn toàn. Thần côn Triển Thanh Mang từ nhỏ đã không chịu ngồi yên chuyên tâm đi khắp tam xuyên ngũ nhạc hàng yêu phục ma, hơn chục tuổi đã bắt đầu rời nhà đi xa, trong một năm, phần lớn thời gian đều du đãng ở bên ngoài. Ngược lại với đệ đệ, thợ rèn Triển Thanh Phong từ nhỏ đã trầm mặc ít lời, so với khuê tú còn khuê tú hơn, thích nhất ở trạch trong nhà rèn binh khí, mỗi ngày chỉ kiên trì làm 3 chuyện — ăn, ngủ, gõ búa. Bất đồng với Triển gia huynh đệ kín tiếng, cho dù Triển Thanh Phong chân không ra khỏi nhà vẫn từng nghe qua đại danh Bạch Cốc. Đánh giá của người giang hồ đối với Bạch Cốc, chủ yếu chia làm hai loại — người thích Bạch Cốc thì nói hắn vừa thần bí vừa tuấn mỹ, niên thiếu nhiều tiền, tài hoa hơn người. Người ghét Bạch Cốc thì nói hắn nửa chính nửa tà, không coi ai ra gì, kiêu ngạo tự cao tự đại. So với Bạch Ngọc Đường tính cách biếng nhác thích ngủ nướng mà nói thì Bạch Cốc càng không cam lòng chịu tịch mịch, thích nhất không có việc tự tìm việc gây chuyện, không gió cũng có thể tạo sóng cao ba mét, khiến cho toàn bộ võ lâm không lúc nào được an bình. Gương mặt giống nhau như đúc nhưng Bạch Cốc thời trẻ kiêu ngạo muốn ăn đòn gấp trăm ngàn lần so với Bạch Ngọc Đường! Cũng may Bạch Cốc và Bạch Ngọc Đường đều sợ phiền toái nên năm đó Bạch Cốc ra ngoài đều đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc, chỉ khi gặp người quen mới tháo xuống. Bằng không chỉ với gương mặt yêu nghiệt kia, Bạch Ngọc Đường căn bản đừng hòng có thể giấu diếm thân thế. Người nhận thức Bạch Cốc liếc mắt là có thể nhận ra Bạch Ngọc Đường ngay lập tức. Bạch Cốc không chỉ có bạn bè bằng hữu nhiều mà địch nhân cũng không thiếu, tình nhân lại càng đếm không nổi. Có rất nhiều người mắng chửi hắn, hận hắn thấu xương, nhưng cũng có rất nhiều người nhớ nhung hắn, tâm tư thành cuồng đối với hắn. Nhưng Bạch Cốc ai cũng không yêu, hắn tựa như một hùng hài tử bị chiều hư, gây chuyện chọc phá người chỉ vì muốn tiêu khiển giải sầu, ngẫu nhiên làm chút chuyện xấu khiến người khác chú ý, kỳ thật Bạch Cốc phi thường sợ tịch mịch, chỉ hy vọng có người ở cạnh chơi cùng hắn mà thôi. Cho nên Triển Thanh Phong cho tới bây giờ vẫn nghĩ mãi không thông, Bạch Cốc yêu tự do tự tại không chịu ràng buộc sao lại có thể cam tâm tình nguyện nhốt mình trong Bạch Cốt sơn hoang vắng tịch mịch hơn hai mươi năm? Bạch Cốt sơn không có lồng sắt, mà trên đời cũng không có lồng sắt nào có thể vây khốn được Bạch Cốc, có lẽ vây khốn hắn chỉ là chính hắn… Đầu sỏ gây chuyện hôm nay lại muốn đi gặp người, Lưu Tuân. Hơn 20 năm trước, Triển Thanh Mang bên ngoài du lịch bị Bạch Cốc khi dễ, trạch nam Triển Thanh Phong vì muốn báo thù cho đệ đệ, chộp lấy binh khí chạy tới tìm Bạch Cốc giao đấu, sau này từ độc đấu biến thành quần ẩu, quần ẩu lại biến thành toàn bộ võ lâm đại loạn, khi đó Bạch Cốc và Lưu Tuân luôn như hình với bóng. Song bào thai so với người bình thường ăn ý hơn rất nhiều, mà hai người kia cũng đồng lòng đồng tâm không kém. Bạch Cốc và Lưu Tuân thuộc dạng ăn ý phi thường hiếm có, tâm linh tương thông, không cần nói cũng có thể hiểu ý lẫn nhau. Hai đấu hai bất phân thắng bại, mỗi ngày ôn ào tranh cãi cuộc sống trôi qua thật nhanh. Bốn người bọn họ không phân rõ là địch hay bạn, rõ ràng không có đại thù đại hận gì, nhưng vẫn luôn nhìn đối phương không vừa mắt, một lời không hợp liền xắn tay áo đánh nhau. Ngược lại Bạch Cốc da mặt dày lại dễ kết thân, thường xuyên không mời mà tới Triển phụ cọ cơm. Không những thế, mỗi lần Bạch Cốc đến cọ cơm đều mang theo một nhà mấy chục nhân khẩu. Bạch Cốt sơn chúng quỷ cãi nhau, sân Triển phủ gà bay chó sủa, Triển Thanh Phong không thể tĩnh tâm rèn binh khí, Triển Thanh Mang đêm không thể im lặng xem tinh tượng. Hai huynh đệ rất muốn đuổi cái tai họa Bạch Cốc này đi, nề hà Triển gia huynh đệ bình thường tiêu sái tự tại không để ý chuyện nhà, thời khắc mấu chốt ở trong nhà không có quyền lên tiếng… Triển gia lão phụ thân say mê võ học, hai đứa con trai giống ông không để ý chuyện nhà, Triển lão phu nhân ở trong nhà lấy thúng úp voi. Bạch Cốc kỹ năng nịnh nọt nữ nhân không ai địch lại, từ 99 tuổi cho tới vừa biết đi, chỉ cần là nữ nhân không ai có thể thoát khỏi miệng lưỡi của hắn! Triển lão phu nhân bị Bạch Cốc nịnh tới vui cười hớn hở, hận không thể đá luôn hai thằng con sinh đôi nhà mình ra khỏi cửa, coi Bạch Cốc như con ruột mà đối đãi. Triển lão phụ thân cũng là chuyên gia bao che khuyết điểm, mỗi lần đều đứng về phía Bạch Cốc giúp hắn, khiến Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang liên tục bại trận chỉ có thể nhẫn. Đến cùng bữa cơm gia đình vẫn nhiều thêm hai mươi mấy đôi đũa, dù sao Triển gia, gia đại nghiệp đại, cả nhà già trẻ lớn bé cùng nhau phá của cũng không phá sản được. Khi đó niên thiếu khí thịnh, bốn người ai cũng không phục ai, làm chuyện gì cũng quyết hơn thua, cho dù là ăn nhiều hơn đối phương một chén cơm cũng đã coi như thắng một trận lớn. Thẳng tới khi đến tuổi trưởng thành, Triển Thanh Phong muốn kết hôn, Bạch Cốc vẫn có chút nhãn lực, thấy Triển phủ trên dưới đều bận rộn tối tăm mặt mũi, hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại thêm phiền, chủ động cùng Lưu Tuân và Bạch Cốt sơn chúng quỷ rời đi, ra (gây) ngoài (họa) thăm (kẻ) bạn (khác). Trước khi đi, bốn người đã ước định, ngày diễn ra hôn lễ, Bạch Cốc và Lưu Tuân phải tới tham dự. Nghe nói, tân nương tử là người của ngự trù Lý gia, Bạch Cốc còn khoác bả vai Triển Thanh Phong trêu chọc: “Chờ ta tìm vài hũ rượu ngon tới, nhất định phải kêu tẩu tử xuống bếp, ngươi không được đau lòng đấy!” Triển Thanh Phong đen mặt: “Cút cút cút, thấy ngươi liền phiền.” Bạch Cốc cười lăn, ai cũng không ngờ hắn lăn một vòng liền bặt vô âm tín, ngay cả ngày hai lão nhân Triển gia qua đời cũng không xuất hiện. Triển lão phu nhân trước khi chết vẫn nhớ mãi không quên: “Thằng nhóc vô lương tâm cũng không trở về thăm ta.” Nhiều năm qua, Bạch Cốc bặt vô âm tín sinh tử không rõ, Triển gia huynh đệ vẫn không ngừng tìm kiếm hắn. Thẳng tới khi Triển Chiêu bị Bạch Cốt sơn chúng quỷ đưa lên núi, Triển Thanh Phong mới biết được tin tức của Bạch Cốc. Triển gia huynh đệ nằm mơ cũng không ngờ được, Bạch Cốc thích nhất náo nhiệt sợ nhất tịch mịch cư nhiên lại tự nhốt mình trong thâm sơn cùng cốc không bóng người hơn 20 năm… Cho nên khi lần đầu tiên Bạch Cốc nhìn thấy Triển Chiêu đã cảm thấy vô cùng quen mắt, khuôn mặt kia rõ ràng là gương mặt thời trẻ của Triển Thanh Phong. Cho nên khi Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang đuổi giết lên Bạch Cốt sơn, Bạch Cốt sơn chúng quỷ lập tức nhận ra hai người bọn họ, liền hô to: “Triển lão đại và Triển lão nhị nổi điên rồi!” Cho nên Triển gia huynh đệ bất kể hậu quả thế nào cũng dũng sấm hang hổ, đánh cho Bạch Cốt sơn chúng quỷ khóc cha gọi mẹ, còn liên thủ béo tấu Bạch Cốc một trận. Ở nhà người khác kiêu ngạo như thế, lại còn có thể lông tóc vô thương toàn thân trở ra, mà Bạch Cốc cũng không phải người tốt tính, nếu không phải hắn lòng mang áy náy, sao có thể bị đánh không hoàn thủ được. Khi tái kiến, bên người Bạch Cốc đã thiếu đi Lưu Tuân, ngay cả Bạch Cốc lúc này cũng không còn là Bạch Cốc trước kia. Bạch Cốc vốn vui vẻ sôi nổi đã trở nên im lặng, trở nên trầm mặc, trở nên bí hiểm. Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lần lượt rời khỏi Bạch Cốt sơn, Triển gia huynh đệ đi vòng trở về, ba ông bạn già xa cách hơn 20 năm lần nữa tụ họp. Triển Thanh Phong đã lên chức ‘ông nội’ Triển Thanh Mang cũng từ ‘tiểu thần côn’ trở thành ‘lão thần côn’, chỉ có Bạch Cốc tựa hồ một chút cũng không thay đổi, vẫn giữ bộ dáng tuấn mỹ như hồi còn trẻ. Nhưng trong mắt vẫn lắng đọng chút gì đó, chung quy vẫn lưu lại dấu vết năm tháng… Mặc dù có dung nhan bất lão cũng không giữ được tâm hồn tuổi trẻ. Bạch Cốc không muốn nhắc lại chuyện năm xưa, ý đồ chọc cười lừa dối qua cửa, hơn nữa nói cái gì cũng không chịu rời khỏi Bạch Cốt sơn. Triển Thanh Phong cuối cùng cũng chỉ ép hỏi được —  nguyên nhân là do Lưu Tuân. Bạch Cốc và Lưu Tuân đã ‘ước hẹn’ với nhau, cả đời không ra khỏi Bạch Cốt sơn, cũng không chủ động liên lạc với bất kì kẻ nào. Triển Thanh Phong thở dài. Bạch Cốc một bó tuổi còn ham thích chuyện ‘khiêu khích’ hơn nữa lúc thắng lúc bại, khi bại khi thắng, đến tột cùng vẫn không cam lòng muốn hòa một ván, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn Lưu Tuân trở về? Đợi 20 năm còn chưa đủ sao? Cả đời người có mấy cái 20 năm? 20 năm, dùng quãng thời gian 20 năm tốt đẹp nhất trong đời người ở ẩn trong một ngọn núi hoang? Nhưng chuyện này không quan trọng, từ một khắc Bạch Cốc bước chân ra khỏi Bạch Cốt sơn, lồng sắt đã bị đập vỡ vụn, lời hứa đã không còn trọng yếu, chờ đợi dài đằng đẵng đã không cần kết quả. Triển Thanh Phong đắm chìm trong hồi ức, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc quanh quẩn vang lên — “Lão bằng hữu đã lâu không gặp.” Đêm không gió, lá cây lại khẽ lay động, giọng nói này dùng nội lực truyền tới, giọng nói quen thuộc quả nhiên là của Lưu Tuân. ……………………….. Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Tuân, Triển Thanh Phong cơ hồ không nhận ra. Bọn họ bốn người tuổi tác không chênh lệch mấy, Triển gia huynh đệ lớn nhất, tiếp đó tới Lưu Tuân, Bạch Cốc nhỏ tuổi nhất hội. Thực tế bây giờ mọi người đều đã hơn 40, nếu nói Bạch Cốc là yêu quái vĩnh viễn U20, Triển gia huynh đệ bộ dáng hơn 30 tương đối giống người bình thường nhất thì Lưu Tuân quả thực đạp phong hỏa luân già nua nhất bọn. Già hơn cả những người U40 bình thường, khuôn mặt tiều tụy phong sương, chỉ nhìn mặt mà đoán thì ít nhất cũng hơn 60, rất khó tin khi nói Lưu Tuân và bọn họ là bạn cùng trang lứa. Thấy ánh mắt kinh ngạc của ba ông bạn già, Lưu Tuân sờ sờ mái tóc trắng xóa của mình, cười khổ một tiếng: “Báo ứng a…” Bạch Cốc thản nhiên nói: “Không phải ngươi vốn không tin báo ứng sao?!” Lưu Tuân ngồi trên ghế mây, ngưỡng mộ Bạch Cốc sừng sững đứng dưới ánh trăng, cả đời hắn đều ngưỡng mộ người này, duy độc một lần kia, hắn cho rằng mình đã thắng nhưng hiện tại thì sao? Người vốn nên nghèo túng không sống nổi lại vẫn còn bộ dáng trời quang trăng sáng năm đó. Người vốn lên cười tươi đến cuối cùng lại mãn tấn phong sương hoàn toàn thay đổi. Lưu Tuân thở dài: “Nhìn ngươi rồi lại nhìn chính ta, chẳng lẽ không phải báo ứng sao?” Vật đổi sao dời, thiếu niên năm đó không ai bì nổi, cười nhạo vận mệnh, không tin thiên lý báo ứng, đã thưởng thức đủ tư vị bất lực. Triển Thanh Phong không kiên nhẫn nghe đoạn đối thoại vô ích của hai tên kia: “Năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.” “Nói ra thì rất dài, không bằng ngồi xuống chậm rãi nói.” Lưu Tuân nói với Bạch Cốc: “Mấy năm nay thân thể ta không tốt, đại phu không cho ta uống rượu, ngươi liền nhập gia tùy tục uống trà với ta đi.” Mấy đồng tử bưng hương trà lên, Lưu Tuân giương giọng nói: “Mấy vị tiểu bằng hữu cũng xuống dưới ngồi chung đi, đêm khuya trong núi lạnh lẽo, ngồi lâu trên cây sẽ chết cóng đấy, không bằng vào nhà ta uống một tách trà nóng.” Triển Thanh Phong bất đắc dĩ nhìn chằm chằm tán cây, theo dõi thì theo dõi, nghe lén thì nghe lén, có thể làm kín đáo hơn chút không? Phát ra động tĩnh lớn như vậy, tưởng người ta không nghe thấy sao? Triển Thanh Phong trừng Bạch Cốc — đều tại ngươi ép buộc, ngay từ đầu dẫn tụi nó tới thì có phải đã không có việc gì rồi sao?! Ở trên bóng cây xa xa, Triển Chiêu bế Triệu Trăn nhảy xuống, Bạch Ngọc Đường cầm một đao một kiếm cũng nhảy xuống theo. Ba người hoàn toàn không cảm thấy chột dạ sau khi nghe lén bị phát hiện, so với đương sự càng thêm đúng tình hợp lý hơn. Bạch Ngọc Đường huýt sáo một cái, hai con ngựa một đỏ một trắng phi tới. Triển Chiêu thả Triệu Trăn xuống, vỗ vỗ hai con ngựa, không buộc cương ngựa, thả tự do cho chúng tự đi tản bộ. Triển Chiêu đi vào tiểu viện, trước tiên túm Triển Thanh Mang xác nhận: “Nhị thúc, thúc nói Triệu Trăn ‘trên trời dưới đất sẽ có huyết quang tai ương’ là gạt người phải không? Vừa rồi tụi con leo cây cao như vậy cũng đâu có chuyện gì.” Triệu Trăn gật đầu đồng ý, vì xác nhận tính chân thật, bé còn kêu Triển Chiêu leo cao hơn một chút. Triển Thanh Mang nháy mắt mấy cái: “Leo cây cũng đâu phải lên trời, ta sẽ không tính sai.” Triệu Trăn nhỏ giọng thì thầm với Bạch Ngọc Đường: “Càng nghe càng giống mánh khóe nói chuyện ba phải của giang hồ lừa đảo.” Triển Thanh Phong mặt tối sầm: “Con đã bao nhiêu rồi còn chơi trò leo cây, không thể ổn trọng một chút sao?!” Triển Chiêu không sợ ba mình đáp lại: “Còn ba và các thúc đã lớn bao nhiêu rồi, nửa đêm không thành thật đi ngủ còn chạy tới thâm sơn cùng cốc làm cái gì?!” Triển Thanh Phong bị con trai nói câm nín, đen mặt uống trà. ……………………… Bạch Cốc chỉ thích rượu ngon, đối với trà xanh một chút cũng không hứng thú, nhưng hắn bộ dạng tuấn tú lịch sự, ngay cả uống trà cũng là bộ dạng ngưu ẩm. Bạch Cốc bưng tách trà cho ấm tay, kể lại chuyện Thái Tông lấy oán trả ơn Vô Danh tiểu quốc trong sa mạc cho mọi người cùng nghe. Triển Chiêu mở to hai mắt: “Hậu nhân Vô Danh tiểu quốc là Bạch Cốt sơn chúng quỷ?” Bạch Cốc không quan trọng nói: “Chung quy không ai muốn rời khỏi cố hương, năm đó quốc chủ hao hết sức lực thuyết phục cũng chỉ có một bộ phận quốc dân cùng tùy tùng nguyện ý theo ông ấy rời đi. Còn một số muốn ở lại, sau đó đều bị Triệu Quang Nghĩa bắt hết, Lưu Tuân chính là hậu đại của quốc dân lúc ấy lưu lại.” “Có biết cái gì gọi là địa ngục trần gian không?”  ngữ khí Lưu Tuân có chút âm trầm: “Quốc dân bị bắt dữ phàm là có chút tư sắc, bất luận là nam hay nữ đều bị sung làm quân kĩ. Những người lớn tuổi già yếu đều bị giết chết. Những quốc dân kéo dài hơi tàn mỗi thời mỗi khắc đều hối hận vô cùng, nếu lúc trước tin lời quốc chủ, đi theo quốc chủ rời khỏi sa mạc có lẽ sẽ tránh được vận mệnh tàn khốc này.” “Lúc đầu là hối hận, sau đó là oán hận, oán hận quốc chủ, oán hận Triệu Quang Nghĩa, oán hận người Tống…” trên mặt Lưu Tuân lộ ra nụ cười tự giễu: “Nương ta từ nhỏ đã dạy ta, sau khi lớn lên nhất định phải báo thù, phải giết sạch Tống nhân, dùng máu người Tống tẩy trừ nỗi sỉ nhục này. Đáng cười chính là, ta cũng có một nửa dòng máu Tống nhân, số lượng nam nhân thượng nương ta quá nhiều, ta thậm chí còn không biết cha mình là ai.” Bạch Cốc thản nhiên tiếp lời: “Ta không biết những người đó đã trải qua cái gì, cũng không có tư cách khuyên bọn họ hạ đao xuống. Lưu Tuân cơ duyên xảo hợp gặp được ta, khi đó đầu óc hắn đã không còn bình thường, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện giết sạch Tống nhân, làm sao để sinh linh đồ thán.” Bạch Cốc nhún vai: “Đầu sỏ gây chuyện Triệu Quang Nghĩa cũng đã chết, ta không ưa chuyện nợ cha con trả, huống hồ hiện tại thiên hạ yên ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu chỉ vì dục vọng bản thân mà khơi dậy thảm họa chiến tranh, người chịu tội vĩnh viễn là dân chúng.” Triệu Tiểu Trăn dùng lực vỗ tay: “Bá phụ đại nhân thức thời đại thế! Hoan hô!” Bạch Cốc chỉ chỉ Lưu Tuân: “Ta thấy hắn cũng là một nhân tài hiếm có, lại sợ hắn đi nhầm đường, đành phải như hình với bóng theo dõi hắn.” Lưu Tuân mỉm cười: “Nhưng ngươi vẫn không quản được.” Lưu Tuân mỉm cười, chỉ là tiếu ý không lan tới đáy mắt, nụ cười kia tựa như mặt nạ da người, mang theo dối trá rửa không sạch. Bạch Cốc thở dài: “Thời gian ở Triển gia năm đó, biểu hiện của Lưu Tuân thực hoàn mỹ, ta đã thả lỏng cảnh giác với hắn, ngay ngày thứ ba sau khi chúng ta vừa rời khỏi Triển gia, Lưu Tuân đã lặng lẽ đào tẩu.” Bạch Cốc lắc đầu nuối tiếc, tựa hồ thực hối hận: “Lưu Tuân vô thanh vô tức mò vào hoàng cung, suýt nữa còn giết chết Triệu Hằng, may mắn ta đúng lúc đuổi tới, mới không gây thành đại họa.” Triệu Trăn nói: “Chính là lần Phúc Tuyền nói đó sao?” Bạch Cốc gật đầu: “Ta bắt Lưu Tuân trở về, cảm xúc của hắn thực kích động, tựa như kẻ điên đập phá mọi thứ trước mắt. Ta cũng hết cách, đành phải đưa Lưu Tuân về Bạch Cốt sơn, cầm tù hắn ở dưới lòng đất, chờ hắn tỉnh táo lại rồi hảo hảo nói chuyện.” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc: “Sau đó thì sao? Ông ta lại chạy trốn?” té ngã hai lần cùng một chỗ, đây thực sự không phải tính cách của Bạch Cốc. Bạch Cốc thoải mái nói: “Cha không ngờ hắn lại phát rồ như vậy, gọi người tới nội ứng ngoại hợp phóng hỏa đốt cả ngọn núi, may mà tối hôm đó trời đổ mưa to nếu không thì cha con đã bị đốt thành tro rồi.” Bạch Cốc cười lạnh: “Chỉ trách ta dẫn sói vào nhà, hắn và Triệu Quang Nghĩa căn bản không khác gì nhau.” “Rồi sao nữa?” Triển Chiêu thúc giục nói. Bạch Cốc lắc đầu: “Người hắn cấu kết cùng quá mạnh, thậm chí có thể điều động quân đội cùng hỏa khí. Sau này ta cẩn thận điều tra người kia mới phát hiện chính là tên ám vệ mà các con đang truy nã hiện nay.” Bạch Cốc có chút tiếc nuối nói: “Nếu chỉ có mình ta vong mệnh thiên nhai, ta đương nhiên có thể toàn thân trở ra, nhưng ta không thể cam đoan toàn bộ Bạch Cốt sơn chúng quỷ có thể thoát được. Vì thế ta và Lưu Tuân lập xuống lời thề quân tử, ta không rời khỏi Bạch Cốt sơn, Lưu Tuân không được giết người, ta một đời không bước chân khỏi Bạch Cốt sơn, Lưu Tuân một đời không được giết người.” “Khoan đã!” Triệu Trăn đánh gãy: “Không phải bá phụ rơi vào thế bí sao? Dựa vào cái gì mà có tư cách bàn điều kiện với người ta?” “Ai nói ta bị rơi vào thế bí?” Bạch Cốc nhướn mày: “Lão tử cũng không phải kẻ dễ ức hiếp, ta dẫn người cướp đoạt kim khố của bọn họ, nghe nói vốn dùng để khởi binh tạo phản, dù sao cũng đều bị ta trộm chuyển về sơn động. Ta không rời khỏi Bạch Cốt sơn, bọn họ không thể đoạt lại được kim ngân châu báu!” Lưu Tuân nhướn mày: “Ta cũng thực ngạc nhiên, sao ngươi lại đi ra, còn đống vàng kia…” Triệu Trăn giơ móng vuốt chen vào: “Những thứ đó đều đã được chuyển vào quốc khố!” Bạch Cốc đắc ý cười, Triệu Trăn cũng đắc ý cười, một lớn một nhỏ hai con hồ ly đắc ý cười hô hô hô…. Mọi người hết nói nổi: “Hai ngươi cấu kết với nhau từ lúc nào?” Triệu Tiểu Trăn nghĩ nghĩ: “Hình như là lần đầu tiên khi các bá phụ tới kinh thành, hơn nửa đêm Bạch bá phụ ngồi ở đầu giường ta, khiến ta sợ nhảy dựng.” Bạch Cốc bế Triệu Trăn tới xoa bóp cái mặt bánh bao: “Không sai, sau đó chúng ta cấu kết với nhau làm việc xấu, khụ khụ, không phải, là quần anh tụ hội, từng chút từng chút vận chuyển tiền vàng vào quốc khố.” Bạch Cốc một thân thoải mái: “Thật ra có nhiều tiền quá cũng không tốt, hiện tại ta không có tiền thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.” Triệu Tiểu Trăn cười tủm tỉm: “Gieo trồng mùa xuân, thu hoạch vụ mùa tất cả đều cần tiền, thiên tai địch họa không thể tránh né, sửa chữa đê điều, cung cấp quân trang quân dụng… gần đây triều đình rất thiếu tiền a!  Số tiền lớn như vậy mà dùng để tạo phản thực đáng tiếc, không bằng dùng để làm chuyện tốt có lợi cho dân cho nước. Nghe nói các ngươi là hắc đạo, đều thích làm việc kín đáo, cho nên ta trực tiếp dùng danh nghĩa của mình để quyên góp, không cần cảm kích ta đâu.” Lưu Tuân ha ha cười lớn: “Sớm nghe nói Hoàng thượng trí tuệ hơn người, không bằng ngài đoán thử xem, tối nay ngài có thể sống sót rời đi hay không.” Lưu Tuân bổ sung một câu: “Không cần cảm tạ ta.” Hết chương 108