Thú Huyết Phi Đằng
Chương 85 : Phấn Khởi Thiên Quân Bổng ( Hạ )
Bốn cái vuốt to như cái búa đồng của Địa ngục Hắc long chỉ gây ra những tiếng tạp âm điếc tai trên người kim nhân, chỉ khiến kim nhân hơi lắc lư một chút, lưu được vài vết xước trên kim nhân thì tự hắc long cũng bị gãy luôn mấy ngón tay, từng dòng máu đen như mực không ngừng chảy ra.
Kim nhân huy động nắm đấm như lô cốt của mình tiếp tục chậm chạp đánh mạnh ra từng quyền. Mỗi quyền cực mạnh ấy giáng xuống, mặt đất đều vang lên một tiếng động trầm kèm theo sự chao đảo, đất đá không ngừng rơi xuống từ trần sơn động.
Ba kim nhân còn lại nóng nảy bực tức muốn xông về phía trước, nhưng bị kim nhân đứng trước cản đường, nên cuối cùng vẫn không sao tiến lên được.
Ở phía bên kia, Lưu Chấn Hám hối hận muốn ói máu. Trong lúc gấp rút hắn quên mất việc quan sát địa hình chung quanh. Nếu biết như thế thì trước hết chỉ phóng ra hai Vân tần kim nhân, không cần phải phóng một lúc bốn tên mà chỉ dùng được có một tên như thế này.
Nhưng chỉ cần có một kim nhân thôi mà đã gây ra ác mộng cho đối thủ rồi!
Địa ngục Hắc long bị những quyền nặng hàng vạn quân (30 cân = 1 quân) như thế không thể nào phun ra hỏa diễm được nữa, thay vào đó, nó ộc ra từng ngụm từng ngụm máu to màu đen tuyền. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thân thể của kim nhân cũng bị hỏa diễm thiêu đốt không còn nhận ra nữa. Tuy nhiên, nó vẫn bất chấp tất cả, cứ đều đều vung quyền dính đầy hỏa diễm đánh mãi vào đầu của Địa ngục Hắc long.
Dưới chân kim nhân bắt đầu lan ra từng dòng nước đồng bị nung chảy, dung dịch đồng ấy rơi vào nước suối, gây nên từng tiếng xèo xèo liên tục cùng luồng hơi nước bốc lên nghi ngút.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa chợt cất lên. Kim nhân cao lớn ngã xuống đè lên thân hình đã bị đánh nát nhừ của Địa ngục Hắc long. Một luồng hỏa diễm chợt ùa ra giống như lửa gặp rơm, chẳng mấy chốc bao trùm cả hai đối thủ.
Các ám tinh linh và Lưu Chấn Hám đang chiến đấu lúc bấy giờ đều ngừng hẳn lại, ngơ ngẩn nhìn long thú và kim nhân đồng quy ư tận.
"Trai đãi kim nhân của ta!" Lưu Chấn Hám nhìn đến rách mắt, trong lòng đau đớn không cách gì hình dung. Vân tần trai đãi kim nhân từ 12 pho lúc nguyên thủy, đến giờ chỉ còn lại 4 pho. Hôm nay cùng đọ sức với Địa ngục Hắc long, do bị địa hình hạn chế giống như bó tay bó chân vậy, chỉ có một pho có thể tiến lên, nên bị hỏa diễm đáng sợ của Địa ngục Hắc long thiêu cháy hết một pho, làm sao không làm cho Lưu Chấn Hám đau lòng cho được.
Hùng nhân Duy Ai Lý quả nhiên là chiến sĩ cao cấp có thể "Tự chủ cuồng hóa". Y tự thoát ly khỏi trạng thái cuồng hóa, xốc lại cự phủ đầy máu trong tay, biểu tình đầy vẻ phức tạp nhìn vị tế tự còn khá xa lạ nhưng quá kỳ bí đối với y này.
Tế tự của chúng ta chuyển hóa từ việc dùng ma sủng sang sở hữu ma ngẫu từ khi nào vậy?
Y gọi là Long tế tự ư? Hay gọi là Đồ long tế tự? Đầu óc của hùng nhân thật loạn.
Điều duy nhất Hùng nhân Duy Ai Lý có thể khẳng định, đó là y có thể kiêu ngạo thêu khắc trên huy chương của gia tộc sau này một cái bàn tay rồng, nhân vì hôm nay y có tham gia trận đồ long đại chiến này.
Một kim nhân thấy không còn chướng ngại nữa, liền lê bước chân trầm trọng bước về phía trước, đứng trước mặt bọn ám tinh linh. Sau lưng nó còn có hai cự nhân bằng kim loại đang táo động bất an chờ đến lượt mình.
Các ám tinh linh rụt lại phía sau, kinh khủng giống như đối diện với một trận ôn dịch. Sự sợ sệt ấy dâng lên khắp gương xinh đẹp đầy nhục dục của từng cá nhân trong đám.
Một đạo kim sắc lóe lên, ba kim nhân còn sống cùng kim nhân đang bị thiêu cháy ấy cùng lúc tiêu biến.
Sự sợ hãi của Ám tinh linh lại càng tăng thêm.
Địa ngục Hắc long vốn có hai con, chính là do Ám tinh linh nữ vương cùng mọi người tụ tập hết mọi hắc ám pháp luật phát động cấm chú mới xuyên qua được Thời không Liệt phùng triệu hoán ra. Dựa vào hai Địa ngục Hắc long này cộng thêm mê cung trong hắc ám sơn động, họ rốt cuộc mới vây khốn được bốn vị lữ hành đáng sợ đến từ Đông phương.
Cho dù phí tận mọi sức lực, một trong hai con long thú của họ cũng bị vị lữ hành đáng sợ đông phương ấy giết chết, hiện giờ con còn lại lại bị tên Thất Cách tế tự lai lịch bất minh này triệu hoán ra ma ngẫu giết chết luôn. Hơn nữa, các pháp thuật u ám của ám tinh linh căn bản bị phá sản hoàn toàn trước luồng ánh sáng nhu hòa của viên dạ minh châu ấy. Dùng mưa tên để tiêu diệt địch thủ, thì rốt cuộc lại bị thủy nguyên tố nhân ngư ngăn lại hết. Trận chiến này rốt cuộc không thể nào đánh tiếp được.
Vị Bỉ mông thần bí ngay cả lửa độc như nham tương của Địa ngục Hắc long cũng không thể thương hại này xem ra còn mạnh hơn cả ba kim nhân to lớn còn lại kia, càng khiến cho các ám tinh linh không lạnh mà run.
"Ngươi là ai?" Ám tinh linh nữ vương từ mặt đất bò dậy, cố gắng khống chế cho thân hình đừng run, cố chớp ánh mắt thiết tha lấy lạii vẻ dụ hoặc vô cùng.
"Đừng có bức ta phóng xuất kim nhân như vừa rồi, ta không muốn giết chóc thêm nữa! Nếu như các ngươi chịu giao các Đông phương lữ hành giả ra, ta coi như đánh hòa vậy." Lưu Chấn Hám mỉm cười nói.
Lúc bấy giờ, trong lòng hắn kỳ thực cũng đang rất hoảng hốt. Thời gian triệu hoán kim nhân đã hết rồi, nếu như ám tinh linh liều mạng đề kháng, thật không biết kết quả sẽ như thế nào.
Kiến nhiều khi cũng cắn chết được voi đấy a!
Nhãn thần của Lưu Chấn Hám cho dù cố ý biểu đạt hòa bình như thế nào, nhưng sát ý nanh lệ ẩn giấu bên trong vẫn không thể nào che giấu được. Phát hiện này khiến cho mọi tính toán xảo quyệt gian trá có tiếng của ám tinh linh tiêu biến hết sạch.
Ám tinh linh nữ vương không biết nên hồi đáp tên Thất Cách đáng sợ này như thế nào. Đôi mắt ẩn chứa nhiều điều chưa nói ra ấy khuấy động mọi tư duy trong đầu nàng.
"Giao lại hay là không giao?" Lưu Chấn Hám đanh mặt lại.
"Không giao!" Gương mặt của Ám tinh linh nữ vương thật đen, nhưng hàm răng của nàng thật trắng, trắng đến lóa mắt. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Tinh linh có một câu tục ngữ, đó là ‘cừu hận và trớ chú của ám tinh linh không thể dùng thời gian để quên được’". Ám tinh linh nữ vương cắn răng nói: "Tuy nhiên ngươi có đủ vũ dũng giết chết Địa ngục Hắc long của chúng ta, nhưng Bỉ mông ngu xuẩn à, ngươi chẳng lẽ còn dựa vào khả năng diễn xuất đáng tức cười của ngươi đi lừa ám tinh linh thông minh nhất thế gian chúng ta hay sao?"
"Giao ra chúng ta không sống được! Không giao ra chúng ta cũng không sống nổi! Đôi mắt của ngươi không lừa được ta đâu! Bỉ mông!" Ám tinh linh nữ vương kích động nói: "Sào huyệt của chúng ta là một tòa mê cung, ngươi căn bản không có cách gì vào trong đó cứu những lữ hành giả đó ra! Chúng ta tình nguyện dùng tử vong để đổi lấy một lần thất bại của ngươi!"
Lưu Chấn Hám không ngờ trường chiến đấu vừa rồi khiến hắn lỗ vốn đến như vậy, để rồi kết quả cuối cùng lại là đáp án như thế này. Hắn phảng phất nghe được lời thẩm phán của Thần miếu tuyên bố tước đoạt thân phận tế tự của hắn, cùng nụ cười đắc ý của Lý Sát vương tử văng vẳng ở đâu đây.
"Được! Được! Được!" Lưu đại quan nhân không giận mà đổi sang cười. Đó chính là lúc hắn chuẩn bị trở mặt đại khai sát giới !
Hắn nghĩ, « cùng lắm là làm giống như thực nhân ma hay địa tinh trên Đa Não hoang nguyên chứ gì, đi làm cường đạo thôi! » Lưu Chấn Hám xốc lại lang nha bổng trong tay, bắt đầu ra quyết định tối hậu.
"Nếu như ngươi đáp ứng với ta một điều kiện..." Ám tinh linh nữ vương lại mở miệng, "Ta có thể sẽ suy nghĩ đến việc giao các lữ hành giả lại cho các ngươi."
"Bộ muốn ta lấy danh nghĩa chiến thần phát thệ hả?" Lưu Chấn Hám mừng rỡ.
"Lời thề là thứ duy nhất không thể tin trên thế giới này." Ám tinh linh nữ vương đưa ánh mắt mở thật lớn và thật tham lam nhìn “cây gậy” dựng đứng lên dưới khố của Lưu Chấn Hám: "Lực lượng cuồng dã của hai ngươi đã làm ám tinh linh chúng ta động lòng rồi. Ta múôn hai ngươi cùng ngủ qua một đêm với tất cả các chị em Ám Tinh linh của ta ở đây. Chúng ta sẽ khiến cho hai vị Bỉ Mông dũng cảm các người biết thế nào là sự đãi ngộ và hưởng thụ tuyệt mỹ nhất trên thế gian này, thậm chí ngay cả quân vương mơ cũng không được hưởng. Chỉ có như thế, chúng ta mới đem nhưng lữ hành giả bị khốn trong mê cung giao lại cho các người."
"Cái gì?" Lưu Chấn Hám đứng đực cả người ra. Có nằm mộng hắn cũng không thể ngờ rằng đánh nhau cả nửa ngày, cuối cùng cô ả ám tinh linh này đột nhiên đưa ra một đề nghị như vậy!
"Vũ lực đáng sợ của ngài khiến chúng tôi khiếp đảm, để tiêu trừ nguy cơ tiềm tàng này, ngài tất phải buông bỏ cây gậy lớn ghê ghớm trong tay ngài đi; Vì cái tiếp theo ngài cần sử dụng không phải là nó. Một chiến trường khác nữa đang chờ ngài. Và vũ khí mà ngài phải sử dụng là một thanh đại bổng khác. Nếu như ngài cự tuyệt, chúng tôi thà thản nhiên đối diện với cái chết do ngài uy hiếp, dùng sự kiêu ngạo của ám tinh linh trong chiến đấu để chứng minh sự tôn nghiêm của bản thân." Ám tính linh nữ vương dâm đãng cười.
"Không thành vấn đề." Lưu Chấn Hám nói: "Chỉ cần ngươi đưa các lữ hành giả ra trước, muốn làm sao thì cứ làm như vậy."
Phất tay ngăn hùng nhân vừa đang định mở miệng, Lưu Chấn Hám thầm nghĩ, cô nhóc ngươi bây giờ muốn cái gì ta đều đáp ứng hết.
Lưu Chấn Hám từ đầu đã không tin vị ám tinh linh nữ vương này lại là người dễ nói chuyện chơi đến như vậy.
Lại sử dụng âm mưu nữa rồi. Lưu Chấn Hám cười thầm.
"Xin lỗi, ta không tin lời ngài." Ám tinh linh nữ vương đá mắt: "Ngài cần chứng minh cho ta thấy."
Lưu Chấn Hám lập tức quăng cây lang nha bổng trong tay, rồi quay sang lấy câu đại phủ trong tay hùng nhân quăng xuống đất.
"Không được!" Ám tinh linh nữ vương chép miệng lắc đầu, dùng ngón tay thon dài chỉ vào chiếc tế tự bào bị rách hết một nửa của Lưu Chấn Hám: "Cởi nó ra."
"Im miệng!" Hùng nhân Duy Ai Lý phẫn nộ: "Long tế tự vĩ đại của Bỉ Mông vương quốc sao lại có thể cấu hợp một chỗ với ám tinh linh nữ nhân dâm tiện các ngươi! Lý Sát đại nhân! Không có nam nhân nào có thể sóng sót rời khỏi giường của họ! Chiêu Hắc Ám Duyện Hấp của Ám tinh linh nữ vương có thể hút tận mọi tinh hoa của nam nhân, ngài ngàn vạn lần không được lọt vào bẫy của chúng! Bọn chúng đã dùng bẫy rập này đoạt đi rất nhiều sinh mệnh cao quý! Chúng ta tiếp tục khai chiến với chúng thôi! Ma ngẫu của ngài có thể phá hủy mọi thứ ở chỗ này!"
Bộ ngươi nghĩ ta không muốn đánh sao! Lưu Chấn Hám trợn mắt mím môi.
"Quả nhiên là long tế tự?" Ánh mắt của ám tinh linh nữ vương sáng lóe lên, nhìn Lưu Chấn Hám không hề chớp.
"Long tế tự thì chưa chắc, nhưng con trai tơ mới lớn thì là thật đấy!" Lưu Chấn Hám thở dài, cuối cùng vẫn lột tế tự bào xuống, lộ ra thân hình đẹp như pho tượng, khiến mọi ám tinh linh ở đó trố mắt thèm thuồng.
Mọi ám tinh linh đều nhìn như chết vào thân hình của Lưu Chấn Hám, không ngừng tán tụng nữ thần Mâu Tư của mình. Chỉ bằng việc nhìn thanh hung khí cực lớn kia, cũng đủ khiến cho phân nửa thành viên trong số họ đồng thời đạt đến cực đỉnh rồi!
Nhìn đi nhìn đi! Lưu Chấn Hám căn bản không coi ra gì, lão tự lúc còn đánh nhau ở chiến trường Nam cương chỉ dựa vào cái mông đít trần chạy khắp sơn cùng thủy tận đấy a.
Mặt của hùng nhân Duy Ai Lý giờ đã đỏ hồng, y cúi đầu nhìn vật giống của bản thân, cảm giác có điểm tự ti.
Khảm Mạt Tư! Ngài thật là bất công a! Hùng nhân lén càu nhàu.
"Ta cải biến chủ ý rồi." Ám tinh linh nữ vương vừa cười vừa thoát y phục vốn không mấy gì nhiều trên người, lộ ra thân thể lỏa lồ ngồn ngộn những đường cong lung linh khao khát: "Chúng ta hãy ở chỗ này hoan ái một lần trước đã! Ta thật không thể chờ lâu hơn nữa... hãy đến đây, Bỉ mông cường tráng. Chinh phục ta đi nào! Chỉ cần chinh phục nhục thể này một lần, ta sẽ phóng thích các đông phương lữ hành giả ấy."
Ám tinh linh nữ vương thiếu đi quần áo, thân thể thật đầy đặn mê người, giống như quả đào đã chín mọng thơm ngon, chỉ cần cắn vào một miếng đã tứa đầy mật ngọt. Da thịt màu đen của ả phối hợp với gương mặt kiều diễm, trong vẻ dã tính ấy bao hàm đầy rẫy xuân tình.
Đêm tối tặng cho da thịt của ám tinh linh một màu đen huyền ảo, và họ đã dùng nó để làm nên dâm đãng đại danh.
Nữ vương từ từ bước đến trước mặt Lưu Chấn Hám, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, hướng dẫn hắn phiêu lưu đến bến bờ dụ hoặc trên cơ thể ả. Khi tay của Lưu Chấn Hám chạm đến một nơi thật mềm mại, thật mơ màng, thì nữ vương khép mắt, rên lên một tiếng rõ dài.
Có cự tuyệt không? Trong nội tâm của Lưu Chấn Hám đang tiến hành một trận thiên nhân giao chiến.
Ám tinh linh nữ vương sờ nhẹ lên gương mặt góc cạnh của Lưu Chấn Hám, thuận theo bộ râu tua tủa của hắn lần tới mớ lông ngực xồm xoàm. Ả nhướn mày rên rĩ, cúi đầu nhìn xuống, đưa tay chộp mạnh tới, rền rĩ: "Tế tự đại nhân... ngài đánh ta đau quá... quả nhiên là cực phẩm thất cách. Ta phát hiện ngài vừa bắt đầu cuộc chiến là đã đanh như đá, cứng như sắt rồi, có phải là vì ám tinh linh chúng tôi quá khêu gợi? Hử, ư...."
Lưu Chấn Hám bị nói như thế, mặt không khỏi đỏ phừng. Long lực của bản thân mỗi khi vận lên, đích xác là khiến cho người ta thấy một quang cảnh không đẹp mắt chút nào.
Ám tinh linh nữ vương hạ thấp người, cái miệng nhỏ xinh được sử dụng ngay với một trình độ vô cùng tuyệt diệu. Ả phát ra vài tiếng thở tiêu hồn, kỹ xảo nếu so với Ngải Vi Nhĩ thì quả là một trời một vực.
Lưu Chấn Hám nắm chặt mái tóc ả, kéo ghịt gương mặt của ám tinh linh nữ vương lên cao.
"Trước hết, hãy mang các lữ hành giả ra đây đã." Lưu Chấn Hám nói.
Ám tinh linh nữ vương lập tức ngoắc tay, một vị ám tinh linh nữ phó thu hồi ánh mắt quyến luyến không nỡ rời, bước vội vào trong khoảng hắc ám vô biên.
Hùng nhân Duy Ai Lý đứng bên cạnh không biết nói gì cho phải, gãy đầu bứt tai liên tục.
"Bỉ Mông cường tráng! Ngươi thích không?" Ám tinh linh nữ vương lộ một nụ cười thỏa mãn trên gương mặt yêu mị.
"Nếu như tần suất của nàng nhanh hơn một chút thì hay hơn." Lưu Chấn Hám có sao nói vậy.
Hắn vốn muốn cự tuyệt, nhưng không biết phải làm sao, nên cứ để cho việc biến thành như hiện tại. Nếu như đã không có biện pháp cự tuyệt, thì đành phải tiếp thụ thôi!
"Chỉ trách ... của ngươi thì to, miệng của ta thì nhỏ." Ám tinh linh ngẩng đầu trợn mắt kiều mị nhìn hắn, rồi tiếp tục công việc bỏ dở, trong lòng thầm nhủ: "Thiệt đúng là Thất cách đầu heo, mới dùng Hắc ám duyện hấp bậc sơ cấp đùa một chút mà chịu không nổi rồi.”
"Đại nhân!" Hùng nhân ở bên cạnh định đưa tay ra ngăn, nhưng rốt cuộc thu lại, gấp đến nổi giậm chân lia lịa.
Trong lúc tiếng nước bọt va đập càng lúc càng nhanh, thì bốn vị lữ hành tiều tụy dẫn theo một con bạch mã to lớn khỏe mạnh cũng đang đi tới.
Khóe mắt Ám tinh linh nữ vương chợt lóe lên, đẩy nhanh tần suất hấp duyện, một đạo quang mang hắc sắc từ vành môi đỏ chót của ả thần bí lan ra.
Hắc ám duyện hấp thuật là áo thuật bất truyền ra ngoài của cả tộc Ám tinh linh, chỉ có nữ vương mới có năng lực luyện đến cấp cao nhất, và không có nam nhân nào có thể đề kháng sát cơ ẩn tàng trong chuyện tiêu hồn này. Phút hoan loạn sau rốt, tinh hoa của nam nhân sẽ bị thu hút hết biến thành sinh mệnh lực của ám tinh linh, rồi hóa thành một xác khô. Đó là nguyên nhân vì sao các nam nhân cho dù là háo sắc nhất khắp đại lục khi nghe đến ám tinh linh đều sợ hãi biến sắc.
Trong luồng quang mang hắc sắc này, không có nam nhân nào có thể kháng cự lực thu rút cực mạnh, để rồi ngoại trừ việc ngoan ngoãn cống hiến hết tinh hoa sinh mệnh của bản thân, không còn chỗ trống cho bất kỳ hành động phản kháng nào.
Bốn lữ hành giả bị đưa tới, cũng là lúc Ám tinh linh nữ vương định sẵn thời cơ để hạ thủ, nhân lúc kẻ địch Bỉ Mông tế tự có Ca vũ song tu này lơi là khẩn trương, ả sẽ hút hết tinh lực biến hắn thành thây khô. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chỉ cần hấp thu hết tinh hoa của tên tế tự có khả năng triệu hoán ma ngẫu này, rồi thuận tay đoạt luôn viên dạ minh châu trong tay hắn, ám tinh linh nữ vương đủ tự tin có thể chạy trốn trở về sào huyệt dưới sự yểm hộ của hắc ám pháp thuật.
Ám tinh linh nữ vương đắc ý cười.
Nhưng nụ cười của ả nhanh chóng tiêu biến đi.
Truyện khác cùng thể loại
154 chương
501 chương
67 chương