Thú Huyết Phi Đằng
Chương 19 : Đêm Động Phòng Ngớ Ngẩn
Huynh chẳng lẽ sau này để muội vác trống đi tuyên dương sự vinh diệu của chiến thần sao? Huynh để một tiểu thư Phúc Khắc Tư mỹ lệ, một nữ nam tước tôn quý, vác một cái trống lớn xấu xí ra chiến trường?" Hai Luân nghiến răng, suýt chút nữa nghiến bể cả răng, "Không ngờ có một tên Lý Sát ti bỉ như vậy!"
"Thì nàng hỏi ý kiến của ta mà." Lưu Chấn Hám cảm thấy mình bị oan ức giống như một nghìn cây cải thìa mà đi cắm lên một nghìn cái vú dê vậy.
"Hừ!" Hải Luân quay đầu không thèm lý gì hắn nữa.
Lưu Chấn Hám xoay chuyển tròng mắt, thở một cái dài thượt.
"Sao nữa rồi?" Hải Luân lại bị mắc mưu.
"Ta tiếc quá ấy mà!" Lưu Chấn Hám chỉ lên đầu của cái xác rùa, nói tiếp: "Một con á long ma thú tốt như thế này mà không có tinh hạch, nếu không sau này Hải Luân của ta quay về nước, chẳng phải là có một báu vật tồn trữ ca lực cực kỳ tốt hay sao?"
"Xem ra huynh còn có lương tâm!" Hải Luân cười tươi như hoa: "Tuy muội không biết con Mô Đặc này vì sao mà không có tinh hạch, nhưng tấm lòng của huynh thì muội nhận lãnh."
"Hà hà..." Lưu Chấn Hám nghệch miệng ra cười. Hắn thầm nghĩ, sao mình hiện giờ nói lời nào để “cua” nàng là dính chuẩn lời ấy thế này? Quả thiệt là lợi hại!
"Huynh là một tên đần!" Hải Luân trợn mắt liếc hắn. Nàng cảm thấy bị hắn cười khiến toàn thân đột nhiên mềm nhũn.
"A a... Ta mà là tên đần à?" Nụ cười của Lưu Chấn Hám chợt cứng ngắt. Thân thể hắn chẳng biết tại sao mà lại nhũn ra, đầu óc quay cuồng giống như say rượu vậy. Hắn lắc lư quay mòng mòng, rồi ngã vật xuống đất.
"Lại làm trò quỷ gì thế?" Hải Luân cho rằng Lưu Chấn Hám lại phát thần kinh nữa rồi.
Lưu Chấn Hám nằm thẳng cẳng trên mặt đất, há họng ra hớp khí liên tục. Hắn cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung ra, đau nhức vô cùng.
"Sao rồi? Lý Sát?" Hải Luân bất an nhìn sắc mặt chợt đỏ gay của hắn. Nàng chộp lấy tay hắn, dùng lực lắc lắc.
"Không biết nữa, đầu óc đột nhiên quay cuồng." Lưu Chấn Hám muốn gượng ngồi dậy, nhưng một cơn chóng mặt quay cuồng nữa chợt ập tới, nên lại ngã vật ra đất. Cú ngã lần này có vẻ nghiêm trọng hơn, chạm vào đất nghe binh một cái, bụi đất bay tứ tung.
"Lý Sát!" Tiểu hồ ly kêu lên chói lói, vứt bỏ cái áo lông trên tay xuống, ôm xốc nâng đầu Lưu Chấn Hám lên.
"Ta thấy... nóng quá a..." Lưu Chấn Hám cảm thấy toàn thân như bị hỏa thiêu, khó chịu vô cùng. Hắn đang cật lực khống chế bản thân.
"Muội ra thác lấy chút nước về cho huynh uống." Hải Luân đứng dậy, chuyển người qua lại cầm thanh loan đao lên, rồi vận hết sức chặt một ống trúc. Nàng vừa định chuyển thân, lại thấy Quả Quả cũng đang trợn trắng mắt nằm cạnh bên Lưu Chấn Hám, co giật liên tục, khắp người nóng như cái bàn ủi vậy. Bộ lông nguyên màu hoàng kim của nó hiện giờ gần như biến thành màu đỏ hồng.
"Mấy người đừng có làm ta sợ nghe!" Hải Luân xuất mồ hôi hạt, khắp đầu ướt mèm.
"Nóng quá!" Lưu Chấn Hám thở hào hễn, xé bỏ y phục trên người. Bộ quần áo màu trắng đó bị hắn xé có hai ba cái là tan nát hết, nội khố làm bằng dừa cũng bị hắn bức đứt.
"Muội đi lấy nước liền đây..." Hải Luân thẹn chín người, chuyển đầu đi chỗ khác, rồi nghĩ đi nghĩ lại không yên tâm, quay đầu lại nhìn. Lý Sát của nàng đang dùng tay đập mạnh lên đất. Sức của hắn mạnh đến nổi Hải Luân không thể tin. Mỗi lần hắn đấm một phát, cỏ cây đầy nước trên mặt đất nát bét ứa ra từng giọt nước màu xanh. Quả Quả nằm gần đó cũng vậy, cứ dùng bàn tay nhỏ nhắn đập lên đất lia lịa.
Con Toan dịch ngư ưng bị hình dáng quái lạ của Lưu Chấn Hám và Quả Quả làm cho sợ hãi, bay vụt lên trên không, lượn vòng vòng không dám đáp xuống. Nhìn rừng trúc chung quanh đang rung động "sầm sầm" vô cùng kịch liệt, Hải Luân phát hoảng thực sự. Nàng muốn đi lấy nước, nhưng không yên tâm bỏ Lý Sát và Quả Quả ở đây.
"Nước... Nước..." Lưu Chấn Hám thở từng hơi cấp bách và nặng nhọc, đưa tay bóp cổ của mình. Một cái đầu của con quái thú chưa từng nhìn qua hiện lên trên ngực và cổ hắn.
Cắn chặt răng, Hải Luân vội vã chạy ra suối lấy nước.
Chờ khi nàng thở phì phò cầm ống trúc quay lại, Lý Sát và Quả Quả đã ngất đi. Cỏ cây trên mặt đất chung quanh đó bị giày xéo tan nát hết cả.
Hải Luân dùng miệng hớp một hớp nước mớp cho Lý Sát thân ái của nàng. Thật không ngờ, trước đó không lâu nàng cũng được Lý Sát dùng cái cách y như vậy cứu sống, hiện giờ lại đến phiên nàng. Nghĩ đến điều này, hai má Hải Luân không khỏi ửng hồng.
"A!" Ống trúc trong tay Hải Luân suýt rớt đổ.
Trong cái cúi người xuống vừa rồi, nàng chợt thấy một cái gì đó to lớn, vô cùng khủng bố chợt dựng đứng lên ở phần thân dưới của Lưu Chấn Hám. Lực lượng dương cương như từ trên mạch núi lửa bốc ra từ những sợi gân lộ phồng ra ấy.
Hàm răng của Hải Luân chợt va vào nhau lập cập giống như chạm phải một luồng không khí cực lạnh, cực hàn. Gương mặt xinh tươi của nàng chợt như cái lò luyện kim của Ải nhân (người lùn), so với gương mặt vừa rồi của Lưu Chấn Hám còn đỏ hơn.
Khảm ... Mạt ... Tư...! Đây không phải là to bằng thanh mộc bổng trong tay của Thực nhân ma (Ma thú ăn thịt người) hay sao?
Hai hàm răng của Hải Luân tiếp tục va vào nhau lộp cộp. Nàng gấp rút hít thở không khí. Gương mặt của nàng càng lúc càng hồng. Nàng cảm thấy thân thể mình như tiêu đi, như mềm rục xuống, như nóng bừng, như choáng váng. Nàng không dám cho phép mình nghĩ đến phương diện khiến người ta đứng tim ấy nữa.
Vội vã cầm cái áo choàng che lên thân của Lưu Chấn Hám, nàng lúng túng giúp Quả Quả uống vài ngụm nước. Hải Luân phát hiện dưới khố của chú nhóc quỷ này cũng có một vật nhỏ xíu đầy lông mịn dựng đứng lên.
"Hai cái gã xấu xa!" Hải Luân đưa hai tay ôm lấy gương mặt đang nóng bừng, vừa yêu vừa bực tống cho Lưu Chấn Hám và Quả Quả mỗi người một đạp.
Kinh qua phép hạ nhiệt giản đơn đó, tình trạng của Quả Quả đã khá hơn nhiều. Thần thái của nó an tường hơn, từ từ tiến vào cơn mộng.
Còn Lý Sát thì vẫn không xong. Gương mặt của hắn càng lúc càng đỏ. từng sợi chân lông trên mặt đều xuất ra một thứ màu đỏ đồng đầy dục tính và khêu gợi vô cùng.
"Sao nữa rồi?" Hải Luân vội vã cầm tay hắn lên, cái đuôi hồ ly màu đỏ trong lúc gấp rút cứ phấp phới đập lên đập xuống liên tục. Quanh đi quẩn lại, những vỏ trứng rùa còn sót lại do Lưu Chấn Hám và Quả Quả kêu rôm rốp dưới chân nàng.
"Chẳng lẽ là vì ăn cái trứng rồng này?" Hải Luân dí ngón chân vào vỏ trứng ở dưới đất, trong đầu chợt lóe lên một tia linh quang. Nhưng sau đó nàng lại xìu xuống, nàng chỉ là một thánh đàn tế tự, chứ không phải là một vu y, đối với người trúng độc không có cách nào khác.
Lại một hồi khẩn cấp quanh đi quẩn lại không yên, vừa bàng hoàng, vừa sốt ruột...
"Khảm Mạt Tư tại thượng! Chẳng lẽ ta phải dùng hoa quan của thiếu nữ hồ tộc để giải trừ trạng thái bất tường của Lý Sát hay sao?" Hải Luân nhớ tới truyền thuyết của hồ tộc. Hiện giờ nàng chỉ còn duy nhất một biện pháp đó. Dù vậy, phương pháp này có hữu hiệu so với trong truyền thuyết hay không, thì Hải Luân cũng không rõ.
Mặt Lưu Chấn Hám vẫn ửng toàn màu đỏ bầm, càng lúc càng âm u. Điều này khiến Hải Luân đang trù trừ không quyết cắn răng dứt khoát. Nàng run rẩy cởi tế tự bào của chính mình.
Hải Luân căn bản vẫn còn là một cô gái nhỏ, trước giờ chưa kinh qua sự tình như vậy. Điều này khiến nàng đứng trước Lưu Chấn Hám trù trừ một lúc lâu, rồi thẹn thùng từ từ tuột váy lót xuống.
Mặt Hải Luân nóng vô cùng, tim của nàng cũng đập cực mạnh.
Lấy áo che mặt Lưu Chấn Hám đi, Hải Luân cảm thấy bản thân nàng hơi bình tĩnh lại một chút. Nàng từ từ cởi nốt chút trở ngại cuối cùng, lộ ra ngọc thể vô cùng mỹ lệ và hấp dẫn với những đường cong hoàn mỹ giữa rừng trúc xanh bạt ngàn.
Hương hồ ly mỹ diệu trong không khí càng lúc càng dày. Mỗi khi con tim của nữ tử hồ tộc rung động, thì họ đều phát tán ra một thứ hương vị vô cùng dụ hoặc, hoàn toàn có thể khiêu khích con tim của bất cứ nam nhân háo sắc nào.
Hải Luân hít sâu một hơi, cắn chặt răng, lòng quyết liệt, ngồi xuống người của Lý Sát. Nàng cố gắng lấy hết dũng khí ép mình hàng chục lần, cuối cùng vẫn không lấy đủ dũng cảm ngồi mạnh xuống.
Hai bắp đùi tròn lẳng thon đẹp tuyệt vời của nàng rung lên dữ dội.
"Lý Sát..." Nước mắt nóng hổi của Hải Luân lã chã rơi xuống, nàng lẩm bẩm gọi tên hắn, bất lực, thê lương!
Từng đoạn hồi ức trong dĩ vãng chợt ập về trong tâm trí nàng. Lý Sát, một con người dù trong bất kỳ nghịch cảnh nào vẫn mỉm cười vô lại. Hắn dùng miệng bón từng ngụm nước, từng miếng ăn cho nàng. Hai người kề vai sát cánh, cùng quay về nơi xa tưởng nhớ cố hương...
Từng điều, từng chuyện ấy hòa vào dòng lệ của Hải Luân đua nhau rơi chảy.
"Hãy tha thứ cho con, đạo sư." Hải Luân lẩm bẩm: "Con vì người yêu dấu mà hi sinh, con phản bội lại lời dạy của người, mất đi hoa quan của xử nữ tế tự rồi."
Đau đớn, đau đớn xé lòng!
"Ư..." Hải Luân từ từ ngồi xuống, sự đau đớn khiến cho nàng không khỏi phát ra một tiếng rên thống khổ.
Thì ra là khi phụng hiến xử nữ hoa quan lại thống khổ đến như vậy. Hải Luân đưa răng cắn chặt môi, trán nàng chợt tứa ra từng đợt mồ hôi lạnh.
Tiếng rên đau đớn và thống khổ đó không che hết ngữ điệu tuyệt vời đặc hữu của nữ tử hồ tộc.
Lưu Chấn Hám nằm im lìm bên dưới, tuy là đang hôn mê, nhưng dường như nghe được tiếng rên này, tự nhiên vô thức chuyển động thân thể. Hải Luân bị cái cục cựa này của hắn làm cho mất hết hồn vía. Tất cả dây thần kinh trên người nàng đã căng ra tột độ, hai đùi cũng co giật cả lên. Điều này khiến nàng ức chế không nổi, ngồi thẳng xuống dưới.
Hải Luân cúi người xuống, ôm Lý Sát vào lòng, động tình hôn vùi bờ ngực tráng kiện đầy nam tính của hắn. Thứ lông lá xồm xoàm đầy dã tính của hắn kích thích Hải Luân càng lúc càng điên cuồng, mãnh liệt.
Một thứ cảm giác mát mẻ từng lò lửa ấy từ từ lan tỏa ra khắp người. Lưu Chấn Hám nằm dưới đất phát ra một tiếng rên nhẹ đầy khoái cảm. Ngón tay của hắn dần dần có phản ứng, đã nhúc nhích được.
Hải Luân đã thoát ly được được sự dày vò đầy thống khổ không gì sánh bằng, đang không nén đuợc lòng dập dềnh thân người, uốn lượn. Cảm giác của nàng đã dần dần chuyển sang sung sướng và khoái ý vô biên. Nhưng khi Lý Sát có dấu hiệu sắp tỉnh lại, nàng hơi do dự một chút, rồi nhanh chóng đứng lên.
Nàng quýnh quáng lau chùi hết máu còn sót lại trên thanh hung khí cự đại đó, rồi nhanh chóng mặc kín lại y phục.
"Lý Sát..." Hải Luân lấy cái áo khoác che trên mặt của Lưu Chấn Hám ra, vừa nhẹ nhàng gọi tên hắn, vừa không ngừng hôn nhẹ lên đôi môi của hắn.
Trên mặt Lưu Chấn Hám hiện lên vẻ ngọt ngào không gì tả được. Sắc đỏ đáng sợ từ từ tiêu biến. Hải Luân dùng tay rờ thử, rồi dùng gò má mình cảm giác nó, cảm thấy thịt da tiếp xúc bây giờ đã mát đi chút rồi. Nghe tiếng gọi của Hải Luân, khóe miệng của Lưu Chấn Hám động đậy một chút, rồi từ từ rơi vào cơn ngủ sâu trầm trầm.
"Tốt rồi!" Hải Luân thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi xuống đất.
Chỉ những phút giây ngắn ngủi vừa rồi mà khiến Hải Luân cảm thấy mệt mỏi thảm hại như sử dụng một trăm lần chiến ca. Gương mặt của nàng chợt hồng. Nàng không thể tự chủ nhớ lại cảm giác hạnh phúc xen lẫn thống khổ như linh hồn xuất khiếu vừa rồi.
Hải Luân cấm ngặt mình không được nghĩ tiếp. Nàng cảm thấy hiện giờ bản thân nàng có chút gì đó cam chịu số phận, vừa có chút ngọt ngào xen lẫn kỳ vọng. Trong nội tâm của nàng thậm chí có ý nghĩ đáng sợ vô cùng, đó là kỳ vọng ngồi lên trên ấy một lần nữa.
Hải Luân đối với thứ ý nghĩ đáng sợ đó của mình cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thu lại tâm thần bấn loạn, Hải Luân chỉnh lý lại y phục, nhẹ giọng xướng lên một khúc ca an hồn. Cánh tay nàng nhẹ vuốt lên gương mặt Lưu Chấn Hám đang chìm sâu trong giấc mộng.
Tiểu hồ ly đem khúc ca an hồn ấy thành lời ru, hát suốt cả nửa đêm, đến khi ca lực của nàng cạn kiệt, không còn chịu nổi nữa mới gục đầu lên người Lưu Chấn Hám, rơi vào cơn trầm thụy.
Suốt một thời gian dài khẩn trương và bận bịu đã khiến cho Hải Luân rất mệt mỏi. Từng lọn tóc của nàng bay bay lạc vào lỗ mũi to tướng của Lưu Chấn Hám. Sự nhột nhạt cộng với mùi hương đặc hữu từ cơ thể của thiếu nữ hồ tộc khiến Lưu Chấn Hám chợt mở mắt ra.
Lưu Chấn Hám đã tỉnh trước khi Hải Luân chìm vào giấc ngủ rồi. Hắn bị chiến ca du dương dễ nghe làm cho tỉnh hẳn. Nhưng hắn không hề biết lúc đó đã nửa đêm rồi, và cũng không biết Hải Luân đã vì hắn mà làm một chuyện hy sinh vô cùng to tát.
Lưu Chấn Hám cảm thấy giấc ngủ này đặc biệt thư thả. Hắn còn đặc biệt mơ thấy một giấc mơ xuân đầy mỹ lệ, mộng thấy hắn tiến vào một đám mây trắng bao quanh như một cái chăn bông, thấy một nữ tử không nhìn rõ mặt ôm chầm lấy hắn. Khi ấy, toàn thân cảm giác có cái gì đó vô cùng ôn nhu và trơn tuột bao phủ khắp người, rồi sau đó là một cái gì đó mát lạnh, mát lạnh đến thanh thản mê người.
Khi tỉnh lại, hắn cảm thấy bản thân hắn có điều gì đó rất lạ. Da thịt toàn thân của hắn giống như sung huyết quá nhiều vậy, có một thứ dục vọng mãnh liệt muốn thích phóng sự nóng bức toàn thân cho đến kiệt lực. Thứ cảm giác ấy trước đây khi huấn luyện cường hóa (tăng cường sức mạnh) trong quân đội đã từng gặp, đó là một thứ cảm giác bạo phát nặng lực tồn trữ trong cơ thể.
Lưu Chấn Hám không dám loạn động, hắn sợ Hải Luân tỉnh dậy.
Hắn cũng cảm giác bản thân hắn có chút gì đó quẩn ý. Da thịt mẫn cảm báo cho hắn biết, cái áo choàng lông đang che trên người hắn. Hiện giờ thân người hắn không có mảy may một thứ quần áo nào, trần truồng như nhộng. Tình huống này khiến Lưu Chấn Hám thẹn gần chết. Tuy nhiên, chỗ nhạy cảm nhất của hắn vừa may còn có cái bít tất che lên.
Hồi tưởng lại lúc ấy, Hải Luân vô cùng bận bịu, hồn nhiên không quản gì đến bùn đất, vừa giúp cho hắn uống nước giải nhiệt, vừa giúp Quả Quả thoát cơn nóng bức. Sau đó nàng cứ nhìn lấy cả hai người và thú, thút thít gạt lệ trên gương mặt tiều tuỵ. Ký ức đó khiến lòng Lưu Chấn Hám vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc đó hắn không thể dậy được, hơn nữa ở vị trí vô cùng bất nhã của hắn cứ "đứng thẳng" lên khó coi vô cùng, Lưu Chấn Hám lúc đó đã vô cùng nỗ lực, nhưng tất thảy đều... vô ích.
Hắn chợt cảm thấy chiếc áo đắp trên người có chỗ đội cao lên, liền mỉm cười khổ. Từ khi biết tiểu hồ ly tới giờ, những chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời hắn hầu như đã xảy ra hết rồi.
Nghe tiếng thở nhè nhẹ của Hải Luân, Lưu Chấn Hám ngây ngất nhắm mắt lại. Hắn thực không nhẫn tâm phá hỏng bầu không khí này.
Một cái vuốt nhỏ cào nhẹ lên khuôn ngực lông lá của hắn, Lưu Chấn Hám mở mắt, thấy Quả Quả đang đắc ý và tinh nghịch nháy nháy mắt đối với hắn.
Âm nhạc dường như chợt cất lên, đó là ca khúc "Ta muốn ôm nàng vào lòng" mà hắn từng say đắm...
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương