Thú Huyết Phi Đằng
Chương 56 : 49: Hoa Lệ Đăng Tràng
Hàng hiên và hàng lang của thần miếu đều có một ngọn đèn mỗi khi đi mười bước, chiếu sáng rực khắp nơi, đặc biệt là các bức hoành phi treo khắp nơi. Trên các vách hành lang đa phần là treo các thuẫn bài bằng đồng xanh, trên đó có các loại văn từ trau chuốt và các bức tượng điêu khắc các loại chim quý, hoa đẹp hoặc các vật trang sức. Các xà ngang bằng đá cẩm thạch trắng có treo các phù điêu liên hoàn trang sức bằng các tua viền rất đẹp, trên có miêu tả lại các nội dung thần thoại của Bỉ Mông. Trên tường các miếu từ đông sang tây được xếp theo hình chữ nhân có điêu khắc hai thớt voi lớn kéo chiến xa chở lai nhân chiến sĩ nửa nằm nửa ngồi đang lau chùi thứ vũ khí yêu thích của mình.
Phù điêu mô tả cảnh chiến thần Khảm Mạt Tư vỗ về Mễ Sa và hào trư Lý Đức được đặt ở bản cuối cùng. Mỹ đỗ toa dựa vào thân của chiến thần, tóc dài phiêu đãng. Khôi giáp băng lãnh của chiến thần che giấu đi ánh mắt dìu dàng động lòng người.
Vẻ dịu dàng rất nhân tính.
Bức phù điều này khiến Lưu Chấn Hám nhìn ngắm thật lâu.
Kiến trúc chủ thể của thần miếu có hai căn đại sảnh, hai bên đều có một cửa hình trụ lớn, mỗi cửa đều có một cái màn che bằng lông thiên nga dày rất nghiêm chỉnh. Hai vị thánh điện kỵ sĩ dân Lưu Chấn Hám và Hải Luân tiếng đến cánh cửa phía đông.
Đại điện phía đông rất thông thoáng, ngoại trừ mười hai cái đèn dầu hình búp hoa bằng đồng xanh trên tường, và một cái ghế lớn đặt trên một cái đài bốn cấp nằm ở hướng chính đông, đại thính to lớn không còn trang sức hay đồ vật gì khác.
Thiết kế khung cho đại điện này hết sức tinh xảo, mái vòm trên không trung đem một luồng quang tuyến ngưng tụ từ mặt trời chiếu thẳng xuống vị trí trung ương của đại điện. Lưu Chấn Hám và Hải Luân được hai vị kỵ sĩ đại nhân dẫn đi đến đứng ở vị trí có luồng quang tuyến đó chiếu xuống.
Đầu tóc của Hải Luân bị quang tuyến mạnh mẽ chiếu thành một màu đỏ rực và trong suốt.
Hải Luân khẩn trương nắm chặt bàn tay to lớn của Lưu Chấn Hám, đột nhiên phát hiện, lúc này Lưu Chấn Hám kỳ thật cũng rất khẩn trương, hai người nhìn nhau cười.
"Thỉnh hai vị tế tự tôn quý chờ một chút." Hai vị thánh điện kỵ sĩ kiêm vương tử điện hạ đưa tay lên ngực hành một lễ của riêng kỵ sĩ, rồi tiêu sái phất áo choàng lui ra khỏi đại điện.
Lưu Chấn Hám cẩn thận đánh giá lớp đá hoa cương ở dưới chân. Hắn phát hiện ở dưới đó có ghi lại rất nhiều danh tự và sự tích chiến đấu, xem ra là toàn bộ chiến tích của một vị tế tự. Lưu Chấn Hám xem nó như là một loại tiểu thuyết, cắm cúi đọc để giết thời gian. Hắn đọc đến mức say sưa mê mẫn, không như Hải Luân càng lúc càng cục xúc bất an.
Một tràng trống trận lớn kéo hắn trở về hiện thật. Bố vị thánh điện kỵ sĩ vũ trang tận răng, chúng tinh củng nguyệt, tiền hô hậu ủng một vị mô đặc lớn tuổi cùng mười mấy vị thánh điện tế tự mặc tế tự bào màu đen mở màng che ra, hiện vẻ ung dung nhưng cao ngạo xuất hiện trước mắt hai người.
Lưu Chấn Hám đã từng nghe Hải Luân nói qua, tế tự bào màu đen đều phải là quyền trượng tế tự trong thánh điện mới được mặt. Còn vị mô đặc to lớn này mặc một tế tự bào màu đỏ tía, đội mũ giống như hình ngọn tháp đó hiển nhiên là tế tự tối cáo trong thần miếu ở đông bắc bộ hành tỉnh -Duy an đại tát mãn rồi.
Hải Luân và Lưu Chấn Hám khiêm cung cúi đầu, ngay cả Quả Quả và Ngư ưng cứ mãi táo động bất an cũng bị khí thế của đại tát mãn áp chế, ngoan ngoãn đứng lặng trên đầu Lưu Chấn Hám.
Duy an đại tát mãn tha trên lưng cái mai rùa to tướng, bước đến trước chỗ ngồi có khắc dấu quyền trượng và chiến đao, các tế tự ở dưới đài cùng đưa tay lên ngực cúi người.
"Tôn quý duy an đại tát mãn điện hạ, những kẻ tùy tùng xin vấn an ngài!" Bọn tế tự cùng cất thanh âm như tiên nhạc, nghe rất sướng khoái lỗ tai.
"Ngợi ca Khảm Mạt Tư! Sự trung thành của các ngươi là niềm vinh dự của ta." Duy an đại tát mãn mở con mắt đầy nếp nhăn ra, phất phất tay.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân khe khẽ ngẩng đầu. Lưu Chấn Hám cẩu thả mỉm cười đối với một Mỹ đỗ toa tế tự đang đứng đối diện hắn và Hải Luân. Đó là một vị mỹ nữ xà thành thục và mỹ lệ, tuổi tác của nàng đối với hắn mà nói là một câu đố không có lời giải đáp. Cái đuôi dài trườn bò uốn lượn làm tôn thêm vẻ đầy đặn thướt tha của tế tự bào, gò ngực cao đầy như Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn, dáng vẻ trời cho ngọc thế điêu lan của nàng đều ở đó, dù có trẻ đẹp đến đâu cũng không cải được hình dáng như vậy.
"Đó chính là đạo sư Thôi Bội Thiến Ny Khả đại nhân." Cánh tay nhỏ nhắn của Hải Luân bấm cấu vào Lưu Chấn Hám, nhỏ giọng hé môi nói.
"Trời ơi, là sư tổ!" Thông tin vừa rồi triệt để chặn Lưu Chấn Hám tiếp tục những ý nghĩ bậy bạ.
"Các vị tế tự đại nhân, hôm nay, chúng ta nghênh tiếp vị linh hồn tế tự trẻ tuổi hồ tộc ở Bác Cách thôn- Hải Luân và Thất cách tộc tế tự học đồ của nàng. Bọn họ thông qua tu luyệnn nghiêm cách, đặc biệt đến đây thỉnh tấn cấp chiến tranh tế tự." Duy an đại tát mãn từ tốn nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Các vị tế tự đều mất đi vẻ ngoài uy nghiêm, lê nghi tôn quý bị vứt đi chính tầng mây, ai ai cũng chỉ chỉ điểm điểm Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám vuốt vuốt đầu tóc của mình, đưa hai cái lỗ hốc to tướng ở mũi chìa ra cho thiên hạ xem, chứng minh thân phận.
"Mọi người! Thỉnh chú ý nghi thái của các người! Thất Cách tộc tuy có tỷ lệ sản sinh tế tự rất thấp, nhưng chiến thần dù gì cũng công chính, điều này, ta có cần phải giải thích cho các vị một lần nữa không?" Giọng nói của Duy an đại tát mãn tuy không cao, nhưng đầy vẻ uy nghiêm. Lão quay đầu nhìn vị mỹ nữ xà: "Ny Khả, trước hết ta xin cảm tạ ngươi đã vì thần miếu và vương quốc ma bồi dưỡng nên các tế tự kiệt xuất như thế, linh hồn tế tự trẻ tuổi như thế, và đã có thể thu được tế tự học đồ. Cho dù trong phạm vi toàn quốc, điều này cũng vô cùng hiếm thấy!"
Mỹ nữ xà lập tực bị những ánh mắt nóng rực từ những người bên cạnh phóng đến, thậm chí vài tế tự đã hồng đôi mắt. Mỹ đỗ toa dè dặt gật gật đầu với Duy an đại tát mãn, cất một giọng nói vang vang và véo von như con chim oanh đang hát dưới đáy cốc sâu yên tĩnh: "Hải Luân là kỳ tài hồ tộc được ta Trí Tuệ Khải Mông trong quá trình lữu hành tu luyện trong năm trước. Lúc đó ta có hồi báo với Tề Đan đại nhân, không rõ ngài còn nhớ không?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đương nhiên không thể quên, vị Hải Luân này lần trước bị thất tung, lại có thảm án của Phong Diệp thôn, đã từng kinh động đến quốc vương bệ hạ." Duy an đại tát mãn mỉm cười gật đầu với Hải Luân: "Thần cao cả, tiểu hồ ly của chúng ta cuối cùng cũng đã về nhà rồi."
Hải Luân hạnh phúc gần như ngất đi, mặt mày hiện đầy vẻ hài lòng ngây ngất.
Nàng không hề nghĩ rằng vị Duy an đại tát mãn tôn quý lại nhìn trúng mình như thế, bầu mắt của nàng đã sủng ướt mất rồi!
Gịong lưỡi nhà quan ấy mà, nếu coi trọng sao không đến cứu nàng? Lưu Chấn Hám cười thầm trong bụng.
"Hôm nay là một thời khắc rất đặc biệt, nếu như thời gian không cho phép, ta kỳ thật định triệu tập hết chiến tranh tế tự đang phục vụ trong quân đội trở về, khánh chúc cho thời khắc đặc biệt này, bỡi vì chúng ta đã tiếp nhận được một vị thiên sinh linh hồn ca giả. Nếu như ký ức kém cõi của ta không nhớ sai, thì tế tự xuất thân từ thiên sinh linh hồn ca giả chưa từng xuất hiện ở thần miếu điện đường thuộc đông bắc hành tỉnh Uy Sắt Tư Bàng này suốt mấy chục năm rồi." Ánh mắt hòa ái của Đại tát mãn quay sang Lưu Chấn Hám.
"Thiên sinh linh hồn ca giả?" Các tế tự lại ồ lên như sấm vỡ, ai ai cũng nhìn sửng mỹ nữ xà, vừa hâm mộ vừa tật đố, biểu tình gì cũng có. Mỹ nữ xà nhíu tít mày lại, ngưng thần suy nghĩ một hồi, rồi nghi hoặc nhìn Duy an đại tát mãn.
"Yên tĩnh một chút! Ta còn có một tin tức động trời nữa, vị thiên sinh linh hồn ca giả này còn thành công thu phục được một long sủng. Vương quốc của chúng ta hiện nay có bao nhiêu vị long sủng? Vương tử điện hạ Lý Sát thân ái của ta?" Đại tát mãn quay đầu lại nhìn một trong bốn vị kỵ sĩ tùy tùng của mình.
"Trong vương quốc của chúng ta ngoại trừ một vị hỏa phượng hoàng tế tự, tạm thời không có tế tự thu phục được long sủng! Tề đan đại nhân tôn kính của ta!" Vị vương tử trùng tên với Lưu Chấn Hám này cố sức đè nén sự kích động của mình, uốn nắn câu chữ lớn tiếng trả lời.
Dưới đài, các vị tế tự trước hết lặng ngắt một hồi, rồi "ầm" lên một tiếng, mọi từ ngữ thì thào trước đó giờ đều tranh thủ bật lớn lên, sau đó tiền thì thào trở thành tiếng thảo luận ầm ĩ huyên náo, cuối cùng các tế tự hắc bào ấy đã biến đại điện trang nghiêm thành cái chờ trời đầy tiếng huyên náo.
Duy an đại tát mãn lần này không hề trách cứ sự thất thái của các vị tế tự, mặt hiện đầy nét tươi cười quét mắt nhìn họ.
"Long tế tự?" Một nhóm hồ tộc tế tự vây lấy Hải Luân, nhìn trên nhìn dưới đánh giá.
"Ngươi cống hiến sức lực cho gia tộc nào?" Một vị tế tự tôn quý hòa ái bước đến gần, cười ha ha nhìn Hải Luân.
"Gia nhập La Đức Lợi Kim gia tộc của chúng ta đi, chúng ta rất gần với Bác Khắc thôn đấy." Một vị hồ tộc tế tự khác nói.
"Sách sách.... sao có thể thế được? Tiểu nha đầu, ngươi không phải Xuy Bố Nhĩ" (PS: Bố nhĩ ở ngôn ngữ Bỉ mông ý chỉ là ngưu (trâu), xuy bố nhĩ chính là chỉ ý xuy ngưu (thổi phồng, khoác lác, khoe khoang) gì đó?" Lại một kẻ khác nói.
"Im lặng!" Duy an đại tát mãn hiện một lớp sương lên mặt: "Các ngươi sao đem lợi ích gia tộc lên trên thần miếu chí cao vậy?"
Mấy vị Phúc Khắc Tư lúc này mới ý thức được cử động của mình quả thực khác người, sắc mặt ai nấy đều đỏ hồng, giữ chặt đuôi trở về chỗ ngồi lúc nãy.
"Các vị đại nhân, ta cần phải nói, cái nhìn của các ngài quả thật là thiển cận! Vị long tế tự một nghìn năm mới xuất hiện một lần này..." Duy an đại tát mãn quét mắt nhìn bọn thuộc cấp ngồi bên dưới, dùng ngữ điệu trầm bổng và ngắt quảng nói: "... tịnh không phải hồ tộc Hải Luân, mà là tế tự học đồ của nàng, Thất Cách tộc Lý Sát." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dường như có một ma pháp sư ở chỗ này sử dụng ra một loại cấm chú, toàn bộ quyền trượng tế tự trong đại điện đều mơ hồ, sau đó lại ồ lên, tranh nhau nói trước: "Sao có thể được! Sao có thể
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương