Thú Huyết Phi Đằng

Chương 23 : Phát Như Huyết (Tóc Như Máu)

Nhìn hai thạch tượng cự thần cầm kiếm khổng lồ cao vút tận mây đứnh hai bên eo biển Nã Lôn Giác, câu chửi trong bụng Lưu Chấn Hám vừa đến bờ môi, thì môi run run lại không mắng ra được. Cho đến hiện giờ, hắn vẫn còn một chút mong mỏi mơ hồ đối với cái gọi là thế giới thần linh này. Theo lời Hải Luân nói, thế núi mang hình tượng cự thần cầm kiếm hai bên eo biển này là di tích có từ thời thần ma đại chiến ở viễn cổ. Hiện tại, Lưu Chấn Hám cũng có ba bốn phần kính sợ đối với thế giới thần minh này. Nhìn tư thế của hai tượng thần giống như đảng vệ đội phát xít, lòng Lưu Chấn Hám lặng lẽ khấn nguyện cho kỳ tích xuất hiện. Sau khi qua eo biển Nã Lôn Giác, gió mùa từ dãy An Đệ Tư càng ngày càng rõ ràng và mãnh liệt. Ái Cầm đại lục trong tầm mắt, chân trời xa xa ẩn ước có thể thấy một dải bờ biển nhỏ xíu. Nhưng tình trạng của Hải Luân càng lúc càng tệ, hôm sau thảm hơn hôm trước. Dần dần, ngay cả nước tuyết do sương tuyết đông khí của Quả Quả ngưng kết nàng cũng uống chẳng được, cả tên Lý Sát nàng cũng không gọi nổi. Những lúc đêm về, con toan dịch ngư ưng lại bức rức bất an hơn. Nó không ngừng bay lên bay xuống, thỉnh thoảng rít lên hai ba tiếng chói tai. Lòng Lưu Chấn Hám thắt lại. “Hải Luân...", Lưu Chấn Hám lại đưa một vỏ trai đựng nước tuyết, muốn cho tiểu hồ ly uống một ngụm. Hải Luân miễn cưỡng mở mắt, trong con ngươi thoáng qua thần sắc dị dạng, nhìn nước tuyết trong vỏ trai, Hải Luân khó nhọc lắc đầu. Lưu Chấn Hám nén bi thương ngửa mặt lên trời, nước tuyết trong vỏ trai nhẹ lăn tăn như sóng gợn, tựa hồ có hạt mưa rơi xuống. “Lý Sát...", Hải Luân dùng hết toàn thân khí lực, gọi tên của Lưu Chấn Hám. Thanh âm của nàng giờ khàn khàn khô khốc, giống y như thân thể thiếu nước của nàng vậy. “Muội uống nước trước đã!" Lưu Chấn Hám lén lau nhẹ mắt mình, đưa vỏ trai tới, chầm chậm đổ nước tuyết lên đôi môi cong cong khô khốc của Hải Luân. Nước tuyết trân quý như vàng từ khóe miệng của Hải Luân im lìm rơi lên bè trúc. “Xướng... ca... cho muội... Lý Sát... Muội không nói... được nhiều nữa...", Hải Luân nhu nhược nhưng thâm tình nhìn chăm chăm Lý Sát. Một loại thần thái kỳ quái khiến sắc mặt trắng nhợt của Hải Luân tăng thêm chút hồng nhuận, sóng mắt nàng long lanh lưu chuyển, giống như nước biển gợn lấp lánh, phảng phất lại quay về cái ngày vừa mới gặp Lưu Chấn Hám. Mái tóc xoăn đỏ tươi của nàng dập dờn như ngọn lửa thanh xuân, đính lên trên đó chính là mảnh vớ thấm máu của Lưu Chấn Hám. Cái “nơ buộc tóc đỏ” này nhẹ nhàng phiêu đãng ở trong gió, giống như sắp sửa tan biến đến nơi. Gió đêm vù vù, ánh minh châu biến chuyển, sóng lớn dạt dào như trong tranh vẽ. Lưu Chấn Hám nhìn Hải Luân đang hồi quang phản chiếu, một nổi bi phẫn khôn tả dâng lên đầy rẫy trong lồng ngực. Hắn nhìn mặt biển mênh mang, nhìn trời sao bát ngát, nhớ đến những đoạn thời gian êm đềm trôi qua bên cạnh Hải Luân, không kìm được bi thương và nước mắt cùng cảm xúc dâng trào. Một giọng hát lạc lõng, bi thương, nhưng tràn đầy cảm xúc cất lên: “Ánh trăng sáng xanh... “Người yêu sao tiều tụy “Ta nâng chén uống sạch gió tuyết... “Là ai đã bứng cây tiền thế...? “Muốn dứt bỏ trần ai thị phi... “Giờ người sắp ra đi... “Mấy phen luân hồi... “Nàng khép bờ mi... “Khóc hồng nhan không về... “Cho dù sử sanh đã thành tro tàn... “Tình yêu của ta còn mãi... “Phồn hoa như ba ngàn dòng nước chảy về đông... “Ta chỉ chọn lấy một bông hoa yêu thích... “Chỉ mong cánh bướm kia là do nàng hóa thân... “Tóc nàng như máu... “Ly biệt ... đẹp ... thê lương... “Ta đốt hương tưởng nhớ ai... “Trăng sáng rỡ.... “Nhuộm hồi ức sáng ngời... “Đẫm dưới ánh trăng hoàn mỹ... “Tóc nàng như máu... “Lệ mắt bay bay... “Ta sẽ chờ đợi đến già nua đến chết... “Hồng trần năm tháng say sưa... “Ta khắc ghi vĩnh viễn tình yêu nàng lên bia .... vô hối..." Âm thanh sâu lắng chân thành đã kết thúc một khúc ca. Tiếng ca như cùng tiếng nước vẫn vang vọng xa xa, ngay cả Toan dịch ngư ưng bức rức bất an cũng ngừng nóng nảy, ngoan ngoãn đậu xuống rỉa lông. Quả Quả thì mở lớn mắt, chăm chăm nhìn Lưu Chấn Hám, không chớp mắt cái nào. Hải Luân bị ca thanh đầy ấp ưu thương và thâm tình hấp dẫn, lệ tuôn như suối, tròng mắt xanh thẫm như biển chăm chú nhìn Lưu Chấn Hám, lòng tràn ngập niềm quyến luyến, dây dưa không dứt. Đối diện ái tình,... Đối diện sinh mạng,... Đối diện người mình yêu. Tiếng ca cuối cùng cũng hòa lẫn vào tiếng sóng, lượn lờ phiêu đãng trên mặt biển, thân thể Hải Luân liền bị một làn sáng kim sắc gợn gợn lấp lánh xuyên qua. Làn kim sắc sóng sáng ấy bồi hồi quay vòng quanh bè trúc, xuyên qua ngực Toan dịch ngư ưng và Quả Quả, cuối cùng lại chui vào ngực Lưu Chấn Hám. Dưới vầng sáng nhu hòa của dạ minh châu, hai người tựa sát vào nhau, phảng phất như bị làn kim sắc bao phủ. Không biết qua bao lâu, Hải Luân mở mắt, yếu ớt hỏi: “Lý Sát! Đó là bài hát gì thế?" “‘Phát Như Huyết!’ Tóc nàng đỏ như máu, lưu trong ký ức sâu thẳm của ta, không thể phai nhòa." Lưu Chấn Hám cảm thấy trong miệng đắng chát. “Là huynh tự sáng tác?" Hải Luân nói: “Lý Sát của ta không hổ là Linh hồn ca giả trời sinh! Cho dù là Ngâm du thi nhân trong nhân loại, cũng không sáng tạo ra ca khúc hay như thế". “Không cần nói!" Lưu Chấn Hám ôm chặt Hải Luân, từng hạt lệ lớn rơi xuống từ khóe mắt. “Chiến thần Khảm Mạt Tư!" Hải Luân thở ra một hơi nói: “Năm tháng vĩnh viễn ghi lại sự hào hùng của người!" “Hải Luân...", Lưu Chấn Hám lòng đau như dao cắt. “Lý Sát có lẽ huynh không tin", Hải Luân khó khăn đưa cánh tay lên vuốt ve gương mặt góc cạnh to lớn của Lưu Chấn Hám: “Ca khúc huynh vừa ngâm xướng, lại có tác dụng của một Tâm linh tỏa liên chiến ca ". Lưu Chấn Hám bỗng ngẩng đầu lên. Cho dù hắn có ngu đến đâu đi nữa, cũng biết “Tâm linh tỏa chiến ca” là Thánh đàn chiến tranh tế tự thăng lên Quyền trượng tế tự mới có thể học tập được Bí ngữ chiến ca. Loại chiến ca này có thể khiến sinh mạng của tối đa bốn chiến sĩ biến thành nguồn lực phân bổ tương hỗ, mỗi người cũng chịu tổn thương ngang nhau. Cho dù bị trọng thương rất nặng, xiềng xích tâm linh tan tành, cũng có thể cho bốn chiến sĩ vì chiến ca mà chịu phân phối một tia sinh cơ tối hậu, dẫn đến việc không đến nỗi phải bỏ mạng tại chỗ. Trong Bỉ Mông thánh đàn tế tự, Quyền trượng tế tự là người đã tiếp cận cấp tế tự cao cấp nhất trên đỉnh kim tự tháp, ngoại trừ bốn Duy an đại tát mãn và mười hai chủ tế của đại tế tự đoàn cùng Hồng bào đại tế, Quyền trượng tế tự có thể nói là tượng trưng tối cao của Bỉ Mông chiến thần trong thần miếu. Mỗi một Quyền trượng tế tự đều có hàm tước cao quý như nhau, thân phận bọn họ ở trong Bỉ Mông cũng giống như Ma pháp sư ưu tú trong nhân loại. “Tâm linh tỏa liên chiến ca” cũng thuộc về chiến ca bậc cao, dựa vào ca lực hiện tại của Hải Luân, cho dù đã học thuộc lòng và hiểu rõ, cũng vô pháp sử dụng, càng không nói đến Lưu Chấn Hám còn là thân phận Tế tự học đồ, lại bị trớ chú của ma thú. Loại chiến ca này khi tác chiến ở đại quân đoàn thì căn bản không có bất kỳ chỗ dùng nào. Nhưng nếu dùng nó ở thời khắc quan trọng, lại tuyệt đối có thể cứu tính mạng của một nhân vật rất quan trọng với mình. Bên cạnh quốc vương bệ hạ của Bỉ Mông vương quốc, vĩnh viễn không thể thiếu một Quyền trượng tế tự bầu bạn là vì lẽ này. Trong suốt hai mươi năm, dạng tế tự giống như Hải Luân có thể sản sinh tiến hóa tự nhiên tuyệt đối không vượt quá hai trong một trăm tế tự. Trong pháp điển gần ngàn năm của Bỉ Mông thú nhân tế tự, cũng không có nhắc đến chiến ca cao cấp có thể tiến hóa tự nhiên. Cấp bậc của Lưu Chấn Hám hiện tại cùng lắm chỉ là Linh hồn ca giả, chỉ là cao hơn Phong ngữ tế tự hạng bét một bậc mà thôi, coi như mới vừa nhập môn, tuy có thể dễ dàng triệu hoán một con ma sủng, nhưng lại chết ngẻo ngay sau đó. Chẳng những thế, trước khi chết nó còn tặng thêm ho hắn một cái “Huyết chi tế điện trớ chú” ngàn năm khó gặp, lấy đứt của hắn hai thành ca lực chuyên để dành hát chiến ca. Nhưng như thế cũng đã xong đâu? Không tưởng được hắn lại bị chuyện Hải Luân sắp mất mạng đả kích, bản thân tự biên tự xướng một bài “Phát như huyết", lần này dùng ngôn ngữ thông dụng của Bỉ Mông biên thành ca khúc, trộn lẫn nỗi ưu thương sâu lắng như nước và nỗi sầu ai khó tả, khiến người nghe đau lòng xót dạ. Bất kỳ bài chiến ca nào của Bỉ Mông tế tự đều có tính nghiêm túc độc nhất vô nhị của nó, không phải kỳ tài như Linh hồn ca giả trời sinh, xướng sai một âm tiết, cũng có thể khiến chiến ca mất đi hiệu quả. Lại thêm lần này sử dụng “Phát như huyết” không có trong khúc phổ của thần miếu chiến thần, hệt như phủ định Bỉ Mông chiến ca, lại có thể xướng ra hiệu quả của chiến ca. Chỉ bằng điểm này, nói thẳng ra, bản thân Lưu Chấn Hám cũng không dám tin. Lưu Chấn Hám không phải không biết, trích dẫn ra “Thông linh chiến ca” mà hắn thông thạo nhất, cho dù chỉ thay đổi một ca từ, cả bài ca cũng lập tức biến thành bình phàm vô vị, không mang lại bất kỳ hiệu quả nào của chiến ca. Theo tiểu hồ ly nói, còn may là Bỉ Mông chiến ca không có phản phệ, nếu như là Ma pháp sư của nhân loại, niệm sai một âm tiết triệu hoán của một ma pháp ngữ, rất có khả năng dẫn khởi sự phản phệ của ma pháp, buộc phải trả giá bằng tính mạng của bản thân. Vì thế, lời của Hải Luân vừa nói ra, đã khiến cả người Lưu Chấn Hám đờ đẫn. Hắn chưa thấy qua “Tâm linh tỏa liên chiến ca” là thế nào, lúc làn sáng kim sắc vừa rồi xuyên qua thân thể của Hải Luân và hắn, bởi vì bi thương quá độ, Lưu Chấn Hám tịnh không kịp suy xét coi rốt cuộc đó là thứ gì. Hiện tại nghe Hải Luân nói, hắn mới ý thức được, không ngờ chiến ca do mình thi triển lại có kỳ tích như vậy. “Tâm linh tỏa liên?" Lưu Chấn Hám đích xác cảm giác rõ ràng thân thể bắt đầu có chút nặng nề, tinh thần cũng bắt đầu có chút lơ là, ước đoán là sinh mệnh đã tương thông cùng Hải Luân. “Kỳ tích không thể tưởng tượng được!" Hải Luân kinh ngạc than. Nàng tuy còn biểu hiện có chút yếu ớt, nhưng có thể nhìn ra, sau khi thể lực trong thân thể Lưu Chấn Hám cùng ma thú thông qua “Tâm linh tỏa liên” quán nhập vào thân thể nàng, đã khiến nàng từ chỗ thoi thóp thở đã khỏe mạnh hẳn lên. “Lúc đi qua Nã Lôn Giác, ta nhìn hai tượng thần hùng vĩ do sườn núi hai bên khắc thành, lúc đó ta đã phát thệ, chỉ cần thần linh nào giúp Hải Luân của ta bình phục, ta sẽ cả đời tin phụng thần đó!" Lưu Chấn Hám vui không kìm được nói: “Sau này ta là người hầu trung thành của Khảm Mạt Tư lão đại rồi!" “Chiến thần trên cao...!", Hải Luân hoảng sợ hô: "Huynh là Linh hồn ca giả trời sinh, sao có thể đến giờ vẫn còn tâm nghi ngờ giáo huấn của Chiến thần chứ?" “Hải Luân...", Lưu Chấn Hám nghĩ một hồi, vẫn nhịn không được hỏi: "Trong cái thế giới này, các người có ai chính mắt nhìn thấy thần chưa?" Không chờ Hải Luân hồi đáp, Lưu Chấn Hám lại cười khà khà, ngắt ngang lời Hải Luân, nói không cần phải hồi đáp. Cái tộc Thất Cách tộc trư đầu nhân ngu ngốc? Linh hồn ca giả trời sinh? Bị trớ chú của ma sủng mà dẫn đến tế tự chiến ca mất hiệu lực? Sáng tạo một dạng Bỉ Mông chiến ca khác? Là đại lực sĩ cường tráng nhất trong đám tế tự thân thể yếu ớt? Bản thân Lưu Chấn Hám cũng bị thân phận loạn xà ngầu của mình làm cho hoa đầu chóng mặt. Sự kinh ngạc của bản thân không che lấp được nỗi vui mừng cứu về được sinh mạng của Hải Luân, Lưu Chấn Hám không nghĩ tiếp đến chuyện khác, ôm chặt Hải Luân vào lòng. Trên mặt biển chợt vang lên một trận đinh đang du dương của thụ cầm, một làn ca thanh của nữ tử như âm thanh thiên nhiên vang lên, lúc thì tươi mát ngọt ngào, lúc thì vang vang chấn động, lúc lại cảm thấy không khí như chợt vút cao vô song, một chốc thì như ảo ảnh mê hoặc không bến không bờ. Giọng hát ấy nhiếp hồn người, bỗng uyển chuyển, bỗng nhu mì, bỗng nhẹ nhàng, bỗng cao nhã, đem tình cảm vô hạn dồn nén trong không gian ca khúc, ghìm chặt lấy nỗi lòng của Lưu Chấn Hám. Nếu nói thanh âm chiến ca của Hải Luân là một loại thuần khiết và thành kính, thì bài ca hiện tại tuy không có ca từ, lại giống như tiếng chim líu ríu yêu dị đầy mê hoặc. Bè trúc được vầng hào quang nhu hòa của Dạ minh châu bao quanh, lặng lẽ theo nước trôi về phía trước. Bỗng không xa về phía trước, đột ngột nổi lên một khối đen thui, dường như là giống đá ngầm, ca thanh mị hoặc đến đây cũng bị đoàn vụ khí dày đặc trên đá ngầm bao bọc. Hải Luân cố chống thân thể bệnh hoạn run run đứng lên, thần tình vừa nghiêm túc vừa trang trọng. Vụ khí trên đá ngầm bị vầng hào quang nhu hòa của Dạ minh châu trên bè trúc xua tan, lộ ra một khối đá ngầm đen ngòm. Trên ấy, có một nữ hài dung mạo thanh lệ đang ngồi, trên đầu nàng đội cái mão thủy tinh trong suốt óng ánh. Dưới làn sáng bao phủ của Dạ minh châu, cái mão thủy tinh ấy phản chiếu ánh sáng lấp lánh đẹp mê hồn. Bên dưới hông nàng là một cái đuôi cá cực lớn. Nó hợp cùng mái tóc màu hoàng kim rực rỡ của nàng, khiến cho nhan sắc mỹ lệ làm người nhìn choáng váng. Da của nàng giống như sữa chua tinh khiết nhất. Đôi môi nàng tựa như cánh hoa hồng động nhân. Sóng mắt nàng xanh thăm thẳm như màu nước biển. Bộ ngực trần được hai lọn tóc kim sắc xõa xuống che khuất tạo ra vẻ hư ảo thần bí, lại mập mờ mỹ lệ, tạo cho người ta không gian tưởng tượng vô cùng vô hạn. “Lý Sát, xem ra chúng ta thật sự rất bất hạnh!" Hải Luân nhìn Lưu Chấn Hám cười thảm, “Chúng ta gặp phải hoàng tộc mỹ nhân ngư của Tây Nhã đế quốc trong biển rồi.” Hai con ngươi của Lưu Chấn Hám híp lại. Mỹ nhân ngư! Hoàng tộc trong biển! Nhân loại trong biển chán ghét sinh vật trên lục địa nhất! Bá chủ biển cả trong truyền thuyết thích dùng nhân loại tươi sống làm thức ăn! Thủy hệ ma pháp sư thiên sinh khủng bố! Mỹ nhân ngư nhẹ nhàng khảy Thủy tinh thụ cầm trong tay, âm tiết líu ríu như tiếng chim từ trong miệng nàng lưu chuyển thành âm thanh tự nhiên động lòng người. Ánh mắt của nàng thủy chung không hề chú ý đến chiếc bè trúc. Lưu Chấn Hám im lìm nhặt lấy một cây trúc, đầu trúc được vót nhọn, bên ngoài còn dính vết máu đen thẫm, là kỷ niệm lưu lại của một con Hổ đầu sa (cá mập đầu búa). Lưu Chấn Hám không chút chú ý rằng, máu nhuốm trên cây trúc trong tay gã chính là máu của “nhân loại” trong biển. Gió lên rồi, Lưu Chấn Hám dùng lực vuốt vuốt mái tóc dài phiêu vũ trong gió. Trong con ngươi của Hải Luân không che dấu được nỗi sợ, Lý Sát bình thường cười hì hì cũng hoàn toàn biến thành một con người khác. Ánh mắt sắc bén của hắn tựa như một viễn cổ thần ma trong đại chiến, nhanh nhẹn phóng ra trường tiễn sắc nhọn, phá không bay đi.