Thú Huyết Phi Đằng

Chương 87 : Cô Heo Nhóc Này Thật Lợi Hại

Con địa ngục hắc long trên mặt đất đang bốc lên từng cụm khói, không khí nồng nặc mùi hôi thối. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Lưu Chấn Hám một mặt lắc lư cô lợn con trong lòng, một mặt chỉ huy Hùng nhân Duy Ai Lý cầm chiếc xa luân đại phủ giải phẩu con địa ngục hắc long đã bị thiêu không còn hình dạng hắc long gì nữa. Hùng nhân đưa tay lên phun một bãi nước bọt, giơ cao cây đại phủ, chẻ mạnh vào đầu của hắc long. Trong não của hắc long có một viên long tinh tròn bằng bàn tay. Khắp viên long tinh lộ ra màu xanh đen ẩn hiện khí tức cao quý, nếu chỉ so vẻ ngoài với những ma tinh lúc trước thì nó đã vuợt xa không biết bao nhiêu lần. Điều đáng tiếc chính là viên long châu dưới hàm của con hắc long này đã bị thiêu hủy, không khỏi khiến cho Lưu Chấn Hám cảm thấy niềm vui không đầy đủ. "Thật đáng tiếc, đại bộ phân da của con rồng này bị đốt cháy hư hết rồi, nếu không lột da rồng đem về có thể làm một chiếc Long Lân bì giáp mặc chơi." Hùng nhân cũng cảm thấy có điểm đáng tiếc. "Tứ đại kim nhân của ta bị hủy hết một con rồi, thế vào chỉ có chút xíu này thôi, thiệt là ta lỗ vốn chết đi được." Lưu Chấn Hám sầu muộn. "Thật không ngờ ma sủng của đại nhân lại là ma ngẫu! Quá khoa trương rồi! Thái quá khoa trương!" Hùng nhân bị hắn đề cập đến chuyện đó, liền nghĩ đến điều này ngay. "Ngươi quá lời rôi." Lưu Chấn Hám điềm đạm nói: "Ma ngẫu của ta có thời gian triệu hoán rất ngắn, vừa rồi rất may là làm vỡ mật bọn Ám tinh linh, nếu không ai chết ai sống cũng khó nói lắm." "Lý Sát đại nhân..." Hùng nhân định nói gì đó nhưng ngập ngừng. "Có gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi." Lưu Chấn Hám hạ thấp người xuống, lựa chọn những món đáng giá trên người của ám tinh linh nữ vương. "Tôi biết hỏi như thế này là có điểm mạo muội... ngài... có phải là đắc tội với thượng tầng quý tộc nào đó không?" Hùng nhân dè dặt hỏi. "Ta đắc tội với vương tử." Lưu Chấn Hám ngẩng đầu cười. "Vương tử?" Hùng nhân Duy Ai Lý tứa mồ hôi hột. "Đại nhân, cho dù là Bỉ Mông ngu xuẩn nhất cũng biết, một khi ngươi không có đủ thực lực, thiên vạn lần đừng đụng chạm với quý tộc cường thế." Hùng nhân cảm thấy rất khó lý giải: "Vì sao đại nhân ngài thông minh như vậy lại không biết điểm này?" "Có những chuyện ngươi biết rõ là không thể làm, nhưng ngươi không thể không làm." Lưu Chấn Hám mỉm cười, mở cái túi da của ám tinh linh nữ vương ra. Hắn cảm giác cái túi này nặng hơn bình thường, bèn mở miệng túi, làm tràn ra một chút nước trên tay, lập tức lộ ra một làn sáng lạnh lấp lánh. "Khảm Mạt Tư tại thượng! Là Sinh Mệnh Chi Tuyền!" Hùng nhân có điểm sợ sệt nhìn giọt nước trong tay Lưu Chấm Hám. "Là thứ tốt đây!" Lưu Chấn Hám cột chặt túi da lại, mắt khẽ xoay tròn, trong lòng liền dâng lên một chủ ý quỷ quái. "Đại nhân, lần này ngài trở về, sau khi có được phong địa, có thể để tôi làm kẻ tùy tùng của ngài?" Duy Ai Lý cố làm mặt dày hỏi. "Vì sao?" Đến lượt Lưu Chấn Hám giật mình, "Dù sao ngươi đã là quân quan của vương quốc rồi mà!" "Bỉ Mông dũng sĩ chỉ có thể theo phò tá tế tự vĩ đại mới có thể thành tựu công huân hơn đời. Tôi không muốn mình lăn lộn như thế này nữa. Hiện giờ Bỉ Mông càng lúc càng tà ác như nhân loại rồi, họ bắt đầu học đòi âm thầm đấu đá, sử dụng kế mưu, khiến tôi rất chán ghét." Hùng nhân nói. "Rất cao hứng có thể được ngươi lên tiếng, vậy chức vụ trong quân đội của ngươi thế nào? Ai dà..." Cô heo nhóc trong lòng Lưu Chấn Hám bắt đầu đói nên mò mẫm khắp nơi, cuối cùng ủi ra được áo bào của Lưu Chấn Hám, tợp ngay ngực của hắn. Lưu Chấn Hám bị nó bú đến trợn trắng cả hai mắt. "A a... Tôi sẽ nhanh chóng hoàn tất việc giao tiếp rồi cùng ngài hội hợp. Sự vũ dũng của ngài khiến cả đời này tôi không thể nào quên, bỏ mất cơ hội làm kẻ tùy tùng của ngài, tội sẽ hối hận suốt cả nửa đời còn lại này." Hùng nhân nâng cây cự phủ trong tay lên, quỳ xuống một chân trên đất, cung kính đưa cho Lưu Chấn Hám khối da rồng nhỏ còn hoàn hảo, "Dùng sự quang vinh của Bỉ Nhĩ tộc sin phát thệ, Bỉ Nhĩ hùng nhân Khắc Lý Tư Đế An Duy Ai Lý nguyện cùng đại nhân ngài cùng tiến cùng lui, dùng chiến phủ trong tay tội quét sạch mọi rào cản phía trước." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Duy Ai Lý dũng cảm, sự trung thành của ngươi chính là tài sản quý giá nhất của đời ta. Nhưng hy vọng sau này ngươi ra ngoài, đừng đem chuyện đồ long của hai ta kể ra." Lưu Chấn Hám gượng người sửa lại cố nhóc trong lòng. Cô nhóc không mò được vú, nên bắt đầu mày mò tìm kiếm. "Vì sao?" Hùng nhân trừng to mắt. "Tâm của dũng sĩ không cần phải dùng danh hiệu và huân chương để chứng minh. Trần thế phù hoa chỉ có thể che khuất tầm nhìn cao xa của chúng ta." Lưu Chấn Hám thâm trầm cười, hắn rõ ràng là học theo cách nói giáo điều của Lý Sát vương tử ngày nào. Kỳ thật hắn không biết nói như vậy là có ý gì, bất quá cảm thấy nó rất "Bố Nhĩ" nên nói theo vậy thôi. Nhìn hùng nhân bị khích lệ đến nhiệt huyết phi đằng, Lưu Chấn Hám thầm sướng. Ha ha, tuy con người của vương tử thật đáng ghét, nhưng mấy câu của y quả là kinh điển a, đem ra dùng để tô vẻ mặt mày xem ra không còn gì tốt hơn. Sơn động lóe lên ánh sáng, truyền đến những tiếng bước chân cẩn thân, kéo theo những tiếng hô hấp ồm ồm. "Các chiến sĩ dũng cảm của chúng ta xem ra không yên tâm, chúng ta nên mau trở về." Lưu Chấn Hám kéo hùng nhân vẫn còn đang ngẩn ngơ đứng đó. Thấy trưởng quan và tế tự đại nhân an nhiên vô dạng xuất hiện trước mặt, mọi chiến sĩ đều kích động. "Đi mau! Ám tinh linh lại triệu hoán ra một con địa ngục hắc long đáng sợ nữa!" Tiếng nói to rõ của Lưu Chấn Hám lập tức nhấn chìm tâm tình của mọi người xuống bùn, toàn bộ quay một trăm tám mươi độ, nhanh chóng triệt thối. "Đại nhân!" Hải Nhân Sách tế tự vừa cùng mọi người bỏ chạy điên cuồng, vừa hỏi hùng nhân: "vừa rồi chúng tôi thấy mấy hành giả li khai rồi! Đại nhân, có phải là ngài cứu bọn họ từ tay bọn Ám tinh linh không?" Duy Ai Lý đưa ánh mắt cầu trợ giúp về phía Lưu Chấn Hám. "Ha ha..." Lưu Chấn Hám cười giòn, có sao nói vậy, từ chuyện bản thật diệt gọn Địa ngục hắc long, cho đến khi cùng Ám tinh linh nữ vương phát sinh chuyện "Ta không vào địa ngục thì ai vào?" - một chuyện tình ướt át mặn nồng lâm li bi đát. Rõ ràng là sự thật, nhưng từ miệng Lưu Chấn Hám kể ra, nó đã biến đổi hẳn mùi vị. Các ngưu đầu nhân và bán nhân mã xung quanh đều nghe mùi nghe mẫn, nhưng mặt người nào người nấy đều mang biểu tình "Nghe ngươi tự bốc phét thôi ấy mà." "Chuyện này thật là khó biết đúng sai." Hải Nhân Sách tế tự thầm nghĩ. "Không tin?" Lưu Chấn Hám cảm thấy mọi người đều dị dạng, ngón tai cái liền chỉ ngay ra sau lưng, "Vậy chúng ta quay trở lại xem coi thế nào?" "Tin!!!" Hải Nhân Sách tế tự gật mạnh đầu, mọi người xung quanh cũng đều lên tiếng phụ họa. Tên tế tự học đồ Lỗ Ni ngu ngơ định lên tiếng hỏi, liền bị đạo sư của gã trừng mắt, liền nuốt vội lời định hỏi xuống bụng. "Có câu này không biết nói thế nào?" Lưu Chấn Hám nheo mắt khẽ hỏi hùng nhân: "Chân lý có lúc nằm trong mắt của hài tử. Đúng không?" "Tôi phục ngài luôn!" Hùng nhân đưa ngón tay cái chỉa lên trời. Trở về trú địa, hùng nhân Duy Ai Lý trước hết tự đến chỗ thuần dưỡng thú của mình tìm một con bò sữa mập nhất giải quyết vấn đề thực vật cho cô nhóc heo. Lưu Chấn Hám phát hiện một sự thật khiến hắn vô cùng khủng khiếp, đó là một túi da "Nguyên tố chi tuyền" do hắn thiên khổ vạn khổ lừa được từ chỗ Mục Thụ Nhân đạ bị cô heo nhóc được ôm trong lòng cắn ra một lổ nhỏ uống sạch lúc nào không biết. Lưu Chấn Hám sợ đến nỗi hồn muốn bay lên trời, vì hai túi dịch thủy để trong lòng có một là Sinh Mệnh chi tuyền, cái còn lại là Nguyên tố chi tuyền. Nếu như cô heo nhó uống phải "Sinh mệnh chi tuyền", thì hắn không biết phải nói với thân vương như thế nào. Dầu sao thì đây cũng là lần đầu tiên làm chuyện tốt a! Còn về chuyện uống thứ Nguyên Tốc Chi Tuyền này vào là chuyện xấu hay tốt, Lưu Chấn Hám vẫn còn chưa biết chính xác được. Hắn muốn đoạt lại cái túi da này, nhưng cô heo nhóc không chịu buông, cứ cắn ghịt cái túi khiến hắn không làm gì được, và cũng không hiểu nó tìm ở đâu ra lực khí lớn như vậy. Sau khi bò sữa được đưa tới, cô heo con mới chịu bỏ cái túi da ra, nhào ngay đến đầu vú của mẹ bò, cái miệng nghênh ra hút cái rột, phình bụng tròn ra mà bú sữa, cái mõm không ngừng ủi ủi vú bò nhưng không hề để rơi ra ngoài giọt sữa nào. "Thôi rồi, lại thêm một vị đại vương chuyên ăn nhậu nữa rồi!" Lưu Chấn Hám quả thật đang rất đau đầu. Khi hắn mang cô heo trở về Bác Cách thôn thì con bò sữa dẫn theo sau đã xấu xa gầy rộc cả đi. Ba đại mỹ nữ vây đến như một trận kình phong, vui mừng hoan hỉ nghênh tiếp hắn, và đột nhiên phát hiện trong lòng hắn đang ôm cô heo mập ú xinh xinh. "Oa... tối nay có heo sữa ăn rồi!" Thực nhân ma Tạp Lỗ chép miệng nghĩ thầm. Những ngày vừa rồi ăn sung uống sướng, Tạp Lỗ đơn giản đã nghiện cái thân phận nô lệ của hắn rồi. Hiện giờ ai cho hắn đi, hắn cũng không tình nguyện rời khỏi. Tức cười, toàn bộ Ái Cầm đại lục này có nô lệ nào ngày qua ngày ăn những món do Hoắc Bỉ Đạc Bán thân nhân chế biến không? "Binh!" Mặt đất rung rinh, Tạp Lỗ ngã vật ra đất, đầu va vào một tảng đá lớn. Cô lợn con thích chí ngáp một cái, cái đuôi nhỏ xoắn lại như lò xo. "Ma thú?" Bốn phía lại vang lên những tiếng ồ kinh hãi cùng những cái trợn mắt đứng tròng. Làm sao có thể được chứ? Chỉ là một con heo mọi nhỏ xíu mập ú, thế mà chỉ cần há họng đã bắn ra một mũi thủy tiễn, khiến cho Thực nhân ma người cao ba thước, khôi ngô to lớn ngã lăn ra đất. "Nó không phải là ma thú! Lai lịch của nó mọi người chưa biết đâu, nói ra sẽ dọa chết các người đấy!" Lưu Chấn Hám cười ha hả: "Hôm trước trên đường ta gặp một đáp cường đạo địa tinh, ha ha, không đợi ta xuất thủ, nó đã há miệng ra, phóng một chùm thủy tiễn, lại phóng liên tục nữa chứ, bắn hết cả vào sau mông đít của bọn cường đạo, khiến mông đít chúng biến thành những cái lỗ chi chít như tổ ong." "Phát động công kích liên tục? Ma thú đạt mức này từ khi nào vậy?" Ngải Vi Nhĩ hừ mũi, căn bản không tin. Ma pháp thủy tiễn tuy không phải là ma pháp công kích thuộc thủy hệ cao cấp gì, nhưng án chiếu theo năng lực ma pháp của Mỹ nhân ngư, giỏi lắm là phát ra ba đòn công kích liên tục. Và mỹ nhân ngư có năng lực cảm ứng ma pháp thuộc thủy hệ trời cho bất quá là như thế, một con tiểu ma thú sao có thể lợi hại hơn nàng, làm được chuyện bắn thủy tiễn liên tục không ngơi nghỉ? "Ngươi không phải là đang xuy bố nhĩ (thổi đít bố nhĩ, đít trâu, thổi phồng?" chứ?" Ngải Vi Nhĩ rốt cuộc không có cách gì chấp nhận được sự thật là mình kém cạnh con heo nhỏ trơn bóng mập phì này về khả năng không chế ma pháp, nên nghiến răng hỏi. "Xuy bố nhĩ?" Lưu Chấn Hám vỗ cái đuôi đã cuốn lại thành vòng tròn của cô heo, "Con gái ngoan, cho bọn họ sáng mắt đi!" Cô heo nhóc mở lớn mắt ra, "tủn tủn" một cái rõ to. Trong lúc mọi người bịt mũi, Lưu Chấn Hám ôm cô heo con nhắm đúng giác lâu của Bác Cách thôn. Cô heo há miệng, từng đợt ma pháp thủy tiễn từ miệng nó không ngừng phóng ra, lắp lánh màu sáng bạc. Những mũi tên nước thực chất này hợp lại thành một vòng sáng, bắn nát các thanh gỗ chống đỡ vọng gác ấy, tạo ra một loạt tiếng "rắc rắc" cực to, bốn cây cột trụ gãy nát, vọng gác ngã xuống. Các Thất cách chiến sĩ đứng trên vọng gác kêu la inh ỏi, phóng từ trong vọng gác ra, rơi xuống những bó cỏ khô gần đó. "Đây không phải là con thủy hệ cự long da heo hay sao?" Ngải Vi Nhĩ bị đánh bại, cô heo con này đích xác lợi hại. "A a, Vi nhi nàng đừng có tức khí, nó chỉ có một chiêu thủy tiễn, tuy nhiên nhanh, nhưng bán rất gần. Lai lịch của nó từ từ ta sẽ kể cho các nàng nghe." Lưu Chấn Hám đưa cô heo nhóc cho Quả Quả. Dưới sự điều dưỡng của Bán thân nhân trù sư, Quả Quả rõ ràng đã mập thêm một vòng, nhưng khi ôm cô heo còn mập hơn nó, Quả Quả trợn trắng mắt. Cô lợn nhóc cũng đang giương mắt nhìn Quả Quả, đôi mắt to đen linh động không ngừng láo liên. Quả Quả nâng cô heo lên nhìn vào phía sau hai chân, rồi cúi xuống nhìn cái của nó, gương mặt nhỏ nhắn tức thời đỏ hồng. Trong những tiếng ồ lên cả kinh nối tiếp nhau, Lưu Chấn Hám kết thúc cố sự dài dòng của mình. Đương nhiên, đoạn nhân duyên phát sinh giữa hắn và ám tinh linh nữ vương bị hắn dùng bút pháp xuân thu cố ý tránh đi. "Hèn gì! Nếu đã là đời sau của một Đông phương Bỉ Mông ma pháp sư hiếm có, lại còn kế thừa hết toàn bộ tinh hoa sinh mệnh của y, uống hết bao nhiêu đó Nguyên tố chi tuyền, hèn gì đối với thủy hệ ma pháp nó có năng lực sử dụng lợi hại như vậy." Ngải Vi Nhĩ cảm thấy bản thân mình xem ra cũng có điểm gì đó lấy lại thể diện. Dù sao thì một ma pháp sư có thể đến sào huyệt của Ám tinh linh mạo hiểm, nhất định phải có nét gì đó đặc biệt. "Nhưng thứ này không phải lĩnh vực ta có thể quản." Lưu Chấn Hám nhún vai: "Trên thế giới này, những điều chưa biết còn quá nhiều, quản làm chi nhiều cho phiền phức?" "Chuyện này thực là quá..." Hải Luân không biết nói gì cho tốt. Một vị Bỉ Mông nam tính lại sinh ra một đứa con mang thú thân, thật khiến cho nàng rất khó tiếp thụ. "Không cần biết thế nào, con ma sủng có thể phát thủy tiễn liên tục này đúng là thật lợi hại. Lý Sát cuối cùng cũng có thể có được ma sủng rồi." Ngưng Ngọc cúi người xuống vuốt ve cái mặt thơm phứt mùi sữa của cô heo con. Cô lợn nhóc lập tức tợp lấy ngón tay của nàng mút lấy mút để. "Đây là con gái ta! Không phải ma sủng! Còn Quả Quả của ta vẫn tiếp tục đại diện xuất thủ!" Lưu Chấn Hám nghiêm chỉnh nói. "Con nhóc này có tên là gì?" Hải Luân hỏi. Lưu Chấn Hám ẵm cô heo nhóc lên, cười ha hả đáp: "Nó tên là Khách Thu Toa (Chú: Phiên âm tiếng Hán của dàn phóng đa hỏa tiễn tự hành Cachiusa của Liên Xô dùng từ 1939 trong chiến tranh thế giới lần II - Bắn rất nhanh tuy độ chính xác không cao)! Cái tên thật hay a! Ta vốn định gọi nó là Súng tự động đấy." "Để muội thử coi." Hải Luân cật lực ôm Khách Thu Toa lên, học theo cách của Lưu Chấn Hám vỗ lên mông đít nó, nhắm miệng nó chuẩn vào một vọng gác ở xa xa. Các trinh sát binh trên vọng lâu thấy tình thế không ổn, nhanh chóng tự giác tuột vội xuống đất. Cô heo nhóc phóng ra một cái đánh rấm rõ to, lỗ mũi khịt khịt liên tục, nhưng chẳng phát xuất ra cái gì cả. "Sao thế này?" Hải Luân cảm thấy mất mặt, giẫy nẫy: "Oắt con dám không thèm để ý đến ta à? Lý Sát... chàng coi nè.... sao không dạy nó vậy chứ...." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Con nhóc này có điều kiện á, cho dù la ta cũng phải làm như thế." Lưu Chấn Hám cố sức vắt ra chút sữa từ bầu vú của con bò đứng kế bên, rồi vạch ngực bôi sữa lên trên đám lông đen thùi với bộ dạng vô cùng thuần thục, rồi ẫm Khách Thu Toa lên. Cô lợn con đắc ý dương dương thọc mõm vào, vừa hừ hừ vừa cố sức nút "chốc chốc..." Sau đó là một trận thủy tiễn nỗ giòn như súng AK, khiến toàn bộ vọng gác đổ sụp. Toàn bộ các cô gái ở đó đều đỏ ửng mặt. "Nồi nào úp vung ấy mà!" Hải Luân tức điên. Bảo nàng cho cô heo con bú tí, có chết nàng cũng không làm được! "Cho nó bú chút có sao đâu." Lưu Chấn Hám hít hít mũi, nước miếng bắt đầu chảy ra: "Dù gì các nàng cũng thường cho ta...." Ba tiểu mỹ nữ không chịu được thẹn nữa, vội vã chạy sạch. Quả Quả nhảy lên vai hắn, chỉ vào mũi mình, rồi dụi đầu cụng cụng mạnh vào ngực hắn. "Tiểu tử ngươi cử bú lâu rồi, đừng có làm loạn nghe!" Lưu Chấn Hám véo mũi lắc lư cái mặt nhỏ đầy lông tơ của Quả Quả.