Thú Huyết Phi Đằng
Chương 162 : Chậu Nước Lạnh Dội Lên Đầu Tiên Nữ Long
Những con chim đó đích xác không phải là ma thú, chúng chỉ là những con chim lớn phổ thông có răng và vuốt hơi bén nhọn chút thôi. Ca Thản Ny gật đầu nói: "Không thể không thừa nhân năm xưa phụ thân của ta có cùng ý nghĩ như đại nhân ngài đây, đó là bỏ qua chuyện sử dụng ma thú phi hành cường đại, cải dụng phổ thông cự điểu chở không trung kỵ sĩ. Phụ thân của ta có mười tinh linh cung tiễn thủ ưu tú, thân thể của họ cực kỳ nhẹ, trong đó có một vị đã đạt tới mức ngự nhận thần xạ thủ rồi." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ghê vậy cơ à! Lưu Chấn Hám thè lưỡi, chung quanh cũng đầy tiếng hít hà.
Sự cao ngạo của tinh linh tộc rất nổi danh, vậy thì vì nguyên nhân gì mà khiến những tinh linh thần tiễn thủ cam tâm tình nguyện theo phò Mục Lý Ni Áo đại nhân? Đó chẳng phải là chuyện quá... trâu bò hay sao?
Lại còn có một vị tinh linh đạt đến mức "Ngự nhận thần xạ thủ" nữa, hiệu xưng này cũng giống như "Thần tiễn triết cầm" trong Bỉ Mông vậy, nhưng danh hiệu đó cao quý hơn nhiều khi tinh linh chuyên nghề cung tiễn thủ. Ngự nhận tiễn thủ không phải sử dụng mũi tên thường, mà sử dụng "nguyệt nhận", là một thứ ám khí như lưỡi đao cong có ba mặt, khi gắn vào dây cung bắn ra, có thể thay đổi quỹ tích bay lượn trong không trung, lực sát thương vô cùng lớn.
"Đừng có cho đó là kỳ, dưới trướng phụ thân ta, tuyệt đại đa số tùy tùng đều không phải là Bỉ Mông vũ sĩ, đó chính là kết quả người đi du lịch toàn đại lục rồi kết giao và thu nhận tùy tùng. Trong số đó có nhân loại ma pháp sư và võ sĩ, có ải nhân chiến sĩ, và còn có tinh linh tiễn thủ. Còn Ngân Tiêu đấu khí của ta chính là học từ một tùy tùng của phụ thân, chính là một trong mười kiếm thánh của Ái Cầm đại lục - Lan Mạt Đức tiên sinh." Ca Thản Ny điềm đạm nói.
Ặc ặc.... lại từng tiếng cảm thán phát ra.
Tuy không biết nhân loại kiếm thánh là chiến sĩ đẳng cấp nào, nhưng hầu hết họ đều cho rằng người kia lợi hại hơn nhiều so với các Lục đảng tộc đao thánh.
"Mục Lý Ny Áo đại nhân quả thực là hình tượng anh hùng truyền kỳ từ kỵ sĩ tiểu thuyết bước ra." Lưu Chấn Hám quả thật là đang rất hâm mộ. Sư tổ đại nhân nếu như đã có tướng mạo anh tuấn, lại có thực lực hùng hậu và thân phận cao quý, hơn nữa còn có ma sủng là Bất tử điểu tương đương với cự long, còn có nhiều kẻ tùy tùng đến từ nhiều chủng tộc, còn có..... Thân hắn sinh ra bụng phệ phá tướng, không quyền không thế, các tùy tùng đều là Bỉ ông, lại có tù phạm, có nô lệ, có hòa thượng, lại có đám chuyên chơi nhạc dân gian học đòi nhảy điệu xì lô rốc rốc, khó khan lắm mới kiếm được con long sủng, thế mà trước khi chết còn ếm sĩ bùa lên người hắn, càng hoạt kê hơn là chính vì thế mà lại cùng Quả Quả tạo thành sinh mệnh khế hợp thể, đề rồi ngàn đau vạn khổ thu được một tiên nữ long, thế mà bị ả tối ngày kiếm chuyện bới lông tìm vết.
"Quả thật là Bỉ Mông đi đấu Bỉ Mông, để rồi tức chết vì Bỉ mông, chẳng còn thiên lý gì cả, vô lý quá đi đó mà." Lưu Chấn Hám lầm bầm nói.
Hải Luân, Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi cũng gật đầu thật mạnh, hai ngày nay bọn họ đang vùi đầu mê tít mớ kỵ sĩ tiểu thuyết do Thôi Bội Thiên mang từ Uy sắt tư bàng về, Ngải Vi Nhi không biết văn tự Bỉ Mông, Ngưng Ngọc và Hải Luân bèn luân phiên đọc cho nàng nghe, nào là bạch mã vương tử cưỡi ngựa khoan thai đến, chém chết ác long, cứu công chúa mỹ lệ về triều đình làm đám cưới.... khiến cho khắp người các nàng bức rứt bừng bừng.
"Nói tiếp đi, ta muốn biết vì sao Mục Lý Ny Áo đại nhân không thành công." Lưu Chấn Hám lừ mắt nhìn mấy thiếu nữ đang trong dáng điệu khờ khờ.
"Ưng giác thú chở tinh linh thì không sao, nhưng không thể nào chịu được thể trọng của Hào tự tộc nhân mã tiễn thủ. Thiên Nga tộc chúng ta tuy có Cấm Không Chi Ca nên không gặp vấn đề gì trong việc bắt sống Ưng giác thú, nhưng thật khổng có cách gì làm cho một nhân mã cung tiễn thủ nặng hơn hai trăm cân ốm bớt đi, do đó cuối cùng phụ thân ta chỉ thành lập được một tinh linh tiễn thủ tiểu đội cưỡi Giác ưng thú mà thôi. Điều quan trọng chính là những Bỉ mông chiến sĩ sử dụng hỏa lực đánh xa có thân hình quá nặng, Cổ Đức, ngươi nặng bao nhiêu?" Ca Thản Ny nhìn Phan soái hỏi.
"Tôi nhẹ hơn Khoa Lý Nạp nhiều, chỉ có năm trăm cân thôi, nếu ốm hơn không thể ném được lăng thương." Phan soái hơi bối rối đáp.
"Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ! Không được kéo tao vô nghe mậy!" Mãnh mã kỵ sĩ Khoa Lý Nạp phẫn nộ, nên không giữ được lời lẽ văn hoa nữa. Hắn làu bàu: "Nơi chơi cái kiểu gì kỳ vậy, ngươi đem một tráng hán như ta đi ngồi lên đầu con chim lát đó, chắc chắn đầu nó bẹp không còn sợi lông."
"Thể trọng của xạ nhân tối đa chỉ một trăm cân, thậm chí còn nhẹ hơn nhiều. Bọn chúng quá ốm, vô cùng thích hợp làm đối tượng tuyển chọn cho chiến sĩ trên không trung, hơn nữa bọn chúng có thể sử dụng đạn cung." Lưu Chấn Hám nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ca Thản Ny và Thôi Bội Thiến hiện vẻ ngỡ ngàng.
"Bồi dưỡng một cung tiễn thủ cần có thiên phận và thời gian. Ta đã thấy các xạ nhân dùng đạn cung bắn chim sơn ca, chính xác phi thường, không phụ cái chữ xạ có trong tên gọi của chủng tộc thần xạ thủ, nhưng rất tiếc là đạn cung chỉ có thể bắn đạn đá, dùng đạn đá đi đánh trận sẽ khiến địch nhân cười trẹo quai hàm chết mất, cho nên ta quyết định sử dụng ma lạp đinh nộ hỏa, dù sao cũng phải thử coi mới biết. Chỉ có điều, ma lạp đinh nộ hỏa chỉ có hơn một trăm quả, ta thấy ngươi đã chọn những bốn chục xạ nhân trẻ tuổi cường tráng, nếu bình quân phân phối thì mỗi người ba quả là hết." Tiên nữ long cười lạnh, nói tiếp: "Thất cách đại nhân thân ái à, ta không biết ngươi vì sao lại đem cái cây điểm kim tang già cõi nhất đó di chuyển đến Phỉ Lãnh Thúy, nhưng điều ta muốn nói chính là, nếu như ngươi muốn khiến cho bọn thuộc hạ xạ nhân kia có đủ đạn dược, thì hãy chờ thêm bốn chục năm nữa đi mới có thể làm được." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Cổ lực hỏa súng nếu chiếu theo kỹ thuật luyện kim hiện giờ thì chẳng thể nào được chế tác thành công, còn đạn cung của xạ nhân thì có xạ trình không xa, cả hai đều có khuyết điểm không thể điều hòa. Ta đem bàn thiết kế hỏa súng hủy đi, không phải vì ta cuồng vọng, mà vì ta nhìn thấy một con đường tắt khác." Lưu Chấn Hám dụng ánh mắt trào tiếu nhìn lướt tiên nữ long.
"Đường tắt gì?" Mỹ nữ xà đạo sư nghiêm mặt hỏi.
Tên đồ tôn này thường hay làm trò quỷ, lần này nàng hy vọng hắn không làm cho nàng thất vọng.
"Đạo sư, vấn đề này tôi xin hồi đáp người sau! Ta hiện giờ muốn lên lớp giảng bài cho các người, trong đây ai có thể nói cho ta biết, cái gì gọi là công kích chân chánh?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Công kích chính là dùng đại đạo chém rụng đầu đối thủ." KHoa Lý Nạp ôm kim cương trường đạo trong lòng, ồ ề đáp.
Các dân binh đều gật đầu rùm rụp.
Áo Ni Nhĩ nháy mắt nhìn Khoa Lý Nạp, đưa ngón tay cái lên, nhỏ giọng: "Ngu trâu bò."
"Công kích chân chính xem ra nên cùng lúc tồi hủy tinh thần và nhục thể của đối thủ, dùng kiếm thuật u nhã nhất khiến cho đối phương thua từ tận đáy lòng! Giống như nhân loại thánh kỵ sĩ không hề sử dụng binh khí nặng, nhưng vẫn có thể đánh bại đối thủ ngang tài, công kích không nên chỉ dừng lại ở hủy hoại thể xác, mà còn bao hàm cả tinh thần." Ca Thản Ny đứng dưới góc độ của kỵ sĩ mà bàn luận, và thánh điện kỵ sị chuyên nghiệp so với Phỉ Lãnh Thúy kỵ sĩ nghiệp dư mới so kè một chút là biết ngay hơn thua. Còn tiên nữ long thì lấy vẻ mặt "ngươi không xứng bàn chuyện quân sự với ta!" mà đối đáp lại Lưu Chấn Hám.
"Cái gọi là công kích chân chính, kỳ thật là dùng phương thức đơn giản nhất, thông qua con đường ngắn nhất và nhanh nhất đánh gục đối thủ." Thấy mọi người chẳng hề lên tiếng, Lưu Chấn Hám từ từ nói thêm: "Đó chính là điều ta nhắc đi nhắc lại về cái gọi là Nhất kích tất sát!"
"Nhưng mà trên thới giới này làm gì có võ kỹ hoàn mỹ như vậy, bất kỳ đòn công kích nào cũng có không gian để tránh né." Ca Thản Ny nói.
"Cổ lực hỏa súng phi thường hoàn mỹ, thật đúng với cái tên không gì không phá nổi, nhanh không gì tránh được. Nếu như phong hệ ma pháp trận khắc trên cò súng còn có thể chuyển nhập vào trong đó ma lực tối hoàn chỉnh, thì khi cổ lực hỏa súng phát xạ, tử đan bay ra vì có đường xoắn nòng cố định tạo ra gia tốc nhanh như thiểm điện và chính xác phi thường, thì về lý luận, chẳng hề có không gian nào có thể tránh né được, hay nói khác đi, năng lực phản ứng của con người còn xa lắm mới có thể tránh được."
Lưu Chấn Hám lại bổ sung: "Đặc biệt là trong cự ly gần với hỏa súng, chẳng ai có thể tránh né, và ngày trước ta đã từng trúng một phát súng của địa tinh vương Đức khoa, và chính vì cây cổ lực hỏa súng bị chôn vùi nghìn năm đó không có đủ phong hệ ma lực, cộng thêm ta có đề phòng, nên Quả Quả mới có thời gian yểm hộ ta."
"Điều này ta thừa nhận, nhưng đáng tiếc là Cổ lực hỏa súng chẳng thể nào chế tạo ra được nữa. Hơn nữa, bổ sung ma lực cũng là vấn đề lớn, ngươi định lấy cái gì mà thay thế đây?" Tiên nữ long hỏi.
"Đạn cung."
"Đạn cung?"
"Xạ trình của đạn cung không có cách gì đạt đến ngoài hai trăm mét, chúng ta có thể sử dụng chim lớn mang xạ nhân cung tiễn thủ bay tới nơi, chẳng phải vấn đề xạ trình đã giải quyết được rồi sao? Trong không trung nếu như phát động công kích đối với mặt đất, thì khi bay trên không trung, Ma lạp đinh nộ hỏa có thể thông qua đạn cung và lực hút trọng tâm phát huy tác dụng. Nếu như không chiến thì càng đơn giản hơn. Chúng ta không cần phải suy nghĩ cái gì về phong hệ ma pháp trận rối rấm, cũng không cần chế tạo đường xoắn nòng súng đúng quy phạm, mà cái chúng ta cần giải quyết chỉ là làm sao rút bán kính tiếp cận địch nhân xuống dưới hai trăm mét, rồi sử dụng thứ đạn cung nguyên thủy này đánh phá. Theo ta tính toán, nếu như bán kính tác chiến rút lại còn một trăm mét, dựa vào tốc độ bắn cực nhanh của đạn cung, các đối thủ trừ khi dùng toàn thân khôi giáp che chở, còn thì không thể nào tránh khỏi bị nát thịt mềm xương." Lưu Chấn Hám nói.
Lời này khiến cho tiên nữ long cứng họng một cách triệt để.
Truyện khác cùng thể loại
154 chương
501 chương
67 chương