Thú Huyết Phi Đằng

Chương 90 : Phỉ Lãnh Thúy Lĩnh Chủ

Các đồ trang sức đeo trên người bọn quý tộc làm cho Lưu Chấn Hám cảm thấy đố kỵ, chỉ tùy tiện lấy riêng bất kỳ món châu bảo nào trên người mấy bà vợ quý tộc cũng làm hoa mắt lão Lưu. Lưu Chấn Hám trong lòng cũng có điểm tự trách, ba nàng mỹ nữ của mình cho dù một món trang sức cũng không có. Đến nỗi bọn quân quan Thất Cách tộc và Nga lặc phân tộc nhìn cũng rất hấp dẫn, trên mình chúng mang khôi giáp chỉnh tề đẹp đẽ, sau lưng khoác áo bào màu xanh đang thịnh hành nhất, một cỗ ngạo khí hiển hiện trong nét uy vũ, thể hiện rõ nét phong phạm tự đại của người thành thị. Thể trọng của các cự tượng võ sĩ quá lớn, các chiếc ghế dựa bình thường không thể chịu nổi, ghế ngồi của họ toàn là ghế gỗ do cây lớn chế thành. Bốn người hầu hồ tộc cố sức khiêng bình rượu bằng gỗ sồi từ ngoài cửa tiến vào, chân tay gồng hết sức lực bước từng bước khó nhọc, lúc đi ngang qua vị dũng sĩ cự tượng thì vị quân quan Nga lặc phân này giơ tay cầm lấy bình rượu to lớn đặt trên mặt bàn. Bọn người hầu cung kính cúi mình cảm tạ rồi dùng một cái đồ khui rượu hình mũi khoan mở nút bình rượu, tức thì một làn tửu hương nồng đậm phiêu lãng khắp đại sảnh. "Các vị tiên sinh, các vị Thánh điện kỵ sĩ và tế tự đại nhân tôn kính!" Tổng đốc khẽ rung chiếc chuông bạc bên hông. Mấy tiêng "đinh đang" vang lên trong đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn thanh âm của những người hầu cẩn thận rót rượu vào ly mà thôi. "Hôm nay ta vinh hạnh được mời ngôi sao tương lai của hồ tộc chúng ta, vị Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú tế tự xuất hiện đầu tiên sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ, Hải Luân Liệt Na tiểu thư đến đây tham gia bữa tiệc rượu của ta". Tổng đốc thận trọng mỉm cười nhìn Hải Luân gật gật đầu:"Đây không chỉ là niềm kiêu ngạo của Thần miếu, mà còn là sự kiêu hãnh của Phúc Khắc Tư hồ tộc bọn ta". Tiếng vỗ tay lập tức vang lên hưởng ứng. Nhất là Lý Sát vương tử lại càng hăng hái vỗ mạnh tay. "Nâng ly vì Hải Luân mỹ lệ". Tổng đốc nâng kim bôi (ly vàng) sóng sánh rượu màu đỏ au trong tay lên. Trừ Thánh điện kỵ sĩ chỉ uống nước trắng ra, tất cả mọi người đều nâng ly rượu lên, sau khi nhấp một chút thì lấy chiếc khăn ăn màu trắng như tuyết lên lau miệng. Lưu Chấn Hám ngồi ở phía xa, ừng ực một cái dốc cạn ly rượu vào trong họng rồi ợ ra một hơi. "Xin mời dùng thử, các vị đại nhân, đây là rượu lang phỉ ủ mười năm trong cây bồ đào đã sống bảy mươi năm đến từ Ba Đa Lê Khắc". Một tên phục vụ hảo tâm đứng bên cạnh hắn nói rồi lại châm đầy ly rượu. "Không có rượu ngon do Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân ở nhà ta chưng cất". Lưu Chấn Hám liếm mép. Thật là biết thổi phồng, tên hầu vừa mỉm cười nhìn Lưu Chấn Hám vừa nghĩ thầm. Trứng cá trộn, gan ngỗng, cá hồi, cá hấp, ốc luộc đều bốc hơi nóng nghi ngút để trong khay làm bằng bạc, người người tới lui tấp nập để gắp về ăn. "Chủ trù của bọn ta là người Phật Lan Sĩ đến từ quốc đô nhân loại mỹ thực, tài nghệ nấu ăn và kiếm khách của Phật Lan Sĩ đều nổi danh như nhau. Các vị đại nhân đừng ngại thưởng thức, đây là loại thức ăn của đất nước nhân loại đó". Tổng đốc trên mặt đầy vẻ đắc ý. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Nâng ly vì sự khang kiện của ngài!" Tất cả mọi người ở đó đều nâng ly hướng về vị quan chức cao nhất của Đông bắc hành tỉnh này mời mọc. Lưu Chấn Hám cầm con ốc hấp quăng xuống đất, Quả Quả và Khách Thu Toa lập tức chạy tới ăn lia lịa. Bọn phục vụ trong phủ Tổng đốc dẫn một bọn nữ tử nhân loại y phục hở hang tiến vào trong đại sảnh. Trên mặt các nữ tử này đều che nửa mặt bằng sa mỏng, tấm sa này vừa mỏng vừa nhẹ làm ẩn hiện vẻ phong tình kiều mỵ của họ, cặp mắt thì đúng là "sắc trời mùa thu"". Sau khi uốn mình hướng về Tổng đốc hành lễ, bọn nữ tử nhân loại này liền hòa theo tiếng nhạc múa điệu múa đầy vẻ phong tình của ngoại tộc. Nguyên khoản da thịt quanh cái rốn màu trắng như tuyết của chúng lấp lánh ánh sáng như vảy rắn, hình dạng thật không khác gì mỹ nữ xà. Kể cả Thánh điện kỵ sĩ, tất cả nam nhân trong bàn tiệc đều mê mẩn ngắm nhìn mấy vũ cơ sa mạc này, cố gắng kềm chế ham muốn lộ ra trong mắt. Thỉnh thoảng lại có mấy âm thanh bực tức trầm thấp vang lên do các vị phu nhân mặt không biểu tình vỗ xuống bàn các ông chồng. "Nhân loại sa mạc?" Hải Luân kinh ngạc. "Tiểu thư thật có nhãn quang". Tổng đốc La Sâm Bát Cách đại nhân càng thêm đắc ý nói:"Mấy tên sa mạc nữ nhân này là nô lệ từ sân khấu trong vương thành tới, mua từ mấy thương nhân buôn bán nô lệ La Đặc với giá cao, mỗi người hơn ngàn kim tệ". Hải Luân nhãn thần ảm đạm, bản thân nàng sao không biết sa mạc nhân loại cho được, thảm trạng Phong Diệp thôn ngày ấy cứ hiện lên từng chút từng chút một trong đầu nàng một cách rõ rệt. Tiểu hồ ly cúi đầu, hai vai run run, nàng gắng hết sức áp chế tình cảm của mình xuống, vành mắt của nàng cũng đã ươn ướt. Lưu Chấn Hám đột nhiên cảm thấy các loại thức ăn trước mặt trở nên vô vị, nhìn thấy bọn đại nhân quyền quý lớn tiếng nghị luận, tâm lý hắn chán nản vô cùng. Mấy tên quý tộc quyền cao chức trọng lớn tiếng khoe khoang việc mua bán tàng phẩm, nô lệ ngày hôm nay, tự dát vàng vào mặt mình, ra điều khôn ngoan quỷ quyệt trong chuyện mua bán, có tên đắc ý kể về chuyện mình vừa mua được một nữ tử nhân loại thuộc dòng quý tộc đã sa sút. Lại có một viên quan người Phúc Khắc Tư càng thêm khoa trương, lại dám nói là bán một nữ nô lệ cự nhân nơi rừng núi, đương nhiên chính là một cự nhân còn nhỏ chưa thành niên. Chiều cao của cự nhân lúc đang mọc răng bằng với chiều cao của một người trưởng thành, khuôn mặt khả ái đẹp đẽ, thì có nguyên nhân nào khiến cho vị quý tộc tiên sinh giàu có này lại đem bán đi chứ. Hải Luân rõ ràng là không cách nào thích ứng được với chủ đề này, chỉ cúi đầu uống chén canh măng chỉ vì chán ghét cái tật thổi phồng của bọn đại gia quý tộc xung quanh. "Hải Luân tiểu thư, trước mắt nàng sẽ phục vụ cho gia tộc nào?" Tổng đốc thấy Hải Luân cả nửa ngày không nói câu nào nên hòa ái hỏi. "Ta đến từ Phong Diệp thôn nơi biên cảnh, nửa năm trước gia tộc ta đã bị bọn cường đạo nhân loại tập kích giết hết". Hải Luân nghiến răng, trừng mắt nhìn các sa mạc nữ nhân đang ca múa. "Thật sự là một việc làm người ta chấn động." Tổng đốc đại nhân nhún vai, gương mặt lộ vẻ đau xót. "Hiện nay ở quê hương cô còn có thân nhân nào không?" Một vị lão gia quý tộc Phúc Khắc Tư bỏ cái nĩa trong tay xuống, lấy khăn ăn lau vụn thức ăn dính trên mép hỏi. "Nhà ngoại công ta là sủng hộ hiện tại đang ở vương thành Sa Ba Khắc." Hải Luân bẽn lẽn nói làm mọi người quay đầu lại nhìn nàng, nàng càng thêm thẹn thùng cúi đầu xuống. "A..." Các lão gia quý tộc đều gật gật đầu. Thì ra vốn chỉ là một gia đình tiểu quý tộc Phúc Khắc Tư sa sút ở thôn quê. Mấy lão quý tộc nhìn các hoa văn phức tạp của gia tộc trên quải trượng của mình đắc ý nghĩ. "Sủng hộ" là huấn thú sư chuyên môn nuôi dưỡng tọa kỵ cho Thánh điện kỵ sĩ của Thần miếu, có thể nói là gia thần của Thần miếu, trong hàng ngũ quý tộc cấp cao thì hạng người này tuyệt đối không có thể diện để ngồi ngang hàng với họ. Nhà ngoại công của Hải Luân hiển nhiên là thuộc về loại hèn kém này. Bối cảnh và thế lực của Hải Luân thì càng không cần phải nói tới nữa. "Hải Luân thân ái, người trong nhà nàng đều không còn, không bằng cứ gia nhập vào và Nhĩ Lôi gia tộc của ta đi!" Tổng đốc đại nhân trong mắt hiện vẻ tha thiết khẩn cầu. Tổng đốc vừa nói xong, mấy tên Phúc Khắc Tư quý tộc quyền thế cao trọng cũng nhao nhao đề xuất ý định mời chào giống vậy. Trong Bỉ Mông, đại gia tộc càng ngày càng phát triển mạnh mẽ không suy đồi, tiểu gia tộc càng lúc càng sa sút, nguyên nhân chủ yếu là do nhân tài bị lũng đoạn. Các chiến sĩ và tế tự có tiềm chất nếu như không gia nhập vào trong đại gia tộc thì rất khó mà có ngày ngẩng đầu lên. Mấy tên quý tộc Phúc Khắc Tư ngồi ở đây là đại biểu cho những thế lực lớn mạnh nhất hiện thời, nếu như không phải do thực lực của Hải Luân quá mạnh khiến người ta thèm nhỏ dãi thì mấy tên quý tộc này sẽ không hề đến bữa tiệc này mà trực tiếp thỉnh cầu như vậy. Lưu Chấn Hám cười lạnh. Hắn nghĩ tới một bầy kền kền. Mấy tên quý tộc khốn kiếp này, thực giống như thổ phỉ ăn thịt tráng đinh. Lưu Chấn Hám nhếch mép suy tính. Mấy sa mạc vũ cơ múa hát bắt đầu đi qua lại các vị khách nhân, nói cười mời mọc bọn quý tộc uống Gia tảo tửu (rượu quả Hải táng) đến từ quốc gia sa mạc. Trước khi Lưu Chấn Hám đến thế giới này cũng đã từng nhìn thấy nhiều bức ảnh của minh tinh nơi Hồng Kông và Đài Loan dán trên phố xá đều hở tay hở chân thực là rất dụ hoặc. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Các em vũ cơ này thân hình uyển chuyển hở hang giống y như vậy làm lão Lưu nhìn theo mê mẩn không hề chớp mắt. Một tiếng kêu thét vang lên. Nhằm mục đích gây náo loạn bữa tiệc, lão Lưu mượn việc công làm việc tư chụp lấy cổ nàng vũ cơ đó. Sau đó hắn vòng hai tay bóp mạnh vào ngực nàng ta. Quả nhiên cả bọn quý tộc đều chú ý đến vũ cơ đang đau đến mức nước mắt đoanh tròng tạm thời không bức hỏi Hải Luân nữa. "Trước mắt Hải Luân còn chưa trưởng thành, các vị đại nhân theo pháp luật của vương quốc, hiện tại chưa đủ tuổi để có thể cống hiến sức lực cho bất kỳ gia tộc nào cả". Mỹ nữ xà Thôi Bội Thiến thấy Hải Luân đang lưỡng lự không ai trợ giúp liền đứng dậy giải vây giúp nàng. "Chiến tranh cự thú tế tự tịnh không cần phải cống hiến cho gia tộc nào bởi vì bản thân nàng ta có thể tạo lập ra một gia tộc huy hoàng". Lý Sát vương tử liếc nhìn Lưu Chấn Hám đang ở xa một cái, mỉm cười nói:"Nhưng bọn ta không nên mất vui vì việc không đâu của những kẻ tiểu nhân." Nhìn thấy hai vị đại nhân quyền quý đều giúp đỡ Hải Luân giải vây, Tổng đốc đại nhân và bọn quý tộc đều là bọn lọc lõi, cùng nhau cất tiếng cười vang, mượn tiếng cười mà lấp liếm cho qua nỗi thất vọng của mình. "Nghe nói Hải Luân tế tự còn có một vị Thất cách Long tế tự học đồ phải không?" Tổng đốc đại nhân đảo mắt nhìn khắp mọi người, lập tức làm không khí đang trầm lắng trở nên sôi nổi. Lưu Chấn Hám từ phía xa đứng dậy, nhìn mấy tên đại nhân tôn quý này gật đầu chào, mồm mép còn bóng loáng. Tức thì đại sảnh nổ ra một trận cười vang dội. "Nghe nói hỏa hệ long sủng của ngài đã chiến tử rồi, thật là vô cùng đáng tiếc". Tổng đốc đại nhân hiển nhiên đã nghe qua không ít chuyện cười của tên Long tế tự này. Lại thêm một trận cười vang lên, Lý Sát vương tử là người cười dữ dội nhất. "Một lũ ngu ngốc!" Lưu Chấn Hám nhỏ giọng nói. Tuy câu nói này âm thanh không lớn nhưng làm cho những người hầu đứng bên nghe thấy giật mình suýt chút nữa là té vào bàn nướng thịt. Ngưng Ngọc vội vã kéo áo bào của hắn ở dưới bàn. "Các vị đại nhân..." Duy An đại tát mãn tế tự tựa hồ như vẫn còn nghĩ đến sự tồn tại của Long tế tự, lấy cái thìa bạc khẽ khuấy bình muối trước mặt nói:"Phi ưng truyền thư từ Mặc tinh hạp cốc binh trạm đã tới Thần miếu, ta rất vinh hạnh tuyên bố, hai vị chiến tranh tế tự đều đã hoàn thành cuộc thi tấn cấp này, nhân cơ hội tốt như hôm nay, ta nghĩ cũng nên tuyên bố quyết định của Thần miếu." "Hải Luân tế tự lần này thu phục được một con Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú, thực là một việc vui mừng cho Thần miếu và cả nước, cho dù Mặc tinh hạp cốc binh trạm gởi bản ghi nhớ cho gia đình tế tự rằng nàng ta không đạt nhưng ta cho rằng ta không hề do dự gì mà cho Hải Luân tấn cấp. Không vậy thì mấy vị chủ Thần miếu sẽ chê cười sự ngu đần dốt nát của ta..." Duy An đại tát mãn mỉm cười nhìn Hải Luân, nói mấy câu nhằm vào lời châm chọc của Long tế tự. Xung quanh lập tức nổi lên một tràng vỗ tay hoan hô và chúc tụng. Anh minh, nhìn xa trông rộng, nhãn quang độc đáo... Mấy từ ca ngợi thì miễn phí đâu cần mua bán gì, bọn tế tự cứ thi nhau mà cho không đại tát mãn. Duy An đại tát mãn nhẹ nhàng mỉm cười khoa tay ra ý cho mọi người yên lặng. "Hải Luân tế tự còn chưa thành niên mà đã có thành tựu huy hoàng như thế. Thần miếu tuy không thể cấp phong địa quý tộc cho nàng ta nhưng ta quyết định là sẽ phái một vị Thánh điện kỵ sĩ làm thủ hộ kỵ sĩ cho nàng, chăm lo cho sự an toàn của nàng." Duy An đại tát mãn nhìn về phía Lý Sát vương tử. Vươn tử vuốt lại tà áo trước, đứng lên ưu nhã cung tay chào hỏi mọi người xung quanh. "Cái này... ta ... không cần đâu" Hải Luân lắp bắp nói. "Hải Luân, Lý Sát vương tử là người xuất sắc nhất trong Thánh điện kỵ sĩ, ngươi không nên từ chối." Duy AN đại tát mãn mặt mày hớn hở nhìn tiểu hồ ly:"Ta đã xem qua bọn tùy tùng của ngươi rồi, bọn chúng thật quá thô tục, thực tại không xứng với thân phận cao quý của ngươi." "Ta nghĩ là ta không cần". Hải Luân đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn vào ánh mắt nhiệt tình như lửa của vương tử, ngữ khí cứng cỏi. "Vì sao?" Vương tử kinh ngạc. Khắp bàn tiệc thảy đều im lặng không có âm thanh nào, không khí trở nên nặng nề. Lưu Chấn Hám ở phía xa cười khoái chí, hắn cao hứng đến mức muốn hát vang một khúc. "E hèm..." Mỹ nữ xà tế tự hắng giọng nói:"Hải Luân là nữ hài, lúc này phái Thánh điện kỵ sĩ trong Thần miếu làm thủ hộ kỵ sĩ thì cần phải cân nhắc lại một chút?" "Ý tứ của ngài là..." Duy An đại tát mãn giận muốn phát điên. "Tề Đan đại nhân, nếu như ngài không ngại thì việc này giao cho ta giải quyết được không?" Mỹ nữ xà nhìn Duy An đại tát mãn cười nói. "Việc này..." Duy An đại tát mãn đắn đo, các nếp nhăn trên mặt đều hiện cả lên. Lý Sát vương tử cụt hứng ngồi xuống, sắc mặt xanh lè, ngón tay búng búng vào kim bôi tạo thành một chuỗi thanh âm vang vọng. Cái ly bị y miết muốn thành mỏng luôn. Lưu Chấn Hám càng thêm đắc ý, tươi cười khoái chí, hắn đối mắt nhìn vương tử, cả hai đều không hề có ý tránh né. Mọi người trong đại sảnh đều nhìn thấy hai người này thật khác xa nhau. Vương tử nghĩ tới nghĩ lui, buông chiếc ly trong tay ra, nhỏ giọng nói nhanh với Mỹ nữ xà điều gì đó. "Ta tin tưởng năng lực của ngài, Thôi Bội Thiến đại nhân! Suy cho cùng Hải Luân cũng là học đồ của ngài." Duy An đại tát mãn cuối cùng cũng gật đầu. "Liên quan đến Lý Sát, tuổi tác của y đã có thể tiếp nhận phong địa, đại nhân có phải là ban bố tước vị và phong địa cho y luôn hay không?" Thôi Bội Thiến tiếp tục hỏi. "Sau khi thảo luận tỉ mỉ, bọn ta đã có quyết định mọi việc liên quan đến Lý Sát tế tự." Duy An đại tát mãn cúi mình thi lễ với Mỹ nữ xà:"Thật là xin lỗi, bởi vì hai tế tự này đều là vãn bối của ngài dạy dỗ cho nên hội nghị này ta vì tránh tỵ hiềm nên không thông tri cho ngài tham dự." Hàng lông mi tú lệ của mỹ nữ xà nhướng lên. Lưu Chấn Hám cảm thấy có điều không hay. "Về Lý Sát tế tự, sau khi các vị quyền trượng tế tự đại nhân của Thần miếu thảo luận, đều nhất trí cho là..." Duy An đại tát mãn nhìn Lưu Chấn Hám đang đứng ở phía xa. Hai tai Lưu Chấn Hám dỏng lên nghe. "Thí luyện chiến tranh của ngài đã được thông qua, ngài có tư cách chiến tranh tế tự, có thể mặc bạch bào tôn quý phi thường..." Duy An đại tát mãn nói làm Lưu Chấn Hám thở ra một hơi nhẹ nhõm. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Nhưng mà..." Lưu Chấn Hám chú tâm lắng nghe. "Bởi vì Long sủng lúc trước của ngài đã chiến tử, vì thế không hề có chứng cứ nào chứng minh ngài đã từng có Long sủng, cho nên cấp bậc Long tế tự của ngài Thần miếu không thể thừa nhận, ngay cả thân phận "Thiên Sinh Linh Hồn Ca Giả" của ngài, ngài cũng có thể thêu hoa văn chim và bụi gai để chứng minh, bất quá ta hy vọng rằng ca lực của ngài phải đạt tới trình độ nhất định, thì mới đánh giá lại yếu tố này." Duy An đại tát mãn cười nói:"Ngài được sách phong tước vị là Nam tước, xin chú ý rằng, tước vị do Thần miếu ban phát tuy không phải là thế tập nhưng mọi hành vi cử chỉ của ngài trong thế tục đều đại biểu cho sự trang nghiêm của Thần miếu, nhờ vào sự ái hộ của chiến thần, ngài cũng có được một phong địa." "Đa tạ thần." Lưu Chấn Hám trong lòng cảm thấy ngọt ngào. "Phong địa của ngài là một mảnh đất phì nhiêu ở phía trước biên giới Đông Bắc hành tỉnh, Lý Sát nam tước, ngài có nguyện ý tiếp thụ không?" "Ta rất là nguyện ý, đa tạ thần, đa tạ ngài, đại nhân!" "Trước tiên ta cần báo cho ngài biết, Lý Sát tế tự, nhân khẩu trong phong địa của ngài ít nhất phải đạt tới con số một ngàn người, bằng không thì Thần miếu sẽ đem phong địa mà ngài lãng phí đó cấp cho một quý tộc khác, việc khảo sát phong địa của ngài ba tháng xuân năm nay sẽ do Quý tộc giám sát viện phụ trách. Nếu như ngài có thể thông qua khảo hạch của giám sát viện thì ngài phải có trách nhiệm bảo hộ con dân trong lãnh địa của ngài được an toàn, ngài có quyền chiêu mộ binh sĩ, có quyền trưng thu thuế, kim tệ có được sẽ giao cho ngài chi phối. Nghe nói ngài đã nghe về việc "Sơ Dạ Quyền", rất tiếc phải báo với ngài là loại quyền hạn đó cần phải hạn chế đối với nô lệ không phải là bình dân..." Duy An đại tát mãn cười cổ quái. Cả đại sảnh nghe đến câu cuối cùng thì đều bật cười nghiêng ngả, mấy vị phu nhân lấy quạt che khuôn mặt kiều diễm thẹn thùng ửng đỏ, thoải mái cười nắc nẻ. Mọi người vừa cười như kiểu thất thái của Lý Sát vương tử vừa nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn Hám. "Quá tốt rồi, đa tạ thần". Lưu Chấn Hám hồ nghi nhìn lão tặc đại tát mãn ở phía xa. Không chỉ là một ngàn nhân khẩu, ngươi tưởng ta không có cách à, ta đã tính toán hết rồi, lão rùa đen! (Rùa đen là câu mắng chửi thậm tệ nhất đối với người Trung Quốc) "Thần miếu đối với ngài rất là có kỳ vọng, mong rằng ngài sẽ không làm cho bọn ta thất vọng. Tên chính thức của phong địa của ngài là Phỉ Lãnh Thúy, nơi này tạm thời không có thôn trang, nhưng ngài có đất đai rộng lớn, cho dù là quạ bay một ngày cũng không bay hết được lãnh địa của ngài, đến cả bá tước trong vương quốc cũng không thể có được phong địa rộng lớn như vậy, hy vọng trong tay ngài, phong địa này sẽ thêm trù phú." Duy An đại tát mãn lấy một cái ủy nhiệm trạng còn gắn xi trong tay áo ra, kêu lính lác đứng bên đem tới đưa cho Lưu Chấn Hám. "Phỉ Lãnh Thúy?" Mi mắt của mỹ nữ xà dựng đứng cả lên. "Thôi Bội Thiến thân ái, Phỉ Lãnh Thúy cũng là ở biên giới phía nam Tang kiền hà, từ bán kính của mảnh đất đỏ cao nguyên này hướng về phía trước năm trăm dặm, là cương thổ của vương tử điện hạ. Ngài chưa từng nghe nói qua sao?" Duy An đại tát mãn cười nói. Mỹ nữ xà đổi một hơi lương khí. Hải Luân đứng ngây ngốc ở đó. Xung quanh vang lên tiếng xì xầm lẫn tiếng cười khe khẽ ra điều hiểu rõ. Lưu Chấn Hám cũng minh bạch, Phỉ Lãnh Thúy, cái danh tự này thật nghe không lọt tai! Kỳ thực đất đai trung tâm Đa Não đại hoang nguyên thì đều bị địa tinh cùng bọn cường đạo Thực nhân ma cứng đầu xâm phạm vào trong, nhánh lớn nhất của dòng sông băng từ Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn chính là Tang Kiền Hà, khúc sông này chỉ phía Bắc mới có thôn trang và Bỉ Mông quân đội trú đóng, còn mảnh đất phong cho hắn không hề có nhà cửa, không có dân cư, không có thành lũy, không có quân đội Bỉ Mông bảo hộ. Trên mảnh đất hoang lương chim không ỉa *** này chỉ có bọn du côn mạnh nhất làm chủ. Lưu Chấn Hám hắc hắc cười lạnh nhìn vào ủy nhiệm trạng phân phó cho quý tộc mới cầm vào tay. Lý Sát vương tử nhìn hắn cười đắc ý. "Nhìn cái kiểu cười lòi cả răng lợi ra ngoài của tên vương tử này thật là đáng ghét quá" Ngải Vi Nhĩ tức giận nói. "Cái răng cười không sửa được, chỉ có thể đánh gãy thôi". Lưu Chấn Hám lạnh lùng nói.