Thú Huyết Phi Đằng

Chương 51 : 45: Gặp Lại Thân Nhân

Đi hết một ngày nữa trên hoang nguyên, cuối cùng họ cùng đến được mục tiêu đã định - nhà giam Bác Cách thôn. Các binh sĩ canh phòng trên lâu gác nhìn thấy một đám người đông đúc và kỳ quái đang đi đến, liền thổi vang còi hiệu bằng sừng trâu. Vài chục chiến sĩ vũ trang hoảng loạn chạy ra vòng rào, cho rằng có quân địch tấn công, sẳn sàng ứng chiến. Hải Luân dùng chiến ca du dương hồi đáp lại lính canh. Những Bỉ Mông chiến sĩ này đều mặc áo giáp da cũ kỹ, vũ khí trong tay lộn xộn đủ loại. Lưu Chấn Hám khi đến gần mới nhìn rõ, những chiến sĩ này là Thất Cách tộc Trư diện nhân cửu ngưỡng đại danh bấy lâu nay. Mũi của họ và mũi của hắn xem ra rất giống nhau, nhưng chỉ có điều mũi hắn là một cái hốc to, còn của họ thì vừa bè ra vừa vễnh vễnh. "Chiến thần Khảm Mạt Tư! Là... Hải Luân tiểu thư!" Một trư diện nhân cưỡi một con dã trư (lợn lòi), đầu đội mũ lung linh mấy cái đuôi đà điểu lấp lánh màu sắc trong bộ dạng tướng lĩnh cả kinh kêu lên. "Ước Khắc Hạ đại thúc!" Hải Luân buông mình đứng xuống từ trong lòng Lưu Chấn Hám, vui mừng bước lên phía trước. "Đúng vậy, chính là lão Ước Khắc trung thành của tiểu thư!" Tên trư diện nhân này mừng quá ứa nước mắt, rời khỏi lưng dã trư, quỳ xuống trên mặt đất thâm tình hôn cánh tay của Hải Luân, nước mắt giống như thay thế cho hồi ức tuôn trào, không ngừng tuôn ra làm ướt bàn tay nhỏ nhắn của Hải Luân. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Ta nằm mộng cũng mộng thấy các người!" Hải Luân cũng không nhịn được lệ rơi, hiện giờ nàng chỉ còn là một cô bé nhỏ đáng thương tìm lại được thân nhân đã bị lạc lâu ngày, còn gì nữa vẻ yêu mị ngày thường. "Thất cách tộc trung thực tham kiến Hải Luân tiểu thư." Đội ngũ trư diện nhân lộn xộn ở bên cạnh cũng đồng loạt quỳ xuống đất. "Tây Mã Khắc đại nhân từ nửa năm trước khi xảy ra chuyện ở Phong Diệp thôn, lúc nào cũng tưởng nhớ đến các người." Ước Khắc Hạ gạt mắt đầy lệ: "Đại nhân uống rượu suốt nguyên một tháng, mỗi ngày đều đem hình của Hải Đế tiểu thư và tiểu thư ra khóc." "Thúc thúc đâu?" Hải Luân dù đau khổ nhưng cũng cố miễn cưỡng rặn ra nụ cười. "Đã có người thông báo rồi, tính ra thì tưởng đó là địch tập kích, nhất định sẽ đến ngay." Ước Khắc Hạ lại lau lệ, trên cái mũi heo ấy dính toàn là nước mắt và đất bùn. "Những người này là...." Lão Ước Khắc đưa mắt nhìn bọn Lưu Chấn Hám ở sau lưng Hải Luân. Hùng miêu vũ sĩ có thân hình cao lớn gấp rưỡi lão, khiến lão không khỏi kinh hãi. Nếu không phải mấy cái răng dài của con dã trư đang chỉa vào mông đít lão, nói không chừng lão đã lùi lại vài bước. "Đó chính là ân nhân cứu mệnh của ta..." Hải Luân vừa nắm chặt cánh tay của Lưu Chấn Hám, chưa kịp nói xong thì một nhân ảnh đã lảo đảo chạy tới, ôm chầm lấy nàng. Lưu Chấn Hám tức giận, vừa rồi hắn cố nhịn coi như không có gì chứng kiến cái lão trư diện nhân mình mẫy thối òm đó hôn cánh tay của Hải Luân, giờ này lại có một tên không biết ở đâu phóng ra, lại còn ôm chặt Hải Luân, hắn nóng mặt xoắn tay áo định động thủ. "Hải Luân, bảo bối của ta!" Nhân ảnh đột nhiên xuất hiện này đã ôm chặt tiểu hồ ly khóc tồ tồ. Lưu Chấn Hám định thần, mới phát hiện tên này là một trung niên Phúc Khắc Tư có cái đuôi màu đỏ. Tế tự bào tinh mỹ giờ đã bám đầy bụi bẩn và cáu ghét, chiếc giày da dưới chân cũng dính đầu bùn đất và tàn tích của mấy thứ ói mửa còn dính lại. Toàn thân y bốc đầy mùi rượu. Vị trung niên nam nhân Phúc Khắc Tư này rất anh tuấn, cũng có tóc màu đỏ hung, chỉ có điều sắc mặt uể oải và trắng nhợt. "Thúc thúc thân ái của con!" Hải Luân cũng không còn kềm chế được tình cảm của bản thân nữa, bật khóc to lên, kiến màng tai của Lưu Chấn Hám điếc đặc. "Để ta xem kỹ cháu ta chút nào!" Nam nhân trung niên Phúc Khắc Tư ngưng thần nhìn mặt của tiểu hầu ly, run run lau lệ trên gương mặt nàng, rồi ôm chầm lần nữa. "Tây Mã Khắc thúc thúc!" Hải Luân nghẹn ngào ôm chặt lấy ông ta, bọn Thất cách xung quanh cũng không kềm được lệ, bụi bậm trên mặt bị nước mắt vẻ ra những vệt dài. "Sao mà trở về được? Chiến thần nhân từ!" Trung niên Phúc Khắc Tư cố kềm nén cơn xúc động, nỗ lực lấy lại tâm tình bình tĩnh. "Là do vị Thất cách này đã cứu mạng cháu. Đại thuyền của bọn con buôn nô lệ ti bỉ đã gặp một cơn cuồng phong ở ngoài biển Nã Lôn giác, thuyền bị đụng vào đá ngầm, toàn bộ người trên thuyền bị dìm chết, Hải Đế, Hải Bối, Hải Thụy đều chết hết rồi... những tên buôn nô lệ ấy cũng chết hết... vị Thất cách hảo tâm này vừa khéo lạc lên hoang đảo đó, cứu mạng của cháu." Hải Luân cố ức chế đau thương, giới thiệu Lưu Chấn Hám với thúc thúc. "Đối với sự khẳng khái của ngài, ta không có cách gì dùng ngôn ngữ để biểu thị sự cảm kích của mình!" Tây Mã Khắc nhìn Lưu Chấn Hám gật gật đầu. Y nhìn thấy Lưu Chấn Hám nâng lọn tóc lên, lộ ra một vị thất cách xấu xí cùng cực. Nhưng với thân phận quý tộc, y vẫn bảo trì hoàn hảo sự dè dặt của một quý tộc, đồng thời cũng biểu đạt ra sự cảm tạ chân thành của bản thân. "Thất Cách vì lĩnh chủ của mình ra chút công lao là một thứ vô cùng vinh hạnh!" Đề cập đến mấy lời khách sáo này, Lưu Chấn Hám đã sớm biết nên ứng phó như thế nào, đã sắp sẵn trong lòng những lời nên nói. "Ngài là gia thần của gia tộc này. Ta nhất định sẽ thông tri thần miếu, để gia tộc của ngài cấp cho ngài sự khen thưởng tối cao, ngài đã cứu sống một tế tự nhỏ tuổi nhất của vương quốc!" Tây Mã Khắc tế tự nói. "Tôi sống trong một tiểu bộ lạc thất cách trên Đa não hoang nguyên. Toàn bộ người nhà của tôi trong lúc đi san đã bị dị giới ma thú đột nhiên xuất hiện nuốt mất, chỉ còn lại một mình tôi." LưuChấn Hám cũng nước mắt nhạt nhòa, dường như thật tình là có chuyện đó xảy ra, biểu tình buồn đau buồn vô hạn có phần hơn sự thật. "Nếu như vậy thì ta có thể chấp nhận cho ngươi gia nhập vào bộ tộc của ta. Ta sẽ phong cho ngươi kỵ sĩ tùy tùng đầu hàm. Tước vị của ta là tử tước, chỉ có thể làm đến thế mà thôi, trong khí công lao của ngài hoàn toàn xứng đáng được phong hàm kỵ sĩ cao quý." Sự khẳng khái của tử tước đại nhân khiến bọn trư diện nhân ở xung quanh hít thở phì phò ghen tị. Ô ô, Kỵ sĩ tùy tòng a! Ước Khắc Hạ đã bốn mươi tuổi rồi mà chẳng qua làm tới chức tiểu đội trưởng, lại còn dân binh tự vệ đội nữa chứ. "Thúc thúc, Lý Sát là thiên sanh linh hồn ca giả...." Hải Luân đỏ mặt nói. Tây Mã Khắc tử tước và bọn thất cách ở chung quanh sáng rực mát lên, âm thanh hít thở không khí càng mạnh, gần như biến toàn bộ chỗ đó thành chân không. "Thiên sanh linh hồn ca giả?" Tây Mã Khắc tử tước cho là lỗ tai của mình có vấn đề, không dám tin nhìn đứa cháu gái của mình và tên thất cách xấu xí trước mặt. Sự xuất hiện của thiên sanh linh hồn ca gia khiến Tây Mã Khắc tử tước không ngừng lăn qua lộn lại cố moi ra ký ức nhỏ nhoi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Lý Sát còn là một vị long tế tự!" Tiểu hồ ly biết nói ra lời này nhất định còn kinh động lòng người hơn nữa. Xung quanh không ngừng vang lên tiếng vũ khí rơi xuống đất. Tay bọn thất cách giờ đã trống không, trên mặt đất la liệt binh khí, miệng chúng há ra to đến nổi có thể thấy cuống họng sâu ở trong. "Cái gì...." Linh hồn của Tây Mã Khắc tử tước phát ra tiếng kêu u u, một lúc sau mới định lại thần. Thiên sanh linh hồn ca giả? Long tế tự? Một tên thất cách ngu xuẩn và xấu xí? Mất cả nửa ngày trời mà tử tước đại nhân không thể nghĩ ra mối liên hệ gì trong mấy nhân vật trên. Lời nói vừa rồi quá "chấn hám". Cho dù là hóa thân của trí tuệ - Phúc Khắc Tư hồ tộc có tỷ lệ sản sinh tế tự rất cao, cũng chỉ xuất hiện một vị thiên sanh linh hồn ca giả trong suốt một nghìn năm lịch sử. Long tế tự? Đã lâu rồi trong lịch sử của Bỉ Mông chỉ có duy nhất một người. Điều này thật là quá.... Đầu Tử tước đại nhân bắt đầu hãm nhập vào một mớ hỗn độn.