Thú Huyết Phi Đằng
Chương 147 : Độc Sấm Long Đàm (2)
Núi non uốn lượn như ngân xà, nước sông long lanh như đèn nến.
Phía trái là Tang Kiền Hà đã kết thành băng, phía phải là rừng cây dày đặc đâm tua tủa lên trời như những cây trâm bạc. Thế Đao Sơn cao hơn trăm mét một mình sừng sững giữa gió tuyết, tuy núi thấp mà hùng vĩ chẳng kém non cao.
Là tận đầu của dãy Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết sơn hùng vĩ, Thế Đạo sơn được xem như là một tiêu chí hiển hiện rõ nhất của hoang nguyên.
Gò núi hoang do đất đỏ cấu thành này chính là lễ vật trời ban cho bộ lạc địa tinh. Bốn phía của gò núi này dựng đứng và hiểm trở như lưỡi đao được búa vót nhọn. Một con lộ màu đỏ hồng dốc 50 độ từ trên đỉnh núi kéo xuống, bày ra một sơn lộ rộng dốc tà tà xuống tận chân.
Lưu Chấn Hám đứng xa xa vừa nhìn cánh cửa lớn và dãy rào lũy làm bằng gỗ đính đinh đồng rất chắc chắn trên đỉnh núi, vừa phủi bông tuyết đã bám đầy người.
Công sự trên rào lũy và các chòi canh cao cao phủ đầy tuyết trắng, lính gác không ngừng qua lại, hiệu giác bi lương chợt nổi lên.
Một đội ngũ lớn các Bỉ Mông chiến sĩ hợp thành đạp tuyết mà đến, hiển nhiên không đến với mục đích chỉ trỏ giang sơn để làm thơ họa cảnh, nến các cặp mắt lắp ló sau công sự trên đỉnh núi đầy địch ý và sát khí.
Nếu như ta có khả năng triệu hoán kim nhân vô hạn thì hay biết mấy! Lưu Chấn Hám nhìn đỉnh ngọn núi nho nhỏ trên kia mà nhìn trời thở dài.
"Làm sao bây giờ?" Duy Ai Lý cạo lớp băng dính đầy trên mặt xuống, quan sát cung cách bố phòng trên đỉnh Thế Đao sơn rồi nhìn lão bản cất giọng lo lắng hỏi.
"Nếu như ngươi chiếm cứ chỗ có địa hình như thế này, người sẽ đối phó làm sao với địch nhân?" Lưu Chấn Hám phản vấn.
"Tôi sẽ dùng gỗ đá lăn xuống, rồi dùng cung tiễn thủ nấp sau chòi gác phối hợp tác chiến, nếu như có bộ hay kỵ binh thì còn có khả năng thực hiện các cuộc phản kích. Với thứ sơn lộ như thế này, cấp đủ cho tôi đủ đá lăn gỗ tròn, thì chỉ cần tiểu đội một trăm người nữa thìa có thể thủ và ngăn các cuộc tấn công liên tục của hai liên đội trong vòng một ngày..." Duy Ai Lý đáp.
"Điều đáng tiếc là các chiến sĩ địa tinh thành niên hiện giờ còn cả nghìn, già trẻ đàn bà tính ra cũng tám chín trăm nữa, còn chúng ta thì sao?" Lưu Chấn Hám cười khổ: "Chỉ bằng hai trăm năm chục người này thôi! Về cơ bản đây đã bao gồm toàn bộ chiến sĩ ưu tú nhất của Phỉ Lãnh Thúy rồi."
"Tôi vẫn còn chưa nói xong." Duy Ai Lý nói: "Nếu như bằng thứ địa hình này phòng thủ đại nhân ngài tấn công, cho dù cấp cho tôi một liên đội tôi cũng chẳng tin chắc chút nào."
"Vậy thì còn chờ gì nữa? Trời đánh thánh vật lũ địa tinh mập đó đi, đá cụi gỗ lăn thì có làm gì, gỗ đá chúng tớ luyện tập hàng ngày nhất định còn nặng hơn chúng, tạ tay của chúng tớ luyện nhất định còn nặng hơn đá lăn của chúng." Cổ Đức nói.
"Có điều kiện thì xông lên, không có điều kiện thì dân binh chúng tôi sáng tạo ra điều kiện để xông lên!" Bối Lạp Mễ và Phan soái chỉ mặc một cái khố, đắc ý dương dương nói.
"Tôi cảm thấy vẫn nên có chiến thuật." Hà Mã thi nhân có suy nghĩ rất khác với những người còn lại.
"Dùng trí chiếm Thế Đao sơn?" Lưu Chấn Hám bật cười: "Dùng trí như thế nào? Nơi này không có phương pháp gì để xông lên, toàn bộ Thế Đao sơn do đất đỏ tạo thành, độ cứng không đủ, tay không mà xông lên sườn dốc nghiêng gần 90 độ như thế này, án chiếu theo thể trọng của các ngươi nhất định sẽ rơi xuống chết nhăn răng hết."
Quả Quả đứng trên vai Lưu Chấn Hám, giang hai cánh tay nhỏ xíu ra, làm động tác bay bay...
"Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ, ta đâu phải là long tế tự thực đâu, lấy cái gì mà bay?" Lưu Chấn Hám phì cười.
"Lão bản nếu có một con long ma sủng thì hay biết mấy?" Mỗi dân binh đều ngầm thở dài. Quả Quả tuy giỏi, nhưng tiếc là quá nhỏ.
"Có câu này quên nói với các ngươi." Lưu Chấn Hám bậm trợn nói, "Kỳ thật hôm nay ta không thực sự muốn đánh hạ Thế đao sơn, chỉ muốn đánh dứ một đòn để xem coi bọn địa tinh rốt cuộc là có bao nhiêu ải nhân hỏa súng."
"Nếu như đối phương thật có cổ lực hỏa súng, chúng ta sẽ phải làm sao?" Áo Ni Nhĩ chớp chớp hai con mắt cá trê cất tiếng hỏi.
"Cần phải coi xem số lượng thế nào. Theo như ta tính, thứ cổ lực ải nhân hỏa súng này chẳng lưu truyền được bao nhiêu cho đến hiện nay." Lưu Chấn Hám nói: "Tốt nhất là như ta tưởng tượng vậy, còn nếu như bọn địa tinh thật sự nám được kỹ thuật chế tạo cổ lực hỏa súng, thì chúng ta chỉ còn chọn cách duy nhất là chạy mà thôi."
Bọn dân binh đột nhiên cảm thấy lão bản tự nhiên nhát gan hẳn đi, không giống cá tính hàng ngày của y chút nào.
"Giúp ta chuẩn bị giáp trụ, ta muốn xông lên thử xem sao, chỉ một mình ta thôi!" Lưu Chấn Hám nheo mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn bọn địa tinh trên Thế Đao sơn đầy gió tuyết.
Giáp trụ được phủ ba tầng, bên trong là đằng giáp, kế nữa là đồng giáp lột ra từ người đại địa thát, tầng ngoài cùng là trọng giáp của động huyệt cự hùng, cộng thêm một cái mũ trụ bằng đồng có sừng lộ ra hai bên.
Các dân binh ngắm lão bản của mình, phát hiện y trông giống như một bản thu nhỏ của Vân Tần kim nhân.
"Đừng nói là hỏa súng của ải nhân, cho dù là một con rồng bay đến cũng tuyệt đối không thể làm thương hại tới lão bản." Áo Ni Nhĩ lại bát đầu muốn ngâm thơ, chỉ cần ba lớp giáp trụ này thì tổng trọng đã đạt tới nghìn cân, cộng thêm cái lăng nha bổng nữa thì đã quá một nghìn năm trăm cân, thế mà lão bản lại cười nói như thường, nên ngay cả mãnh mã đại lực sĩ cũng không khỏi tặc lưỡi.
Khi nghĩ đến ngay cả đồng đạn cũng gây ra vài vết trầy xước trên thân hình đầy múi thịt của lão bản, mọi người đều cảm thấy khủng bố.
Điều càng khiến họ trầm trồ nữa chính là lão bản lại tự tiến nhập vào trạng thái cuồng hóa. Duy Ai Lý lắc đầu, Bỉ Mông có thể tự cuồng hóa như ăn cơm bữa như thế thì quả thật là xưa nay mới có lần đầu.
Hơn nữa sau khi tiến nhập trạng thái cuồng hóa rồi, y còn có thể nói cười như thường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giáp trụ của Động huyệt cự hùng hơi dài, Lưu Chấn Hám xé bỏ phần dự đánh roẹt một cái giống như xé một mảnh giấy vậy, dù đó là một miếng da trâu to dày. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Móc tay kéo ba tầng trọng giáp lên, Lưu Chấn hám bỏ Quả Quả vào lòng, đưa tay cầmmột cây tam lăng liệp ma thương của Cổ Đức, tay kia cầm cây gậy vùng chạy lên con đường dốc đứng. Tư thế chạy của hắn chẳng có vẻ gì là cực lực như một kẻ mang vật nặng leo núi, nhìn từ xa giống như một con báo đang săn mồi vậy.
Chạy được hai phần ba con đường núi dài hai trăm năm chục mét, thì cửa rào lũy trên núi mở toát lộ ra một đống gỗ tròn chất đầy trước cửa được giữ lại bằng dây leo, xúc gỗ đầu tiên lập tức được cho lăn xuống...
Một vị đại địa tinh trưởng quan hai tay cầm song thủ đại kiếm chặt mạnh cái nữa vào các dây cột giữ gỗ. Một tiếng vang kinh thiên động địa nổi lên, từng xúc gỗ to dài liên tiếp lăn xuống sườn dốc, tạo ra những tiếng động vang trời, khiến tuyết bám trên sườn núi tung bay mù mịt. Tuyết bay lên, bị gió lạnh thổi đùa, tạo ra một đám mê vụ không tìm được điểm dừng.
Có hơn cả trăm cây gỗ, lấp đầy cả không gian trên sơn đạo. Lưu Chấn Hám lúc này đứng giữa triền núi, vội cắm cây tam lăng liệp ma thương sâu vào lòng đất, dùng tay bám chặt vào đó trân mình chịu những cú va chạm không ngừng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mỗi cây gỗ đêu to bằng một vòng tay ôm, dưới sự tác dụng của trọng lực, liên tục đập vào người Lưu chấn Hám. Có cây thì bị hất văng đi, có cây thì bị dính lại đó một chút, rồi từ từ xoay ngang đổi hướng, trượt xuống theo chiều đứng.
Mỗi lần có cây gỗ đập trúng người lĩnh chủ đại nhân, đầu mày của bọn dân binh lại cụp xuống thêm một chút. Thứ tình cảnh này vô cùng hùng tráng, khiến cho mỗi người trong số họ đầu nhớ tới một câu ngạn ngữ của Bỉ Mông: "Châu chấu đá xe!"
Rúng động quy về rúng động, chứ biện pháp này xem ra có thể coi là khả dĩ dùng để tiếp cận đỉnh núi, chỉ có điều điều kiện cần là phải đủ cường tráng và khả năng chịu va đập.
Các dân binh cẩn trọng còn có thể nhìn thấy lão bản của mình phục ở dưới đất, kỳ thật là đang dùng đầu vai khéo léo hất những xúc gỗ đi. Những khúc gỗ lớn đập liên tục vào đồng giáp tạo ra những tiếng "binh binh binh" điếc tai, nhưng không thể nào khiến y nhúc nhích tí nào.
Các chiến sĩ địa tinh có điểm hoảng loạn. Chúng vốn cho rằng tên Bỉ Mông không tự lượng sức này sẽ bị đè bẹp thành một cái bánh, nhưng khi tên khốn kia từ từ đứng lên như chẳng có chuyện gì, chúng kinh hồn sởn gai ốc.
Cửa rào được nhanh chóng đóng lại, vô số vũ khí công kích xa phóng điên cuồng về phía Lưu Chấn Hám, khi chúng hưu hưu bay đến chỗ nào, tuyết hoa ở đó đều chấn động dập dồn.
Lưu Chấn Hám phí một ít thời gian mới rút được cây tam lăng liệp ma thương từ dưới đất lên. Hắn an nhàn tự tin giống như đang dịu dàng nhổ ra cây đinh khỏi khóm hoa mà bản thân đã dày công chăm sóc.
Hắn bỏ mặc cho vai cổ chịu những cái búa tay, tiêu thương, tên bắn... từng bước từng bước tiến lên phía trước. Hiệu giác khẩn trương nổi lên, nhiều tiếng chân trầm trọng không ngừng truyền đến, trên rào lũy nổi lên những tiếng ra lệnh phân bổ nhiệm vụ đầy quyền uy.
Lưu Chấn Hám không tin địa tinh cường đạo ngu ngốc, do đó hắn tiến lên rất cẩn thận, sợ nếu không sẽ bị đánh lén bất ngờ mà chịu thiệt thòi.
Phòng hờ chẳng bao giờ thừa, khi Lưu Chấn Hám từ từ tránh được những khúc gỗ lăn cuối cùng, thì cửa rào lại mở ra, năm chiếc xe nhỏ quấn đầy vải dầu được mấy chục địa tinh đẩy ra hiện rõ trước mắt mọi người.
"Đó là cái quỷ gì thế?" Duy Ai Lý ngơ ngẩn nhìn một hồi, không nhận ra cái che giấu phía sau lớp vải đó là gì, nhưng hắn khẳng định đó tuyệt đối không phải là thứ tốt lành.
Vải dầu được mở ra, năm chiếc xa có kết cấu từ gỗ thuần có bốn bánh rất khả ái nhưng cắm đầy đao bằng đồng nhọn hoắc tỏa ra hàn khí bức người hướng xuống phía dưới.
"Bà cố tổ các ngươi!" Lưu Chấn Hám biết không xong đến nơi rồi. Thứ xe đao này sắc bén vô cùng, khi lăn xuống dưới kết hợp lực xung kích sẽ tạo ra công phá cực lớn, lão Lưu không khó để tưởng tượng hậu quả đáng sợ khi bị nó lao vào người. Thứ đồ độc ác này chính là pháp bảo thủ vững con đường dốc này! Xe chưa tới, hắn đã lạnh người. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không chờ hắn suy nghĩ thêm, mấy chiếc xe đã phân trước sau ầm ầm lăn xuống, trừ một chiếc trật đường bị rơi xuống núi, bốn chiếc còn lại thẳng tiến đến lão Lưu đang đeo bám trên con đường dốc.
Lưu Chấn Hám vẫn chưa ngốc đến nổi liều mạng va chạm thẳng với những xe đao này. May mắn là hắn còn cây tam lang liệp ma thương trong tay, nên lập tức múa ra một đóa hoa thương đâm thẳng tới xe đao đang trờ tới.
Tam lăng liệp ma thương được sử dụng thành một cây đòn bẩy dùng để vít đồ vật. Nó đâm một chiếc xe, vít bay một chiếc. Thân thương hơi cong vì sức nặng, thì hắn hơi lùi một chút kéo cho nó thẳng ra, tiếp đó vít bay đi chiếc xe thứ ba một giống như đẩy đi từng bao rơm vậy.
Bọn địa tinh môn vừa hiện vẻ kinh ngạc trên mặt, thì xe đao thứ tư đã bị vít lên không trung, tam lăng liệp ma thương của Lưu Chấn Hám lúc này không chịu nổi sức nặng va đập nữa, rắc rắc gãy thành hai khúc.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương