Thú Huyết Phi Đằng
Chương 165 : Ruột Dê Và Quyển Trục Đều Được Dùng Để Đối Phó
Trong lần bắt ngưu đốn cự điểu này, Ca Thản Ny đã quyết định chủ ý, đi thì phải đi rồi, nhưng nhất định phải đọa đày cho đáng tên lĩnh chủ cao ngạo này, cho y biết rõ cảm giác bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay là như thế nào.
Ai ngờ nàng chờ cả buổi mà chẳng thấy lĩnh chủ đại nhân đến gọi, Ca Thản Ny có điểm đứng ngồi không yên, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nhịn không được nên đi ra ngoài động.
Trong rừng trúc dưới đồi có tiếng tụng đọc vọng lên, đó chính là các đồng nam đồng nữ đang theo An Độ Lan trưởng lão bác học để được điểm hóa.
Ngoài ra còn có tiếng roi thỉnh thỏang vút lên, đó chính là công việc mà dân binh đang huấn luyện các con đại địa thát và động huyệt cự hùng. Bốn con súc sanh này lúc đầu còn có điểm dã tính, bị lĩnh chủ đại nhân nhịn không được dần cho một trận nên thân, cạn tào ráo máng thiến luôn nhốt lại hết một tháng. Hiện giờ dưới làn roi dạy dỗ của dân binh, tì khí đã bắt đầu ôn thuần hơn, bắt đầu có dáng vẻ của một con dê béo.
Các mãnh mã đại lực sĩ dưới quyền Khoa Lý Nạp có quân số hai mươi hai, trong khi mãnh mã trường mao tượng chỉ có mười hai con. Ba con đại địa thát và một con động huyệt cự hùng xuất hiện khiến cho mắt Khoa Lý Nạp sáng rực lên ngay. Và mấy ngày nay hắn tiếp tục đi tìm kiếm trong những động huyệt lớn trên hoang nguyên, ảo tưởng là sẽ bắt được thêm sáu tọa kỵ nữa, đủ trang bị cho biên chế kỵ binh của Phỉ Lãnh Thúy.
Ca Thản Ny giả vờ như không quan tâm, hàn huyên cùng dân binh vài câu, bước lên khu của lĩnh chủ đại nhân trên hồng thổ cao pha, thấy Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi đang phơi y phục, nói cười rất vui vẻ.
Ngải Vi Nhi nhân vì trong thân thể có đọc, trước mắt đang sống trong tiêu chuẩn và giai đoạn vàng son, chẳng cần làm gì cả, toàn thân từ trên xuống dưới được bao phủ trong một bộ áo quần tết bằng da hổ và lông cừu cực kỳ xinh đẹp, cùng Ngưng Ngọc nói cười luôn miệng.
Ca Thản Ny rất kỹ xảo trong việc mượn cớ đến thăm Khách Thu Toa mào đầu câu chuyện, rồi cùng hai vị lão bản nương dần dần đề cập đến lĩnh chủ.
Điều làm nàng cả kinh chính là Lý Sát lĩnh chủ đã mang theo mấy tên Xạ nhân đạn cung thủ đi Bạch lệnh sơn mạch từ sớm, trước khi xuất phát còn thuận tiện mang theo mấy chục vị đầu bếp bán thân nhân về thăm nhà. Can Thản Ny nghe thế, lòng chợt nhói lên chút gì đó thất lạc.
Ngải vi Nhi cực kỳ xảo nguyệt, cứ nhìn thẳng vào Ca Thản Ny có điểm thất thần, trong ánh mắt phảng phất chứa đừng vài cố sự nói không ra lời.
"Y phục của các nàng thật đẹp." Ca Thản Ny y thức được vẻ thất thái đoản tạm của mình, khe khẽ cười, chuyển đề tài câu chuyện sang mấy kiện y phục treo trên mấy cành trúc hong phơi.
Những kiện y phục ướt đầm này chính là những thứ giông giống áo yếm nhưng có hình dáng của hai gò ngực gồ ra, chứa đứng sự dụ hoặc mê người. Vừa nhìn thoáng qua, Ca Thản Ny đã biết chúng được làm từ chất liệu tốt nhất của đông bắc hành tỉnh, nhìn hình dạng dường như không vừa với hình hài của Quả Quả, cho nên vừa nói ra câu trên, Ca thản Ny lập tức đỏ hồng hai má.
Nàng biết mấy kiện y phục quỷ quái này nhất định là do lãnh chủ đại nhân có tính tình biến thái chi đó thiết kế ra.
Đồng thời, nàng cũng phát hiện công lực chuyển đổi thoại đề của mình vĩnh viễn không thể nào sánh với vị lĩnh chủ giảo hoạt.
Thiên nga nữ kỵ sĩ không cam tâm, lại chuyển thoại đề, chỉ vào những thứ phơi trên mấy cành trúc đó bảo: "Những dây thắt lưng này cũng đẹp." Nhưng lời nói vừa tới nửa chừng, Ca Thản Ny lại lần nữa nín lời, vì trên cành trúc kia không phải dây thắt lưng bằng da, mà là ruột dê đã được tẩy thật sạch, thật trằng bằng phèn.
Những cái ruột dê này dai phi thường, độ đàn hồi có thể so với da cá mập thượng hảo hạng. Do không thể mang găng tay chế bằng da cá mập quý giá như quý tộc, các mục dân Bỉ Mông thường dùng ruột dê xỏ vào ngón tay khi mùa thu về, đề phòng khi cắt cỏ bị cỏ đâm vào tay hay bị bào mòn làm tay bị thương.
Hiện giờ những cái ruột dê này bị cắt đều thành từng khúc dài một xích, ở đầu mỗi đoạn đều bị cột gút lại, trên đó dường như bị thoa dầu, trơn bóng và trong trong, nhìn rất kỳ lạ. Chế món bao ngón tay dài thế này, ruột dê hơi to thế này, có vẻ như không vừa lắm với ngón tay bình thường. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Và điều kỳ lạ nữa là, khi đề cập đến những thứ này, mặt của Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi đều đỏ lên như gấc chín.
Ca Thản Ny ngẩn ngơ một hồi, rồi chợt nghĩ ra một chuyển, tức thời xoay người bỏ chạy.
"Vô sỉ! Hoang dâm!" Ca Thản Ny trốn vào một góc không người, sờ gò ngực căng tròn còn đập thình thịch, sắc mặt đỏ phừng phừng, thở chẳng ra hơi.
Trong lúc Ca Thản Ny chửi rủa Lưu Chấn Hám điên cuồng, thì lão Lưu đang tiêu diêu tự tại dạo bước trên đa não đại hoang nguyên.
Vốn hắn muốn gọi Ca Thản Ny cùng đi bắt Ngưu đốn cự điểu, nhưng sự ngạo mạn cố hữu của nàng khiến lòng lão Lưu cứ sôi trào sự phản cảm.
Dù có mất nửa cuộc đời, cũng không chịu ăn thịt bò có lông! (Nguyên văn: dù chết bán thân nhân, không ăn thịt la toa có lông). Lão Lưu thẳng thừng bỏ ý định, tự lực cánh sinh.
Lộ trình đến Bạch Lệnh sơn mạch mất đến nửa tháng, nếu như không có Quả Quả cưỡi hỏa hạc bay lên bay xuống tạo ra nhiều đợt cười vui, thì đoạn lộ trình này quả là đơn điệu.
Trên người bác lãng sa hỏa hạc vốn có không ít rận rệp, sau đó bị Lưu Chấn Hám dùng rượu mạnh chế ra từ việc ngâm quy châu vào nước tắm rửa, cho nên hiện đã sạch sẽ thơm tho, càng lúc càng hiện vẻ thần tuấn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quả Quả và hỏa hạc có lúc tiêu biến đâu mất nửa ngày, để rồi khi bay về ngậm theo một con rắn lớn hay độc trùng như ngô công vậy. Và nhìn điệu bộ ăn uống xé toạt nuốt trọng của hỏa hạc, lão Lưu cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước mỹ nữ xà đạo sư vừa nhìn thấy nó đã khiếp đảm kinh tâm.
Nhìn bóng dáng bay lượn của hỏa hạc trên trời cao, Lưu Chấn Hám càng lúc càng kiên định cái ý muốn tổ chức đội không quân của Phỉ Lãnh Thúy.
Không phải vì cái gì khác, mà vì đề phòng hôn phu của tiên nữ long đến đảo loạn.
Lão Lưu không tin, bằng con hỏa hạc công thêm bốn chục vị kỵ binh không trung thế này mà không thể diệt được một con rồng.
Sau khi rút ra được bài học từ việc trồng trúc lần trước, sau khi "Điểm kim tang" tám trăm năm và mầm "du qua" được di chuyển và an bài đến hồng thổ cao pha, hắn đã chọn đặt ở một cái động lớn, trong động ngày đêm được nung ấm bằng lớp cỏ dày, tạo ra không gian ấm áp cho chúng phát triển.
Lưu Chấn Hám chuyên môn dùng nước của Sinh mệnh chi tuyền pha loãng ra theo tỷ lệ 1:50, mỗi ngày đều tưới cho chúng một gáo.
Mỗi gáo nước sinh mệnh chi tuyền có tác dụng thúc đẩy năm mươi năm sinh trưởng, do đó mỗi khi Lưu CHấn Hám tưới một gáo nước, cũng có nghĩa là "Điểm kim tang" có được một vòng luân hồi ra hoa kết quả thành thục.
Ngoại trừ thiểu số nhân viên tin tưởng, những cư dân Phỉ Lãnh Thúy khác hoàn toàn không hề biết là lĩnh chủ đại nhân chỉ trong vòng hai tháng này đã thu được một vạn hai nghìn quả "Ma lạp đinh nộ hỏa" và một trăm hai chục trái du qua, bình quân mỗi ngày thu hoạch hai quý!
Những thứ này là bảo bối giữ nhà của lĩnh chủ đại nhân, bí mật quân sự tối cao của Phỉ Lãnh Thúy.
Mang trong lòng mộng tưởng vĩ đại khi đối kháng với long tộc, Lưu Chấn Hám đến được Bạch Lệnh sơn mạch.
Mục đích chuyến đi lần này của hắn chảng phải là ngáp gió thu, mà là mang theo không ít vật dụng và thức ăn, dường như trên người mỗi xạ nhân đều mang theo một túi lớn, khiến cho các trưởng lão bán thân nhân bộ lạc cười đến nỗi mắt híp mở mãi không ra.
Sau khi ở lại ăn uống mấy ngày chỗ bộ lạc bán thân nhân, lĩnh chủ đại nhân rốt cuộc cũng từ trong sự khao thưởng của mỹ thực nhớ tới bản thân đến đây có mục đích gì, bắt đầu tính kế bắt sống ngưu đốn cự điểu.
Những con chim lớn này đều làm tổ trên những vách đá cheo leo của Bạch Lệnh sơn mạch, khiến cho nhóm đánh bắt của lĩnh chủ đại nhân cảm thấy vô cùng khó khan.
Mới đầu, Lưu Chấn Hám còn làm theo phương pháp truyền thống, đó là tìm tới chỗ vách đá có năm sáu chục con ngưu đốn cự điểu nghỉ ngơi, tìm những chỗ đất tươi tốt thiết lập bẫy rập, lấy lúa mạch mang theo rãi trên đất, rồi cả đám người nấp trong rừng hay gò núi thấp gần đó chuyên môn chờ ngưu đốn cự điểu xuống mắc mưu.
Lưu Chấn Hám tính toán cũng có phần chí lý, vì những ngày mùa đông này ngưu đốn cự điểu rất khó tìm thức ăn, không có đạo lý gì không ăn lúa mạch tươi ngon thế này.
Nhưng hắn chờ mãi mấy ngày, cả đám ngưu đốn cự điểu trên kia cứ bay đi bay tới, chẳng có lúc nào bay xuống dưới này.
"Lạnh cóng ra trước gió, đói chết chẳng gập lưng" hiển nhiên chẳng phải là chuyện mà đám ngưu đốn cự điểu này có thể làm, nhưng vì sao những con chim to và ngu nhờ nhờ thế lại cảnh giác như vậy? Lưu CHấn Hám tự tin bản thân và thủ hạ có năng lực tiềm phục và ngụy trang chẳng tệ, nhíu mày nghĩ ngợi cả nửa ngày mà chẳng nghĩ suy ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
Cho đến khi bán thân nhân đến đưa cơm, tùy tiện mở làn thức ăn bày đồ ăn ra trước mặt Lưu Chấn Hám và dân binh, hắn rốt cuộc mới nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu.
Mùi hương trên người xạ nhân quá nặng, bốn chục người hội tụ lại một chỗ, khiến cho hương khí nồng nặc. Đoạn thời gian này bọn họ ở bên nhau, ngửi riết đã thành quen nếp rồi. Trong lần được A Đỗ dẫn đi theo lĩnh chủ này, các xạ nhân đều rất khẩn trương, vì nó quan hệ đến bọn họ có trở thành bộ phân không quân của Phỉ Lãnh Thúy hay không, có từ những nô lệ không có chút tự tôn nào thăng lên hàng lương đống của Phỉ Lãnh Thúy hay không... Thứ sai biệt cực lớn như vậy không thể không làm tim họ gia tăng tốc độ, và khi họ càng kích động, thì thứ mùi hương thuốc trên người họ càng dày, đượm mãi không tan.
Thứ hương vị đáng chết này bị gió thổi đi dường như lan ra khắp tòa núi rộng, không khí đã lạnh lại khô, thứ hương khí nồng nặc này chẳng bị ngưu đốn cự điểu ngửi thấy mới là quái lạ.
Lưu Chấn Hám cười khổ, trước đây khi còn đi bộ đội, mỗi lần đi làm nhiệm vụ bắn tỉa, ngay cả thuốc lá cũng không được phép hút, cũng không được sử dụng thoa kem bảo vệ da, bỡi vì phải giữa tính bí mật. Những xạ nhân này tuyển chọn nghề có khá hơn, chính là binh chủng đánh xa, nhưng vẫn không thể nào tránh được mùi hương nồng đượm trên thân thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Thiên Diệp Đốc La đến sang năm mới tới kỳ thu hoạch, nếu như đốc la có thể hấp thu mùi thối, thì nhất định có thể hấp thu mùi thơm! Lưu Chấn Hám đem chuyện này lặp lại vài lần, ghi nhớ vào đầu.
Và khi hắn điều khiển di tản xạ nhân ra xa, chuẩn bị tự bản thân động thủ, thì Quả Quả mang theo hỏa hạc du đãng khắp nơi chợt quay về với một con kim cương anh vũ bắt từ rừng sâu. Con kim cương anh vũ này to như con gà mái già, trên đầu có một cái lông mao màu vàng, cái ngực ưỡn có màu mỡ vàng phối hợp với lông mao màu đỏ, nhìn cách phối màu chói mắt vô cùng.
Quả Quả lần này chẳng cỡi trên lưng hỏa hạc, mà cỡi trên lưng kim cương anh vũ. Anh vũ bị nó đánh dập mắt, nên ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ huy, bay trở về trình chủ mới.
Lưu Chấn Hám chợt sáng mắt lên, sao lại quên hỏa hạc vậy kìa?
Hỏa hỏa có tốc độ siêu việt, nếu như để Quả Quả cưỡi nói bay gần một con ngưu đốn cự điểu, rồi cho nó nhảy qua lưng con chim kia túm gọn, thì việc bắt bốn chục con cự điểu chẳng là trò gì khó cả.
Tưởng tượng thì dễ, nhưng đáng tiếc khi thực thi thì hắn mới biết nó khó khăn và kém hữu hiệu đến cỡ nào.
Ngưu đốn cự điểu chẳng phải là kim cương anh vũ có tì khí ôn hòa, cánh da của chúng khi vươn ra có tới sáu bảy mét dài, bên đầu cánh lại có mấy cái trảo bàng xương, tuy là sinh vật ăn cỏ, nhưng tính tình phi thường hung bạo. Các ngưu đốn cự điểu tụ tập thành quần, khi thấy cự hạc tiếp cận địa bàn của mình, tức thời chẳng khách khí bay lên nghênh chiến, miệng không ngừng phun ra toan dịch.
Sự gây hấn của chúng chọc cơn khùng của Bác Lãng sa hỏa hạc, và thế là một đợt liệt hỏa được phun quét ra, khiến cho mấy đám toan dịch này bốc khói sạch, lại còn thuận tiện đưa đám ngưu đốn cự điểu lên lò than hồng, khiến chúng biến thành từng đám lửa bốc mùi thơm lừng, bay vụt xuống đất.
Nếu không phải Quả Quả ngăn trở, hỏa hạc còn thuận thế phản kích, tiêu diệt sạch đám ngưu đốn cự điểu này.
Những con ngưu đốn cự điều còn lại thấy kẻ địch bá đạo như vậy, lập tức chia năm xẻ bảy bay tứ tán khắp nơi, khiến cho lão Lưu đứng dưới chân núi dậm chân tức tối.
Chúng chạy vậy hòa thượng có chạy theo cũng chả kịp! Lão Lưu lần này bắt đầu có chủ ý đoạn tử tuyệt tôn, lệnh cho hỏa hạc đốt sạch tổ chim, khiến cho trời không đỏ rực một màu hồng.
Còn số ấu điểu còn nằm ngao ngao trong tổ, hắn đã lệnh cho Quả Quả dùng dây thừng trói nghiến lại thòng xuống dưới. Toàn bộ năm sáu chục ấu điểu được bắt gọn, không con nào xổng cả.
Một lúc sau, những ngưu đốn cự điểu chạy thoát cẩn thận bay về, bay vòng vòng trên bầu trời vài vòng, nhận thấy địch nhân đáng sợ không còn nữa, nhưng tổ của mình thì bị bốc khói xanh, dưới đất là một cái chuồng lớn, bên trong nằm đầy bọn chim con há cái mồm to như cái trống kêu "thu thu" đòi ăn.
Ngưu đốn cự điểu từng con từng con hạ dần độ cao, muốn cứu lại bọn con của mình. Quả Quả từ trong đám chim con thò đầu ra, chép miệng cười với bọn cự điều, lộ hai lúm đồng tiền, quơ một cái một trục trong tay ra, bẻ gãy thành hai đoạn.
Tà ác quang hoàn của "Khương chi nhẫn nại quỳ ca" xuất hiện lóe ngời.
Trong túi trên bụng của Quả Quả dắt đầy mấy chục cái quyển trục.
Thân hình của ngưu đốn cự điểu lớn, tuy có thể tùy ý xoay chuyển trên không trung, nhưng một khi hạ dần độ cao đáp xuống đất, nhất định phải chạy lấy đà mới bay lên được. Quả Quả quẳng ra mấy chục cái quyển trục, bao phủ phạm vi cả nghìn mét vuông, ngay cả một góc chết nhỏ xíu cũng không có. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám dưới ánh mắt kinh hãi của bọn cự điều, từ từ đứng lên từ trong đám cỏ khô, phủi hết cỏ bụi bám trên người, cầm trong tay một cây gậy vô cùng chói mắt đi gõ đầu từng con. Và đến khi bọn cự điểu tỉnh lại, thì chúng đã bị trói sạch hai cánh, đầu óc có điểm quay cuồng nhức buốt, chỉ có thể chạy mà chẳng bay được tí nào.
Tiếng huýt sáo của các đầu bếp Bán thân nhân lại bắt đầu vang dội trên hoang nguyên.
Trên đường trở về nhà, các xạ nhân dường như nhìn thấy hình dáng của bản thân đang cưỡi cự điểu bay trên trời, ai nấy đều cười không khép được miệng. Thu hoạch lần này quá lớn, tổng cộng bắt được 54 con ngưu đốn cự điểu và một số chim con, so với dự toán còn hơn gấp bội, nếu như Quả Quả không gấp, chờ thêm chút nữa để ngưu đốn cự điểu đáp xuống đất hết, thu hoạch còn nhiều hơn.
Để huấn luyện cho sự quen hơi quen chủ, mỗi người đều phải ngồi trên lưng ngưu đốn cự điểu, dùng dây thừng làm cương, cưỡi như cưỡi đà điểu, cả đám chạy cồng cộc quay về Phỉ Lãnh Thúy.
Có nhiều chuyện tưởng đâu phức tạp mà lại đơn giản như thế đó. Không ai ngờ lực lượng không quân vang danh thiên hạ sau này của Phỉ Lãnh Thúy là thế mà lần đầu thực tập lại chạy ngời ngời dưới đất như ngựa.
Truyện khác cùng thể loại
154 chương
501 chương
67 chương