Thú Huyết Phi Đằng

Chương 40 : Lỡ Nhập Hầu Môn Sâu Tựa Biển (3)

Ngưng Ngọc khép nhẹ bờ mi xinh đẹp, mềm nhũn tựa vào trên thân thể cường tráng của Lưu Chấn Hám, thanh âm mang theo một thứ hổn hển thật kì lạ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Thứ hổn hển nỉ non này cũng giống như tiếng rên rỉ của Hải Luân vậy, mang theo sự dụ hoặc trí mạng. Lưu Chấn Hám cảm giác tim người ngọc trong lòng và tim mình đều có nhịp đập giống nhau, đều mang theo thanh âm sục sôi. Hắn bị loại tư vị tuyệt vời đến một cách rất bất ngờ này đả kích, khiến cho quên hết toàn bộ ý niệm trong đầu, chỉ biết ngơ ngẩn đến ngây người. Ngưng Ngọc khẽ cử động thân thể mềm mại, khuôn mặt giấu trước ngực Lưu Chấn Hám cố ý hoặc vô tình cọ sát nhè nhẹ, một ngón tay mịn màng nhỏ nhắn dù bị khống chế hết sức, vẫn run rẩy và chậm chạp vuốt ve lông ngực của Lưu Chấn Hám. Trong đầu Lưu Chấn Hám trống rỗng, trừ hô hấp ra, hắn đã hoàn toàn đờ đẫn. Vận đào hoa! Lưu Chấn Hám từng vô số lần nằm mộng thấy qua cảnh này, nhưng hôm nay thật không ngờ lại chân chánh phát sinh trên người hắn, khiến hắn hoàn toàn mê mẩn. Sự nhiệt tình của Ngưng Ngọc dường như đã lấn át sự e thẹn sau khi đưa bàn tay nhỏ bé ấy ra, bắt đầu cho nó dạo chơi khắp người Lưu Chấn Hám. Khuôn mặt nàng vẫn giấu thật sâu trong lòng hắn, dù thế nào đi chăng nữa cũng không dám ngẩng mặt lên. Các bông hoa nước trong hộp gỗ càng lúc càng bắn ra lợi hại hơn, Lưu Chấn Hám bị nước lạnh giội đầy mặt, hơi tỉnh táo đôi chút. “Từ lão đầu súc sanh này!” Lưu Chấn Hám biết nhất định là dược hoàn và thứ cháo yến mạch vừa rồi nhất định có giấu huyền cơ. Nhưng dường như hắn cũng cảm thấy bàn thân mình sao lại chẳng hận gì được cái ý tứ ấy của lão thế này. Đây là giấc mộng trước kia có nghĩ cũng không dám a. Ta nên làm gì bây giờ? Lưu Chấn Hám hoàn toàn không biết làm như thế nào. Hắn thật ra muốn đứng lên, đẩy bật Ngưng Ngọc trong lòng ra, ra điều chính nhân quân tử. Ý nghĩ đó căn bản chỉ là nghĩ thế thôi, thoáng cái đã biến mất. Mỹ nhân ngư đã bò ra khỏi hộp gỗ, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ của Lưu Chấn Hám, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng cắn dái tai hắn. Mái tóc vàng ẩm ướt lăn ra từng hạt nước long lanh, làm ướt hết thân thể Lưu Chấn Hám, và cũng làm ướt hết trái tim của hắn. Lưu Chấn Hám quay đầu lại nhìn sửng Ngải Vi Nhĩ. Thân hình nóng bỏng của nàng mỹ nhân như công chúa giờ đã dán chặt sau lưng hắn. Lưu Chấn Hám cảm thấy trên lưng mình có một thứ tròn trịa mềm mại đến tiêu hồn. Trên khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của nàng ấy giờ chỉ còn lại ngọn lửa tình dục không có cách nào khắc chế. Ngọn lửa ấy có thể “Bùng” một tiếng, đốt cháy toàn bộ thần trí hiện hữu của nam nhân. Mỗi lần mái tóc vàng của Ngải Vi Nhi hất lên, đều mang theo một mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào trong xoang mũi của Lưu Chấn Hám. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Ba mĩ nữ, ba loại hương thơm mê người khác nhau, nắm tay của Lưu Chấn Hàm nắm chặt kêu răng rắc. Hắn cũng còn muốn khống chế chính mình nữa, cũng không có cách nào khống chế. Cửa sổ thành tàu bị hắn kép xuống kêu ”cạch” một tiếng, nguồn ánh sáng duy nhất của khoảng không gian nhỏ hẹp này đã bị cách trở, mang về bóng tối và sự u ám vô tận. Lưu Chấn Hám đã hoàn toàn không biết người nào là người nào nữa, bóng tối dường như là cái cớ tốt nhất để che dấu và mượn cớ, cho dù hắn cũng cường tráng,nhưng vẫn bị đè ngã xuống. Hắn cảm giác có hai thân thể nóng hổi triền miên trên thân thể mình. Đó đều là thứ rất trơn, mềm, thỉnh thoảng có vài vảy cá sát qua sát lại. Đó là thứ ma sát vừa thống khổ, vừa hạnh phúc. Lưu Chấn Hám mò mẫm, hoàn toàn mò mẫm trong bóng tối mù tịt. “Ui ao..” Lưu Chấn Hám tru lên:”Ngải Vi Nhi... Ta chịu không được... nàng đừng... đừng có dùng miệng…” Nói xong lời này, Lưu Chấn Hám liền biết mình ngu. Người có không dùng mồm, thì dùng cái thứ quái gì được? Hắn chuẩn bị nói lời xin lỗi, thì bị một cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa mềm mại mang theo hương thơm thanh nhã lấp kín. Sống lưng hắn nhanh chóng ngứa ngáy, bị khoái ý thiêu đốt khiến cả người sôi huyết, Lưu Chấn Hám cuối cùng cũng cảm giác được mình đã sờ đến một mảnh “vỏ ngọc trai”. Chú: “Vỏ ngọc trai” ở đây là do Ngưng Ngọc là người ngọc trai của tộc ma thiều, không có quan hệ gì đến “tình dục” cả.