Thứ Kình

Chương 44

La Phân quay đầu, nhìn dáng vẻ suy sụp của cô thở thì dài một hơi, không nhịn được kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Gần đây tâm trạng cậu không được tốt lắm, có phải vì chuyện anh rể và mẹ cậu hay không?" Cửu Lộ nhìn cô ấy, cười cười: "Hôm đó để các cậu phải chê cười rồi." "Cậu nói cái gì thế." La Phân tức giận đánh cô một cái: "Mấy người bọn tớ thật sự lo lắng cho cậu, cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, làm sao vô tâm mà xem ồn ào được!" "Cảm ơn cậu." Cửu Lộ cúi đầu nghịch điện thoại. La Phân thở dài một hơi: "Vậy sau này cậu định thế nào? Ý tớ là cậu với Trì Kiến......?" "Không cần phải tính toán gì cả, vẫn như trước đây thôi." Cửu Lộ ngẩng đầu, hiếm khi nhắc đến chuyện của hai người: "Thật ra tớ và Trì Kiến đến với nhau cũng không dễ dàng, nên sẽ không dễ dàng chia tay, chỉ là...... Cho anh ấy chút thời gian thôi." La Phân hiểu rõ gật gật đầu. Vật trong tay Cửu Lộ rung lên, lúc này có điện thoại gọi đến, cô cúi đầu nhìn màn hình, mắt sáng rực. Sau khi ra hiệu với La Phân, cô mở cửa, đi đến hành lang nghe điện thoại. Trì Kiến: "Em đang làm gì thế?" "Em chuẩn bị ăn cơm, La Phân mua cháo về giúp em." Trì Kiến nói: "Ồ, vậy em ăn trước đi, lát nữa anh gọi lại." "Không cần đâu, em cũng không đói bụng lắm." Cô vội vàng nói. Đầu bên kia yên tĩnh một lát, không nói gì nữa, Cửu Lộ nghe thấy tiếng bật lửa vang lên, chắc là anh đang châm thuốc lá. Cô đi đến cuối hành lang, đẩy cửa sổ ra, lập tức có hương vị ẩm ướt ùa vào: "Chỗ em hôm nay có mưa." "Thế à, có to không?" "Rất nhỏ." Cửu Lộ hỏi: "Dưới đấy không có mưa ạ?" Đầu bên kia im lặng một lát, Cửu Lộ mơ hồ nghe thấy tiếng rít thuốc lá. Trì Kiến nói: "Anh không ở Tiểu Tuyền, anh về quê rồi." Cửu Lộ không nói gì. "Anh về tìm bà ngoại." Anh nhẹ nhàng hút điếu thuốc trong miệng, giọng nói nghe có vẻ rất mỏi mệt: "Trước đó vài ngày bà ngoại lén đi về quê, bây giờ thật sự khá tỉnh táo, để lại một tờ giấy trong phòng. Anh không yên tâm nên đi theo, sau này bà định ở lại nhà cậu anh, nhưng mợ không cho, mấy ngày nay ầm ĩ loạn cả lên." Cửu Lộ rất muốn hỏi anh vì sao không nói với cô, nhưng mở miệng lại là: "Em không được biết chuyện này." Trì Kiến cười cười: "Nói cho em cũng không giải quyết được việc gì, chỉ thêm lo lắng." "Vậy anh định giải quyết như thế nào?" "Anh sẽ đưa bà về." Trì Kiến rất kiên quyết: "Chuyện này không thể nghe theo bà được, nhà cậu không phải loại tốt đẹp gì, bà ngoại ở lại sẽ rất tội." "Vâng. Anh đừng tức giận, mọi việc đều có cách giải quyết hết mà." "Ừ." Trì Kiến khẽ thở dài một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: "Không nói việc này nữa, em có nhớ anh không?" "Nhớ." Cửu Lộ nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản đáp. "Anh cũng nhớ em, muốn "yêu" em." "......" Trì Kiến gẩy gẩy tàn thuốc, cười khẽ, anh lại trêu chọc cô như ngày thường, lại ngẩn người: "Chờ xong việc của bà ngoại, anh sẽ đến Tề Vân tìm em." "Vâng." Cúp điện thoại, Cửu Lộ giơ bàn tay ra, cảm nhận được mưa bụi nhỏ mịn tựa vô số kim châm đâm lên lòng bàn tay, lạnh như băng. Cô cong khoé miệng nở nụ cười, tâm trạng tối tăm cuối cùng cũng sáng hơn, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, dường như không bao giờ có thể vô tư như đây, luôn cảm thấy không thoải mái. Hết một điếu thuốc, Trì Kiến cũng kết thúc cuộc gọi này, điện thoại trở lại màn hình chính, anh nhìn chằm chằm bức ảnh trên đó. Là anh chụp Lý Cửu Lộ, ảnh từ rất lâu rất lâu trước đây, ngoài nhà hàng "Hắc Long", hôm đó trời cũng đổ mưa, sau khi cô tạm biệt Mã Tiểu Dã, hai tay cô che đầu, đứng bên đường do dự mãi không đi. Đúng lúc cô hơi nghiêng đầu, ngó nghiêng xung quanh nhà hàng, Trì Kiến chụp lại khoảnh khắc này. Lúc ấy anh đang ngồi trên mô-tô chờ bên phố đối diện, cô mặc một cái váy xanh lam và quần tất màu đen, bộ trang phục vừa ngoan ngoãn vừa thục nữ. Đêm trong ảnh mưa rất lớn, cơ thể của cô lại nhỏ bé, đứng im, xung quanh tối om, trang phục của cô tỏa sáng, cả người như bay trong mưa bụi. Đây là bức ảnh Trì Kiến ưng ý nhất. Sau này khi hai người ở bên nhau, anh từng chua chát hỏi cô: "Lúc đó em đang nghĩ gì thế? Có phải đang lưu luyến người ta đến quên đường về không?" Ngay lúc đó Cửu Lộ cạn lời: "Em chỉ đang suy nghĩ, có nên quay lại lấy ô hay không thôi mà." Màn hình tối đen, Trì Kiến cười cười. Anh quay về phòng, gặp phải mợ đang đâm đầu đi đến. Bà ta rất gầy, tướng mặt chanh chua, không cần tiếp xúc nhiều, đã biết bà ta là người hung ác đanh đá. Mắt Trì Kiến nhìn thẳng. Mợ vừa đi qua lại quay đầu nói, giọng the thé cay nghiệt: "Đúng là thiếu giáo dục, đồ rác rưởi." Trì Kiến giả vờ không nghe thấy. "Mày không phải giả ngu với tao, mau đưa bà già kia đi đi, nếu không đừng trách tao ngày nào đó không hài lòng mà đánh chết bà già, trong nhà không có cơm cho bà già đấy ăn đâu." Bà ta đè thấp giọng, đuổi theo sau Trì Kiến mắng chửi. Bước chân Trì Kiến dừng lại, bà ta cũng lập tức dừng lại. "Sao nào, có ý kiến gì, mẹ mày chết sớm lại thanh thản, nhiều năm mày ăn ở nhà chúng tao, không có chúng tao nuôi thì ai nuôi?" Trì Kiến không nói chuyện, hơi cúi lưng, nhặt cây gậy gỗ bên cạnh bình sứ, mạnh mẽ vung lên, cây gậy kia đập lên tường gãy thành hai khúc. Răng gỗ trông giống một thanh kiếm. Mợ hoảng sợ rụt người lại, không dám thở mạnh: "Mày, mày định làm gì?" Trì Kiến xoay người, đầu gỗ sắc bén chỉ thẳng vào mặt bà ta, giọng anh vừa u ám vừa thong thả: "Bà nói xem, bây giờ tôi mà đâm xuống, có thể giết chết bà hay không?" Mợ lùi về phía sau, loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất. Quá sợ hãi, bà ta khóc lóc lăn lộn om sòm, gào to: "Địch Phùng Sơn ông mau ra đây nhìn xem, cháu ngoại ruột của ông muốn giết tôi, tôi cực khổ vì nhà họ Địch các người, cuối cùng không ai học hành nên hồn, còn muốn giết tôi!" Trì Kiến cảm thấy buồn cười, trước đây chỉ nghe hàng xóm kể lể, lần này thấy được, quả thật là mở rộng tầm mắt. Mợ: "Địch Phùng Sơn! Ông chết rồi à! Ông ra đây cho tôi, mau nhìn xem cháu ngoại ruột của ông đang làm gì đây này?" Không lâu sau, một người đàn ông trung niên thấp bé chạy ra: "Làm sao thế?" "Nó muốn giết tôi." Bà ta chỉ vào Trì Kiến. Địch Phùng Sơn nhìn cây gậy gỗ trong tay anh, tuổi trẻ dễ xúc động, làm ra mấy chuyện kiểu này là bình thường, ông ta tạm thời không dám tiến lên, chỉ nói: "Tiểu Kiến, con buông gậy gỗ ra đi, con làm vậy với mợ sẽ gặp quả báo đấy." Gậy gỗ đổi hướng, nhắm thẳng vào Địch Phùng Sơn: "Có cậu bao che cho rồi, cháu sợ cái gì." "Con, con......" Ông ta lùi về sau hai bước, không thốt nên lời. "Tiểu Kiến của bà, con đang làm gì vậy!" Trần Anh Cúc nghe thấy động tĩnh, chống tường đi ra khỏi phòng, sợ hãi trước tình hình ở đây: "Con mau buông gậy gỗ ra, đừng làm người khác bị thương." Trì Kiến quay đầu lại, giọng điệu không nặng không nhẹ: "Bà ngoại, bà đi vào đi." Trần Anh Cúc sao chịu nghe anh, tiến lên ôm chặt lấy cánh tay của anh, định lấy cây gậy đi. Trì Kiến không biết bà ngoại lại có sức lực lớn như vậy. "Tiểu Kiến con đừng làm chuyện điên rồ, khiến người khác bị thương là phạm pháp đấy. Dù sao nó cũng là cậu của con, con không thể đánh nó được......" Ánh mắt bà cụ đỏ hoe, nghẹn ngào. Trì Kiến vội vàng ôm lấy bà ngoại, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bà đừng khóc, con không đánh đâu, chỉ dọa bọn họ một chút thôi." Lúc này người đàn bà ngồi trên mặt đất cũng đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người: "Đừng diễn kịch ở đây, họa không phải do mày gây ra à." Địch Phùng Sơn cũng nói: "Đúng thế mẹ ơi, mẹ nói mẹ sống ở Tiểu Tuyền rất tốt mà, bây giờ điều kiện của Tiểu Kiến còn tốt hơn chúng con, mẹ ở bên đó chúng con cũng yên tâm...... Mẹ vừa quay về, nhà lại ầm ĩ không ngừng." Trần Anh Cúc lau sạch nước mắt, liên tục gật đầu: "Được, được......" Bà cụ nhìn con trai con dâu trước mặt: "Ngày mai mẹ sẽ đi." *** Sáng sớm hôm sau, Cửu Lộ vừa mở mắt đã gửi tin nhắn cho Trì Kiến, hỏi việc bên đó đã giải quyết được chưa. Trì Kiến nói cho cô, anh và bà đang ngồi trên xe khách đường dài, chắc chiều tối sẽ về đến Tiểu Tuyền. Bấy giờ Cửu Lộ mới yên tâm. Hai người lại tùy tiện hỏi thăm vài câu, Cửu Lộ đặt điện thoại xuống, ngồi dậy. Giường cô gần cửa sổ, chỉ cần hơi giơ tay, là có thể kéo rèm cửa ra. Mưa suốt một đêm cuối cùng cũng ngừng, mặt trời lên cao, ánh sáng ngập tràn, dường như định mau chóng phơi khô thế giới ẩm ướt. Đại Phỉ ở giường đối diện ôm chăn lăn hai vòng: "Chị Lộ, giờ mới mấy giờ, mau kéo rèm vào đi, sáng quá sáng quá." Tâm trạng hôm nay của Cửu Lộ khá tốt: "Đừng ngủ nữa, chúng ta đến căng tin ăn bữa sáng đi." "Không đi không đi, tớ buồn ngủ lắm." La Phân xoa mắt, nằm lỳ trên giường ngẩng đầu nhìn cô. Chỉ thấy một chùm tia sáng mặt trời chiếu vào, vừa vặn bao phủ lên người con gái đang ngồi trên giường, không, nói là người con gái thì không đúng, trong ánh mắt cô lộ ra nét quyến rũ của phụ nữ. Tóc dài xoã tung, mặc một cái váy ngủ bằng lụa, để lộ xương quai xanh thanh mảnh và một chút khe rãnh trước ngực, nụ cười tinh khôi, duyên dáng, như thiên sứ kết hợp với ác ma, làm lu mờ ánh mặt trời bên ngoài. La Phân nói mớ: "Chị Lộ, chị thật đẹp!" Cửu Lộ cười cười, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời xanh mây trắng cũng rất đẹp, chỉ mong tất cả sẽ tốt lên. Cô gọi cho Giang Mạn một cuộc điện thoại, bên kia vẫn không nhận. Lý Cửu Lộ ngồi yên trên giường một lát, tự nhủ mình đừng nghĩ nhiều, xuống giường rửa mặt. Khi Trì Kiến đến thăm cô đã vào giữa tháng sau, đối với người phương Bắc mà nói, đây là một mùa có khí hậu rất thoải mái trong năm. Hai người đến công viên hải dương, nghe nói trong công viên mới vận chuyển đến mấy bé cá voi con. May mắn không phải cuối tuần, đường hầm dưới đáy biển rất ít người. Trì Kiến kéo cô xuống thang cuốn, đứng trước mặt kính trong suốt, nhìn bầy cá bơi lội tung tăng. "Sao em không nhìn thấy cá voi?" "Đường hầm này dài như vậy, sao có thể gặp dễ dàng được." Trì Kiến kéo cô đi về phía trước: "Đi lên trước nhìn thử xem." Kết quả không tìm được cá voi, chỉ thấy một "Nàng tiên cá". Đuôi cá của nàng có màu đỏ, trên vảy khảm bạc lấp lánh, tóc dài như rong biển uốn lượn, bầy cá tung tăng bơi xung quanh nàng. Trì Kiến không nhịn được dừng chân thưởng thức, lâu sau vẫn không dịch tầm mắt. Cửu Lộ véo anh: "Đó là cá voi à?" Anh để cô đứng ra trước, vây lấy cô trong ngực: "Biết anh đang nghĩ gì không?" Cô nhẹ nhàng bĩu môi: "Rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp." "Anh mà nông cạn như vậy à?" Trì Kiến hừ nhẹ một tiếng, ngón tay vân vê vành tai cô: "Anh đang nghĩ, nếu " Nàng tiên cá " bên trong đổi thành vợ yêu của anh, vợ sẽ bơi đẹp hơn cả nàng ấy." Cửu Lộ nghiêng đầu: "Vì sao?" "Eo của em rất mảnh." "Thế mà dám bảo là không nông cạn." Anh cười, nói một câu thô tục bên tai cô. Mặt Cửu Lộ đỏ bừng, lấy tay đẩy anh ra. "Nàng tiên cá" bên trong chú ý đến hai người, khoa tay múa chân vài cái, sau đó ngón tay tạo thành hình trái tim. Cô không hiểu hành động đó có nghĩa là gì, Trì Kiến chỉ chỉ mình, lại chỉ vào Lý Cửu Lộ trong ngực. "Nàng tiên cá" gật đầu. Trì Kiến nâng cằm Cửu Lộ, nhẹ nhàng hôn xuống môi cô. "Nàng tiên cá" giơ hai ngón tay cái về phía họ, sau đó mang bầy cá bơi đi. "Thế nghĩa là sao ạ?" Cửu Lộ ngẩng đầu nhìn anh. "Nàng tiên cá đang chúc phúc chúng ta đấy." Cô chớp chớp mắt: "Vậy mà anh cũng nhìn ra à, thật hay giả thế?" Trì Kiến không trả lời cô, nắm chặt tay cô, đi về phía trước. Đường hầm dưới đáy biển có hình quả trứng, hai người đi hai vòng vẫn chưa nhìn thấy, sau đó hỏi thăm nhân viên, mới biết được mấy bé cá voi ở trong bể nước, vì phải biểu diễn cho du khách. Hai người tìm được bể nước trên tầng hai, bầy cá voi là quần thể động vật, tụ tập cùng nhau, không ngừng bơi lội tuần hoàn theo một hướng. Toàn thân cá voi màu đen, khi vẫy đuôi trong nước, da sáng bóng. Điều vô cùng ngạc nhiên là, cơ thể chúng quá khổng lồ. Cửu Lộ ngẩn người: "Bầy cá voi này có thật là bé cưng không đấy?" "Em nghĩ sao?" Anh véo mũi cô. "Chúng nó thật lớn." Cá voi bơi rất nhàn nhã tự do, tốc độ không quá nhanh, nên hai người nắm tay, chậm rãi đi cùng nó. "Nó với cá voi xanh trên lưng em không cùng một loài." Cô khẳng định. Trì Kiến gật đầu: "Đây là cá hổ kình giả, có thể gọi là cá voi đen, thuộc họ cá voi đại dương." "Cá hổ kình giả? Em mới nghe qua cá hổ kình (1) thôi." Trì Kiến giải thích: "Dáng dấp của nó khá giống cá hổ kình, nhưng không oai phong bằng. Cá hổ kình trong nhóm cá voi thuộc về loại cá voi nhỏ, nhưng trời sinh tính hung tàn, lấy chim cánh cụt, cá heo biển, báo biển làm thức ăn, nên không thích hợp để nuôi dưỡng." Anh liếc cô một cái: "Mà cá voi xanh là động vật lớn nhất thế giới, dài nhất đến hơn ba mươi mét, nặng một trăm tám mươi tấn, chỉ ăn sinh vật giáp xác nhỏ. Màu sắc của cá voi xanh và loài cá này hoàn toàn khác nhau, có màu xanh đậm, nhưng nhìn dưới biển sẽ nhạt hơn." "Có vẻ như anh rất thích cá voi." "Vì em anh mới thích đấy." Khi nói câu này anh không nhìn cô, thậm chí giọng nói rất chậm rãi rời rạc, ánh mắt nhìn cá voi, vẻ mặt nghiêm túc. Tim Lý Cửu Lộ đập thình thịch, nhẹ nhàng rung động. Trì Kiến nói: "Trước đây lần đầu tiên gặp em ở nhà bơi, thật ra anh đã nghĩ đến cá hổ kình." "Thế tại sao anh lại xăm cá voi xanh?" "Sau đó anh đọc qua một số tài liệu, cảm thấy cá voi xanh càng hợp với em hơn." "Vì sao ạ?" "Cá hổ kình có chỉ số thông minh cao nhất trong tất cả các loài cá voi......" "Anh đang nói em ngốc đấy à?" "Tự mình nhận thức đi." Anh nghiêng đầu hôn cô. "Hừ." Trì Kiến kéo cô dừng lại, bỗng nhiên dùng giọng điệu thôi miên nói: "Cá voi xanh lại thần bí hơn, nó ở nơi sâu nhất trong đại dương, ít người nhìn thấy, một mình lẻ loi, yên lặng không tiếng động, tuy cơ thể khổng lồ, nhưng lại dịu ngoan." Giờ phút này anh nhìn cô không chớp mắt: "Giống như em vậy, làm anh rất muốn đến tìm hiểu." Anh nói xong không còn tiếng động nào khác, hai người nhìn nhau, mặc cho ánh sáng xanh lơ lửng trên mặt. Bầy cá bơi lội trên đỉnh đầu, rùa biển, sứa, cá chim, và rất nhiều loại không biết tên, hai người họ đặt mình trong đại dương xanh thần bí sâu thẳm, làm người ta có cảm giác huyền ảo không chân thực. "Quan trọng nhất là nó rất hiếm." Dưới bầu không khí mộng mơ này, ánh mắt anh không kiềm chế được, thêm vài phần dịu dàng và chăm chú, "Em đối với anh mà nói, cũng như thế." Cửu Lộ nhón chân, nhẹ nhàng hôn anh. Khoảnh khắc chạm môi vào nhau, Trì Kiến ôm chặt vòng eo của cô, triền miên đáp lại. Rất lâu sau, Trì Kiến mới buông cô ra: "Sau này sẽ đưa em đi xem cá voi xanh thật sự." "Công viên hải dương à?" "Làm sao mà chứa được." Trì Kiến buồn cười nói: "Lần sau sẽ không đến đây nữa, con người quá tàn nhẫn, tuổi thọ của cá voi vốn dĩ có tận bảy tám chục năm, nhưng loài sinh vật này rất nhạy cảm, nếu nuôi nhốt, uất ức sẽ khiến chúng nó sống nhiều nhất chỉ có thể đến ba mươi tuổi." Cửu Lộ giật mình, mím môi dưới: "Vậy chúng ta đi đâu xem?" "Bắc Thái Bình Dương." Cô ngạc nhiên, nhưng không coi lời này của anh là thật, bởi lúc này Thái Bình Dương đối với bọn họ mà nói, là một nơi xa xôi không thể với tới. Đến tối trở về khách sạn, hai người đều rất kích động, bỏ qua nước chảy phía trước, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề. Hai người đều rất điên cuồng, Trì Kiến dùng tư thế nguyên thủy nhất mạnh mẽ đâm cô. Cửu Lộ cảm thấy chính mình nhanh chóng lạc hướng trong cơn sóng anh mang lại, cô không nhịn được ngẩng đầu kêu thành tiếng, còn không quên tặng anh vài vết đỏ sậm trên tấm lưng trần. Anh vừa muốn cho cô vui sướng vừa muốn cho cô đau đớn, trùng hợp hai người ăn ý cũng nghĩ như vậy. Giữa đường Trì Kiến rút ra ngoài đeo bao cao su vào, sau đó đâm mạnh vào lần nữa. Trì Kiến cắn vành tai cô: "Thích không?" Cô chưa kịp trả lời, giọng nói đã bị đâm nát. Nỗi nhớ nhung của hai người, trút ra bằng cách này vô cùng nhuần nhuyễn. "Lộ Lộ, ôm anh." Trước khi ý thức bay xa, Cửu Lộ nghe thấy anh nói với mình như vậy. Cô hé mắt, muốn giơ tay, nhưng lại không có chút sức lực nào. Sau khi bình phục, Trì Kiến vẫn không chịu ra ngoài, anh ôm cô nghiêng người, hai người lại quấn lấy nhau trên giường. Trên người nhớp nháp, nhưng không ai muốn cử động. Trì Kiến nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, kéo chăn che kín cơ thể hai người: "Hồng Dụ phải đi rồi." Cửu Lộ ngẩn ra một lát, giương mắt nhìn anh: "Anh ấy định đi đâu?" "Anh ấy đi theo người quen làm thuỷ sản." "Vậy " Văn nhân thiên hạ " phải làm sao bây giờ?" Trì Kiến rút điếu thuốc trên tủ cạnh đầu giường: "Anh ấy định bán giá thấp cho anh." "Anh đồng ý." "Ừ." Anh nhìn trần nhà, dùng bật lửa châm thuốc lá, chống người lên nhìn cô: "Vậy nên, anh muốn bà ngoại dọn ra ở cùng với anh." Hết chương 44 (1): Cá hổ kình, hay còn gọi là cá voi sát thủ. Lời editor: Chương này món tráng miệng đã được nâng lên thành thịt vụn rồi.