Thú Huyết Phi Đằng
Chương 7 : Một Bản Chiến Ca Kỳ Diệu
Lửa bập bừng trong đêm tối tịch mịch, không người...
Nó càng lúc càng hừng hực.
Bởi vì thứ bùng cháy bên trong chính là ái tình.
Lưu Chấn Hám và tiểu hồ ly dựa sát vào nhau bên đống lửa, nhìn về chân trời xa xăm, chiêm ngưỡng rừng sao nhấp nhánh tận chân trời.
“Tất cả đều giống như trong mộng..." Lưu Chấn Hám thì thào.
“Chính thế...", tiểu hồ ly đáp: “Đây là một giấc mộng dài và đẹp, khiến muội không mong không bao giờ tỉnh lại".
“Tên của nàng là gì?", Lưu Chấn Hám kéo cái áo lông trên người mình xuống, choàng qua bờ vai gầy của Tiểu hồ ly, gió đêm lạnh buốt thổi lồng lộng khiến thân thể nàng khẽ run run.
“Ta không thể cứ gọi mãi nàng là ‘tiểu hồ ly’ được". Lưu Chấn Hám nhận thấy cái tên này có chút không ổn.
“Tên của muội là Hải Luân Liệt Na", tiểu hồ ly khẽ cười, nhẹ nói ra cái tên mỹ lệ của mình, khiến người nghe choáng váng.
“Tên của ta là...", lời của Lưu đại quan nhân còn chưa nói ra đã bị đôi tay nhỏ nhắn thon dài của nàng khóa lại.
“Muội muốn gọi huynh là Lý Sát", tiểu hồ ly Hải Luân nói.
“Vì sao?" Lưu Chấn Hám thầm nghĩ sao chỉ chớp mắt ngay cả tên của lão tử cũng bị đổi thế này?!
“Bởi vì muội là thánh đàn tế tự, người phụng sự chiến thần Khảm Mạt Tư. Mỗi một nữ tế tự đều thuộc về chiến thần, đều phải đem cuộc đời kính dâng cho chiến thần, việc phối ngẫu của nữ tế tự, chiến thần sớm đã có chỉ dẫn danh tự hẳn hoi rồi ". Đôi mắt to xanh thẫm của Hải Luân nhìn Lưu Chấn Hám: “Sáng sớm cái ngày muội trở thành Thánh đàn tế tự, trí tuệ của chiến thần đã nói với muội, tên người chồng sau này của muội phải gọi là Lý Sát".
Lưu Chấn Hám nghe được có chút ngơ ngẫn, cả người run bắn lên.
“Lý Sát...", Lưu Chấn Hám cố gắng ra vẻ rất bình tĩnh, nhưng làm sao cũng không khống chế được sư kích động này. Đặc biệt là bàn tay của hắn, nó đang không ngừng run lên nhè nhẹ.
“Cái tên này ngoại trừ có chút mơ hồ, nhưng cũng dễ nghe". Lưu Chấn Hám nhức đầu, “Ta còn có điểm không minh bạch, cái gì gọi là tế tự? Chiến thần Khảm... Khảm gì đó mà nàng nói là cái gì... Còn nữa, vì sao ta nghe nàng ca hát, lại có thể nghe được lời của nàng? Còn nữa..."
“Đó chính là chiến ca lực lượng của tế tự thần bí, trí tuệ của chiến thần có thể sáng tạo vô số kỳ tích. Mỗi một tế tự đều có năng lực “Trí tuệ khải mông" một lần duy nhất. Bằng năng lực này, có thể khiến người chưa từng nghe qua Chiến thần chi ca, sau khi nghe xong lần đầu, sẽ hiểu và kế thừa được ngôn ngữ và tri thức của vị tế tự phát ra chiến ca đó". Tiểu hồ ly vuốt ve gương mặt của Lưu Chấn Hám, yếu ớt nói: “Muội có thể nghe và hiểu ngôn ngữ của rất nhiều chủng tộc, nhưng thủy chung không thể nghe hiểu được ngôn ngữ của huynh, vì thế chỉ có sử dụng thứ Bỉ mông chiến ca có hiệu quả một lần duy nhất này với huynh. Loại “Trí tuệ khải mông" này chỉ có Tế tự đạo sư dạy cho Tế tự học đồ mới có thể sử dụng, thân phận của muội còn chưa đủ để làm Đạo sư, nhưng muội vẫn sử dụng. Lạy chiến thần tại thượng, muội không tưởng nổi muội lại thu được hiệu quả như thế".
“Thần kỳ thế sao?" Lưu Chấn Hám trợn tròn mắt hỏi.
“Nói cho muội biết, Lý Sát..." Hải Luân nhìn chăm chăm vào mắt Lưu Chấn Hám, hỏi: “Huynh từ đâu tới?"
“Ta..." Bản thân Lưu Chấn Hám cũng ngớ ra, hắn không nói được mình đến từ đâu, cũng không biết nói như thế nào.
“Lúc muội lần đầu nhìn thấy huynh, từng cho rằng huynh là tộc nhân của muội.” Hải Luân nhẹ nhàng bảo.
“Hì!" Lưu Chấn Hám tự sờ mông mình, thầm nghĩ: “Ta đây đâu có cái đuôi hồ ly như nàng."
“Huynh từ từ nghe muội giải thích, chuyện này nói ra thì dài lắm". Hải Luân tựa vào trong lòng Lưu Chấn Hám, kéo chiếc áo lông ra.
“Quê hương của muội ở trên Đa Não Hoang Nguyên thuộc Ái Cầm đại lục xinh đẹp, từ tiểu đảo này đến chỗ chúng tôi, nếu đi bằng thuyền hướng về phương Nam thì mất khoảng một tháng. Lộ trình phải đi xuyên qua một eo biển hẹp, sau đó đi về hướng Tây thêm nửa tháng thì có thể quay về cố hương của muội".
“Nhà nàng buôn bán trên biển à?" Lưu Chấn Hám không hiểu nói: “Hôm đó ta ở trên thuyền bị bão đánh chìm của các người, ở trong rương gỗ phát hiện không chỉ một mình nàng, mà còn có mấy cô giống như nàng nữa, nhưng tất cả bọn họ đều..."
Mắt Hải Luân chợt lấp lánh lệ quang, bờ vai run lên khe khẽ.
“Sao rồi?" Lưu Chấn Hám quan tâm vỗ về bờ vai nàng.
“Gia tộc của muội tịnh không có làm ăn buôn bán gì. Muội và mấy tỷ muội của muội đó đều là bị cường đạo vô sỉ của nhân loại bắt lên thuyền, bọn chúng chuẩn bị đem chúng tôi bán vào thế giới của nhân loại!" Biểu tình của Hải Luân đột nhiên biến thành vô cùng bi phẫn và kích động, khiến cả mái tóc đỏ tươi cũng run lên bần bật.
“Nhân loại? Cường đạo nhân loại vô sỉ?" Lưu Chấn Hám càng nghe càng mơ hồ.
“Trên Ái Cầm đại lục, không chỉ có một thú nhân bộ tộc chúng tôi, còn có các chủng tộc khác nhau như nhân loại, người lùn, tinh linh... sinh tồn trên đó. Trong đó nhân loại có trí tuệ cao nhất, phát triển và khuếch trương cũng nhanh nhất. Thú nhân trước đây là bộ tộc phồn thịnh nhất trên Ái Cầm đại lục, nhưng một ngàn năm trước trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ Sơn, thú nhân bị liên quân nhân loại bao vây công kích, đại bại mà suy, từ đó lui về giữ Đa Não Đại Hoang Nguyên mênh mông nhưng hoang vắng".
"Thú nhân?" Lưu Chấn Hám trầm mặc một hồi rồi hỏi tiếp: “Hải Luân, nàng không phải muốn nói, quê hương của nàng, tất cả đồng bạn, thân nhân, đều là dã thú khác nhau... Ơ... tiến hóa... đúng... người tiến hóa từ thú à?"
“Đúng thế", Hải Luân nói với vẻ kiêu ngạo: “Muội rất tự hào về huyết thống của mình".
Lưu Chấn Hám khó nhọc nuốt nước miếng, hắn bỗng không biết mở miệng nói thế nào, lưỡi cứng đờ ra, não mềm nhĩn giống như một đống đất nhão.
“Chuyện vậy mà kỳ quái lắm sao?", Hải Luân ngẩng đầu nhìn gương mặt ngây ngốc của Lưu Chấn Hám, “Kỳ thật nhân loại trước đây cũng là một chi của thú nhân bộ tộc chúng tôi. Bọn chúng là do người khỉ Mang Khắc Tộc trong Bỉ mông thú nhân tiến hóa mà thành. Nhưng, hiện giờ bọn chúng tín phụng dị đoan tà giáo, tự cho mình là đời sau của thần, không chịu thừa nhận đoạn lịch sử lúc trước mà thôi. Hơn nữa, sau trận chiến Hải Gia Nhĩ ngàn năm trước, vương quốc Bỉ mông thú nhân của chúng tôi như mặt trời xuống núi, rất nhiều điển cố lịch sử đã bị chôn vùi, thậm chí rất nhiều Bỉ mông thú nhân cũng không biết đoạn lịch sử này".
“A a...", Lưu Chấn Hám cười như mếu, trong lòng hô hoán Đác-Uyn (Nhà bác học người Anh đề ra học thuyết tiến hóa) mau hiện thân.
“Vậy vì sao nàng cũng biết mấy chuyện bí ẩn đó?" Lão Lưu không kìm được có chút bồn chồn.
“Muội là một người trong Bỉ mông vương quốc, hưởng thụ vinh dự là một hóa thân trí tuệ, được vầng nguyệt quế vinh quang của chiến thần Khảm Mạt Tư soi sáng trở thành tế tự của Thánh đàn. Thánh đàn là nơi thú nhân tôn phụng những người hầu trung thành nhất của vị thần tối cao - Chiến thần Khảm Mạt Tư. Nơi ấy có rất nhiều bí văn không có người biết, đều là do người thờ cúng như chúng tôi truyền miệng lại".
“Hiểu rồi", Lưu Chấn Hám nhớ đến tu nữ mũ trắng trong Dương quỷ tử truyện giáo sĩ.
“Muội là hồ nhân Phúc Khắc Tư tộc trong ngũ đại quý tộc của Bỉ mông vương quốc. Phúc Khắc Tư tộc hồ nhân có thể đứng vào hàng ngũ đại quý tộc thống trị, đều là dựa vào sự ban thưởng của Khảm Mạt Tư chiến thần, thừa hưởng được một dạng tài năng vô cùng kiệt xuất. Đồng thời, Phúc Khắc Tư tộc là chủng tộc có trí tuệ siêu quần, được công nhận có thể sánh với nhân loại âm hiểm. Đại đa số Bỉ mông thú nhân chỉ có thân thể cường tráng, trí tuệ đối với bọn họ mà nói, chỉ là chuyện mong mị không bao giờ có thực". Hải Luân tiếp tục nói.
“Ta vừa rồi cũng nghĩ, nếu như heo tiến hóa thành người, thật là hết chỗ nói". Lưu Chấn Hám cũng cười.
“Bỉ mông thú nhân coi chiến đấu là vinh dự lớn lao. Họ dám đối diện địch nhân mạnh nhất, dùng danh nghĩa chiến thần Khảm Mạt Tư đánh đến đòn cuối cùng với địch nhân. Nhưng họ lại không thể đảm nhiệm những việc như tính toán thống kê, điều tra nhân khẩu, trả giá mặc cả buôn bán. Phúc Khắc Tư tộc hồ nhân của chúng tôi là thiên tài về phương diện này, bọn họ đối với con số và kim tiền có trực giác mẫn tuệ trời sinh, cộng thêm vào tài ăn nói rất giỏi cùng đầu óc thông minh, dĩ nhiên trở thành nhân tài đối nội tốt nhất trong Bỉ mông thú nhân". Hải Luân khẽ cười, tiếp tục giảng giải.
“May mà vừa rồi chưa khoe cái xấu ra", Lưu Chấn Hám nịnh bợ.
“Trí tuệ của chiến thần còn ban cho Phúc Khắc Tư tộc hồ nhân một lợi ích khác nữa, đó là trở thành Thánh đàn tế tự. Thánh đàn tế tự là là người hầu thờ phụng chiến thần Khảm Mạt Tư. Họ hành tẩu khắp núi sông, dùng thuật triệu hoán của chiến thần chỉ dẫn cho thú tộc con đường xán lạn. Tất cả Thánh đàn tế tự đều có Bí ngữ chiến ca, có thể ban cho tất cả Bỉ mông chiến sĩ thêm những kỹ năng phụ trợ chiến đấu như “Chúc Phúc", “Thị Huyết", “Cuồng Bạo", “Thạch Phu"... Đó là một phần không thể thiếu trong đại quân thú nhân. Đồng thời, Thánh đàn tế tự cũng là thứ duy nhất trong Bỉ mông quân đoàn có thể so sánh với thuật triệu hóan nguyên tố của Ma pháp sư nhân loại. Thuật triệu hoán Khảm Mạt Tư ban thưởng, cho phép mỗi người tế tự đều có một con Ma thú làm vật cưng và bạn đồng hành. Lực lượng của ma thú tuy không nhất định chiếm được thượng phong khi đối diện với Ma pháp sư ưu tú của nhân loại, nhưng nếu dùng để yểm hộ cho việc chạy trốn thì tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa, chỗ hiếm có ở đây là, Bí ngữ chiến ca của Tát mãn tế tự cũng có thể làm gián đoạn tiếng ngâm của Ma pháp sư, do đó ngăn cản Ma pháp sư thi pháp".
“Ma pháp sư? Ma thú?". Lưu Chấn Hám lại cảm thấy đầu óc ù ù.
“Quả Quả của huynh cũng là một con Ma thú, năng lực trời sinh của nó là có thể sử dụng một thứ ma pháp gọi là ‘Khí hệ băng đống’. Lý Sát, chẳng lẽ huynh ngay cả chuyện này cũng không biết...?" Ánh mắt của Hài Luân có chút giống như đang nhìn một thằng ngốc.
“Cái gì?" Miệng Lưu Chấn Hám há tròn, thật lâu cũng chưa khép lại.
“Vậy nàng xem miếng da sói trên người nàng, nó có được coi là của một con Ma thú không?" Lưu Chấn Hám kéo tấm đệm da sói trên người Hải Luân hỏi nhanh.
“Đây là da của một con phong hệ ma lang vô cùng hung hãn. Nó có thể phun ra đao gió sắc bén. Xem ra, con Ma lang này hết sức khỏe mạnh, huynh không nói muội cũng quên hỏi, huynh làm thế nào mà có thể giết chết một con Phong hệ ma lang vậy?" Hải Luân vuốt cái mũi thảm thương của Lưu Chấn Hám hỏi: “Vết thương này có phải đánh nhau với Ma lang mà bị hay không?"
“Mấy ngày trước ta còn đụng với một con thỏ, nó dùng thủy tiễn bắn bị thương cánh tay ta, đó có phải là Ma thú không?” Lưu Chấn Hám tránh cái tay nhỏ nhắn của Hải Luân.
“Đó là Thủy tiễn ma thố (thỏ ma bắn tên nước)! Thông thường Ma thố không chủ động công kích. Bọn chúng là động vật ăn cỏ, tính tình ôn hòa, giống như Quả Quả của huynh vậy. Tuy bọn chúng có thể sử dụng ma pháp công kích, nhưng số lần thi triển ma pháp cực ít, một khi vượt quá số lần sử dụng, thân thể chúng sẽ chịu không nổi cường độ của ma pháp, có khả năng dẫn đến tự bỏ mạng. Ma lang thì không giống vậy, nó là dạng ma thú tấn công hung mãnh, chỉ cần điều kiện thân thể cho phép, bọn chúng có thể sử dụng ma pháp vô số lần".
“Hừ!" Lưu Chấn Hám ồn ào trở lại. “Chẳng trách! Ta cứ thắc mắc Quả Quả vì sao không thích dùng cái đòn băng khí đoàn đó! Thì ra là nó giống như ong mật, dùng nhiều lần có thể toi mạng!"
“Ví dụ này rất hay". Hải Luân cười tươi.
“Vậy Quả Quả của ta có lợi hại hay không? Ở trong ma thú xếp hạng thế nào?” Lưu Chấn Hám trơ mặt hỏi.
“Tên đầy đủ của Quả Quả phải gọi là ‘Sương tuyết bì khâu thú’, ở quê hương muội, ma thú tràn lan qua lại như đom đóm trong rừng rậm. ‘Sương tuyết bì khâu thú’ chỉ là một loại ma thú ăn tạp rất phổ thông, dùng nhãn quang của Thánh đàn tế tự để xét, thì ma sủng của chúng tôi nhất định phải là dạng chiến đấu, con sói da xanh này mới đủ tiêu chuẩn làm sủng vật dạng chiến đấu".
“Vậy là không giỏi ư?" Lưu Chấn Hám cảm thấy có chút thất vọng, nghĩ một hồi lại cảm thấy không phục, “Con ma lang này còn bị Quả Quả tiêu diệt, sao có thể nói Quả Quả không giỏi chứ!"
Quả Quả chui vào trong lòng Lưu Chấn Hám, cũng vểnh cái tai lớn lên, đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại nhìn chăm chăm vào Hải Luân.
“Nói chính xác, Sương tuyết bì khâu thú còn có một ngoại hiệu đại danh đỉnh đỉnh gọi là Ách vận chi thú. Bọn chúng rất thông minh, thích thân cận một vài sinh vật cao lớn và hùng mạnh. Nhưng, những sinh vật bị bọn chúng thân cận đều sẽ biến thành rất xúi quẩy, không có ngoại lệ nào khác!". Hải Luân ngần ngại nhìn Quả Quả trong lòng Lưu Chấn Hám, Quả Quả lập tức chui đầu vào ngực Lưu Chấn Hám, phát run rẩy, cái tai lớn cũng cụp xuống.
“Xúi quẩy thì xúi quẩy!" Lưu Chấn Hám đau lòng nói. “Đến cái chỗ này, trước khi chưa gặp nó ta đã xúi quẩy rồi, thêm chút xúi quẩy cũng chẳng sao!"
“Muội chính là thích điểm này của huynh!" Hải Luân lại tựa vào lòng hắn.
“Nàng vừa nói Ma pháp sư của nhân loại gì gì đó rất lợi hại? Chẳng lẽ họ cũng giống như mấy con ma thú đáng sợ này, hở chút là phun ra đao gió, cầu sương? Thánh đàn tế tự của bọn muội cùng bọn chúng có giống nhau hay không?"
“Nhân loại là chủng tộc có trí tuệ cao nhất, Ma pháp sư của bọn chúng đích xác là có thể giống như ma thú, biết phát ra ma pháp. Tuy nhiên, ma pháp của bọn chúng nhất định phải thông qua ngâm xướng, vẩy ra một chút hương liệu đặc chế, rồi thông qua các quyển trục (trục cuốn, cuộn phép) mới có thể triệu hoán ra ma pháp tương ứng"
“Phiền phức vậy à?"
“A a...", tiểu hồ ly Hải Luân nghịch ngợm nháy mắt, “Bất quá ma pháp của bọn chúng lợi hại hơn nhiều so với mấy con ma thú này!".
“Lợi hại hơn nhiều à?" Lưu Chấn Hám nhớ đến cây M20 của mình trước đây.
“Trong Ma pháp sư của nhân loại có một số người lợi hại cực kỳ. Bọn chúng có thể hô hoán kêu gọi thiên thạch trừ trời cao, đem một thành thị biến thành một biển lửa bừng bừng. Họ có thể khiến đá băng biến thành người khổng lồ vô cùng khỏe mạnh, chúng tôi quen gọi là ma pháp cấm chú".
“Ực...", Lưu Chấn Hám khó nhọc nuốt nước miếng, hắn nghĩ đến trái bom nguyên tử ném xuống Nhật Bản.
“Bất quá Ma pháp sư dạng này cực hiếm trong nhân loại, trong một ngàn năm cũng chỉ có vài người". Một nỗi bi thương bao phủ trên gương mặt kiều mị của Hải Luân, “Nếu Ma pháp sư nhân loại nhiều hơn vài người, ngàn năm trước vương quốc Bỉ mông thú nhân cũng không còn tồn tại đến giờ rồi…"
“Nàng nói chiến dịch Hải Gia Nhĩ ngàn năm trước, thú nhân bọn nàng đã chịu tổn thất lớn với bọn Ma pháp sư?" Lưu Chấn Hám hỏi.
“Trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ ngàn năm trước, Ma pháp sư nhân loại phô bày một lực lượng hủy thiên diệt địa, cho dù là thú nhân cường tráng nhất cũng bị hốt hoảng, lửa đỏ từ trời sa xuống cùng đao gió đầy rẫy không trung chém nát bất kỳ thú nhân kiêu ngạo nhất nào". Hải Luân chìm đắm trong hồi ức không chịu nổi năm xưa.
“Ngay lúc mỗi một thú nhân đều kinh hoàng thất thố, rơi vào tuyệt vọng, chuẩn bị nghênh đón cái chết, thì Phúc Khắc Tư hồ tộc tế tự đã dũng cảm đứng ra. Họ đã dùng sinh mệnh và sự tôn nghiêm của mình, hy sinh đồng loạt để dành lấy một tuyến sinh cơ cho đồng bào". Hải Luân nói: “Quên giới thiệu cho huynh một chuyện, Thánh đàn tế tự tịnh không phải ai cũng có thể đạt tới được. Trong tất cả chủng tộc của thú nhân, đại đa số chủng tộc đều vì đầu óc không đủ linh hoạt, mà thủy chung không thể lĩnh hội ý đồ và sự giao tiếp với chiến thần, nên không thể trở thành Thánh đàn tế tự. Cho dù là Phúc Khắc Tư hồ tộc nhân có trí tuệ của chiến thần Khảm Mạt Tư, nhân số trong Thành đàn tế tự được gọi là cao một cách thần bí, thì cũng chỉ chiếm một nhánh nhiều nhất mà thôi. Kỳ thật, trong nội bộ Phúc Khắc Tư hồ nhân chúng tôi, tỉ lệ xuất hiện tế tự (thầy cúng) cũng chỉ là một phần ngàn, có nghĩa một ngàn người Phúc Khắc Tư hồ, chỉ có một người có thể trở thành Thánh đàn tế tự chí cao vô thượng".
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương