Thú Huyết Phi Đằng

Chương 47 : 41: Ái Tình Có Cánh

Hôm nay ta quên mang kính rồi –Hải thần An Phỉ Đặc Lý Thắc nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) “Đồ đần!” Ngưng Ngọc hung dữ véo Lưu Chấn Hám một cái: “Cái anh chàng óc heo như ngươi rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây hả? Đây chính là ‘Tinh Không Đảo Ảnh’ kết giới, là thứ ‘Song Tu Kết Giới’ rất khó xuất hiện trong cặp vợ chồng mỹ nhân ngư! Ngươi đang nghĩ gì ngoài này thì đối phương trong kết giới sẽ làm theo y như vậy!” “Hả……” Ngải Vi Nhi hét thảm một tiếng, choáng váng mềm nhũn ngã lăn quay ra đất. Lưu Chấn Hám trong kết giới cũng đã biến mất, chỉ còn lại một nhân ngư công chúa trong mờ ảo dùng cái miệng nhỏ nhắn vui đùa trong không khí, vẻ mặt kiều diễm hiện đầy vẻ mê ly ướt át. “Nói là nữ tử hồ tộc chúng ta yêu mị, tộc mỹ nhân ngư cũng đâu có đơn giản gì!” Trong lời nói của Tiểu hồ ly Hải Luân có vị giấm chua đậm đặc không dễ gì phai. “Còn không hủy bỏ kết giới!” Ngưng Ngọc giận dỗi mắng Lưu Chấn Hám một câu, ngoảnh đầu đi chỗ khác không dám nhìn cái cảnh ướt át động lòng người kia nữa. Lưu Chấn Hám vội vàng triệt bỏ song tu kết giới, dù hắn da mặt có dày, cũng không khỏi có chút xấu hổ. “Ngươi xong đời rồi.” Ngưng Ngọc nói: “Người khác có lẽ không biết, nhưng Vân Tần lữ nhân chúng ta cực kỳ rành rẽ về Hải tộc, ‘Tinh Không Đảo Ảnh’ song tu kết giới ở trong tộc nhân ngư này chỉ có giữa cặp vợ chồng yêu nhau sâu sắc. Đây chính là lời chúc phúc tối cao của nữ Hải Thần An Phỉ Đặc Lý Thắc của Hải tộc. Nhưng, nó lại phát sinh trên hai người các ngươi! Thật là trời không có mắt mà!” Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) “Song tu kết giới thiếp cũng có nghe nói qua.” Hải Luân cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) “Ngải Vi Nhi yêu ta?” Lưu Chấn Hám đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói: “Đùa gì mà phóng đại dữ vậy, ta đâu có tự phụ đến cái mức đó đâu.” “Thiếp cũng không tin nàng ta lại yêu chàng.” Hải Luân hung hăng lườm Lý Sát một cái. “Cái lĩnh vực kết giới này còn có chỗ hay mà ngươi không tưởng tượng ra, đó là nhân ngư thủy nguyên tố huyễn hóa ra vốn là một thứ ma pháp thuẫn thiên nhiên, có thể ngăn cản được rất nhiều thương tổn trí mạng. Đối với cái thân thể yếu nhược có tiếng của Bỉ Mông tế tự các ngươi, nó giúp ích lắm đấy.” Ngưng Ngọc có chút hâm mộ nhìn Lưu Chấn Hám. “Ai nói Quả Quả của ta là vận hạn rủi ro chứ? Nó quả thực là hảo vận chi thú (thú mang lại may mắn) ấy chứ!” Lưu Chấn Hám ngẩng đầu cười lớn, không ngờ còn có loại hảo sự này, quả là may mắn từ trên trời rớt xuống mà. “Ma thú của chúng ta đâu?” Hải Luân nghe hắn nói, mới nhớ tới ma thú ngư ưng của mình. “Quả Quả đang ở trên boong tàu cưỡi ngư ưng chơi đùa, tiểu súc sinh này thông minh lắm.” Lưu Chấn Hám đắc ý: “Mới đây nó còn giúp ta trông nhà đó.” “Vận may không chỉ có một đâu! ‘Song Tu Kết Giới’ cũng được xưng là ‘Tiến Hóa Hình Kết Giới’, nó sẽ không ngừng tiến hóa. Nhưng điều kiện tiên quyết để tiến hóa là……” Ngưng Ngọc hồi tưởng lại một màn vừa rồi, cười chảy cả nước mắt, càng nhớ mặt càng đỏ. “Là cái gì?” Lưu Chấn Hám mơ hồ đoán ra một chút. “Ta không biết!” Khuôn mặt Ngưng Ngọc đỏ rần. “Có phải là cần……” Lưu Chấn Hám tròng mắt xoay chuyển, trong lòng đã sáng tỏ: “Cần hai ngươi……làm cái kia……hả?” “Một ngàn lần…… mới tiến hóa một lần.” Ngưng Ngọc cắn cắn môi, khuôn mặt thanh tú nóng bỏng. “Có thể tiến hóa thành cái gì? Nói nhanh lên!” Lưu Chấn Hám xòe tay lẫm nhẫm đếm, tính toàn tần suất và số ngày để đủ yêu cầu một ngàn lần! “Ta chỉ biết lần tiến hóa đầu tiên đó là ‘Tinh Không Chi Môn’. Tác dụng của nó là sẽ mở ra một đạo không gian nối liền hai người với nhau từ phía sau kết giới. Đạo không gian này cho phép bất kỳ vật gì xuyên qua khoảng ngăn cách không gian đó, xuất hiện tại trước mặt đối phương.” Ngưng Ngọc cong cong cái miệng nhỏ nhắn, có chút thẹn thùng nói. Nàng từ trước đến nay không có cùng một nam tử trao đổi qua về một đề tài lộ liễu như vậy, trái tim đập thình thịch. “Dùng để chạy trốn khi bại xem ra quá tốt.” Lưu Chấn Hám gãi cằm mơ mộng. “Đắc ý quá hả! Chàng thực vẫn hi vọng người ta và chàng ở chung một chỗ suốt đời đó sao! Nhưng mà …… cho dù nhân ngư tiểu công chúa này có ly khai chàng, hai người cũng có thể được gặp mặt suốt đời thông qua nó.” Trong lời nói của Hải Luân có đố kỵ, cũng có sự hâm mộ sâu sắc. “Ta thiệt là xui xẻo thì có.” Lưu Chấn Hám cảm thấy không biết nói gì. Kỳ thực, trong lòng hắn dù đang nghĩ ngược lại, nhưng biểu tình vẫn kiên cường, khuôn mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, làm ra vẻ đau khổ đến hết muốn sống, chỉ còn thiếu mức kiếm sợi dây thừng tìm cái chết cho xong. “Hừ……” Ngưng Ngọc liếc mắt nhìn hắn, “Ta biết rõ ngươi trong lòng đang vui mừng hết lớn luôn chứ gì! Nhưng mà, ngươi cũng đừng vội đắc ý, song tu kết giới không phải cái gì cũng tốt hết đâu, nó cũng có điểm xấu đó.” “Lại có chỗ xấu ư? Chẳng lẽ là trớ chú gì gì đó ư?” Lưu Chấn Hám sau khi bị trớ chú xuất hiện di chứng, nghe Ngưng Ngọc nói như vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Thực ra cũng không thể gọi là điểm xấu.” Vỏ ngọc trai xinh đẹp ở phía sau Ngưng Ngọc phẩy phẩy: “Vì đặc tính cộng thông kỳ dị của song tu kết giới, tính mạng của hai người các ngươi gắn thành một khối, khi đó một người tử vong, tương tự sẽ làm cho tính mạng người kia tiêu tán.” “Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ!” Lưu Chấn Hám vô cùng phiền muộn, cái kiểu này thật là chẳng khác gì giao nửa sinh mạng mình cho người khác rồi! “Không việc gì!” Buồn bực thì buồn bực, nhưng Lưu Chấn Hám ngoài miệng vẫn bướng bỉnh: “Ai có thể thương tổn được ta hả! Ta có tứ đại kim nhân đây này!” “Lý Sát chàng đừng đắc ý vội……” Hải Luân hừ lạnh một tiếng nói: “Mỹ nhân ngư và hải tộc đều giống nhau, không thể tiếp xúc lâu dài với lục địa cùng thổ nguyên tố. Thổ nguyên tố là cơn ác mộng lớn nhất của bọn họ, tiếp xúc một thời gian dài với thổ nguyên tố, nhân ngư không chỉ đơn giản mất đi khả năng nói chuyện, mà cái mạng nhỏ cũng khó mà đảm bảo. Lý Sát chàng dù có diễm phúc này, chỉ sợ là không có duyên hưởng đâu.” “Hồ tộc hay đố kỵ! Lời này cũng thật đúng.” Ngưng Ngọc che miệng cười nói: “Phúc Khắc Tư tiểu muội muội, để ngươi thất vọng rồi, cái con rồng Bí Hý của Lý Sát trong vỏ rùa kia, sinh ra có bốn sườn, bên trong có bốn viên trân châu, phân biệt ra là tị thủy, tị hỏa, tị thổ, tị mộc bốn loại thần châu. Nếu tập hợp với thần châu thứ năm tị kim châu, con Bí Hý này có thể trút vỏ hóa rồng. Nếu đồng thời ăn vào năm hạt châu này, có thể có tác dụng trường sinh bất lão. Mặc dù con Bí Hý này không có đạt tới thọ mệnh vạn năm, nhưng tối thiểu cũng tiếp cận bốn hạt châu, trong đó tị thổ châu chỉ cần cấp cho nhân ngư đeo trên người, hoặc là ăn vào, thì có thể ở trên lục địa, từ đó giống với một nhân loại bình thường.” “Bốn khối trân châu này lợi hại như vậy sao?” Lưu Chấn Hám một trận mồ hôi lạnh chảy xuống, mình thiếu chút nữa đem đồ tốt như vậy đưa cho Từ lão đầu rồi, nguy hiểm thật! May mà mình cũng xấu xa, bằng không thì thiệt là tiện nghi cho lão gia hỏa này rồi.” “Bất quá cái con Mô đặc kia thực sự có mai cứng rắn phi thường! Ngay cả đao gió sắc bén của ma lang cũng không dễ làm nó bị thương. Ngươi làm thế nào lại có thể phá vỡ nó?” Hải Luân vẫn bĩu môi không phục. “Hải Luân, ta là bạng nhân (người ngọc trai)...” Ngưng Ngọc đắc ý cười: “Lý Sát đâu phải là của một mình ngươi, ngươi không thể chiếm hữu mình ênh vậy được.” “Huyễn thuật thì sao?” Hải Luân không chắc huyễn thuật và cái vỏ rùa này có quan hệ gì. “Huyễn thuật đương nhiên vô dụng, huyễn thuật chỉ là lừa gạt thị giác. Nhưng ta là bạng nhân, phải biết trai, rắn, rùa, rồng có thể dùng thân thể ngưng kết thành trân châu chứ? Bạng nhân chúng ta cũng là trời sinh có tài khai thác châu ngọc, bí pháp ‘Tham Ly Đắc Châu’ của chúng ta, chính là dùng để lấy long châu.” Ngưng Ngọc mỉm cười nói: “tương tự như Bỉ Mông thánh đàn tế tự của Phúc Khắc Tư các ngươi, trong bạng nhân tỉ lệ sản xuất một huyễn thuật sư cũng không cao, tộc nhân của ta ở Triệt Tang đại lục đa số là khai thác châu mà sống.” “Chuyện tỷ tỷ ngươi biết cũng nhiều thật.” Hải Luân thật lòng ca ngợi. “Nghe tỷ tỷ nói này, chờ sau khi ngươi trưởng thành rồi hãy cùng Lý Sát kết hôn, đừng có mê luyến sinh hoạt vợ chồng quá sớm, đối với hai ngươi đều không có lợi.” Ngưng Ngọc vuốt khuôn mặt non nớt của Hải Luân, dịu dàng nói. Tiểu hồ ly không ngờ lại nghe theo ngoan ngoãn khẽ gật đầu. “Ta làm sao bây giờ đây?” Lưu Chấn Hám hơi lúng túng, nhưng chuyện hạnh phúc của bản thân mình, cũng phải mặt dày mà hỏi. “Không biết là chàng sẽ giải quyết bất hòa với Hải tộc như thế nào, nhưng nếu Ngải Vi Nhi công chúa thành tâm nguyện ý ở cùng chàng, thiếp sẽ không bất cận nhân tình mà cự tuyệt lời chúc phúc tốt đẹp của Hải Thần An Phỉ Đặc Lý Thắc.” Ngưng Ngọc chợt nhéo mũi Lưu Chấn Hám, đổi giọng nói với vẻ mặt đầy ôn nhu: “Nhưng mà, giữa chúng ta phải giữ gìn khoảng cách thích hợp.” Lưu Chấn Hám rên thầm trong lòng, khó khăn lắm mới gặt hái được thế này, không thể ngờ lại chỉ có thể ăn no một bửa, rồi treo mỏ hành hạ là sao? Nhưng Ngưng Ngọc chỉ cần thoáng cau mặt lại, là hắn cảm thấy run tận đáy lòng, thầm nhủ: “Thiệt tình là gặp khắc tinh rồi!” “Ngẩn ngơ cái gì vậy?” Ngưng Ngọc đẩy Lưu Chấn Hám một cái. “Ta muốn……” Lưu Chấn Hám mặt dày tay ôm eo của Ngưng Ngọc, một vật hình tròn cứng rắn nhô lên ở eo của Ngưng Ngọc. “Đừng ép thiếp huyễn hóa ra một nữ nhân xấu xí cho chàng mất hứng nhge!” Ngưng Ngọc cố sức đẩy ma trảo của hắn ra. “Chỉ một lần, chỉ một lần thôi!” Lưu Chấn Hám ôm Ngưng Ngọc, lại ôm luôn cả tiểu hồ ly, trắng trợn nói: “Trước khi chết cũng phải cho ăn bữa no chứ!” Tiểu hồ ly vặn vẹo thân thể, nữa muốn chống nữa muốn mời gọi, một loại mê hoặc khó tả biểu lộ ra ngay. Ngưng Ngọc còn không kịp làm ra huyễn thuật, cái miệng nhỏ nhắn thơm phức đã bị Lưu Chấn Hám lấp kín rồi. Mỹ nhân ngư Ngải Vi Nhi lúc này cũng vừa mơ màng tỉnh lại, thấy cảnh tình quen thuộc như vậy lại hôn mê bất tỉnh lần nữa. Lần này và vừa rồi có khác nhau. Toàn bộ tình cảm dâng lên đều được đưa vào thể trạng như ma thú của Lưu Chấn Hám. Sự ẩm ướt trơn bóng và mềm mại chưa từng lĩnh hội trong đời đã làm cho động tác của hắn càng lúc càng mãnh liệt. Hai cô gái mảnh mai căn bản không thể thỏa mãn thân thể vốn dũng mãnh tuyệt luân của hắn. Sau khi hai nàng khổ sở van xin, Lưu Chấn Hám đem mục quang chuyển qua mỹ nhân ngư đang bất tỉnh trên mặt đất.... Ngải Vi Nhi bị một cơn đau đớn kích thích tỉnh lại, cảm giác toàn thân bủn rủn đê mê, và tên gia hỏa có chung song tu kết giới với nàng đang dùng thân hình như chiếc xe đang công thành kịch liệt. Ngải Vi Nhi ban đầu muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ đẩy được hai, ba cái thì hoàn toàn bất lực, để rồi cuối cùng tan ra, hòa nhập đến ngay cả nàng cũng không thể tưởng tượng. Tiếng rên rỉ của bản thân khiến nàng đỏ ửng mặt, rơi ra vài giọt nước mắt thống khổ, xen lẫn... vui sướng. “Ngươi có thương ta không?” Ngải Vi Nhi thở hổn hển hỏi Lưu Chấn Hám. “Ừ……” “Thương không……hả……” Thân thể của Ngải Vi Nhi bị cực độ khoái cảm kích thích thẳng đến. “Yêu……” “Yêu như thế nào?” Ngải Vi Nhi vặn vẹo thân thể, giống như rắn quấn quanh Lưu Chấn Hám. “Làm!” Lưu Chấn Hám cắn răng nói. Ngải Vi Nhi đầu óc trống rỗng, lại hôn mê bất tỉnh. Bối cảnh thiết định: Tộc mỹ nhân ngư và tất cả hải tộc có thể tạm thời thoát ly mặt nước, nhưng thời gian chỉ giới hạn trong vòng một giờ. Nhân ngư có thể lên bờ, nhưng sẽ mất đi năng lực thiên phú triệu tập thủy nguyên tố, tương tự cũng mất đi khả năng nói chuyện. Nếu không gần nước một thời gian dài, mỹ nhân ngư trước tiên sẽ mất đi dung nhan xinh đẹp, tiếp đó là tính mạng. Trong nhân ngư, chỉ có xử nữ mới có đuôi cá. Sau khi kết hôn, nhân ngư tự động lột bỏ lớp da ngư vĩ, lộ ra hai chân bên trong. Phần chân của nhân ngư có một cái vảy, có thể mượn cái này để phân biệt thân phận của bọn họ.