Thú Huyết Phi Đằng
Chương 173 : Tang Kiền Hà Đẫm Máu
Thiên tai đổ xuống.
Phía bờ Nam Tang kiền hà, Hồng thổ cao pha giống như núi lửa phun trào thiêu đốt cả chân trời.
Vùng phụ cận của dòng sông Tang kiền hà nước trong vắt đã biến thành bùn nhão, bọt khí nổi lên thành từng đoàn, thỉnh thoảng lại có một con cá lớn béo mập nhảy lên khỏi mặt nước tạo thành vô số bọt nước.
Vô số chuột lang chạy ra từ trong rừng trúc cắn xé lẫn nhau, chim sẻ và quạ đen bay thành từng đàn sà xuống thấp, bị ma pháp hỏa diễm tinh linh chụp trúng thì chỉ kịp rít lên rồi hóa thành tro bụi trong chớp mắt.
Mấy con sói tru lên sợ hãi, ánh mắt đã biến thành màu đỏ, miệng chảy nước dãi điên cuồng chạy theo cắn xé.
Đây chính là sự khủng bố của ma pháp nhân loại!
Uy lực của quyển trục Địa hỏa phần thành này cả đến Áo Đặc Gia đại sư cũng không ngờ đến, nó có thể tạo thành đả kích tinh thần nặng nề cho các sinh vật nhỏ trên Đa Não hoang nguyên giống như ngày tàn của thế giới.
Trừ chút tiếc rẻ ra, Áo Đặc Gia đại sư càng thêm đắc ý.
Lần đánh úp này cơ hồ đã làm cho cả Kim chúc sắc vi dong binh đoàn đỉnh đỉnh đại danh trở thành tàn phế, cuối cùng không thể không dựa vào ma pháp sư mà kết thúc chiến đấu.
Có thể tưởng tượng ngâm du thi nhân của Đa Lạc Đặc không lâu sau sẽ ngâm xướng đại danh của vị ma pháp sư này khắp cả Ái Cầm đại lục.
Giống như từng bầy kiến chạy loạn xạ ra bãi sông dưới gót giày của bọn ta, Thác Đế Bá tước đại nhân sắc mặt hồng hào đắc ý.
Tuy đã giải quyết được đối thủ khó xơi nhưng đại phò mã anh tuấn của Đa Lạc Đặc trong lòng vẫn cuộn sóng giống như ngọn lửa đang thiêu đốt Phỉ Lãnh Thúy.
Trận chiến này đã kéo dài không ít thời gian, Bá tước đại nhân trong lòng không khỏi có chút lo lắng, lo người cần tìm đã chạy đi mất.
Thông qua Ưng nhãn sáo đồng kính có thể nhìn thấy trên bãi sông phía bờ đối diện Tang kiền hà còn lại đầy những túi lớn túi nhỏ loạn xạ, trên mặt sông còn có nhiều chiếc bè trúc thuận dòng rời đi, còn có cả đằng chu (thuyền kết bằng dây mây) với những khối băng nổi vỡ ra. Trên bãi sông, lau sậy um tùm còn có nhiều thân ảnh thấp lùn, chính là Thứ vị mục dân đang bắt lại La toa thú chạy tán loạn.
Gì đây? Bá tước đại nhân hô hấp muốn ngưng lại.
Trên bãi sông có một đoàn người hấp dẫn y.
Phúc Khắc Tư mỹ nữ, Bạng nữ ở Viễn Đông đại lục, Mỹ nữ xà, Mỹ nhân ngư!
Còn cóThiên nga mỹ nữ có đôi cánh trắng! Còn cô gái đang mặc áo khoác là ai... Tất thảy đều làm cho người ta ngạt thở!
Cánh tay cầm Ưng nhãn kính của Bá tước không ngừng run rẩy, còn hơn cả năm vị mỹ nữ dự kiến mà có tới sáu vị mỹ nữ! Y hoàn toàn có thể khẳng định trừ một người mang áo khoác y không biết ra, còn lại năm nàng kia đều là Bỉ Mông mỹ nữ y từng thấy qua trong ký ức thủy tinh cầu, là đối tượng khiến y phải ngàn dặm bôn ba săn đuổi!
Sáu vị mỹ nữ triệu tập chừng ba trăm Địa tinh chiến sĩ dùng lỗ thuẫn và trường thương làm thành một phòng tuyến thưa thớt trên bãi sông. Mấy mỹ nữ này lại còn ở bên đội hình đang tán loạn đó an ủi phụ dong tộc đang gào khóc! Bọn họ còn chưa hề chạy đi!
Bá tước đại nhân nhắm mắt lại, chầm chậm lắc đầu rồi mở to mắt ra xem lại một lần nữa, sau khi chắc chắn mình không bị hoa mắt liền không nhịn được dùng những từ ngữ nhục mạ nhất để ca tụng sự khẳng khái và nhân từ của thần.
Bất quá quay đầu lại nhìn tiến độ qua sông của bên mình, lời tán dương của bá tước đại nhân lập tức biến thành tiếng gầm rú giận dữ. Bá tước trước giờ phong độ phiên phiên sắc mặt chợt biến thành méo mó, những lời nói thô tục lưu manh cứ tuôn ra từ miệng phò mã gia cao quý như nước sông tràn đê.
Lần này, không biết là do bị đánh trước đó hay do cẩn thận mà Trân Ny Phật đoàn trưởng cẩn thận tổ chức hai trung đội trường thương binh và hai trung đội cung tiễn thủ thành hai cánh trái phải, cho dù là sử dụng bè trúc qua sông bố trí thành trận hình phòng thủ bảo vệ chung quanh trọng trang cự liêm thủ đóng vai trò chủ lực trong lần đánh cướp này. Trọng trang cự liêm thủ thân hình rất nặng nề, một chiếc bè trúc chỉ đủ chở hai tên Bàng bối cự hán toàn thân mang trọng giáp, đoàn trọng trang cự liêm thủ qua sông lần này chỉ có một nửa biên chế của trung đội. Còn có năm mươi tên đang chờ bè qua sông.
Bè trúc chở trọng trang cự liêm thủ tốc độ khá chậm, tốc độ của Kim chúc sắc vi dong binh đoàn cũng bị chúng làm cho trở thành ốc sên.
Thân là chủ lực Kim chúc sắc vi dong binh đoàn, còn có bốn chi trung đội khinh kỵ binh không có công cụ vượt sông, vẫn đứng ngơ ngẩn trên bãi chờ đợi.
"Trân Ny Phật! Đồ ngu ngốc nhà ngươi còn chờ gì nữa! Ta cho ngươi số tiền lớn lẽ nào ngươi lại cho vật săn có thời gian chạy trốn sao?" Bá tước đại gầm gừ thiếu điều muốn làm cho Tang kiền hà chảy ngược.
"Nhưng mà... không có công cụ làm sao qua sông?" Nữ đoàn trưởng Trân Ny Phật Kim chúc sắc vi bị một trận mắng đột ngột sắc mặt biến thành mất tự nhiên, nhỏ giọng nói lí nhí.
"Bọn ngu ngốc! Toàn bộ bỏ hết trang bị nặng cho ta, vận đồ nhẹ sang sông!" Bá tước đại nhân vung roi đánh mấy thành viên Bộ nô đoàn bên cạnh.
"Nhanh! Nhanh! Nhanh!"
Tiếng la hét giục ngựa tức thì vang lên khắp mặt sông Tang kiền hà.
500 du hiệp kỵ binh trong Bộ nô đoàn của Bá tước đại nhân lập tức bỏ hết lưu tinh chùy và thuẫn bài, mọi thứ trang bị nặng nề, giật dây cương ngựa cho chúng tiến vào trong nước sông lạnh lẽo, bọt nước bắn lên tung tóe, chiến mã tiến vào trong nước sông lạnh giá không nhịn được phun ra từng chuỗi bọt nước phì phì đầy nhiệt khí, tiếng phá băng không ngừng vang lên.
Trân Ny Phật đoàn trưởng chỉ có thể phái bốn trung đội khinh kỵ binh tiến vào nước sông lạnh giá, phá băng mở đường qua sông.
Tám con Phê mao tê không biết bơi nên Trân Ny Phật đoàn trưởng đứng ngẩn ra tại chỗ, tiếp thụ ánh mắt trào phúng của Thác Đế Bá tước.
"Đánh bọn địa tinh đó! Bắt sống mấy Bỉ Mông mỹ nữ cho ta! Bọn họ mà mất một sợi tóc thì ta lột da các ngươi, treo lên Đa Lạc Đặc thành thị chúng!" Bá tước ghìm cương ngựa, không ngừng ra lệnh cho các chiến sĩ.
"Ai bắt được một mỹ nữ thì ta thưởng một vạn đồng kim tệ!" Câu nói của bá tước làm cho nước sông đang lạnh trở nên sục sôi, làm cho máu huyết của mỗi tên vong mệnh chi đồ dù cho không bị hấp lực của ma pháp quyển trục Địa hỏa phần thành cũng sôi lên sùng sục.
Thác Đế Bá tước quay đều nhìn ma pháp hỏa diễm tinh linh đang hừng hực nuốt chửng lấy hồng thổ cao pha khóe miệng nở nụ cười thắng lợi.
Bọn công binh đang cố gắng gia tăng tốc độ chế tạo bè trúc, bất quá ma pháp hỏa diễm tinh linh trên bầu trời Phỉ Lãnh Thúy tuy không thiêu đốt những thứ bên ngoài hồng thổ cao pha nhưng nhiệt độ truyền từ đất ra cũng làm cho thực vật bốn bề bắt đầu khô nứt, thực vật chung quanh Phỉ Lãnh Thúy vô luận là rừng trúc hay cây Sa la đều biến thành màu vàng khô cháy, vỏ cây càng ngày càng khô giòn, nước hóa khí bay lên ngùn ngụt có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mỗi cái bè trúc khổng lồ làm xong tức thì có một nhóm chiến sĩ kéo xuống mặt sông, từng đội dong binh không chờ đến lúc cập bờ sông đã nhảy lên. Chúng đều muốn lấy một vạn kim tệ nên tốc độ chèo xuồng đi phảng phất giống như đang tham gia một cuộc thi.
Ma pháp hỏa diễm cháy càng lúc càng mạnh, sắc trời đang dần tối cũng bị ánh sáng hoa lệ chiếu sáng rực lên. Mặt sông Tang kiền hà phản chiếu ánh sáng màu đỏ máu như hôm nay không hề có bóng đêm.
Trận tuyến bè trúc theo hình lõm trên mặt sông phá vỡ băng cứng, vô số chiến mã trong nước sông tiến thẳng tới, mặt sông Tang kiền hà chớp mắt đã biến thành chật hẹp.
Bọn địa tinh chiến sĩ tụ tập ở trận tuyến bờ bên kia hiển nhiên không chịu nổi áp lực lớn cỡ này nên bắt đầu xuất hiện đào binh. Từng chiếc lỗ thuẫn bị ném đi, mấy vị mỹ nữ hò hét cũng không có tác dụng gì.
"Tiểu bảo bối, đừng sợ, bọn ta tới đây... bọn ta tới đây..." Bá tước đại nhân dùng Ưng nhãn kính vừa quan sát cục diện vừa cười đanh ác lẩm bẩm.
Cự ly còn có một trăm thước, bọn trọng trang cự liêm thủ nắm chặt cự liêm và tháp thuẫn trong tay, mái chèo càng nhanh hơn nữa, mái chèo cứ khua khoắng mạnh mẽ trên mặt sông.
Cướp đoạt! Mỗi người đều chuẩn bị cướp đoạt!
Bọn cung tiễn thủ bắt đầu dùng hỏa lực áp chế, vì sợ ngộ thương nên mỗi lần kéo cung đều nhắm vào hai bên các mỹ nữ. Trung đội trưởng cung tiễn thủ vì thế đã chỉ huy bắn ra ngoài khá nhiều.
Thứ vị nhân và Xú dứu nhân cũng bắt đầu phản kích, ném đá và tên thưa thớt đến mức đáng cười, mỗi tên dong binh đều cảm thấy thế giới này thật đáng yêu.
Bọn địa tinh vì sợ cung tiễn nên ôm đầu, co người lại phía sau lỗ thuẫn. Sau ba lượt tên thì trận tuyến lúc đầu vốn đã không nghiêm ngặt đã biến thành trận hình cổ quái vây túm lấy nhau ở hai đầu, trên vị trí trọng yếu nhất ở tuyến giữa không còn một ai trấn giữ.
Bọn dong binh của Kim chúc sắc vi lớn tiếng quát tháo, bọn chúng đặt cho trận đánh này một cái tên rất dễ nghe, Cao hoàn (Tinh hoàn) chiến trận.
Bọn dong binh một mặt cười nhạo Bỉ Mông vô tri một mặt nỗ lực lau chùi mồ hôi trong lòng bàn tay, thật sự là không ngờ! Còn chưa khai chiến thì trận chiến này đã xuất hiện một sai lầm lớn.
Trọng trang cự liêm thủ toàn bộ gỡ chiến khôi xuống lộ ra gương mặt sáng ngời cùng bím tóc nhỏ sau đầu. Đây không phải là khinh địch mà quan trọng là đối thủ quá mức nghiệp dư. Nếu như bọn chúng lên trên bộ công kích, chỉ sợ với năm mươi cự liêm thủ đã có thể giết sạch toàn bộ bọn Bỉ Mông, cũng nhẹ nhàng và đơn giản như cùng thiết chùy đập vỡ hạt hồ đào.
Ái Cầm đại lục có câu tục ngữ, Thần muốn ai diệt vong thì trước hết sẽ làm cho hắn khinh địch và cuồng vọng. Câu nói này dùng để hình dung tao ngộ của bọn trọng trang cự liêm thủ cũng không sai trật bao nhiêu.
Trong tiếng cười trào phúng của bọn dong binh, một loạt "vây cá" xuất hiện dưới mặt nước sông lạnh giá. Ánh lửa chiếu trên những "vây cá" này phản xạ ánh sáng mà chỉ hung khí mới có.
Bọn "vây cá" này nhanh chóng tiếp cận bè trúc của dong binh, sóng nước che phủ ánh sáng phản chiếu đanh ác đó, đại đa số cự liêm thủ ánh mắt đều dán chặt vào bờ sông đối diện, trọng điểm của lần cướp bóc này.
Bè trúc vang lên từng loạt tiếng gãy vỡ, bọn dong binh đều ngơ ngẩn, các bè trúc rộng lớn của bọn cự liêm thủ giống như tảng thịt bò bị dao ăn cắt đứt, khoảnh khắc đã tách làm hai, không là một cái bè trúc mà là cơ hồ tất cả bè trúc của chúng đều biến thành hai nửa. Thanh âm trúc gãy vỡ cùng tiếng bọn trọng trang cự liêm thủ rơi xuống nước đồng thời vang lên.
Kịch biến đáng sợ!
Bá tước đang tràn ngập lòng tin quan sát tiến độ sắc mặt tức thì biến thành trắng bệch.
Cung tiễn thủ và trường thương binh còn chưa định thần lại thì dưới chân nhẹ hẫng, bè trúc đã bị một thanh vũ khí sắc bén chém thành hai đoạn, tiếng la thảm bắt đầu vang lên, có mấy tên phát hiện chân mình đã bị chém cụt.
Bất quá tiếng la thảm nhanh chóng bị nước sông vùi lấp.
Sau mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ 40 chiếc bè đều chìm xuống đáy sông, thanh âm gãy vỡ của bè trúc vang lên đồng loạt như một bài nhạc.
Hai mươi mấy tên Bỉ Mông thân thể thô tráng yên tĩnh xuất hiện trên mặt nước ngay tại nơi bọn trọng trang cự liêm thủ từng ở đó, ở ngay giữa trận hình. Bọn chúng cầm siêu cấp cự phủ dưới ánh sáng lấp loáng của mặt nước chiếu sáng ngời ngời. Biểu tình lãnh tình của chúng còn thêm cả nước sông chảy ròng ròng trên mặt làm gương mặt thêm lạnh lẽo.
Là Hà mã Bỉ Mông!
NGười có kiến thức trong dong binh nghẹn giọng la lên, thanh âm đầy vẻ tuyệt vọng.
Bọn dong binh gần đó chú ý đến một chi tiết nhỏ, tên Hà mã Bỉ Mông cường tráng nhất dẫn đầu lại phun ra một cái xác tôm, các cọng râu của nó còn đang ngoe nguẩy, chỉ là phần thịt dưới đuôi đã không còn.
"Nấu có lửa ăn ngon hơn." Tên Hà mã Bỉ Mông này dùng ngôn ngữ thông dụng của nhân loại lầm bầm, hắn hít mấy hơi vào cái mũi to khủng bố.
"Không biết thịt người có mùi vị thế nào?" Tên này ngoác miệng cừơi để lộ hàm răng lởm chởm đầy thịt tôm dính trong đó.
Tình tiết này làm bọn dong binh rơi xuống nước như bị rớt xuống vực sâu không đáy. Bất kể là ai đối mặt với Hà mã chiến sĩ to cao, thể hình nặng gần nửa tấn thì đều có cảm giác thân hình mình quá mức nhỏ bé không có sức chống cự.
Cả nửa bọn dong binh đều nuốt nước bọt.
Chính là vì khẩn trương và sợ hãi.
"Đoản phủ dự bị!" Tên khốn khó lường đó đương nhiên là Áo Ni Nhĩ, tròng mắt nhỏ của y đảo qua đảo lại, tên khốn độc ác nhất Phỉ Lãnh Thúy này kêu gọi đồng bạn rút đoản phủ treo trên khố ngắn.
Đối với Hà mã thi nhân mà nói thì đoản phủ nhỏ của chúng rút ra trong mắt bọn dong binh giãy giụa dưới nước cũng to lớn như là công thành phủ.
Dự cảm không may giống như mây đen kéo đến trước lúc trời mưa úp chụp lên tim bọn dong binh. Đạp nước, chạy đi! Bọn chúng hợp thành một khối hỗn độn bắt đầu liều mạng bơi đi, không có ai nghĩ tới chuyện kháng cự.
"Phóng!" Áo Ni Nhĩ gào to, dùng hết khí lực như lúc động phòng ném đoản phủ trong tay ra.
Một chuỗi âm thanh xé gió chém tung mặt nước, lấy trận hình tròn của bọn Hà mã thi nhân là trung tâm, giống như một đóa hoa cúc nở bung ra từng đạo từng đạo hoa sóng, những bông hoa sóng này đều là hiện tượng tự nhiên khi đoản phủ chém vẹt mặt nước ra, tựa như vây cá mập trong biển hiện lên trên mặt nước.
Thanh âm nhục thể bị chém rách lại vang lên, bọn dong binh đã biết qua uy lực của Điểu dực nỗ xa đều rất quen thuộc thanh âm đáng sợ này. Bọn Bỉ Mông này còn cường tráng hơn cả Bỉ Mông võ sĩ, trong cự ly gần phóng ra đoản phủ, cho dù không mạnh mẽ bằng Điểu dực nỗ xa nhưng tuyệt đối không thua kém bao nhiêu.
Đầu phủ xoay tròn theo thủy tuyến chém qua, trên mặt nước đều dấy lên một đường sóng máu, sinh mệnh trong khoảnh khắc đã trôi theo dòng nước.
"Ha ha, bọn khốn đáng ghét! Các ngươi không phải là thích lớp da lông của Bỉ Mông bọn ta sao? Không phải là muốn cướp lấy lão bản nương của bọn ta sao? Tới đây nếm thử phủ đầu của Hà mã Áo Ni Nhĩ ta!" Áo Ni Nhĩ dùng ngôn ngữ thông dụng của nhân loại nói bằng giọng đặc sệt của Bỉ Mông, vừa biểu lộ tài học, vừa cười ha hả.
Trong mắt bọn dong binh, tên khốn này không khác gì ma quỷ đến từ địa ngục.
Sau khi đoản phủ toàn bộ ném ra hết, bọn Hà mã lại tiến vào trong mặt nước nhuộm đỏ máu, chỉ còn các đợt sóng lăn tăn và xoáy nước là đại biểu rằng chúng đã từng xuất hiện.
Mặt nước giống như thời kỳ Thần ma đại chiến bị Ma tộc cắn xé máu thịt nát bươm, máu tươi nhuộm đỏ cả màu sắc của khối băng trôi nổi trên mặt sông.
Bọn dong binh còn lại rất may mắn, Hà mã chiến sĩ đối với chúng không hề để ý, mục tiêu của họ chính là du hiệp và kỵ binh khinh trang.
Chiến đấu với thủy tộc trong nước, hơn nữa còn là chiến đấu với Hà mã mạnh nhất trong Bỉ Mông thú nhân, ai cũng có thể tưởng tượng được kết quả trận chiến này thế nào. Ở trận chiến nơi bậc thang tử vong, bọn dong binh còn có thể phản kích nhưng hiện tại đến quyền lợi phản kích chúng cũng bị tước đoạt.
Đây không phải là một trận chiến tranh.
Tiên nữ long Đại Ti quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn mặt sông nữa.
Cho dù Mãnh mã võ sĩ đối mặt với bọn Hà mã thi nhân dưới nước thì cũng chỉ có nước rụt cổ chạy trốn mà thôi. Dù là chiến sĩ hải tộc nhưng đối mặt với chiến sĩ lưỡng thê Hà mã, có mấy ai có thể giành được thắng lợi?
Đây là một trận chiến đấu không chút hồi hộp.
Thác Đế Bá tước cũng nghĩ như vậy, lúc này biểu tình của Bá tước đại nhân giống như bị rút gân cơ mặt, cũng giông giống như trúng phong.
Trân Ny Phật đoàn trưởng tử thương quá nhiều quỵ bên bờ sông, thống khổ nhìn thủ hạ không ngừng la thảm trong nước sông, ngón tay bấu mạnh trên đá đến nỗi lòng bàn tay rướm máu.
Có thể là Hà mã chiến sĩ sao, lại là Hào tư tộc Hà mã ư? Hai vị ma pháp sư đỡ lấy thân thể yếu ớt của nàng, lẩm bẩm mấy chữ đó. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong Bỉ Mông có hai chi thủy quân được xây dựng, một chi Mô đặc tộc Ô quy chiến sĩ, một chi Oa nhân của Tả Đan nô tộc, toàn bộ đều trấn thủ Lạc Nhật đại chiểu trạch biên giới phía Tây Nam. Chạm phải một chi Hà mã chiến sĩ trên Tang kiền hà thực sự là điều không ai ngờ đến. Bá tước đại nhân cẩu thả bứt mấy sợi tóc của mình, toàn thân run rẩy.
Mỹ nữ còn ở bờ bên kia nhưng dòng sông Tang kiền hà này lại không thể vượt qua.
Cục diện này cơ bản đã hình thành, hiện tại xem ra tổn thất đã khá nhiều.
Khinh kỵ binh bơi qua sông và bọn du hiệp do ở phía sau, thấy tình thế không ổn liền quay về ngay. Bọn chúng cũng rất tinh minh, tản ra chạy khắp bốn phương tám hướng nhưng từng xoáy nước nhanh chóng tới gần chúng. Tuy tiếng la thảm vang lên không ngớt nhưng rốt lại so với bọn dong binh rớt xuống nước từ trên bè trúc thì còn may mắn hơn nhiều.
700 kỵ binh trên con đường chạy trốn ở cự ly mấy trăm thước trên mặt sông đã có hơn hai trăm người vĩnh viễn biến mất trong dòng nước sông sâu thăm thẳm. Hà mã chiến sĩ thân hình thoạt nhìn vụng về nặng nề nhưng dưới nước lại rất linh hoạt, khiến cho cả bọn dong binh suốt đời ghi nhớ cơn ác mộng này.
Bọn du hiệp và khinh kỵ binh trải qua một trường sinh tử không dễ dàng gì mới về tới bãi sông, rất nhiều người tinh thần đã bị đả kích rất lớn nên ói mửa không ngừng.
Lục địa liệu có an toàn chăng?
Bọn Hà mã thi nhân biểu tình hài hước tiến lên bờ, lao thẳng vào trận hình của bọn kỵ binh còn sống sót. Bọn này cũng giống như lũ võ sĩ được tên Thất cách kia suất lĩnh liều mạng xung phong. Thân hình chúng cao tới hai nhận năm, cao hơn bất cứ kỵ binh nào, lưỡi búa sắc bén nhẹ nhàng chém đứt đôi thân thể chiến mã làm tinh thần bọn du hiệp và khinh kỵ binh chùng xuống, căn bản không thể thích ứng được với sự tương phản lớn lao đó, ở xa đã cố gắng chạy trốn, ở gần thì mở to mắt nhìn lưỡi bứa chém qua rồi chịu chết.
Lại náo loạn.
Một lần xung phong ngắn ngủi, bãi sông lại bị Hà mã chiến sĩ dùng đại phủ tạo nên một tử vong thông đạo đầy những thi thể tan nát, sau một trận tẩy lễ thì mấy chục khổ quỷ đáng thương linh hồn phải ở lại dị quốc.
Đến lúc nữ đoàn trưởng giận dữ dẫn thân vệ và tám con Phê mao tê xông tới tiếp ứng thì trên bãi sông chỉ còn toàn thi thể tàn khuyết và máu tươi.
Hà mã rất nhanh chân, nước sông chính là chỗ náu mình tốt nhất của chúng.
Mấy tên tùy tùng của hai vị ma pháp sư đuổi theo tuy không nhiều nhưng bọn kỵ sĩ tinh thần đã quá khiếp đảm thấy thế cũng vực lên được chút tinh thần, quả nhiên không hổ là tùy tùng của ma pháp sư, mấy tên võ sĩ tướng mạo uy vũ trên người lấp lánh các loại ánh sáng đấu khí, chỉ đáng tiếc đấu khí không thể giúp bọn họ xuống nước, chỉ có đứng đó mà ngóng.
Nhìn sông nước mênh mang, cả đám người đều có lòng mà không có sức, trừ mấy tên đạo tặc dùng tên bắn loạn xạ một hồi để phát tiết lửa giận ra thì những người khác chỉ có thể tốn nước bọt để làm vũ khí phát tiết phẫn uất của mình. Chờ cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, chỉ đành bực dọc quay người lên bờ.
Một đợt thanh âm khua nước vang lên, bọn Hà mã chiến sĩ lộ ra cái đầu của chúng, bọn võ sĩ tinh thần liền phấn chấn chuẩn bị đại chiến thì cả một cơn mưa búa sáng quắc lao thẳng đến bọn võ sĩ đấu khí chói mắt. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có thể tưởng tượng được hai mươi mấy chiếc Kim cương xa luân cự phủ nặng đến hai trăm cân dưới lực tay đạt đến năm tấn phóng ra sẽ như thế nào.
Nháy mắt, đấu khí hoa lệ và cả chủ nhân của chúng bị đợt phi phủ này đột ngột phóng tới ngã rạp trên bãi sông, không chỉ như vậy mà chỗ nào phi phủ bay qua thì bên thân nó đều biến thành một con đường máu chỉnh tề, từng thớt chiến mã bị lưỡi búa cắt thành hai mảnh, máu tươi tung tóe trên không, văng lộp độp trên bụi lau sậy làm cành lá chúng run rẩy.
Cự phủ dư thế không giảm cuối cùng cắm sâu vào trong bờ đê, cả mặt đất cũng chấn động.
Bọn Hà mã nhanh chóng biến mất trong nước sông giống như chưa từng xuất hiện.
Hai vị ma pháp sư ở xa cơ hồ muốn ngất xỉu.
Bọn Bỉ Mông này lại có thể sử dụng vũ khí cuối cùng để giết người! Bọn Bỉ Mông này lại có thể đánh lén từ phía sau! Kỵ binh và du hiệp trên bãi cát quất ngựa như điên chạy lên trên đê.
Cho dù là biết bọn Bỉ Mông này đã không còn vũ khí nhưng không có ai dám đứng lại đó.
Loại chiến đấu khác hẳn bình thường này lại một lần nữa làm cho trí tuệ của nhân loại trở thành bùn đất.
Bọn dong binh rơi xuống nước từ trên bè trúc không bị Hà mã chiến sĩ truy sát, cuối cùng đã an toàn lên bờ. Ba mươi mấy tên trọng trang cự liêm thủ lóp ngóp bò lên bờ, thân hình ướt sũng.
Lúc đầu chiến trận giống như tinh hoàn giờ lại thành như vậy, bọn cự liêm thủ sau khi ói hết mấy ngụm nước thì phẫn nộ gầm thét.
Nước sông chảy tí tách từ áo giáp của chúng xuống đất, mục quang của bọn trọng trang cự liêm thủ đã gần như điên cuồng.
Tiên nữ long Đại Ti biết trong trận chiến này cũng còn chút sai lầm không chính xác hết, điều này cũng có phần làm người luôn truy cầu sự hoàn mỹ như nàng hơi tiếc nuối.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
573 chương
92 chương
66 chương
3121 chương
865 chương
77 chương
15 chương