Thú Huyết Phi Đằng

Chương 4 : Tay Chân Quýnh Quáng!

Ôm ấp thân thể mỹ lệ của tiểu hồ ly vào lòng, Lưu Chấn Hám dần dần cảm thấy nó ấm lại, tim bắt đầu đập mạnh hơn. Đó chính là hiện tượng tốt. Chỉ cần thân thể của cô nàng có thể giữ được nhiệt lượng, thì có thể cứu được. Lưu Chấn Hám dùng tay kéo cái da sói trên vai nàng xuống, xem xét kỹ bờ vai lõa lồ của nàng, rồi nâng cánh tay trắng mịn của nàng lên không ngừng chà xát. Từ từ, cánh tay của tiểu hồ ly tinh có huyết sắc trở lại. Lưu Chấn Hám nhìn gương mặt của tiểu hồ ly không hề chớp, sau một trận rối rít tay chân vừa rồi, đến giờ hắn mới có chút rảnh rỗi để hân thưởng tử tế gương mặt cực kỳ mỹ lệ của nàng. Sống mũi của tiểu hồ ly tinh rất cao, hai mắt khá nhỏ, da vô cùng sáng và bóng. Màu da sáng ngà đi cùng với mái tóc đỏ càng tôn lên độ trắng như trứng bóc, nhìn vô cùng thích mắt. Lưu Chấn Hám cảm thấy cô tiểu hồ ly tinh này có gương mặt gây cho hắn một cảm giác không nói nên lời. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chợt nhớ lúc trước khi tham gia quân đội, có tham gia vào đội hỗ trợ sinh sản. Trong đội có người chỉ cho hắn thấy một người đàn bà dâm đãng. Người đàn bà ấy để lại trong lòng hắn một ấn tượng thật sâu đậm. Là dâm đãng sao? Lưu Chấm Hám lập tức phủ nhận cách nói này. Cô gái đang hôn mê như thế này làm sao mà dâm đãng chứ, đó chẳng phải là nói bậy sao? Là câu hồn! Là một thứ mỵ lực trời sinh khiến cho nam nhân phải động tâm. Gương mặt đẹp trời cho này thực đúng xứng với lời khen như vậy! Lưu Chấn Hám cố gắng lắm mới rút ra từ trong vốn từ có hạn của mình những lời bình luận quan trọng ấy. Quai hàm nhòn nhọn, đôi mi cong dài, miệng nhỏ động nhân, thân hình hoàn mỹ... Nữ nhân mỹ lệ trên đời này rất nhiều. Có người thì trang trọng. Có người uy vũ. Có người lạnh lùng như núi băng. Nhưng nét đẹp thiên sinh dựa vào dáng vóc như thế này mà khiến nam nhân sản sinh ý niệm như thế thì phải được liệt vào dạng câu hồn. Tuy Lưu Chấn Hám chưa chứng kiến nữ hài này mở mắt ra nhìn, nhưng hắn tưởng tượng được. Đó nhất định là một đôi mắt biết nói, và nhất định sẽ đặc biệt lung linh, xinh đẹp. Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Chấn Hám không nhịn được ôm chặt thêm chút nữa. Tiếng động dưới khố dừa càng lúc càng cấp xúc. Lưu Chấn Hám mắng bản thân mình vô sỉ lưu manh, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân. Hắn biết mình mang lòng quỷ, ý nghĩ như vậy là không tốt với một cô gái nhỏ vừa mới được mình cứu một mạng, nhưng hắn vẫn không khống chế được bản thân. Đột nhiên, hắn cảm giác bụng dưới của mình có cái gì đầy lông lá chuyển động. Hắn vừa sửng người, thì cái đầu nhỏ nhắn của Quả Quả đã thò ra, đôi tai dài đắc ý đưa qua đưa lại, vẻ mặt đầy vẻ tiểu nhân đắc chí. "Đồ ba trợn! Dọa chết lão tử rồi!" Lưu Chấn Hám đỏ mặt trợn mắt nhìn chú nhóc. Quả Quả kêu loạn cả lên, cũng nghểnh mặt về phía hắn thè lưỡi ra nháy lại, cái đuôi to đùng đắc ý ngúc ngoắc đập lia lịa vào lỗ rốn của Lưu Chấn Hám. Nói gì thì nói, hành động vừa rồi của Quả Quả đã kéo Lưu Chấn Hám đang hồ tư loạn tưởng thanh tĩnh trở lại. Vì tình tiết nho nhỏ này xen vào, gương mặt nóng bừng của Lưu Chấn Hám dần dần nguội lạnh. Lưu Chấn Hám vừa bước ra từ ngõ cụt nữ sắc, lại hãm tiến vào một nghi vấn không dễ gì giải đáp. Hoàn cảnh trước mặt thực ra đã mang tới cho gã rất nhiều nghi vấn. Bản thân Lưu Chấn Hám hiện giờ rất hồ đồ. Trước hết, hắn biết rõ mình đã hy sinh rồi. Những chi tiết xảy ra trên chiến trường cứ lần lượt diễn lại, giống như đang ở trước mắt vậy. Nhưng vì sao khi hắn tỉnh lại thì lại ở trên một cái đảo không người. Hải đảo này còn có dã thú rất kỳ quái. Hiện giờ lại có thêm cô gái có cái đuôi hồ ly, lại còn đặc biệt xinh đẹp nữa. Lưu Chấn Hám không biết hai ngày nay mình đã tự tìm lời giải đáp cho những câu hỏi này bao nhiêu lần. Nhưng suy đi nghĩ lại, bộ não muốn vỡ tung ra, vẫn chưa hề có đáp án. Sắc trời càng lúc càng sáng, mặt trời bắt đầu xuất hiện gương mặt tươi cười trên mặt biển, không nhanh không chậm. Nhìn những bụi cây có gai ngoài cửa tụ đầy giọt sương, cùng những làn khói dày bốc lên từ triền đồi xa xa, Lưu Chấn Hám tự cảm thấy mình như vừa trải qua cơn mộng. Mũi hắn chợt hít vào một mùi hương thoang thoảng, như có như không. Đó chính là mùi hương xuất phát từ thân thể của tiểu hồ ly tinh. Một mùi hương rất dễ chịu. Lưu Chấn Hám không tự chủ nghĩ tới mùi của chi tử hoa (cape jasmine) ở quê hương mình. Hắn cảm thấy thân thể trong lòng hắn không còn lạnh như hôm qua nữa, liền nhanh chóng trải tấm da sói lên cái giường ướt sũng, rồi đặt tiểu hồ ly tinh lên trên. Da sói còn vừa đủ che nửa thân người nàng, nhìn chung là vẫn còn có tác dụng. Sau khi đặt tiểu hồ ly xuống, Lưu Chấn Hám lại nhìn đến chỗ không nên nhìn. Hắn chợt cảm thấy đầu óc kêu "ong" một cái, suýt chút nữa không đứng vững, quýnh quáng kéo da sói che ngang đùi tiểu hồ ly tinh, rồi kéo đuôi của nàng đắp lên lại. Đôi mày của tiểu hồ ly tinh khẽ nhíu lại, miệng khẽ di động. Lưu Chấn Hám không biết là nàng định nói gì, nhanh chóng lấy một trái dừa, dùng loan đao khoét một lỗ, rồi trút vào miệng nàng chút nước . Nước dừa là thứ duy trì sinh lực của thiên nhiên, nếu có ống chích ở đây, Lưu Chấn Hám dám chích cho nàng một ống lắm. Miệng tiểu hồ ly tinh tuy khô khốc thảm thương, nhưng vẫn mím thật chặt. Nước dừa không làm sao lọt qua được. Lưu Chấn Hám cố gắng mấy lần, nước dừa bị đổ đầy ra bộ lông sói. Lưu Chấn Hám sờ trán nàng, nóng hầm hập. "Tiêu rồi!" Lưu Chấn Hám biết lúc con người ta nóng sốt cao độ, chính là lúc trí mệnh. Hắn vội đập vỡ trái dừa, ôm Quả Quả lên, chỉ trái dừa cho nó. Quả Quả không thèm khách khí, ôm lấy trái dừa lấy miệng tước lấy tước để, ăn được hai ba miếng thì bị Lưu Chấn Hám thu lại. "Ô..." Lưu Chấn Hám chỉ chỉ trái dừa một lần nó, làm động tác phun khí ra dấu cho Quả Quả. Quả Quả lắc đầu, mặt lộ vẻ không tình nguyện. "Nhanh nào!" Lưu Chấn Hám ngước mặt lên, gương mặt đỏ gay như người đang cay cú khi đánh mạt chược. Quả Quả chỉ còn biết tóm lấy trái dừa, chuẩn bị hơi đầy đủ, rồi phun ra một đám khí. Nước dừa và cơm dừa vừa gặp khí đoàn đó, lập tức kết tinh, biến thành một khối băng. Thấy Quả Quả phun xong khí đoàn đó, lập tức mệt mỏi vô cùng, liếc bộ da lông màu vàng chói sáng láng là thế mà cũng ảm đạm hẳn đi. Lưu Chấn Hám lại cảm thấy đau lòng, ôm chặt Quả Quả hun lấy hôn để. Lưu Chấn Hám dùng cái vớ của mình bao khối băng đó lại, ấp lên đầu của hồ ly tinh. Hắn thở ra một cái, nhanh chóng ngậm một ngụm nước dừa, kề miệng mớp cho tiểu hồ ly. Lần này thì tiểu hồ ly nuốt nước vào, nhưng bị sặc ho lên mấy tiếng. "Được rồi được rồi!" Lưu Chấn Hám vuốt mồ hôi trán. Không chờ hắn ngừng, Quả Quả đã nhanh chóng chạy lại chỗ hồ ly tinh đang nằm, nằm xuống tấm da sói, ễnh cái bụng phì lũ ra, mắt chớp chớp nhìn Lưu Chấn Hám, miệng trề ra, thể hiện điệu bộ đang khát rất cần uống nước. Nó còn kêu "Quả Quả", "Quả Quả"... không ngừng, cái đuôi đưa đi đưa lại. "Thằng cu con trời đánh này!" Lưu Chấn Hám tức đến trắng mắt. Không có cách nào khác, mắng thì mắng, nhưng vẫn phải ngậm vài ngụm nước dừa, "miệng đối miệng" mà mớp cho nó. Nhìn cái nhà đọng đầy nước của mình, Lưu Chấn Hám suy nghĩ xem như thế nào để có thể sưởi ấm cho tiểu hồ ly. Suy tới nghĩ lui, hắn định ra chủ ý, nâng loan đao lên, đi vào trong rừng hồng liễu, chọn cây liễu to bằng cườm tay, chặt mỗi cây một nhát đao, được ba bốn cây thì dùng dây buộc kéo về, từ xa trông giống như con trâu đang kéo cái bừa vậy. Đi được nửa đường, Lưu Chấn Hám chợt gặp một số động vật nhỏ giống như thỏ mập chui ra từ trong bụi cây. Hắn bỏ mấy cây đang kéo xuống, phóng lên định bắt, ai ngờ mấy con thỏ mập há miệng ra phòng một loạt thủy tiễn. Tiếng "tu tu" cất lên liên tục, cánh tay của Lưu Chấn Hám bị dính một vết thương lớn. "Trời đất mẹ ơi!" Lưu Chấn Hám đau đến cắn răng trợn mắt, tuy vậy vẫn chộp được một con thỏ, lắc tay một cái đã bẻ gãy cổ nó. Loại thỏ này hai ngày nay gã rất ít gặp. Lùm bụi ở đây rất nhiều, vừa thấy dạng là chúng đã lủi như chuột. Lưu Chấn Hám vội làm nhà, làm muối, bận rộn không có thời gian lý đến bọn chúng, ai ngờ hôm nay chúng lại khiến hắn chịu một cú thị uy mạnh đến như vậy. Lưu Chấn Hám nhìn vết thương, huyết tuy chảy ra khá nhiều nhưng vết thương không đến nỗi sâu, cắt đứt vào trong khoảng nửa phân mà thôi. "Cái địa phương quỷ quái này!" Lưu Chấn Hám lắc đầu, xem ra hết hy vọng rồi, cái quỷ gì cũng cổ quái. Ngoại trừ những con chim biển trên kia chưa gây ra chuyện gì cổ quái, những thứ còn lại đều mang trái đắng đến cho hắn nếm hết rồi. Trở về tới nhà, Lưu Chấn Hám khẩn trương xé cái quần dài của hồ ly tinh ra, băng bó lại cánh tay đang chảy máu. Những cây hồng liễu chặt về sau khi bị tước lớp vỏ ướt, nhanh chóng bắt lửa cháy lên. Những thân cây này hầu như hàm chứa dầu, chẳng những dễ cháy mà còn cháy lâu, đốt lên còn nổ tí tách giống như tre trúc vậy. Hai cái "nồi" để bên ngoài lều tối qua vẫn còn giữ rất nhiều nước mưa. Lưu Chấn Hám làm thịt sạch sẽ con thỏ mập bắt được, dùng lửa thiêu lên. Quay vào lều sờ lên trán tiểu hồ ly một lần nữa. Cơn sốt đã căn bản hạ nhiệt, sắc diện của nàng cũng tốt hơn nhiều. Lưu Chấn Hám thấy mắt nàng cũng đã miễn cưỡng mở ra, yên lòng hẳn đi, nở một nụ cười rất ngây ngô. Hắn lại giúp tiểu hồ ly dùng miệng bón nước dừa một lần nữa, sau đó lấy y phục trên mặt đất đi hong cho khô. Lúc Lưu Chấn Hám hong quần áo xong, gương mặt đặc biệt đỏ rần. Lúc mớm nước dừa cho nàng hắn không có cảm giác gì, nhưng khi hong y phục mới nghĩ ra, người ta đã tỉnh rồi, mình làm như vậy có thích hợp hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, mặt lại đỏ tiếp. Từ cái nồi bằng vỏ trai chợt truyền đến từng làn nhục hương thơm phức. Lưu Chấn Hám quay đầu lại, thấy Quả Quả đang ngồi trên cục đá làm bếp, cúi đầu vào trong nồi nhìn tới nhìn lui, khiến hắn hoảng hốt chạy ngay lại, chộp hai tai nó xách lên. "Có thể giết chết tên súc sinh ngươi đấy!" Lưu Chấn Hám chửi văng nước bọt, thế mà mặt chú nhóc vẫn bơ bơ. Hắn chửi một hồi, cánh tay chợt đau, nhìn lại thì làn vải băng bó trên đó có máu ứa ra đỏ lòm. "Mẹ nó con người ta sao xui xẻo quá vậy nè!" Lưu Chấn Hám nhanh chóng cột lại vải băng. Bản thân hắn cảm thấy rất oan uổng, bị một con thỏ làm cho bị thương ra thế này, thật là mất mặt mà! Thấy thịt thỏ được nước chín tới rồi, lão Lưu bèn nhanh chóng để qua một bên, rồi dời tiểu hồ ly đến bên bếp lửa hong tiếp. Hắn cảm thấy làm như thế này nhất định còn ấm hơn nhiều so với việc nằm trên cái giường trải da sói. Sau khi đổi giường, tấm da sói trên người tiểu hồ ly lại tuột ra, lộ ra thân hình trắng nõn trắng nà như trứng gà bóc. Tiểu hồ ly đã có thể mở mắt, Lưu Chấn Hám trước tình cảnh như vậy lúng búng tay chân giúp nàng xê dịch cái giường, và căn bản không dám tiếp xúc mắt với nàng, không biết là vì sao, chỉ đơn giản là không dám. Mắt thì không dám nhìn, nhưng tay thì không biết chừng mực. Tay của lão Lưu vô tình đụng phải chỗ không nên đụng. Đợi đến khi hắn cảm giác tay mình nắm lấy một thứ gì đó đầy lông mềm và mịn, cảm giác không phải là của cái giường sói, ngẩng đầu nhìn lên, thì cả hai người cùng trợn mắt! Gương mặt của Lưu Chấn Hám lập tức biến thành một cái bàn là