Thú Huyết Phi Đằng
Chương 77 : Thiên Môn Quy Châu (2)
"Viên quy châu này nếu như có thể đem cho một người Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân, hắn có thể đem cả thế giới ra trao đổi!" Bán Thân Nhân trưởng lão cặp mắt sáng rỡ đầy vẻ tham lam, nhìn chằm chằm vào viên quy châu trong tay Lưu Chấn Hám:"Phẩm cách của loại Tinh Vỹ Quy châu này là tích tụ toàn bộ thánh phẩm tửu dịch tinh hoa Hương tửu bách hợp cô đặc lại sau một ngàn năm trăm năm, nếu như lấy viên quy châu này đem ngâm vào một ly nước trong, sau một đêm, nước sẽ biến thành rượu nguyên chất thuần hậu, nếu như đưa cho bọn tôi chế biến rượu mà nói, viên quy châu này có thể chế biến ra một thế giới mỹ tửu tinh thuần thơm ngon nhất."
Mọi người xung quanh thảy đều động dung, không thể ngờ được viên quy châu này lại có thể có công hiệu kỳ diệu đến thế.
"Tốt rồi!" Lưu Chấn Hám nằm mộng đều thấy được uống rượu, lần trước ăn cơm với Lý Sát vương tử, những chuyện linh tinh tạm không nói tới, Lưu Chấn Hám vừa định kêu người tới châm rượu thì bị vương tử đem mấy giới điều của tế tự kỵ sĩ ra nói xa nói gần làm hắn bị thua thiệt một hồi.
"Đại nhân, có thể..." Bán Thân Nhân trưởng lão trong mắt tràn đầy khát vọng, thân hình khẽ run run đưa tay ra.
"Không thể được." Lưu Chấn Hám thẳng thắn cự tuyệt.
Bán Thân Nhân trưởng lão mục quang tức thì ảm đạm. Y thầm trách móc bản thân đã quá tham lam nhưng thực sự y không thể khống chế bản thân được. Viên quy châu này đối với Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân mà nói cũng giống như một khối tinh kim trong truyền thuyết hay một khu mỏ đầy những bạc đối với Ải Nhân. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngưng Ngọc chăm chú nhìn khắp cánh tay của Lưu Chấn Hám, trên mặt lộ vẻ quở trách.
"Lần thu hoạch này cũng không nhỏ, ta thấy chúng ta không cần phải cùng nhau đi tới Nam Thập Tự Sâm Lâm." Lưu Chấn Hám nói:"Để một mình ta đi tới Nam Thập Tự Sâm Lâm là được rồi, Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú này thân hình quá to lớn chậm chạp, Hải Luân dù không được Thần miếu ban phát Mỹ Đỗ Toa huy chương đi nữa thì đi băng rừng vượt núi cũng không tiện lắm, tất cả các ngươi cứ về trước đi, một mình ta đi một vòng đến khe núi Mặc Tinh cùng các vùng phụ cận thử xem, chạy đi một phen để cho mọi việc nhanh chóng kết liễu cho rồi".
"Thần miếu lại có thể không ban phát Mỹ đỗ toa huy chương cho các vị sao?" La Bá Đặc cảm thấy việc này thật là không thể hiểu được, hai tế tự không có ma thú to lớn, Thần miếu bằng vào đâu mà dám phái bọn họ tiến vào Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm?
Lão tử lấy được cái bạch bào này đều là từ Thần miếu mà thuận tay dắt dê thôi, Thần miếu có khả năng ban phát cho ta Mỹ đỗ toa huy chương sao, Lưu Chấn Hám cười ám muội.
"La Bá Đặc!" Lưu Chấn Hám móc ra một điếu xì-gà đưa mời tên Bái nhân này:"Chúng ta có phải là bằng hữu không?"
"Đương nhiên rồi". Bái nhân liền gật đầu:"Có thể cùng các vị tế tự dũng cảm kết giao bằng hữu là vinh dự cho Sa La Mạn tế tự."
"Nếu đã là bằng hữu thì ta cũng không khách sáo nữa, ta thỉnh cầu ngài dặn bảo thủ hạ giữ bí mật giùm, ta không muốn để cho nhiều người biết việc ta có nhiều võ sĩ Ngao nhân tùy tùng." Lưu Chấn Hám kêu Cổ Đức giúp Bái nhân châm lửa điếu xì-gà:"Bọn ta hai người đều bị một số ít người trong Thần miếu đối đãi bất công."
"Khà khà..." La Bá Đặc bị lời nói của hắn làm cảm động, khuôn mặt ngấn nước mắt:"Ngài yên tâm! Vì bằng hữu mà giữ bí mật là mỹ đức của Ốc Nhĩ Phu chúng tôi! Thần miếu thực sự không hề công chánh! Năng lực của Sa La Mạn tế tự chúng tôi vì sao không thể được thừa nhận? Thần miếu đúng chỉ là một bọn lão già mà thôi..."
La Bá Đặc một khi nói đến Thần miếu, tức khắc thao thao bất tuyệt kể bao chuyện xấu xa ra.
Hai người càng nói càng hợp ý, bất chợt cùng nhau cất tràng cười sảng khoái.
"Lý Sát, ngươi nên cùng bọn ta tính toán cẩn thận, dù sao thì tinh hạch cũng đã lấy được rồi, trên cổ Quả Quả cũng có đeo một khối tinh hạch, đâu cần phải đến Nam Thập Tự Sâm Lâm chứ, nơi đó rất là đáng sợ! Nơi đây chỉ là vùng biên giới của Bạch Lệnh Sơn mà đã có hai con ma thú cường đại đến vậy, đi tới Nam Thập Tự Sâm Lâm vạn nhất có chuyện không hay thì sao?" Ngưng Ngọc cất tiếng cùng Ngải Vi Nhĩ, Hải Luân khuyên ngăn cơn cao hứng đang dâng cao của hắn.
"Không được đâu!" Lưu Chấn Hám nghiến răng nói:"Lần này phải biết nơi trú quân mới được, không đi không xong. Thần miếu khẳng định là sẽ có ý kiến này nọ, mấy lão già đó chắc chắn là sẽ không để chúng ta nắm đằng chuôi đâu, hơn nữa còn có tên vương tử đó! Ta không tin rằng lần này lúc ta đi vắng hắn không ở đằng sau mà đâm thọc! Sẽ có hậu quả như thế nào đây? Ta cho là có thể sẽ thủ tiêu tư cách tế tự của ta đó!"
"Huynh đừng có nhìn muội, không có liên quan gì đến muội đâu..." Hải Luân ủy khuất nhìn Lưu Chấn Hám.
"Không tưởng được lần này trở về Bỉ Mông vương quốc lại gây ra nhiều chuyện phiền phức, ngươi cần phải tự mình thu xếp lấy". Ngưng Ngọc đã cảm thấy có điểm hóc búa rồi.
"Ngươi nghĩ là người ta ngăn cản ngươi sao? Lý Sát vương tử không phải là hạng người xấu xa như vậy đâu." Ngải Vi Nhĩ liếc mắt nhìn Lưu Chấn Hám.
"Không xấu? Hắn miệng thì nói tốt đẹp, lại giúp đỡ thương nhân nhân loại ép buộc ta ngay trước Thần miếu, bắt ta phải bán nàng, nàng quên rồi sao?" Lưu Chấn Hám lạnh lùng nói.
"Vạn nhất tên thương nhân đó thực sự có năm trăm vạn lượng vàng thì sao?" Ngải Vi Nhĩ được đề tỉnh liền suy nghĩ đến chuyện đó.
"Ngươi cũng nghe tên vương tử đó nói rồi, năm trăm vạn cũng được giá đó không? Một thỏi vàng mười lạng, năm trăm vạn lạng chỉ có hai mươi xe vàng thôi, lẽ nào không đưa cho ta được?" Lưu Chấn Hám cười lạnh nói:"Ta hiện tại đang hối hận đây, ta nên ra giá là năm vạn lạng thôi, số tiền nhỏ như vậy nhất định là đã bán được rồi! Hà... thật tình là đã mất đi cơ hội kiếm tiền rồi!"
"Lý Sát! Chúng ta hiện tại tuy thiếu tiền nhưng không được suy nghĩ như thế..." Hải Luân không nhịn được nói.
"Ta biết, ta biết... Nàng đừng nói nữa." Lưu Chấn Hám lắc đầu cười khổ:"Bất luận thế nào, lần này ta phải lấy được phong hàm quý tộc, có được đất phong rồi mới nói! Bằng không thì không nói đâu xa, chỉ thêm một cái bao tử to lớn này thì đã..."
Lưu Chấn Hám chỉ vào cái bụng to lớn của Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú, lại càng thấy đầu mình to ra như cái đấu:"Ta thật không thể cho tên gia hỏa ăn đá được sao? Lại còn ba trăm đứa bé đồng nam đồng nữ ở lại Bác Cách thôn nữa! Còn Tây Mã Khắc thúc thúc đối với ta cũng không có hảo ý gì. Thêm nữa ta còn phải giúp Hải Luân và huynh đệ tỷ muội ở Phong Diệp thôn báo cừu! Hiện tại cơm ăn còn không có, lấy gì để báo cừu đây?"
"Huynh đi tới Nam Thập Tự Sâm Lâm, sau khi thử giao thiệp với quân đội đang trú đóng ở đó thì lập tực về ngay, ngàn vạn lần không được tiến vào trong đó". Hải Luân quan thiết nói.
"Ha ha, nàng đừng lo lắng. Không phải là ta khoác lác, Hải Luân, dù cho nàng có Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú đi nữa mà cùng đánh nhau với ta thì cũng chỉ có một con đường chết!" Lưu Chấn Hám sờ mũi cười nói.
"Ngươi đúng là thổi phồng!" Ngưng Ngọc liếc mắt nhìn hắn.
"Thổi phồng? Hà hà... Song hệ ma pháp Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú tuy mạnh mẽ nhưng ta có bốn Vân Tần Trai Đãi Kim Nhân, chiến tranh cự thú có thể địch nổi tứ đại kim nhân không? Kỳ thực Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú cùng kim nhân của ta cũng giống nhau, có một điểm trí mệnh là không thể xuống nước. Nên nhớ, giả như không phải là đối mặt với Bỉ Mông tế tự, vạn nhất đối thủ của bọn ta là một Long kỵ sĩ nhân loại, nhất định trên không trung có cả trăm biện pháp giết chết nàng, nhớ lại tình huống Kha kỳ sĩ đại nhân có long sủng bên mình không chiến xem, có thể một chống với mười, bất quá thì cũng chết thôi. Với ta mà nói, Sinh mệnh lễ tán công dụng không lớn, một mũi tên là có thể kết thúc được hết thảy, tế tự chỉ dựa vào ma sủng để chiến đấu, nhưng chính bản thân là khuyết điểm lớn nhất. Nếu như so sánh thử, vạn nhất bọn ta ở trên biển cùng Hải tộc phân tranh, ma sủng các nàng đều không thể xuống nước, làm sao có thể chiến đấu cùng Hải tộc?" Lưu Chấn Hám lắc đầu nói:"Trước tiên đừng để Sinh mệnh lễ tán làm choáng váng đầu óc, trừ phi... Hải Luân nguyện ý sử dụng ma sủng để khiêu chiến với ma thú cao giai, ví dụ như sư gia Mục Lí Ni Áo đại nhân của chúng ta, thì bất quá mới có cơ hội cướp lấy Hỏa phượng hoàng một cách hoàn mỹ thôi!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Câu này vừa nói ra, trên mặt Lưu Chấn Hám hiện ra một biểu tình xảo quyệt.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương