Thục Nghi thở dài “à mà hôm nay anh thấy em mặc bộ đồ này ra mắt ba mẹ anh có hợp lắm không?”
“Đừng lo, em mặc gì cũng hợp và đẹp hết à”
“Anh chỉ giỏi cái nịn hay à”
“Em đừng lo quá, không sao đâu.
Ba mẹ anh cực kỳ dễ tính như anh vậy vừa mới gặp đã yêu em ngay thôi”
“Haizz…anh dễ tính thật không, chứ trước khi em làm thư ký cho anh là hết bao nhiêu cô gái làm thư ký rồi”.
“Ừm cái đó là công việc thôi, em phải khó khăn mới thành công chứ”
“Cái gì anh cũng nói được hết à, em lo quá huhu…”
“Haha…” thật sự hôm nay anh rất vui vì được đưa cô về nhà.
Nhất định ba mẹ anh sẽ rất thích cô.
“Thiên Phóng anh còn cười được nữa hả? À mà mẹ anh thích người như thế nào mà dễ tính”1
Thiên Phong vừa xoay vô lăng vừa đáp:
“Mẹ anh thích những thứ đơn giản, em cứ tự nhiên như làm em ngày thường là được à”
Thục Nghi không còn niềm tin nào cho Thiên Phong về chuyện này, cô ngồi im lặng mà hồi hợp.
Bên nhà ba mẹ Thiên Phong.
“Bà làm gì mà tắt máy nhanh vậy? Sao rồi”
“Ông biết nảy giờ tôi điện thoại bao nhiêu cuộc mà Thiên Phong không bắt máy không?”
“Ừm thì con trai nó bận mà, bà phải thông cảm cho nó”
“Bận gì? Mà nghe tiếng nó thở dồn dập như là đang làm chuyện mờ ám gì đó.”
“Bà thừa biết con trai mình nó không ham mê sắc dục mà.”1
“Không nói với ông nữa, nói ra toàn là ông bênh nó thôi?
“Haha…rồi bà gọi nó về không?”
“Tôi không biết, nó chưa kịp trả lời tôi đã tắt máy rồi.
Mà không tắt máy nhanh sao được, thằng con trai cưng của ông đó, nó rất là lươn lẹo lắm.
Ông nhớ năm rồi nó đã dẫn bạn gái giả về ra mắt tôi và ông không?”
“Ừm, có nhớ.
Thế thì sao?”
“Thế còn sao nữa? lần đó chúng ta hẹn nó cuối tuần về trong khi đó mới đầu tuần đã điện thoại cho nó rồi nên tất nhiên nó đã đi thuê hay đi mướn bừa đại một cô về cho chúng ta.
Bây giờ tôi điện tối nay phải về gấp và đêm người yêu về cho tôi”
“Ừm bà làm vậy không nghĩ nó mướn đại người nào đó rồi về sao?"
“Ừm lần này tôi đã lắp camera cho cả căn nhà rồi, nhiệm vụ của ông làm sao nó nó say và ở lại đây ngủ là được"
“Vâng, tuân lệnh bà xã”
“Thôi bà kêu giúp việc chuẩn bị đồ ăn nhiều hơn mọi khi để chào đón con trai, tôi nghĩ nó sẽ không dám trái ý bà đâu?”
"Ừm"
Ba mẹ Thiên Phong cũng không già lắm, hai ông bà còn trẻ chỉ ngoài năm mươi thôi nhưng lại mong muốn có dâu có cháu trong nhà cho vui nhà vui cửa mặc dù hai ông bà không ở gần con trai thường xuyên.
Từ khi con trai bệnh, Thiên Phong tự ti về mọi mặt và khi anh hết bệnh chỉ lao vào công việc mà chưa bao giờ nhắc đến người phụ nữ nào hay dẫn bạn gái về cho ông bà.
Ông bà đã lo lắng cho anh về khoản này nhiều nhất, còn chuyện kinh doanh làm ăn ông bà hoàn toàn yên tâm.1
Cứ mỗi lần điện thoại cho con trai bà lại ép Lục Thiên Phong dẫn bạn gái về vì sự hối thúc của ông bà mà Thiên Phong năm lần bảy lượt từ chối cho đến khi anh dẫn bừa một người bạn gái về ra mắt ông bà.
Sau khi phát hiện ông bà cũng không còn hối thúc con mình nữa mà thay vào đó cả gia đình ngồi lại nói chuyện, nhất là Thiên Phong muốn nói rõ quan điểm cho ba mẹ mình biết, bản thân đang chờ đợi cô gái đã cho anh tự tin bước về cuộc sống thực tại này sau căn bệnh lạ.
Lần này cũng như bao lần khác, bà gọi anh về anh cơm và phải dẫn bạn gái về cho bà.
Dụ dỗ ông nhà làm sao cho Thiên Phong say vì Mỗi lần con trai có chút rượu trong người thì không có người con gái nào đến gần anh được, thậm chí rượu vào lời ra nói thật hết những gì đang diễn ra.
Nhờ vậy mà năm rôi ông bà mới phát hiện sớm con mình dẫn bừa bạn gái về.
Tại công ty.
Vì thời gian quá gấp, cũng tan giờ làm.
Thiên Phong chở cô đến thẳng nhà ba mẹ anh nên trên người cô giờ là bộ đồ công sở nhẹ nhàng, đơn giản nhưng vẫn quyến rũ.
“Phong! em mặc như vậy ổn không?”
“Mẹ anh không để ý những thứ ngoại hình, gia thế hay học vấn gì đâu? Chủ yếu mẹ xem em có phải người yêu anh không thôi”
“Sao lại phải người yêu hay không phải?”
“Vì năm rồi anh đã dẫn bừa một người bạn gái về cho ông bà không hối thúc anh?”
“Như vậy mà anh cũng làm được hả?”
“Haha…mẹ anh ép quá nên anh làm bừa”
“Mà sao anh không nghiêm túc yêu một người”
“Vì anh đang chờ em đến”
Thục Nghi bẽn lẽn cười, hai má cô đỏ ửng lên như người say rượu.
“Sắp đến rồi, em chuẩn bị tinh thần”
Xe dừng lại ở ngôi biệt thự xa hoa, rộng lớn.
Anh cho xe vào khuôn viên vườn rồi đánh một vòng xe quanh hồ nước sau đó dừng lại hẳn.
Thiên Phong bước xuống xe, anh vòng mở cửa xe, còn dùng tay che đỉnh đầu của cô lại để tránh đụng đầu và dắt tay thục Nghi ra xe.
Hành động ga lăng và mọi cử chỉ tự nhiên của anh được camera thu lại tất cả.
Bên trong nhà qua ánh mắt của hai ông bà nhìn vào camera phát ra từ điện thoại thì lần này khá mà hài lòng với cách cư xử của con trai hơn lần trước tự cho cô gái xuống và bước vào.
Ngô Thục Nghi bước xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Thiên Phong, khuôn mặt cô có chút căn thẳng.
“Em đừng lo quá, tự nhiên như lần đầu gặp anh được rồi”
“Anh còn đùa được nữa”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, anh ôm eo cô tiến vào bên trong bước vào sảnh lớn là phòng khách, Ba mẹ Thiên Phong đang ngồi chờ con trai bước vào.
“Con chào ba mẹ, đây là Ngô Thục Nghi người yêu con”
Cô ngượng ngùng cúi người chào:
“Cháu chào hai bác, cháu là Ngô Thục Nghi ạ” giọng nói cô gái ngọt ngào, thái độ không kiêu ngạo.
Lúc ngẩng đầu thấy đôi mắt to sáng lung linh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sức sống, làng da trắng hồng.
Ông Lục Thiên Phú và bà Lệ Mỹ tươi cười chào lại.
Mẹ Thiên Phong vui mừng, bà đứng lên tiến lại gần Thục Nghi động tác nhẹ nhàng.
Bà cũng gặp không ít người nhưng khi gặp Thục Nghi bà cảm thấy quen thuộc và thân thiết từ bao giờ.
Ông Lục tươi cười giọng vang vang.
“Thôi chúng ta vào bàn ngồi ăn đi, bà nó cũng về chỗ ngồi đi.
Đói quá rồi”.
Bàn ăn được làm bằng gỗ quý, chiều dài hơn hai mét, trên là khăn trải bàn màu kem có viền hoa rất đẹp.
Xung quanh bàn có sáu cái ghế, Thiên Phong và Thục Nghi ngồi bên phải, ông Lục ngồi giữa và bên trái là bà Lệ Mỹ.
Mọi người ngồi vào bàn, sau hai ba phút trôi qua Thục Nghi cảm giác có người đang nhìn mình, cô bối rối dùng chân đá nhẹ vào chân người kế bên là Thiên Phong để anh nói gì đó cho bầu không khí ngượng ngùng của bốn người vơi đi.
Thấy động tác của Thục Nghi, mẹ Thiên Phong ngồi dối diện bật cười rồi nói với Thiên Phong:
“Thiên Phong! giờ mới chịu đưa bạn gái về đó, mẹ hối thúc bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần trốn tránh”
Thục Nghi cười trừ nhìn anh.
“Bây giờ con đem con dâu về cho ba mẹ rồi”.
“Ừm, xem như đây là buổi xem mắt con dâu của ba mẹ”.
Bà nhìn sang hỏi Thục Nghi:
“Con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, hai mươi ba”
“Ồ, trẻ thế sao? Con thích Phong nhà bác chỗ nào?”
Thục Nghi nhìn Thiên Phong rồi trả lời:
“Dạ vì…anh ấy đẹp trai và là người ấm áp.
Tuy bình thường trông rất khó gần như bao người khác nói, nhưng riêng con khi tiếp xúc anh ấy lại dễ gần đến vậy”
Mẹ của Thiên Phong sau khi nghe xong cười híp mắt, bà rất vui trong lòng và ưng câu trả lời của cô gái.
Bà gật đầu tỏ vẻ thích thú.
“Cháu quen Phong nhà bác lâu chưa?”.
“Dạ khoảng ba tháng ạ”.
“Ồ, hóa ra hai con quen nhau cũng khoảng thời gian đấy”.
“Dạ, đúng rồi bác”.
Bà nhìn sang Thiên Phong, “vậy mà con giấu ba mẹ, không dẫn cô gái nhỏ này về sớm”.
“Dạ, tại cô ấy tự ti về gia cảnh không như nhà mình nên…”
“À, mẹ hiểu rồi”.
“Thôi ăn cơm đi mọi người, tôi đói lắm rồi.
Nói hoài biết chừng nào mới xong, đồ ăn nguội hết rồi.
Ăn xong rồi nói chuyện” ông Lục khẽ giục mọi người.
Thục Nghi cũng an tâm phần nào khi ba mẹ anh dễ gần như vậy.
Không như những câu chuyện cô từng đọc hay sự thật khi phải lâm vào cảnh người giàu hay chọn con dâu ngôn đăng hộ đối và chống đối con họ quen hay yêu người không cùng hoàn cảnh.
Bữa cơm tràn ngập ấm cúng, Lục Thiên Phong liên tục gắp thức ăn cho Ngô Thục Nghi, thậm chí anh còn lột vỏ tôm, bóc vỏ cua cho cô ăn liên tục đến khi cô ăn hết nổi rồi mới chặn lại.
“Em no rồi, không ăn nữa đâu”.
“Ăn nhiều mới tốt, em còn gầy quá”.
Nói xong anh tiếp tục gắp thức ăn vào chén cô, Thục Nghi nghĩ anh đang cố tình nuôi cho cô mập xấu rồi bỏ cô đây mà.
Vài phút sau, cô cũng không vừa gì gắp thức ăn lại cho anh cũng đầy cả chén và thầm mỉm cười.
“Anh cũng ăn nhiều một chút nhé”..
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
10 chương
16 chương
46 chương
123 chương
101 chương
62 chương