Triệu Tiểu Trăn mệt mỏi không ngừng thay đổi tư thế ngủ, cuối cùng ngủ tới mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã sớm đi ra ngoài, không ai ra vào quấy rầy Triệu Tiểu Trăn, bởi vậy cả tòa nhà im ắng, ngay cả tiếng líu ríu quấy nhiễu cũng không có, hoàn toàn thanh tịnh. Triệu Tiểu Trăn ôm chặt Thừa Ảnh khò khò ngủ say, Thừa Ảnh bị ép không xoay được người, đơn giản vừa ôm bánh bao vừa luyện nội công. Triệu Tiểu Trăn bị cơn đói bụng đánh thức dậy, bụng ùng ục sôi vang, khơi dậy cảm giác dường như đã từng quen thuộc, phảng phất quay lại thời gian khi vừa mới xuyên không về đây. Triệu Tiểu Trăn mơ mơ màng màng đứng dậy, phịch mông ngồi lên bụng Thừa Ảnh dụi dụi mắt, thuận tay cầm tay áo Thừa Ảnh lên lau nước miếng, coi việc khi dễ Thừa Ảnh trở thành thể dục buổi sáng. Phương thức thể dục buổi sáng quỷ dị kiểu này, đến xác chết còn muốn bật nắp quan tài vùng dậy, huống chi là Thừa Ảnh vẫn còn sống nhăn răng! Thừa Ảnh rối rắm nhìn tay áo nhiễu đầy nước miếng của mình: “Hoàng thượng sớm.” Triệu Tiểu Trăn khoái trá vặn vẹo cái thân lười biếng: “Không thèm chào ngươi.” Thừa Ảnh nhếch khóe miệng khẽ cười, bỗng nhiên không báo trước bật người ngồi dậy, khiến Triệu Tiểu Trăn đang vặn vẹo thân lười không kịp đề phòng, ngồi không vững suýt thì lăn quay xuống đất, trước khi mặt bánh bao tiếp xúc thân mật với sàn nhà, đã được Thừa Ảnh nhanh tay cứu trở về. Mọi chuyệt phát sinh quá nhanh, Triệu Tiểu Trăn rõ rệt vẫn còn chưa định hình được tình huống, vẫn duy trì tư thế vặn vẹo eo lười một lúc, sau khi bình tĩnh mới xoay người lại, chậm rãi nói: “Rửa mặt, thay quần áo, dùng bữa.” Tiếp nhận được lệnh triệu hồi của Triệu Trăn, nhóm ám vệ trằn trọc một đêm không ngủ nhất loạt nối đuôi nhau ra ra vào vào, tinh thần phấn khởi thường ngày bị mây đen dày đặc bao phủ oán khí ngập trời, mỗi người một nhiệm vụ vây quanh Triệu Trăn. Thừa Ảnh bị xa lánh đẩy tới tận góc xa, chỉ chỉ chính mình: “Còn ta?” Chẳng lẽ dùng xong liền ném? Triệu Trăn lời nói thấm thía nói: “Công việc không phân sang hèn, thanh niên không được chọn nhẹ sợ nặng, chỉ cần ngươi chăm chỉ cần cù, đã làm thì làm tốt nhất, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên nha. Trẫm cảm thấy, việc canh cửa trọng yếu như vậy, không có ngươi không được, sự tồn tại của ngươi, ngay cả Vượng Tài cũng không thể thay thế được!” Thừa Ảnh: Quả nhiên dùng xong liền ném. Triệu Tiểu Trăn am hiểu kỹ xảo giở giọng trịch thượng, các kỹ năng nói lảng sang chuyện khác, chỉ hươu bảo ngựa mãn cấp, minh bao ám biến cùng châm chọc khiêu khích đã quen tay hay việc. Nhưng Thừa Tiểu Ảnh cũng không phải người ăn chay, lộ ra biểu tình có thâm ý khác, không nói một tiếng, an nhiên tự tại trở về canh cửa. Thừa Ảnh nghe lời như vậy, ngược lại khiến Triệu Tiểu Trăn trong lòng có chút thấp thỏm – gia hỏa này, chẳng lẽ đang nghẹn đại chiêu? …………………….. Thế sự khó liệu, phúc họa tương y, mặc cho ngươi muôn vàn quỷ kế, chung quy cũng không thể đoán được mở đầu cũng không đoán được kết thúc. Cho dù Thừa Ảnh bị Triệu Trăn cuốn lấy, không thể mật báo cho kẻ chủ mưu sau màn, không thể lẻn vào Khai Phong Phủ ám sát Lý Giai Hào nhưng cuối cùng Lý Giai Hào vẫn chết. Ác nhân tùy ý làm bậy làm nhiều việc xấu, cứ như vậy mang theo bí mật đầy bụng táng thân nơi biển lửa, trừ một khối thi thể cháy đen, cái gì cũng không lưu lại. Mọi người sớm đoán có người muốn giết Lý Giai Hào diệt khẩu, nên đã cố ý ngụy trang mấy chỗ ẩn thân, cuối cùng giấu Lý Giai Hào vào trong phòng xác. Phòng xác ngoài lỏng trong chặt, bên ngoài ngay cả 1 nha dịch cũng không có, bên trong lại có Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ tự mình trông coi. Ai ngờ canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà tin tức vẫn bị tiết lộ ra ngoài, một mồi lửa lớn thiêu trụi hơn phân nửa phòng xác, Lý Giai Hào càng bị thiêu đến không còn nhận ra hình dạng. May mắn Bàng Thống đúng lúc đuổi tới cứu được tứ đại môn trụ đang hôn mê, bằng không 4 người họ cũng biến thành bốn cây đuốc sống. Thừa dịp loạn lạc, mất tích còn có Vương Hữu Tài. Vương Hữu Tài chính là nghi phạm trọng yếu nhất của vụ án, vốn được trông coi nghiêm mật cùng với Mạnh Kha, nhưng lại có thể lặng yên, không tiếng động biến mất  trong lúc mọi người vội vàng cứu hỏa. Khóa cửa nhà tù vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ trong Khai Phong Phủ có nội quỷ gây án, Bao đại nhân tức giận đến dạ dày đều đau. Lý Giai Hào chết, Vương Hữu Tài chạy trốn, mọi manh mối lại đứt đoạn! Triệu Tiểu Trăn không vui, trong cơn giận dữ đã ăn nhiều thêm một bát cơm, kết quả của việc ăn quá no chính là —  phải vận động tiêu thực. Trong viện náo nhiệt, ngoài mấy cái hố to tối qua đào được, không đào thêm được cái nào, Bàng Thống lưu lại vài cấm quân trông coi cửa động,  cấm quân dựng doanh trại ngay trong sân, liên tục thay phiên tuần tra, Triệu Tiểu Trăn lần đầu nhìn thấy lều trại hành quân cổ đại, sau khi chào hỏi với Uông Dương, hưng trí bừng bừng đi dạo tham quan trong lều, đợi tới khi Triệu Tiểu Trăn đi ra… đã bị người dùng đao kề lên cổ! ╰(*°▽°*)╯ Triệu Tiểu Trăn giơ hai tay lên đầu hàng, vì sao người bị thương luôn là ta? Người đang kề đao lên cổ Triệu Tiểu Trăn, mặc một bộ đồng phục nhuyễn giáp cấm quân tiêu chuẩn, vóc dáng không cao, dáng người gầy yếu, mặc bộ nhuyễn giáp rõ ràng trông thực thùng thình. Người nọ một tay ôm lấy Triệu Trăn che ở phía trước người mình, bên ngoài bao tầng trong tầng ngoài là ám vệ và cấm quân, rốt cuộc tên bắt cóc lộ ra hình dạng, khiến mọi người ở đó đều sợ ngây người – Mạnh Kha? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Không phải là khỉ con được mời tới diễn hề đấy chứ?! Triệu Tiểu Trăn thường xuyên bị người uy hiếp bắt cóc, sớm tổng kết ra một bộ [Xác suất sinh tử giữa pháo hôi và nhân vật chính], cái gọi là ‘xác suất sinh tử’ tức là – làm pháo hôi nếu lần đầu gặp nạn nhất định sẽ chết không kịp ngáp, nhưng nếu là nhân vật chính thì vô luận có gặp nạn bao nhiêu lần vẫn có thể chuyển nguy thành an, thậm chí còn có thể thu hoạch được một số lợi ích bất ngờ! ‘lợi ích’ thường sẽ tùy theo từng người, từng hoàn cảnh, từng giới tính, từng tính hướng mà khác nhau. Nếu là ở thế giới tiên hiệp, ngươi sẽ gặp được bảo bối hoặc bí quyết; nếu gặp thể loại mạt thế, ngươi sẽ có được dị năng hoặc không gian; nếu là loại tiểu thuyết tình cảm ngươi sẽ quen được bạn trai hoặc bạn gái; nếu là thể loại trùng sinh, Triệu Tiểu Trăn từng bị tai nạn giao thông bỏ mình sẽ dùng sinh mệnh nói cho chúng ta biết, gặp nạn chính là lúc ngươi trùng sinh! Thiên sứ mĩ lệ phương xa đang lên tiếng gọi tên ngươi, hãy dùng dũng cảm tao niên của mình nhanh đi sáng tạo kỳ tích! Khụ khụ, trí tưởng tưởng bay quá cao quá xa rồi, đại ý chính là chúng ta sẽ gặp một hồi kịch tình! Sau khi nghĩ thông suốt quan điểm trên, Triệu Tiểu Trăn bị lưỡi đao liếm huyết cũng có thể bình tĩnh chọc cười, thấy không khí hiện trường căng thẳng như thế, ngứa miệng Triệu Tiểu Trăn ngốc ngốc muốn mở miệng, thử thăm dò châm chọc (bẩn thỉu) Mạnh Kha, “Sao ngươi lại ở đây? Vậy người ngồi trong lao là ai? Chẳng lẽ là Vương Hữu Tài? Hai ngươi tự nguyện trao đổi thân phận cho nhau? Hay là ngươi ép buộc hắn?” Triệu Tiểu Trăn đầy mặt khinh thường: “Bụng đói ăn quàng, khẩu vị của ngươi cũng thực nặng!” Trải qua thất bại hết lần này tới lần khác, lại ở trong lao lâu như vậy, Mạnh Kha tự cho mình rất giỏi giờ đây đã triệt để biến thành một người khác. Tuổi trẻ khí thịnh biến thành tay chân luống cuống, tố chất tâm lý không chỉ kém đi một chút nửa chút, nên ngay cả chút ngôn ngữ công kích của Triệu Tiểu Trăn cũng không chịu nổi. ╮( ̄▽ ̄”)╭ Được rồi, miệng lưỡi của Triệu Tiểu Trăn rất ít người có thể chịu đựng được… Tay Mạnh Kha run lên, cũng không phải cố ý run tay mà là thật sự run tay, trên cổ Triệu Trăn xuất hiện một vệt máu dài. Ám vệ và cấm quân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ở trong lòng túm cổ áo Triệu Tiểu Trăn mãnh liệt lắc lắc – Câm miệng! Ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu! Mạnh Kha cũng bị dọa tới trắng bệch: “Triệu Trăn, ngươi đừng bức ta, chỉ cần ngươi thả ta ra, chỉ cần ngươi đáp ứng vĩnh viễn không bắt ta, ta lập tức thả ngươi. Ta cam đoan sẽ lập tức rời đi, ta thề vĩnh viễn sẽ không trở lại, một đời không trở lại, chỉ cần ngươi thả ta, ngươi là Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nói mau!” Có lẽ do bị nhốt qua lâu mà tinh thần Mạnh Kha rõ ràng vô cùng hoảng hốt, nói chuyện đông một câu tây một câu không bắt được trọng điểm. Triệu Tiểu Trăn chú ý thấy cảm xúc của Mạnh Kha không ổn, cũng có chút nghĩ mà sợ, đầu năm nay vua cũng thua thằng liều, mà thằng liều càng sợ thằng thần kinh. Vạn nhất Mạnh Kha nhất thời thất thủ, không phải mình sẽ trở thành quỷ chết oan sao? Triệu Tiểu Trăn đành phải lôi ra kiễn nhân của bản thân để trấn an Mạnh Kha: “Mạnh Kha, ngươi bình tĩnh một chút, đừng kích động, hít sâu thở đều, ta sẽ không thương tổn ngươi, thanh đao này rất nặng, ngươi cầm chắc rồi chậm rãi nghe ta nói.” Mạnh Kha khẩn trương nuốt nước miếng: “Ngươi mau nói.” Triệu Trăn phất tay áo bảo mọi người không được lại gần, Manh Kha thấy thế rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, lưỡi đao cũng nhích ra xa cần cổ bé một chút, không còn nguy hiểm như trước. Triệu Trăn nói: “Mạnh Kha, nếu ngươi đã trốn thoát khỏi nhà tù, vì sao không lập tức chạy trốn? Cho dù không trốn đi thì cũng nên tránh ở đâu đó chứ, tập kích ta đối với ngươi một chút cũng không có lợi. Là ai sai ngươi tới, là ai sắp xếp ngươi ấn nấp trong lều trại, người kia khẳng định không có hảo tâm.” Mạnh Kha có chút đao động, không biết là đang mạnh miệng hay tự lừa mình dối người, lặp đi lặp lại nhấn mạnh: “Ngươi đừng có gạt ta, người kia nói ngươi là hoàng đế, hoàng đế giết người không chớp mắt, khắp thiên hạ đều là Vương thổ (đất của vua), cho dù chúng ta có chạy tới chân trời góc bể, chỉ cần ngươi ra một đạo lệnh truy nã, chúng ta vẫn sẽ bị bắt trở về, bị bắt sẽ sống không bằng chết! Chúng ta không muốn chết! Ta không muốn chết! hắn cũng không thể chết!” Người kia? Chúng ta? Hắn? Triệu Tiểu Trăn như có chút đăm chiêu, ngữ khí lại cường thế như thường: “Trẫm không lừa ngươi, trẫm miệng vàng lời ngọc từ trước tới nay đều không gạt ngươi, là người kia đang lừa ngươi, người kia vẫn luôn lợi dụng các ngươi.” Triệu Tiểu Trăn ngữ khí chắc như đinh đóng cột rất có tính thuyết phục, khiến Mạnh Kha cảm xúc dao động bất giác sinh ra cảm giác tin phục. Triệu Trăn nghiêm túc nói: “Trẫm là Thiên tử, dân chúng Đại Tống đều là con dân của trẫm, khắp thiên hạ đều là Vương thổ, mỗi ngày trẫm phải xử lý hàng ngàn hàng vạn công vụ, vô số chuyện quốc gia đại sự chờ trẫm xử lý, nào có công phu suốt ngày nhìn chằm chằm ngươi? Vụ án của ngươi đã kết thúc, ngươi cái gì cũng không biết, ngươi chỉ là đồ bỏ do người kia vứt đi. Các ngươi đối với trẫm hoàn toàn không có giá trị, các ngươi không có giá trị muốn chạy cứ chạy, trẫm sẽ không tốn thời gian và công sức để tróc nã các ngươi về quy án, các ngươi căn bản đã có thể được tự do.” Trong giọng nói của Triệu Trăn tựa hồ để lộ ra sự tiếc nuối vô tận: “Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi quá xúc động, nếu ngươi không bị người kia châm ngòi, nếu ngươi không tới uy hiếp trẫm, các ngươi đã có thể cao chạy xa bay, được tự do.” Triệu Trăn tự nhiên là gạt người. Mạnh Kha không phải không có giá trị gì, bằng không cũng không cần giữ hắn tới tận giờ, nếu Mạnh Kha đào tẩu, nhất định sẽ phát lệnh truy nã. Triệu Tiểu Trăn cố ý giả bộ khinh thường không quan tâm, cố ý nói ngược lại với ‘người kia’, đánh mạnh một cú vào tinh thần hoảng loạn của Mạnh Kha. Triệu Tiểu Trăn trước dùng ngữ khí cường thế tiến hành [vô tình tẩy não] Mạnh Kha, từ sâu thẳm nội tâm Mạnh Kha, hắn vẫn luôn cho rằng mình vô tội, vô tội, đều là bị Triển Chiêu liên lụy, chỉ cần kéo đề tài sang một hướng khác, Mạnh Kha tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác tin phục, giống như gặp được tri âm. Sau đó Triệu Trăn trộm đổi khái niệm, đem ‘ngươi’ biến thành ‘các ngươi’, mục đích là gợi Mạnh Kha nói ra càng nhiều manh mối càng tốt. Cuối cùng, Triệu Trăn dùng ‘tự do’ Mạnh Kha mong muốn khiến hắn sinh ra cảm xúc hối hận, do đó đạt được mục đích châm ngòi ly gián. Mạnh Kha quả nhiên ngây ngốc bị lừa: “Không, không có khả năng, Vương Hữu Tài nói ngươi là người đáng sợ, ngươi sẽ dùng trăm phương nghìn kế để bắt chúng ta, ngươi sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cho nên nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chúng ta trốn trong Khai Phong Phủ, đợi một thời gian nữa lắng xuống hắn sẽ mang ta cao bay xa chạy.” Mạnh Kha lảng sang đề tài khác: “Nhưng người kia nói, Vương Hữu Tài rất ngây thơ, chỉ có giết ngươi mới có khả năng vĩnh tuyệt hậu họa.” Mạnh Kha lại nói tiếp: “Nhưng ngươi nói ngươi sẽ không bắt chúng ta, ta cái gì cũng không biết, ta vô tội…” Mạnh Kha đúng là một đứa nhỏ đáng thương, dường như đã bị lời nói của ba người làm cho thần kinh rối loạn. Triệu Tiểu Trăn có chút xíu đồng tình với hắn, thế nhưng vẫn phải tiếp tục lừa dối hắn… Triệu Tiểu Trăn vừa định nói chuyện tiếp, liền bị người đánh gãy, một giọng nói ôn hòa bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng nhanh mồm nhanh miệng đổi trắng thay đen, tại hạ cam bái hạ phong, cầu ngài đừng ép buộc hắn nữa, có gì cứ trực tiếp hỏi ta đi.” Triệu Tiểu Trăn quay đầu nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn theo một người trung niên đi vào, người trung niên này…nhìn quen mắt quá ta? Triệu Trăn gãi gãi cằm, đây không phải thương nhân Vương Hữu Tài sao? Mạnh Kha nhìn thấy trung niên nam nhân, tựa như thấy được cứu tinh, lập tức ném đao, ngay cả con tin Triệu Tiểu Trăn cũng không cần, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên cạnh trung niên nam nhân cầu che chở. Con tin Triệu Trăn lẻ loi đứng tại chỗ, loại cảm giác tâm thực đau này, quả thực không thể dùng lời để hình dung… Triển Chiêu chỉ chỉ trung niên nam nhân: “Còn nhớ người này không? Vương Hữu Tài đầu tiên.” Triệu Tiểu Trăn tiếc nuối lắc đầu: “Tuy rằng không quá chuẩn so với dự đoán nhưng miễn cưỡng cũng coi như bắt được một con cá lớn đi.” Nhóm thân thích vây xem náo nhiệt từ các góc chui ra, mọi người đều không hiểu ra sao, Hàn Chương không giấu được chuyện gì bắt đầu ồn ào: “Huynh nói lão Ngũ này, các đệ đang nói chuyện gì vậy, sao huynh càng xem càng hồ đồ? Ai đó tới giải thích xem nào?!” Bạch Ngọc Đường ngáp một cái: Oaaaaappp… Ngũ gia buồn ngủ muốn chết. “Mọi chuyện phải nói lại từ lúc thẩm án tối hôm qua.” Triệu Tiểu Trăn đi tới bên cạnh Bao đại nhân, bày ra tư thế muốn nói chuyện lâu dài: “Hôm qua chúng ta cố ý lưu lại Lý Giai Hào không thẩm vấn, vì muốn làm mồi nhử dẫn ra tên diệt khẩu của kẻ chủ mưu, đã sớm có sự chuẩn bị trước, sao có thể để Lý Giai Hào chết dễ dàng được?” Triệu Tiểu Trăn vỗ vỗ tay, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ túm Lý Giai Hào và ‘Vương Hữu Tài’ đi vào. Triệu Trăn chỉ vào Vương Hữu Tài trung niên, hỏi Lý Giai Hào và ‘Vương Hữu Tài’ thanh niên: “Hai ngươi nhận thức hắn không?” ‘Vương Hữu Tài’ thanh niên cùng bị sa lưới với Lý Giai Hào liều mạng gật đầu: “Hắn chính là sư phụ ta! Chính hắn ra lệnh cho ta giả trang thành ‘Vương Hữu Tài’, là hắn bắt ta nghe theo mệnh lệnh của Lý Giai Hào, mọi chuyện ta làm đều là do bọn họ sai sử!” Vương Hữu Tài thanh niên vội vàng biện giải tựa như một trò hề, Vương Hữu Tài trung niên thờ ơ, mọi người cũng thờ ơ, chỉ có Lý Giai Hào là vang lên tiếng cười nhạo. Lý Giai Hào tâm cao khí ngạo mục hạ vô trần (trong mắt không chút vết nhơ), xấu liền xấu đến tận cùng, từ trước đến nay vốn không thèm giải thích cùng che giấu, duy độc đối với Triển Chiêu là phá lệ. Nếu không phải thích Triển Chiêu chính nghĩa bạo biểu, Lý Giai Hào cần gì phải ủy khuất chính mình giả bộ làm người tốt làm chi cho mệt người, dù sao cũng đã bại lộ, khỏi cần phải ngụy trang nữa đi. Về phần Vương Hữu Tài trung niên, người này từ đầu tới đuôi đều thực bình tĩnh, vẫn một mực trấn an Mạnh Kha trấn kinh, căn bản không đặt tên ‘Vương Hữu Tài’ thanh niên vào trong mắt. Thanh niên ‘Vương Hữu Tài’ trong mắt chợt lóe nồng đậm căm phẫn cùng không cam tâm – dựa vào cái gì mà tất cả các ngươi đều xem thường ta! Vô luận thành công bao nhiêu vĩnh viễn vẫn bị các ngươi khinh thường, vô luận thất bại bao nhiêu cũng vẫn bị các người khinh thường, khinh thường! Khinh thường! Khinh thường! Vì sao tất cả mọi người đều khinh thường ta! Vết thương chảy máu trên cổ Triệu Tiểu Trăn đã khép miệng, nhưng Công Tôn vẫn băng bó cầm máu tượng trưng cho bé, miễn cho người khác phát hiện ra chỗ quái dị. Triệu Trăn không nói, Triển Chiêu đành phải tiếp tục câu chuyện: “Trận lửa lớn hôm qua, kỳ thật là chúng ta tương kế tựu kế, vốn định dẫn ra kẻ chủ mưu đằng sau không ngờ lại dẫn ngươi tới.” Vương Hữu Tài trung niên thở dài: “Ta là quan tâm bị loạn, Khai Phong Phủ canh phòng nghiêm mật, mấy trăm cách cứu viện ta có thể nghĩ ra đều không thể thực hiện được. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, nếu các ngươi bắt được người kia, ta cũng không còn cơ hội cứu Mạnh Kha nữa, chỉ có thể nhìn thấy mặt hắn lần cuối cùng trên pháp trường…” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: “Ngươi cư nhiên vì Mạnh Kha mà dám làm việc này, các ngươi có giao tình tốt lắm sao?” Mạnh Khanh ngây ngốc nhìn Vương Hữu Tài trung niên, Vương Hữu Tài mỉm cười với hắn: “Giao tình? Chúng ta mới nhận thức hơn nửa năm, hơn phân nửa thời gian là hắn bị nhốt trong đại lao, ta ở bên ngoài chỉ biết lo lắng suông, thời gian chân chính ở cạnh nhau còn chưa tới 2 tháng, có đôi khi ta cũng nghĩ, nhất định là ta điên rồi.” Nếu không phải điên rồi, nếu không phải điên rồi… Hết chương 100