Thú Huyết Phi Đằng

Chương 125 : Tính Toán Kỹ Càng (1)

Âu bỉ tư lạp kỳ! Là Lục ma và Diêm ma! Nơi này sao lại xuất hiện Lục ma và Diêm dảm cự ma? Lại còn có Tát mãn vu sư? Lưu Chấn Hám tròn mắt. Câu này vừa nói ra, những người đứng xung quanh có chút kiến thức thảy đều tròn mắt. Lục ma và Diêm ma đều là một phân chi của Thực nhân ma, nước da cơ thể Lục ma giống như màu lá cây phi lao chỉ mọc nhiều ở dưới rìa chân núi, thể hình bọn chúng hoàn toàn không giống như Thực nhân ma nặng nề cồng kềnh, do sinh sống lâu dài trong rừng rậm, thân thể chúng càng thêm nhanh nhẹn linh xảo, mức độ gian trá và xảo quyệt hơn xa lũ Thực nhân ma anh em họ của chúng. Diêm ma sinh sống trong vùng biên giới giáp ranh giữa Ốc nhĩ phu và Phúc khắc tư, nơi vùng đất bị nhiễm phèn trong rừng rậm của phân chi Thực nhân ma, rừng nhiễm mặn cùng Hồng thổ cao pha được gọi là hai vùng đất khô cằn lớn trên hoang nguyên, Diêm ma của rừng nhiễm mặn rất thích ăn muối, khổ người so với Thực nhân ma bình thường thì nhỏ hơn một chút nhưng thân thể lại càng cường tráng. Bọn chúng thường sinh sống trong động muối, trên da lúc nào cũng phủ một lớp tinh thể muối, giống như cành lá mọc trên thân cây, cũng như dã trư lăn trên cát, mấy hạt muối này chính là khôi giáp thiên nhiên của bọn chúng. Giống như Thực nhân ma, Diêm ma và Lục ma đều là bọn cướp danh tiếng lẫy lừng trên hoang nguyên. Tát mãn vu sư xuất hiện trong bộ lạc cường đạo cơ hồ cực kỳ ít ỏi, không giống như Thánh đàn Tát mãn tế tự trong vương quốc Bỉ Mông, Tát mãn của bộ lạc cường đạo đều là Nhất chiêu tiên (dùng một chiêu), chỉ sử dụng Thị huyết thuật, loại này có cả hai công hiệu vừa là y liệu ngoại gia vừa kích phát bản năng chiến đấu bán cuồng hóa. Da của Lục ma có thể biến hóa thành màu sắc của các loại thực vật, tóc của chúng giống như lá cây và cỏ, lớp da ngoài của Diêm ma toàn là muối kết tinh, nhìn vào y như là một khối đá. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Theo như đánh giá của Lưu Chấn Hám, đây đại khái là lý do lính canh nhân loại không phát hiện ra bọn chúng, da của mấy tên Lục ma này biến thành màu cỏ khô, lại thêm vẻ ngoài của bọn chúng giống y như thật, dưới sự yểm hộ của ánh trăng ảm đạm nơi hoang khâu thực sự rất khó phát hiện ra. Diêm ma và Lục ma tuy là đại đạo ở Đa não hoang nguyên nhưng địa bàn của bọn chúng tịnh không thuộc về hồng thổ cao nguyên, hơn nữa Lục ma và Diêm ma hiển nhiên không cần phải có quan hệ thân thuộc hay không, cũng như Địa tinh tự xưng là Mậu ti tộc lão thử tiến hóa một cách vu vơ. Lưu Chấn Hám tuy suy nghĩ cả trăm chiều nhưng cuối cùng vẫn không hiểu rõ được một điều, mấy tên cường đạo này có thể còn xa lắm mới so được với sào huyệt của Hùng địa tinh và Thực nhân ma, sao bọn chúng lại có thể có Tát mãn! Cường đạo có Tát mãn không phải là cường đạo đơn giản, điều này đại biểu cho sức chiến đấu được đề cao lên gấp đôi, loại này không cùng cấp độ với bọn cường đạo Hùng địa tinh ngu xuẩn. Ví dụ thông tục nhất là lấy Lưu Chấn Hám và vương tử ra so sánh cũng giống thế. Một tên là lãnh chủ nhỏ nhoi, một tên như diều gặp gió, nguyên là ở trên cao nhìn xuống chúng sinh ở dưới. Tập kích một thương đoàn nhân loại đối với cường đạo mà nói khẳng định là không có gì kỳ lạ nhưng vì sao một bên là cường đạo Diêm ma ở nơi vùng sông nước nhiễm mặn, lại thêm một bên là cường đạo Lục ma ăn cỏ trong rừng cây cùng nhau xuất hiện ở nơi này? Bọn cường đạo chẳng phải tuân theo nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng sao? Lưu Chấn Hám trong đầu đầy nghi vấn. Bên này Lưu Chấn Hám đang còn suy nghĩ nguyên nhân thì trong doanh trại nhân loại đã nổ ra cuộc chiến khốc liệt. Sau khi Diêm ma toàn thân đầy diêm lân (muối kết thành vảy) gia nhập chiến cục, mấy tên lính đánh thuê nhân loại lập tức gặp tai ương. Bọn Diêm ma này thân thể dính diêm lân dày nặng như thế, đao kiếm chém vào nhẹ một chút thì không mảy may tổn thương, còn chém mạnh thì nhiều nhất là một khối muối kết tinh văng bắn ra như băng, chỉ có bọn du hiệp tay cầm loại vũ khí nặng là Lưu tinh chùy mới có thể sát thương hiệu quả. Diêm ma trừ việc có diêm khôi (áo giáp muối) cứng rắn ra còn có lớp da thạch hóa trời sinh. Dưới sự bảo hộ hai tầng này, Diêm ma cũng giống như bộ binh nhân loại được vũ trang hạng nặng mang thiết giáp cứng rắn, căn bản bọn lính đánh thuê đại đa số chỉ có vũ khí nhẹ không thể ngăn trở được. Lưu tinh chùy của bọn du hiệp kỵ binh tuy có thể đánh vỡ lân giáp của Diêm ma nhưng nhân số của bọn họ quá ít. Hơn nữa vì chiến tuyến diễn ra quá gần làm mất đường đi của ngựa, thỉnh thoảng lại làm cho cả người và ngựa bị đánh bay. Mưa lớn đã ngưng, vầng trăng Hương mạt từ trong tầng mây yên ắng hiện ra. Ba tên Tát mãn đang thi triển Thị huyết thuật bên ngoài lộ rõ ra, chúng cầm pháp trượng xuất ra vòng ánh sáng màu đỏ làm bọn Lục ma cường đạo không chú ý đến thương thế đau đớn, càng đánh càng hăng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Nhân số của bọn cường đạo Diêm ma và Lục ma thực sự là quá nhiều, trận chiến này từ lúc bắt đầu đột kích thì việc thắng bại đã sớm định trước rồi. Cường đạo trong hoang nguyên đa phần chỉ khoảng mấy chục người một nhóm đi tập kích thương lữ, thương đoàn nhân loại này phân phối đến hai trăm lính đánh thuê và du hiệp bảo vệ, lực lượng như vậy nguyên bổn có thể nói là dư sức nhưng trận đánh này bọn cường đạo có đến hơn một ngàn người, bọn thương nhân chỉ có khóc hận chứ không làm được gì. Nhìn thấy mấy lần thử đột vây đều bị bọn cường đạo dùng chiến thuật biển người dìm chết, trong bọn lính đánh thuê tức thì có một lá cờ trắng đưa lên cao, xem ra thì có lẽ lá cờ trắng có viền vàng này là áo khoác thần thánh của vị mục sư. Theo hàm nghĩa thông dụng quốc tế của lá cờ trắng, thủ lĩnh bọn cường đạo ra lệnh ngừng tay, quát mắng mấy tên Diêm ma còn đang say máu chưa chịu thôi, bắt bọn chúng hạ vũ khí dính đầy máu tươi lui qua một bên. Thủ lĩnh của thương nhân nhân loại cuối cùng cũng có chút gan dạ, dưới sự hộ vệ nghiêm ngặt của bọn lính đánh thuê bước ra bắt đầu giao thiệp cùng bọn cường đạo. Xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất bị bọn Diêm ma và Lục ma chia nhau ra ăn, không đến một thời gian công phu, mỗi tên cường đạo đều đứng cầm một tảng thịt người dính đầy máu tươi thi nhau gặm. Lưu Chấn Hám và Ngao nhân đứng trên hoang khâu quan sát vừa thuyết minh lại, nói đến mức Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đều ói ra nước chua. "Bọn cường đạo này cuối cùng là muốn gì đây?" Lưu Chấn Hám nhíu mày. "Qua đó chém chết chúng đi!" Khoa Lý Nạp nóng lòng muốn thử. Hắn bị lão bản nói đến mức khó lòng nhịn nổi, nào là diêm lân khôi giáp, nào là biến đổi màu da, có thể thử xem độ tinh khiết đến mức nào dưới tượng nha trường đao của ta. "Đúng vậy!" Duy Ai Lý cũng tán đồng. "Hai vị kỵ sĩ, làm một người quân nhân, cho dù ẩn nấp ba ngày ba đêm cũng không mất nhẫn nại. Các ngươi trước hết không cần phải gấp, nô lệ Xạ nhân không nằm trong phạm vi đồ sát, tuy có một bên chạy có thể cũng chẳng có ai chết." Lưu Chấn Hám cười lạnh nói:"Bọn cường đạo này quá cổ quái, ta không nhịn được cũng có điểm hiếu kỳ." Việc hoang đường trên thảo nguyên cũng đã phát sinh. Người phụ trách đoàn nô lệ cùng thủ lĩnh bọn Diêm ma và Lục ma nói chuyện với nhau kịch liệt cả nửa ngày trời. Cự ly quá xa Lưu Chấn Hám căn bản không biết bọn họ nói cái gì, chỉ thấy sau khi bọn chúng ki li cô lô cả buổi thì thương nhân nhân loại vung tay chỉ trỏ về mấy cái xe lớn chở bọn nô lệ Xạ nhân ra lệnh gì đó. Nói lại cho Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ nghe, bọn họ không có cách nào suy đoán ra duyên cớ là như thế nào, Thực nhân ma đối với thức ăn không bao giờ bỏ qua, mấy tên nhân loại này đều là thức ăn tươi sốt tốt nhất trong mắt bọn chúng, nếu như dùng Xạ nhân để ra giá cao, thì loại này há chẳng phải là bỏ cái lớn lấy cái bé sao, việc như vậy bọn cường đạo làm sao có thể đáp ứng? Sau một lúc nói năng đàm luận, thủ lĩnh cường đạo thực sự mở ra một lối đi, phóng thích khoảng hơn một trăm lính đánh thuê và thương nhân còn sống sót, ngoài ra còn giao lại cho bọn họ lương khô. Lưu Chấn Hám nhìn thấy thủ lĩnh cường đạo Diêm ma lại rất khách sáo vỗ vai người phụ trách thương đoàn. Bọn lính đánh thuê và thương nhân được phóng thích không quay đầu lại, chỉ một lúc là mất hút trong đồng cỏ um tùm. "Làm gì vậy nhỉ?" Lưu Chấn Hám tuyệt đối không tin bọn cường đạo này đột nhiên biến thành tâm địa Bồ Tát, đối với lũ cường đạo ăn thịt người này mà nói các chủng tộc có thể di động đều là lương thực của chúng, dưới tình huống tiết đông tới bọn chúng làm sao có thể đột nhiên đại phát từ bi được chứ? "Lão bản, để ta mang theo mấy người truy theo xem bọn nhân loại đi đâu được không?" Cổ Đức hỏi. "Truy theo dấu vết bọn nhân loại này kỳ thực ý nghĩa tịnh không lớn lắm, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là đến cứu Xạ nhân." Lưu Chấn Hám từ từ lắc đầu:"Nhân loại sớm muộn gì cũng trở lại, muốn thu thập lúc nào thì thu thập. Nhưng bọn Lục ma và Diêm ma này năm sau không nhất định sẽ lại đây. Để ta xem xem." Bọn dân binh đứng bên kịch liệt thảo luận sự việc lạ thường này, phía bên kia Diêm ma và Lục ma nhanh chóng thu dọn chiến trường. Chiến lợi phẩm trên xe hàng chất thành một tòa núi nhỏ, toàn là tử thi chưa hề bị ăn. Mấy thi thể máu thịt mơ hồ bị chất đầu lên xe hàng, bọn tù binh Xạ nhân xương bả vai bị bọn chúng dùng dây xuyên qua giống như một cây xiên thịt nướng lớn, bị bọn Lục ma và Diêm ma cường đạo áp giải đi về phía Bắc. Bọn Lưu Chấn Hám và dân binh chờ khoảng vừa ăn xong bữa cơm, trong cả doanh trại nhân loại chỉ còn lưu lại không khí trầm tịch và tình cảnh thê thảm giống như trong địa ngục. Nhiều mảnh xương đầu còn dính đầy máu tươi bị quăng bừa bãi trên mặt đất, bề mặt bị gặm sạch sẽ không còn dính lại chút thịt nào, giày da giẫm lên trên đó nghe từng tiếng giòn răng rắc.