Thư ký toàn năng của đường tổng
Chương 20 : Tùy cơ ứng biến
Sáng hôm sau, Lâm Nhã tiếp tục dậy sớm và chuẩn bị đi làm. Cô liên tục tạo ra những tiếng lạch cạch khiến Lâm Ngọc không vui đạp chăn, bật dậy rồi dùng tay mạnh bạo xoa tóc và hét:
“Chị cố tình chọc em phải không vậy?”
Lâm Nhã không trả lời câu hỏi này mà đột nhiên tò mò:
“Nghe nói bạn trai em rất giàu?”
“Ừm, sao?” Lâm Ngọc dụi dụi mắt, vẫn còn đang ngái ngủ.
“Cậu ta cho em rất nhiều tiền phải không?”
Lâm Ngọc nhíu mày:
“Mẹ nói cho chị biết à?”
Nghe cách em gái trả lời, Lâm Nhã biết chắc con bé không thiếu tiền. Cô đột nhiên đưa tay kéo va li ở một bên đẩy tới bên giường. Thấy hành động này của cô, Lâm Ngọc khó hiểu đưa mắt nhìn.
Lâm Nhã cười cười: “Có tiền thì tốt, đứng dậy đi. Nửa tiếng nữa chị đi làm, em cũng nên ra ngoài rồi.”
Đối với người chậm tiêu như Lâm Ngọc, câu nói này của chị gái giống như mang hàm ý sâu xa nào đó khiến cô hơi đờ ra một chút, nhưng vẫn không hiểu lắm.
“Chị nói vậy là sao? Chị đi làm thì liên quan gì đến em?”
Người đối diện kéo ghế xoay ở cạnh bàn qua, ngồi xuống bắt chéo chân rồi mỉm cười với Lâm Ngọc, nói:
“Không hiểu hả? Vậy để chị nói rõ, đồ của em chị đã xếp sẵn vào vali, giờ em dậy rửa mặt, trước khi chị đi làm nhanh chân cuốn gói ra ngoài. Trên người em có tiền, có thể thuê phòng mà ngủ.”
Thái độ bây giờ của Lâm Nhã trông thì có vẻ mềm mỏng, nhưng ánh mắt sắc bén đối lập với khóe môi đang cong lên kia làm Lâm Ngọc sững lại, cả cái va li bên giường cũng đang là minh chứng cho việc chị gái cô thật sự giận rồi.
Mặc dù ở nhà Lâm Ngọc luôn được bố mẹ yêu thương và cưng chiều, chị gái cũng luôn nhường nhịn chưa bao giờ nói lời khó nghe nào với cô, nhưng mọi chuyện đều có giới hạn nhất định. Đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc thấy ánh mắt đáng sợ như thế của chị mình.
Lâm Ngọc lập tức ngồi thẳng lưng, cúi đầu thấp giọng nói:
“Em xin lỗi, em sai rồi.”
“Lâm Ngọc.” Lâm Nhã đột nhiên gọi tên em gái, thấy con bé ngoan ngoãn ngẩng đầu lên thì nghiêm giọng tiếp: “Chị đã bao giờ giành của em thứ gì chưa?”
“Chưa…”
“Chị đối xử với em rất tệ à?”
“Không có.”
Lâm Ngọc nghĩ về ký ức khi hai người còn ở chung, chị của cô chăm chỉ giỏi giang, được rất nhiều người ngưỡng mộ và hàng xóm thì không dứt lời khen. Còn cô thì học lực tầm trung, nhan sắc cũng không nổi bật bằng, mọi thứ đều thua kém một bậc khiến cô không cam tâm và sinh ra ganh ghét. Cô chỉ hơn chị ở một chỗ, đó là được bố mẹ yêu thương mà thôi. Tuy vậy, cẩn thận nhớ lại thì chị chưa bao giờ tệ bạc với cô.
“Chị không quan tâm bố mẹ yêu em nhiều đến mức nào, em được cưng được chiều ra sao, ở chỗ chị thì phải nghe lời chị, hiểu không?”
“Em…”
Lâm Nhã hỏi: “Tính công chúa này của em khiến em đến giờ vẫn chưa từng có một người bạn thân nào, em không định trưởng thành à?”
Câu nói của chị đâm trúng nỗi đau trong lòng Lâm Ngọc, khiến cô á khẩu không đáp lời được.
“Chị không bắt em dậy sớm dọn dẹp, không bắt em phải sống kỷ luật, nhưng em phải hiểu chuyện, đừng gây phiền cho người khác.”
“Em biết rồi ạ.” Lâm Ngọc lần đầu tiên sinh ra cảm giác lo sợ. Nghe nói những người luôn hòa nhã một khi nổi giận trông thật sự rất kinh khủng, cô rốt cuộc hiểu rồi, cái loại cảm giác bị đè ép khiến tim đập nhanh này không phải nói giỡn.
Lâm Nhã đứng lên, đi đến bên tủ lạnh cầm lấy một chai nước, uống một hớp cho thông họng rồi nói:
“Đi hay ở tùy em. Nhưng muốn ở đây thì phải chú ý, chị đã đủ mệt, về nhà không muốn phải dọn những thứ mà em bày ra.”
Từ trước đến nay cô không quan tâm nhiều đến đứa em gái này, hẳn là vì kiếp trước còn khúc mắc nên không muốn tiếp cận. Vừa rồi nếu nó dám nói một câu cãi lại cô, thì cô sẽ lập tức ném cả người và cái va li kia ra ngoài, may mắn là Lâm Ngọc còn biết sợ. Chỉ cần kiếp này Lâm Ngọc không làm hỏng chuyện của cô, cô sẽ không chấp nhất với nó.
Đợi Lâm Nhã đi làm rồi, Lâm Ngọc xuống giường vệ sinh cá nhân, bỏ ra chút thời gian gấp chăn và dọn sơ qua đống quần áo son phấn của bản thân. Không phải chỉ vì mấy câu nói của chị gái khiến cô nàng đổi tính, mà đây là hiệu quả tạm thời từ sự áp bức mà chị gái mang lại.
Chuyện hợp đồng quảng cáo bên phía công ty đã ổn thỏa, Jade làm việc với quản lý và Y Lâm, Lâm Nhã ở bên cạnh nhìn và học hỏi. Y Lầm là một cô gái rất xinh, không phải đặc biệt sắc sảo nhưng mang đến cảm giác khá tự nhiên và đơn thuần, dễ gây thiện cảm với người khác, thân thể dùng bốn chữ để hình dung thì là mình hạc xương mai. Nhiều người thích sự mảnh khảnh này, nhưng Lâm Nhã cho là phụ nữ nên đầy đặn một chút mới tốt, như cô đây.
Mấy ngày này cô đều đặn mang trà và đồ ăn sáng đến văn phòng cho Đường Hạo, ban đầu anh còn tỏ vẻ không vui, nhưng bị cô mặt dày nói, nói mãi, cuối cùng anh đành ăn một chút cho cô im lặng.
Vụ việc ở Thiên Tinh đã qua một đoạn thời gian rồi mà Đường Hạo vẫn chưa tìm được chút tin tức nào có ích, hôm qua lại nghe được cấp dưới báo cáo là Lâm Nhã tiếp xúc với Cố Thiên, trong lòng anh bắt đầu cảnh giác hơn nữa.
Đang lúc anh ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ vấn đề này, Lâm Nhã ngồi cách anh không xa một tay giữ điện thoại bàn, một tay vẫy nhè nhẹ, nhỏ giọng gọi:
“Tổng giám đốc, phía lễ tân gọi đến nói có người tìm anh, không hẹn trước, nhưng cô ấy tự nhận là bạn gái cũ của anh.”
Đường Hạo chậm rãi ngẩng đầu nhìn thư ký của mình. Ba chữ “tổng giám đốc” này nếu bật ra từ miệng người khác sẽ có cảm giác rất trang nghiêm, nhưng kỳ quái là khi xuất phát từ Lâm Nhã, anh lại nghe ra ý châm chọc.
Hôm nay việc không nhiều, nhưng Đường Hạo không có tâm trạng, đơn giản nói:
“Không gặp.”
Lâm Nhã chuyển lời xong, nghe phía lễ tân đáp lại thì chợt quay sang nhìn Đường Hạo với ánh mắt khó xử.
Anh nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Dư tiểu thư nói mình mang thai rồi, nếu anh không xuống thì cô ấy sẽ làm ầm lên.”
Bàn tay đang cầm bút của Đường Hạo run lên, ngẩng mạnh đầu dậy, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập tức giận. Lần gần nhất anh có bạn gái là nửa năm trước, nếu lúc đó có người đến tìm anh nói mang thai, anh nhất định sẽ đối đãi cẩn thận, nhưng giờ là lúc nào rồi còn tìm đến, chẳng phải ăn ốc bắt anh đổ vỏ sao? Hơn nữa, anh chưa từng quen cô bạn gái nào họ Dư.
Đường Hạo nới lỏng cà vạt, đứng lên rồi nói với Lâm Nhã: “Cô đi theo tôi.”
“Vâng.”
Người nào đó ngoan ngoãn đuổi theo anh, lúc vào trong thang máy, Đường Hạo nhìn nhìn tóc cô, nói:
“Tháo cột tóc xuống.”
“Nóng lắm sếp, như thế này cũng đẹp mà?” Lâm Nhã khó hiểu.
Đường Hạo nhìn mặt cô ngơ ngác, lại nhìn thang máy đã đi đến nửa đường, không muốn nói thêm mà đưa tay kéo dây cột tóc của cô xuống rồi bỏ vào túi quần của mình. Đang lúc Lâm Nhã ở trong lòng mắng chửi anh, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô, giúp cô chỉnh trang cẩn thận rồi nói:
“Tùy cơ ứng biến.”
“...”
Lâm Nhã giần giật khóe miệng, sếp à, bốn chữ này nghe nguy hiểm quá đi.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
177 chương
513 chương
562 chương
33 chương
128 chương