Từ khi phát hiện mối yêu hận tình thù khó bề phân biệt giữa Triệu Tiểu Trăn và Thừa Tiểu Ảnh, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn rối rắm, sao có thể nói rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Triển Chiêu biết đây? Làm thế nào để có thể kéo tính hướng đang lung lay sắp đổ của Triệu Trăn trở về quỹ đạo? Nhưng không đợi Bạch Ngọc Đường nghĩ ra biện pháp, lão già Bạch Cốc ngày ngày điên cuồng, khiến Bạch Ngọc Đường không có được một chút yên tĩnh, mỗi ngày cảm xúc đều qua qua lại lại giữa tạc mao và sắp tạc mao nên chuyện của Triệu Tiểu Trăn đành tạm thời gác lại. Bởi vì trong lòng vẫn luôn băn khoăn chuyện này nên khi nghe Triển Chiêu nói ‘dùng Thừa Ảnh uy hiếp Triệu Tiểu Trăn’, phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc Đường chính là — Triệu Tiểu Trăn chưa tới mức bị sắc đẹp làm mờ mắt, cho nên nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã một hơi cự tuyệt, nhận định đó là một ý tưởng tồi. Sau đó mới phản ứng lại, ý của Triển Chiêu chính là Triệu Tiểu Trăn miệng lưỡi lanh lợi khó đối phó, so với việc hao tổn tâm cơ tính kế Triệu Trăn còn không bằng cùng Triệu Trăn liên thủ tính kế Thừa Ảnh. Sự thật chứng minh, Triển Miêu Miêu tâm tư thực đơn thuần, là do Bạch Ngọc Đường hoàn toàn hiểu sai… Ở phương diện nào đó, thân phận của Thừa Ảnh là một câu đố lớn, mục đích ở bên cạnh Triệu Trăn cũng không rõ ràng, đặt một nhân vật nguy hiểm như vậy ở bên cạnh Triệu Trăn, khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng đề phòng. Về phương diện khác, Triệu Trăn đối với thân phận của Thừa Ảnh phi thường cảm thấy hứng thú, chỉ có dùng Thừa Ảnh làm mồi câu mới khiến Triệu Trăn cam tâm tình nguyện cắn câu. Chủ ý của Triển Chiêu đích xác rất hay, Bạch Ngọc Đường xấu hổ ho khan hai tiếng, lập tức sửa miệng đồng ý. Thế nhưng Triển Miêu Miêu vẫn chưa hiểu rõ tình huống, không thể lý giải tư duy vừa phức tạp vừa cao siêu của Bạch Ngọc Đường, chỉ cảm thấy lo lắng — Sao Tiểu Bạch lại nắng mưa thất thường thế nhỉ? Triệu Tiểu Trăn nói nam nhân tới thời kỳ mãn kinh tính nết sẽ thay đổi, chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường đã tới thời kỳ mãn kinh? Không hiểu Công Tôn có chữa trị được không ta…. Triển Miêu Miêu ngửa đầu 450 u sầu. (= ̄w ̄=) Mỗi một hiểu lầm sinh ra, đầu sỏ gây nên đều là do trí tưởng tưởng bay quá cao quá xa. Ảo tưởng là bệnh, phải trị. …………………….. Lần trước phát hiện mật đạo, đã bị Triệu Tiểu Trăn khám phá toàn bộ, thời tiết ấm hơn chút liền đào đất thi công, đem nó biến thành hầm trú ẩn hoặc phố buôn bán dưới lòng đất đầu tiên trên thế giới!  — đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Triệu Trăn, trừ bé ra không một ai tán thành. Mọi người không thể hiểu nổi, vì sao vào những lúc nguy hiểm trùng trùng, phải trốn ở những nơi dễ bị sụp như thế để làm gì? Hơn nữa càng không thể lý giải vì sao lại phải kinh doanh buôn bán dưới lòng đất cho khổ chi? Triệu Trăn im lặng, không thể nói mấy trăm năm sau sẽ sinh ra một loại máy bay chiến đấu vừa biết thả bom vừa biết nhảy dù đi. Vì thế, ý tưởng vĩ đại của Triệu Trăn chỉ có thể gác lại vô thời hạn, mật đạo sửa lại vẫn dùng làm mật đạo. Ăn xong cơm chiều, mọi người tập trung lại một chỗ nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy dưới mật đạo truyền tới tiếng “bịch bịch bịch” vang dội, rõ ràng có người đang chạy trong mật đạo, mọi người rối rắm —  tiếng bước chân vừa nặng vừa dày, ai lại có chân ngắn quá vậy? Rốt cuộc tới cửa động, chỉ thấy Triệu Tiểu Trăn  kích động từ trong mật động lao ra, bước chân ngắn ngủi, trong tay còn ôm một bộ bàn cờ lớn hơn cả người bé. Bởi vì bộ bàn cờ ngăn cản tầm mắt, cước bộ của Triệu Trăn có chút lảo đảo, sau lưng còn có hai ám vệ cầm hai hộp đựng cờ đi theo. Bàn cờ của Triệu Tiểu Trăn đương nhiên là bàn cờ tốt nhất thiên hạ, nói là quốc bảo cũng không sai, sức nặng của nó cũng tương xứng với giá trị của nó, nếu không phải mỗi ngày Triệu Tiểu Trăn đều bị Triển Chiêu xách lỗ tai lôi đi luyện công, thi với sức nặng của bộ bàn cờ này, bé chắc chắn nâng không nổi. Hai ám vệ một trái một phải chăm chăm nhìn theo Triệu Tiểu Trăn, trái tim giật thon thót theo từng bước chạy của bé. Không phải vì sợ Triệu Trăn lỡ tay làm vỡ quốc bảo mà là sợ bàn cờ rớt trúng chân Triệu Trăn. Nhìn thấy Triệu Tiểu Trăn ôm bàn cờ đi tới, mọi người đại kinh thất sắc, nghĩ ra đủ loại lý do để rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Triển Thanh Phong vì bảo trì phong độ đồng thời động tác cũng chậm hơn so với người khác nửa nhịp, bị Triệu Tiểu Trăn ôm chặt đùi không chạy đi đâu được… Đừng thấy Triển phụ thân bất cẩu ngôn tiếu, bản mặt dọa người mà lầm, thật ra ông vô cùng có kiên nhẫn, đặc biệt là với trẻ nhỏ. Triển Thanh Phong đã lên chức ông nội, không đành lòng cự tuyệt Triệu Tiểu Trăn nước mắt lưng tròng, đành phải lấy ra quyết tâm tráng sĩ chặt cổ tay* hi sinh thân mình chơi cờ với Triệu Trăn! (*Tráng sĩ chặt cổ tay là chỉ làm việc phải quyết định thật nhanh, không thể do dự, chần chờ. Dũng sĩ Lý Khắc Cường bàn tay bị rắn độc cắn bị thương, liền lập tức cắt đứt, để tránh độc tính lan truyền toàn thân.) Kỳ thật, điều khiến mọi người tránh như tránh tà không phải là Triệu Tiểu Trăn mà là cách chơi cờ của bé. Ngay cả Bao đại nhân có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra: “Hoàng thượng đầu óc thông minh lanh lợi, nhiều mưu ma chước quỷ, vì sao chơi cờ lại tệ quá vậy?” Công Tôn cũng thở dài. Biết rõ là cạm bẫy vẫn cố chui đầu vào, nước cờ đơn giản lại không dám tin, cứ chọn đi nước cờ lòng vòng thừa thãi, ngay cả đối thủ cũng không dám nhẫn tâm đánh bại. Chơi cờ kém thì có thể luyện tập, luyện nhiều rồi cuối cùng cũng có ngày chơi tốt lên, nhưng vấn đề mấu chốt chính là kỹ năng chơi cờ của Triệu Trăn thực sự quá kém! Đi được một nước, đòi đi lại ba nước là cái thể loại gì? Ngươi đã gặp người nào chơi cờ được một nửa lại bắt đầu chơi bẩn nhất định đòi đổi quân với đối thủ chưa? Triệu Tiểu Trăn thường xuyên làm loại chuyện này, chơi quân đen thua lại muốn đổi thành quân trắng, chơi quân trắng thua lại muốn đổi thành quân đen. Hơn nữa không phải đổi một lần mà là hết lần này tới lần khác! (╬ ̄ 皿  ̄) Chơi cờ với Triệu Trăn thực sự rất ngược tâm! Nhắc tới chuyện này thì không thể không kể tới Công Tôn, đầu sỏ gây chuyện. Đang yên đang lành lại muốn dạy Triệu Trăn cầm kỳ thư họa, thật ra kiếp trước Triệu Trăn đã từng học ‘cầm kì thư họa’ rồi — cầm: biết chơi đàn piano, đàn ghita; Kì: biết chơi cờ vua, cờ caro, cờ năm quân; Thư: kí tên cho fan hâm mộ; Họa: vẽ hình chibi manh manh đát! Triệu Tiểu Trăn ngây thơ cho rằng đem ‘cầm kỳ thư họa hiện đại’ đổi thành ‘cầm kỳ thư họa cổ đại’ cũng không có gì khó khăn, nhưng hiện thực lúc nào cũng tàn khốc, hết lần này tới lần khác cho bé một kích Knock out! Ngón tay quá nhỏ không với tới huyền cầm, chỉ biết đọc khuông nhạc không biết đọc bản phổ cổ phải làm sao đây? Không hiểu quy tắc chơi cờ vây, thư pháp từ chỗ vô cùng thê thảm đã tiến bộ đến mức miễn cưỡng có thể đọc được, Triệu Trăn lại có chút đắc chí ~ Chỉ có [họa] là tốt nhất, coi như tài năng hiếm có. Triệu Tiểu Trăn dùng một bức ‘chibi ảnh gia đình Khai Phong Phủ’ khiến toàn trường khiếp sợ, chọc mù mắt mọi người! Bức đại danh họa vượt thời gian không chỉ khai sáng một trường phái hội họa mới mà thậm chí còn bởi vì có con dấu của Triệu Trăn mà được thổ hào khắp kinh thành ra giá trên trời để chào mua. Sau này bị Bao đại nhân trán trăng rằm cất giữ, treo ở chỗ dễ thấy nhất trong thư phòng, mỗi ngày đều phải thưởng thức một phen. Theo lời nha hoàn thường bưng trà nước tiết lộ, Bao đại nhân gần đây đặc biệt thích mời đồng nghiệp tới thư phòng bàn chuyện… Gì? Ngươi hỏi nguyên nhân á? →_→ Dù sao cũng không phải để khoe khoang, Bao đại nhân mới không ngây thơ như vậy đâu! Trong thời đại Hoàng quyền tối thượng như niên đại này, phàm là Hoàng thượng có chút gió thổi cỏ lay nào là bên ngoài lập tức đã nghe tiếng gió mà động. Trí tuệ của người cổ đại không thể khinh thường, tức là sau Triệu Trăn, tuyển tập tranh chibi đầu tiên trong lịch sử đã được xuất thế, tác giả là một sĩ tử thi hoài không đỗ, khốn cùng thất vọng, vị tú tài đó suýt nữa khiến bản thân đói chết trong nghèo túng. Tuyển tập tranh chibi một khi được xuất bản, liền được trẻ con Đại Tống vô cùng yêu thích, từ cổ chí kim tiền từ trẻ con là dễ kiếm nhất, tú tài nghèo nhất họa thành danh, một bước lên mây trở thành người giàu có, nghe nói sau đó liên tục cho xuất bản các tập tranh chibi về võ lâm bí tịch, chibi tài tử giai nhân, cùng với chibi phiên bản 12 tư thế ‘hành động’ cho người lớn, bắt đắt như tôm tươi! Những chuyện đó để sau rồi nói, tạm thời không đề cập tới, vẫn nên nói tiếp về Triệu Tiểu Trăn đi. Triệu Trăn vừa học được cách chơi cờ liền nghiện, thế nhưng kì nghệ rất thối, kỹ năng chơi quá kém, người dám thắng bé thì không muốn chơi với bé, người không dám thắng bé thì Triệu Trăn lại không muốn chơi cùng, Triệu Tiểu Trăn cứ sống trong rối rắm như vậy đó ~~ Thừa dịp Triệu Trăn chơi cờ, Bạch Ngọc Đường tránh mọi người kéo Triển Chiêu đang ăn khuya trở về phòng. Triển Chiêu một tay cẩn thận bưng bát canh trứng, sợ run tay mà đánh đổ bát canh trứng do chính tay mẫu thuân nấu cho. Bạch Ngọc Đường nhét Triển Chiêu cùng bát canh trứng lên giường, xác định ngoài cửa không có ai nghe lén mới đóng chặt cửa lại. Lực chú ý của Triển Chiêu tập trung hết vào bát canh trứng, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm cho Bạch Ngọc Đường một cái, dùng thìa thật cẩn thận ăn từng miếng từng miếng, hít sâu ~ hít sâu ~ hưởng thụ, lộ ra biểu tình vô cùng hạnh phúc, giờ phút này nếu có một cái đệm nhung ở đây, Triển Miêu Miêu nhất định sẽ lăn lộn cọ cọ lên đó! Bạch Ngọc Đường đỡ trán, mỗi ngày đều phải tranh thủ tình cảm với đủ loại đồ ăn, nhân sinh thật sự đủ ngược. Bạch Ngọc Đường biểu tình nghiêm túc: “Miêu Nhi, ta có lời muốn nói với ngươi.” “Nói đi ~” Triển Chiêu mặt tràn đầy sung sướng ăn miếng thứ hai, cả người trở nên lóng la lóng lánh. Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, lời này nên nói thế nào đây? Triệu Trăn bị hai ta dạy hư, không thích nữ nhân chỉ thích nam nhân, nam nhân nó thích chính là Thừa Ảnh không phân địch-bạn? Bạch Ngọc Đường rối rắm một lát, mới nói: “Ngươi cảm thấy… Thừa Ảnh thế nào?” Triển Chiêu hạnh phúc ăn miếng thứ ba, nháy mắt mấy cái: “Thừa Ảnh sống quá rối rắm, không thích.” Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Ngươi không thích nhưng đồ đệ ngươi thích.” Triển Chiêu ngậm thìa sửng sốt: “Thích?” mỗi sáng sớm đều thấy cảnh Triệu Tiểu Trăn lấy việc khi dễ Thừa Tiểu Ảnh làm tập thể dục buổi sáng, tất cả đều là ảo giác sao? Cũng đúng, Tiểu Bạch mỗi ngày đều ngủ nướng, khẳng định không nhìn thấy cảnh tượng này. Thế nhưng… Triệu Tiểu Trăn mỗi ngày ăn no liền khi dễ Thừa Tiểu Ảnh để tiêu thực, này cũng là ảo giác sao? Mỗi ngày trước khi đi ngủ khi dễ Thừa Tiểu Ảnh để ngủ ngon cũng là ảo giác sao? Triển Chiêu dùng lực nghĩ nghĩ: “Triệu Tiểu Trăn quả thật rất thưởng thức Thừa Ảnh, còn nói thằng bé vừa nhẫn nại vừa ngoan ngoãn, Kim Lân đâu phải vật trong ao, nhất ngộ phong vân liền hóa rồng, đây cũng là một đánh giá rất cao nha.” Triệu Trăn luôn chỉ nói mấy lời thô tục, rất ít khi nói mấy lời văn nhã, không biết Bạch Ngọc Đường nhìn từ đâu ra. Bạch Ngọc Đường giải thích nói: “Không phải thưởng thức, mà là thích, giống kiểu thích giữa hai chúng ta.” Triển Chiêu lắp ba lắp bắp: “Hai ta cái gì gì gì gì…..thích?” Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu: “Miêu Nhi, sao mặt ngươi đỏ vậy?” Tinh thần phấn chấn! Triển Chiêu đỏ mặt ăn luôn miếng canh trứng thứ tư, rồi đút miếng thứ năm cho Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ngươi ăn đi.” Bạch Ngũ gia vốn có tật khiết phích, nếu người khác lấy thìa đã dùng qua đưa tới trước miệng hắn, Bạch Ngũ gia nhất định không nói một lời mà dùng chân đá bay kẻ đó xa tít chân trời. Nhưng nếu người đưa thìa tới là Triển Chiêu, Bạch Ngũ gia nửa điểm cũng không ghét bỏ, một ngụm liền nuốt luôn… Hương vị canh trứng thơm ngon lan tỏa khắp khoang miệng, quả thật ăn rất ngon! Triển Chiêu cười tủm tỉm nói: “Ăn ngon không?” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu: “Muốn ăn nữa.” Vì thế hai vị đại hiệp ngươi một ngụm ta một ngụm khoái trá ăn khuya, Triệu Tiểu Trăn đáng thương lại bị xem nhẹ…. Jeremy: =))))))))))) tội nghiệp thằng con ghẻ. ………………….. Lúc này, Triệu Tiểu Trăn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ nên làm thế nào để phá giải thế cờ của Triển sư công. Bạch Cốc đi tới xem náo nhiệt, đứng ở sau lưng Triệu Trăn chỉ điểm: “Hạ chỗ này!” Triển Thanh Phong lườm hắn một cái: “Xem cờ không nói.” Bạch Cốc bĩu môi: “Ngươi lớn tuổi như vậy rồi mà còn khi dễ một đứa nhỏ!” Triển Thanh Phong lười khua môi múa mép với Bạch Cốc, trực tiếp dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh bỉ. Bạch Cốc cơn tức nổi lên, đuổi Triệu Trăn ra, chính mình ngồi xuống đấu cờ với Triển Thanh Phong. Triển Thanh Phong hơi nhíu mi, biểu tình này có nghĩa là — người này thực phiền. Bạch Cốc cười lạnh: “Ngươi sợ?” Triển Thanh Phong giãn chân mày, chậm rãi phun ra bốn chữ — “Thủ hạ bại tướng.” Bạch Cốc nghẹn lời, số lần hắn cùng Triển Thanh Phong chơi cờ có kết quả là 174 thắng 175 bại, trước mắt hắn thật sự là thủ hạ bại tướng. Bạch Cốc gặp phải hiểu ý nhất kích, ôm ngực nghiến răng nghiến lợi, có những người không thích nói chuyện, ngẫu nhiên nói ra vài câu lại giống như một đao thấy máu, vừa bén vừa sâu… Hai trưởng bối hừng hực khí thế, nhất định phân thư hùng trên bàn cờ. Chủ nhân bàn cờ Triệu Tiểu Trăn bị đuổi đi không thương tiếc, một mình mọc nấm ngồi xổm góc tường vẽ vòng vòng, tàn phá rất nhiều chồi non vừa mới nhú lên, cuối cùng được Triển Thanh Mang đi ngang qua nhặt được. Triển Thanh Mang dùng ngữ khí đều đều khô khốc, nhiệt tình hoan nghênh mời Triệu Tiểu Trăn tới phòng hắn tham quan. PS: Muốn xem tướng, xem bói, xem tay…đều hoàn toàn miễn phí nha ~ Triệu Tiểu Trăn cảm thấy may mắn Công Tôn không sống ở đây, bằng không đảm bảo suốt ngày sẽ cãi nhau với Triển Thanh Mang. Công Tôn bài xích toàn bộ thuyết yêu ma quỷ quái, Triển Thanh Mang há mồm ngậm miệng lại toàn là yêu ma quỷ quái, hai người họ mà nhốt chung một chỗ mới càng thú vị. Công Tôn nói có sách mách có chứng hùng biện thao thao bất tuyệt, Triển Thanh Mang miệng lưỡi khô cằn ngữ điệu nhạt nhẽo chỉ biết nói mỗi một câu “Ta đã thấy yêu quái”. Công Tôn Sách tiếp tục nói có sách mách có chứng thao thao bất tuyệt, Triển Thanh Mang vẫn tiếp tục ngữ điệu khô cằn “Ta đã thấy yêu quái”. Tóm lại vô luận là Công Tôn nói gì, Triển Thanh Mang vĩnh viễn chỉ có một câu “Ta đã thấy yêu quái”…. Triển Thanh Mang cùng Công Tôn Sách đều thuộc dạng cứng đầu cứng cổ, luôn cho ý mình là đúng, quyết không chịu thỏa hiệp. Cuối cùng vẫn là Triển Thanh Mang dựa vào nghị lực luyện võ nhiều năm  chiến thắng Công Tôn tay trói gà không chặt…Kỳ thật vẫn là do Công Tôn lải nhải cả ngày, vừa khát vừa đói vừa mệt, rốt cuộc bị Bàng tướng quân đánh bất tỉnh khiêng đi. Triển Thanh Mang là một vị thần côn chuyên nghiệp, phòng ngủ tự nhiên cũng được bố trí…. Rất đặc thù. Triệu Trăn ngồi xuống đối diện Triển Thanh Mang đang lẩm bà lẩm lẩm, Triển Thanh Mang lấy ra hai đồng xu cổ tung đến tung đi, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng. Triệu Tiểu Trăn tuy rằng không tin chuyện bói toán nhưng cũng có chút tò mò: “Tính ra cái gì, tiết lộ chút được không?” Triển Thanh Mang nghiêm túc nói: “Gần đây ngươi có huyết quang tai ương! Trăm ngàn lần không được lên trời xuống đất! Nhớ đấy nhớ đấy!” Triệu Trăn sờ sờ cằm: không được lên trời xuống đất? ý là không được dùng khinh công cũng không được xuống mật đạo à? Lúc này ám vệ ngoài cửa sổ khẽ gõ cửa một cái: “Hoàng thượng, Triển đại nhân bắt Thừa Ảnh đi rồi.” Phản ứng đầu tiên của Triệu Trăn chính là ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngươi nói gì cơ?” Ám vệ nhắc lại: “Triển đại nhân bắt Thừa Ảnh đi rồi, Bạch Ngũ gia kêu chúng thuộc hạ truyền lời lại cho ngài, ‘Muốn cứu Thừa Ảnh phải thành thật công đạo’.” Khóe miệng Triệu Trăn co giật: Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường tối nay ăn phải cái gì khó tiêu à? Hay là Tôm and Jerry ám vào người? “Còn chuyện gì khác không?” Triệu Trăn đau đầu nói. Ám vệ rối rắm nửa ngày: “Còn vị Bạch gia kia có nói ‘Dám nói một chữ ta liền giết sạch toàn bộ ám vệ’, các ám vệ khác đều bị vị Bạch gia kia điểm huyệt rồi, chỉ chừa một mình thuộc hạ tới đây truyền lời.” ‘Vị Bạch gia kia’ tự nhiên là chỉ Bạch Cốc. Triệu Tiểu Trăn không nói gì ngửa mặt nhìn trời. Hai cha con Bạch gia giận hờn nhau, dựa vào cái gì mà lại khiến ta bị kẹp ở giữa chịu khổ? Cuộc sống khổ bức này đến khi nào mới kết thúc a!