Thú Huyết Phi Đằng
Chương 94 : Khách Viếng Băng Sơn
Lạnh giá? Nếu như huyết dịch trong người là băng, thì sẽ không còn lạnh giá nữa! - Cách ngôn của Mãnh mã tộc.
Quả nhiên là Mãnh Mã tộc của Bỉ Mông đã tụ hợp nhiều năm ở nơi này.
Không chỉ có mình Hải Luân, ngay cả Lưu Chấn Hám cũng kinh ngạc đến mức há hốc miệng không khép lại được.
Mãnh mã nhân là chi phái của tộc Nga Lặc Phân cự tượng, bất quá trong tập quán xưng hô cổ xưa của Bỉ Mông thì mọi người đều gọi vui bọn họ là Mao tượng (voi ma-mút) nhân, bởi vì trên người họ có lớp lông dày cứng.
Nếu đem so sánh với cự tượng nhân, thì Mãnh mã tộc có thể hình to lớn và cường tráng hơn, sức lực cũng mạnh mẽ hơn.
Đây là một chủng tộc đại lực sĩ mà ngay cả độc nhãn cự nhân cũng phải xấu hổ không dám so bì.
Trong tục ngữ thời cổ đại của Bỉ Mông hoặc thú nhân, nếu muốn khoa trương một dũng sĩ nào đó có lực lượng cường đại, thì mọi người đều thích dùng câu:"Nhìn xem, tên khốn này khí lực mạnh mẽ giống như Mãnh Mã nhân vậy!"
Mãnh mã tộc là chủng tộc có nhân khẩu ít ỏi. Sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ, rất nhiều chủng tộc Bỉ Mông bị tuyệt diệt, Nhà nước cũng không rảnh rỗi để đi truy tầm tung tích của bọn họ.
Tài liệu ghi chép liên quan đến Mãnh mã tộc trong Tế tự pháp điển gần nhất cũng đã tám trăm năm trước rồi, lúc đó phía nam Ái Cầm đại lục xuất hiện Ốc Đại Duy, một vị quốc vương nhân loại kiệt xuất, nghe đâu họ đã chinh phục được một dải khu vực vùng biển, chiến công hiển hách.
Dưới trướng vị Ốc Đại Duy quốc vương vang danh khắp chốn này có đội nghi trượng gồm bốn vị Mãnh Mã đại lực sĩ.
Từ đó về sau không còn bất kỳ sử thi hay truyền thuyết nào nhắc tới chủng tộc lực sĩ là vua của các lực sĩ ở đại lục này nữa.
Thần miếu ban đầu cũng đối xử với phân chi của Nga lặc phân bộ tộc này giống như Hoa Luân Bạc Nhĩ tộc Biên bức nhân (người dơi) vậy. Nhưng đến lúc xảy ra cuộc tạo phản, chúng chạy theo phía nhân loại, thì Thần miếu rất lo lắng với những tên phản đồ này.
Biên Bức nhân Hoa Luân Bạc Nhĩ tộc trước chiến dịch Hải Gia Nhĩ đã đi theo nhân loại, vì để khen ngợi việc quy hàng của Biên bức nhân, nhân loại đã phong cho chúng tước vị cao, cơ hồ tên Biên bức nhân nào cũng có hàm tước quý tộc.
Nhưng sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ, Biên Bức nhân Hoa Luân Bạc Nhĩ tộc lập tức bị "hết chim bẻ ná", bị nhân loại đổ lên đầu cái danh xưng "Hấp huyết quỷ" (quỷ hút máu), rồi hầu như bị đuổi tận giết tuyệt, chỉ còn lưu lại một chi huyết mạch ẩn nấp trong nhân loại.
Đối với tính cách ti tiện trong nhân loại, Thần miếu tin chắc rằng nếu như tộc Mãnh mã thực sự quy phục nhân loại, phản bội chiến thần, thì bọn họ nhất định sẽ bị đối xử giống như Biên bức nhân Hoa Luân Bạc Nhĩ tộc, sẽ bị nhân loại giảo hoạt tiêu diệt hết.
Điều làm cho hai vị tế tự đại nhân bác học kinh ngạc nhất chính là đột nhiên nhìn thấy một chủng tộc bị Nhà nước nhận định là phản bội. Và điều làm làm cho hai người họ khó hiểu nhất là, vì sao các lực sĩ Mãnh mã tộc này lại chọn sinh sống khổ sở trong Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn có điều kiện khắc nghiệt đến như vậy? Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Các tộc Nga lặc phân cự tượng tuy ăn tạp, nhưng trong thức ăn của họ tuyệt đối không thể thiếu trái cây, chuối hương vùng nhiệt đới. Đối với họ mà nói, thì chuối hương cũng trọng yếu giống như là nước uống vậy. Ngoài ra, bọn họ mỗi năm đều phải ăn hồng thổ (bột đất màu đỏ). Trong thế giới Bỉ Mông, kẻ có tập quán ăn uống quái dị nhất chính là bọn họ. Giống như sự ham thích uống máu bọn phản đồ Biên bức nhân Hoa Luân Bá nhĩ tộc, tập quán ăn uống cổ quái này đạt đến trình độ nào đó sẽ làm ảnh hưởng đến việc sinh sôi nảy nở của chủng tộc.
Khó nói được là bọn họ không cần ăn chuối hương? Hải Luân nhíu mày.
Nếu bảo Cự tượng cai ăn chuối, thì cũng giống như ta cai thuốc lào! Lưu Chấn Hám thầm nghĩ nhất định là họ đã tìm được sản phẩm thay thế nào đó rồi.
"Vì sao lại dọa nạt tiểu hài đang ăn của ta?" Nhìn hai tên Bỉ Mông đang đứng ngây ngốc ra đó, Mãnh mã tộc dũng sĩ Khoa Lý Nạp gầm gừ vung cây trường đao bằng xương chế thành lên. Cặp mắt ẩn dưới hàng lông mi dày ánh lên nét giận dữ sôi trào.
Lưu Chấn Hám lúc này mới nhìn thấy rõ ràng thanh cốt đao này là dùng một khúc ngà voi cong vút của Mãnh mã mà chế thành. Hắn không có gì phải nghi ngờ về trình độ sắc bén của nó. Thân thể cường hãn của tên Mãnh mã dũng sĩ này cho dù là tay không thì cũng dễ dàng xé một con trâu thành hai mảnh.
"Xin lỗi, thật sự là xin lỗi." Hải Luân ôm lấy ái lang đang định lên tiếng, đứng trước mặt tên dũng sĩ, kéo áo khoác ra để lộ bạch sắc tế tự bào cùng Mỹ đỗ toa huy chương lấp lánh ánh bạc.
"Khoa Lý Nạp dũng sĩ! Không ngờ cho dù là trẻ con của Mãnh Mã tộc cũng cường tráng như vậy, bọn ta đã thất lễ rồi." Hải Luân lấy một trái táo lớn màu phấn hồng trong bao ra đưa về phía tiểu hài Mãnh Mã tộc Văn Sâm Đặc vẫy vẫy tay.
Mãnh Mã tiểu hài kêu mấy tiếng phấn khích, chạy ngay lại chụp lấy quả táo lớn, đưa lên miệng cắn ngay một miếng, nước mũi chảy dài trên trái táo.
Lưu Chấn Hám sau lưng xuất mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy nếu đứa bé này mà làm nũng thì thực sự là rất khủng bố: cái đầu so ra còn lớn hơn thân thể của hắn, thế mà đi đứng lại cứ chạy ngả ngớn lung tung.
"Cảm ơn tỷ tỷ!" Mãnh mã tiểu hài nhìn Hải Luân cười với dáng vẻ rất ngây thơ, thanh âm hồn hậu giống như phát ra từ một cái chuông lớn, khiến cho cánh tay Lưu Chấn Hám nổi hết cả da gà.
"Sao mà nhiều lời xin lỗi thế..." Các Mãnh mã dũng sĩ vừa mới kiếm tuốt cung giương, giờ thì cũng nguôi ngoai, rốt cuộc thì người ta cũng đã nhận lỗi rồi.
"Ăn từ từ thôi, tỷ tỷ vẫn còn mà." Hải Luân nhón chân lên khẽ xoa cái đầu to đùng của tiểu hài, nhưng nhón chân cả nửa ngày mà vẫn không với tới.
Lưu Chấn Hám gấp rút lấy bạch sắc tế tự bào ra khoác lên người, tốt xấu gì hắn cũng là quý tộc, không thể để trần mình không trước mặt bọn bình dân được.
"Xin hỏi hai vị khách nhân hào sảng đến Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn có chuyện gì vậy?" Mãnh mã tộc dũng sĩ Khoa Lý Nạp đối với hai vị bạch sắc tế tự tựa hồ như có điểm không dám mạo phạm.
"Hai người bọn ta là Thánh đàn tế tự." Lưu Chấn Hám nói.
"Thánh đàn tế tự?" Khoa Lý Nạp trợn mắt nhìn bọn họ.
"Cao giai tế tự của vương quốc không phải là có nhiệm vụ đến Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn để thí luyện sao? Các ngươi lẽ nào chưa nhìn thấy qua y phục giống bọn ta sao?" Hải Luân rất hiếu kỳ.
"Từng thấy qua." Khoa Lý Nạp hếch cái mũi dài đầy lông cứng lên, chề miệng cười nói:"Chẳng qua bọn họ căn bản không lên cao như thế này. Thái Mục Lạp Nhã chạy dài ngàn dặm, Mãnh Mã tộc bọn ta có tập quán không cùng người giao hảo, cho nên không hề chào hỏi gì. Mấy chục năm trước, gia tộc bọn ta cũng từng có một người Bỉ Mông đi qua đây, là một người Lai nhân tộc sư tử nhân. Có điều y chỉ ở chỗ gia tộc ta có mấy ngày. Vị sư tử ấy sau đó còn tiến lên được đỉnh cao không thể với tới của Thái Mục Lạp Nhã, thật sự đúng là một vị dũng sĩ."
"Khảm Mạt Tư!" Hải Luân phế quản như bị không khí lạnh ùa vào, nàng cùng Lưu Chấn Hám nhìn nhau.
"Là quốc vương hiện nhiệm của bọn ta, Cách Lôi Khắc Tát Nhĩ bệ hạ sao?" Lưu Chấn Hám trầm giọng hỏi.
"Khẳng định là vậy, chỉ có ngài lúc còn trẻ tuổi là người đã từng vượt qua Thái Mục Lạp Nhã." Hải Luân gật đầu.
"Năm đó vị sư tử này cũng mời tộc nhân bọn ta trở về Đa Não hoang nguyên sinh sống." Khoa Nạp Lý vỗ vỗ đầu con trai, lau nước mũi giùm nó:"Bất quá bọn ta đã cự tuyệt."
Câu nói này làm cho Lưu Chấn Hám thật sự nuối tiếc.
Không chỉ quốc vương năm đó muốn vậy, ngay cả ta đây cũng muốn thế! Nhìn tướng tá các ngươi thế này, không sử dụng được thì thật là lãng phí a! Lòng Lưu Chấn Hám thầm gào thét.
"Các vị vì sao cứ sống ở nơi mà không về đăng ký với quan viên vương quốc? Hiện nay trong ghi chép của chính phủ đều đưa các vị xếp cùng một loại với Hoa Luân Bạc Nhĩ tộc, cùng là phản đồ bên cạnh nhân loại!" Hải Luân hiếu kỳ hỏi: "Ngoài ra ta cũng có một nghi vấn, khí hậu lạnh lẽo khắc nghiệt của Thái Mục Lạp Nhã này đâu có thích hợp với sinh hoạt của chủng tộc các vị, các vị vì sao lại từ chối hảo tâm của vị sư tử đó? Các vị có biết hiện tại vị sư tử đó là ai hay không?"
"Mãnh mã tộc bọn ta thích sinh sống trong nơi giá lạnh, nơi này không quá lạnh giá đâu. Đi theo vị sư tử địa vị cao quý đó đến sinh hoạt ở nơi an cư lạc nghiệp thì bọn ta không thể nhẫn nhịn chịu sự quản chế của những người Bỉ Mông mà vũ lực lại không thắng nổi bọn ta." Khoa Lý Nạp cất tiếng cười điên cuồng, thanh âm vang dội làm cho mặt sông băng tựa hồ như đang rung chuyển.
"Vị sư tử đó cùng bọn ta so tài, đấu vật đấy! Tuy vị sư tử đó rất mạnh nhưng y cũng liên tục bị dũng sĩ của tộc chúng ta quật ngã bốn lần." Một tên đứng bên Mãnh mã dũng sĩ nói.
"Đấu vật và vũ kỹ là hai chuyện khác nhau." Lưu Chấn Hám than. Quốc vương thật đúng là... thi đấu vật với mấy đại lực sĩ này thì đúng là tự mình chuốc khổ, sao có thể thắng được.
Người bị bọn này quật ngã đến bốn lần, sau đó trở về Bỉ Mông vương quốc lại có thể dùng vũ lực cạnh tranh được hoàng vị. Hải Luân than một hơi dài, triệt để không còn gì để nói.
"Có lẽ là lần tao ngộ bẽ mặt đó, vị bệ hạ dùng vũ dũng đoạt được hoàng vị mới không hề hé răng nói về chuyện này, làm cho Mãnh mã tộc tiếp tục sống lặng lẽ ở trên núi một không hề có ai biết tới." Lưu Chấn Hám đứng bên cười gian ác.
Hải Luân cũng cười, nàng thấy Lý Sát đúng là có thể nhìn ra được ý nghĩ ti tiện trong lòng người khác.
"Uy danh của tế tự đại nhân thì Mãnh mã tộc bọn ta có biết. Tuy nhiều năm nay tộc nhân bọn ta không hề ly khai Thái Mục Lạp Nhã, nhưng bọn ta dù sao cũng là người Bỉ Mông tin thờ chiến thần. Vì không nhìn thấy trang phục của các vị tế tự đại nhân, vừa rồi bọn ta đã quá thất lễ." Khoa Lý Nạp thật thà ngượng ngùng cười nói.
"Các vị đã biến mất trong ghi chép của pháp điển nhiều năm rồi, ta thật rất muốn biết được là các vị làm sao sinh sống ở trên Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn được?" Tiểu hồ ly vô cùng hiếu kỳ hỏi, vấn đề này Lưu Chấn Hám cũng có nghĩ tới.
"Bọn ta kỳ thực không nghĩ tới việc đến ở trên tuyết sơn này. Sau cuộc chiến ngàn năm trước bọn ta mới dời tới đây vì không còn biện pháp nào. Trên Đa Não hoang nguyên không phải là khí hậu nhiệt đới, tịnh không sản sinh ra chuối hương bọn ta thích ăn. Trong khi đó, tuyết tiêu (chuối tuyết) sinh trưởng ở trên Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn lại hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn ta." Khoa Lý Nạp ôm cái đầu to của con trai hướng về hai vị tế tự gật đầu:"Vì để biểu thị sự xin lỗi, hôm nay bọn ta sẽ dùng tuyết tiêu ngon nhất của mình khoản đãi hai vị tế tự đại nhân. Có thể gặp được tế tự trong truyền thuyết ở trên tuyết sơn trải dài ngàn dặm này, trừ duyên phận ra, thực tại chỉ có thể nói là quá vinh hạnh của Mãnh Mã tộc rồi."
"À à, thân thể của các tế tự thường rất yếu đuối, không thể lên trên tuyết sơn cao như thế này được, thật đúng là xảo ngộ!" Hải Luân cười. Nếu không có viên minh châu có thể đẩy đi khí lạnh trong lòng, nàng thật sự đã chịu không nổi gió lạnh và không khí loãng của Thái Mục Lạp Nhã rồi.
Hắc hắc... Lưu Chấn Hám cũng cười. Không tìm cách lừa bọn tráng hán các ngươi hạ sơn làm con dân của ta, thì ta làm sao tự xưng là Lý Sát có Ách vận chi thú được?
Hàn huyên một hồi, Lưu Chấn Hám và Hải Luân được các Mãnh mã dũng sĩ đưa vào trong một sơn động to lớn siêu cấp nơi góc núi. Xem ra đây là nhà của các Mãnh mã dũng sĩ rồi. Nó có hàng rào khổng lồ đang vậy mười hai thú thân Mãnh mã trường mao tượng thể hình rất khủng bố. Mười mấy phụ nữ Mãnh Mã tượng thân hình cũng ô dề đồ sộ đáng nể đang cho chúng ăn, nghe thấy tiếng hò hét của nam nhân trở về, vội vàng vừa khách khí vừa thẹn thùng chào hai vị tế tự đại nhân tôn quý.
Hải Luân khách khí lấy mấy quả táo chưa ăn trong bao ra phân phát cho mấy tiểu hài to lớn đang núp sau lưng mẹ mút ngón tay.
Các lão nhân Mãnh mã tộc nghe có hai vị Thánh đàn tế tự tới, xúc động quá vội vàng chạy từ trong sơn động ra, chưa kịp phân trần gì đã chụp lấy tay Lưu Chấn Hám và Hải Luân, chuẩn bị phục xuống đất thi lễ theo lễ pháp thời cổ của Bỉ Mông. Lưu Chấn Hám gấp rút cản họ lại.
"Hiện tại là thời đại nào rồi, có gặp quốc vương đi nữa cũng không cần dùng lễ số thế này đâu." Lưu Chấn Hám cười nói:"Các vị đừng quá khách khí!"
Phong phạm quý tộc của tế tự đại nhânkhiến cho các lão nhân Mãnh mã vô cùng cảm động. Lưu Chấn Hám và Hải Luân chối từ không được đành phải ngồi lên ghế chủ vị, bọn họ ngồi quây tròn quanh một suối nước nóng sôi sùng sục, hơi bốc lên nghi ngút.
Một cái bát lớn bằng đá đựng đầy thịt trâu, mỡ và đùi tuyết trư ướp lạnh cùng với mớ tảo non xanh mơn mởn được dọn ra liên tục dưới sự chủ trì của các phụ nữ Mãnh mã mạnh mẽ và chất phác.
Khoa Lý Nạp dũng sĩ cũng đã trở về, trên vai có một xâu tuyết tiêu vỏ màu trắng lốm đốm đen.
Suối nước nóng trong sơn động bốc lên từng làn hơi nóng bồng bột, nhưng nhiệt tình của Mãnh mã tộc xem ra còn nhiệt liệt hơn cả làn hơi nóng này, tiếng reo hồ náo nhiệt lập tức đẩy gió lạnh tức thì rời xa Lưu Chấn Hám và Hải Luân.
Mãnh mã tộc nhân rất giống với Nga Lặc Phân cự tượng dũng sĩ, đó là rất sợ lửa.
Bất quá chiến thần nhân từ không hề vì vậy mà vứt bỏ bọn họ, trên Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn có đầy ôn tuyền nóng hổi, đó là những lò sưởi thiên nhiên đủ sức giúp cho Mãnh mã tộc cũng có thể ăn được thức ăn nóng sốt.
Lưu Chấn Hám nhớ lại trên đường cùng Hải Luân đi tới đây, mỗi lần qua ôn tuyền đều nhảy xuống ngâm mình một lúc, mồ hôi liền rơi thấm thoát như mưa. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hải Luân hiển nhiên cũng đang nghĩ tới chuyện này, khuôn mặt ửng hồng, càng thêm xinh đẹp.
"Ăn đi thôi!" Bị Ba Cát - Phụ thân của Khoa Lý Nạp nhiệt tình mời mọc mọi người. Ông là trưởng lão của Mãnh mã tộc, hai mươi năm trước đã từng là một trong bốn đại dũng sĩ đấu sức với quốc vương hiện nhiệm. Tuy bây giờ tuổi tác cũng đã cao, nhưng tinh thần của lão vẫn còn phấn chấn, ăn nói rất khéo.
Vóc dáng của lão gia hỏa này chỉ có ở trong Mãnh mã tộc mới hiển lộ ra.
"Mùi vị thật không tệ!" Lưu Chấn Hám dùng dao nhỏ làm bằng răng voi lách vào cắt một miếng thịt tuyết trư, luộc kỹ một chút rồi bỏ vào miệng nếm thử, khẽ gật đầu, bỏ vào chén đá của Hải Luân. Bản thân nước ôn tuyền này đã có vị riêng, cộng thêm món ăn dân dã tươi mới, khiến cho mùi vị nếm vào thật giống như đang dùng món lẩu nóng sốt thơm ngon.
Hải Luân cũng ăn đến mặt mày hớn hở, mắt tít lại thành một đường chỉ cong.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
59 chương
1666 chương
65 chương
24 chương
237 chương
178 chương