Thư Hối Lỗi Của Tổng Tài
Chương 7 : Chương 4.1
Diệp Hoa,
Em là người phụ nữ tốt, trước giờ đều rất tốt, người sai là anh!
Em nói, từng có người đàn ông không cần em, nhưng người đàn ông đó giờ đã hối hận rồi, bây giờ anh ấy đang chờ em chấp nhận mình.
Đúng vậy! Người đàn ông đó sẽ chờ, anh ta sẽ luôn luôn chờ em.
Ba...... ăn hiếp mẹ sao?
Trên bàn ăn, Trác Dật Vũ thấy mắt mẹ hơi sưng, nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon trước mặt tự dưng nuốt không trôi nữa.
Lúc ba mẹ đến nhà trẻ đón bé, bé liền phát hiện ra mắt mẹ đỏ lên, ngồi trên xe từ đầu chí cuối đều không nói chuyện, mà bầu không khí giữa ba mẹ cũng rất kì cục, thậm chí về nhà mẹ liền trốn trong bếp chuẩn bị cơm chiều.
Trước kia, lúc mẹ đón bé, vừa thấy bé mẹ sẽ hôn bé trước, nhưng hôm nay mẹ lại quên hôn, hình như là có tâm sự gì đó, chắc chắn là bị ba bắt nạt nên mới như vậy!
Càng nghĩ càng thấy tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Dật Vũ cứng lại, thình lình buông chén cơm.
“Con không ăn sao?” Kinh ngạc nhìn con, Diệp Hoa có chút lo lắng.
Còn hơn nửa chén cơm, sức ăn của Tiểu Vũ đâu có nhỏ vậy! Lại nói, hôm nay có món con thích ăn nhất, sườn xào chua ngọt, bình thường có món này, bé sẽ ăn thêm nửa chén cơm nữa, sao hôm nay lại trái ngược vậy? Người không thoải mái sao?
“Không ạ!” Lắc lắc đầu, nhóc con không thấy ngon miệng.
“Chừa lại nhiều như vậy......” Nhìn đồ ăn còn trong chén, mày Trác Dung hơi nhăn lại, “Ăn thêm một chút đi!”
Tuy anh muốn bù đắp trước kia sơ sẩy con, nhưng cũng không có nghĩa nuông chiều bé thành hư, nên dạy dỗ, cần quản chế thì phải quản, bằng không sinh hư không tốt.
Nghe vậy, bé con bình thường ngoan ngoãn im lặng kia lại có thái độ khác thường, đôi mắt đen nhánh giận dữ trừng cha một cái, kế đó một tiếng đáp lại cũng không có, tuột khỏi bàn ăn, tức giận bỏ chạy.
Phản ứng chống đối đó làm cho hai bậc cha mẹ sửng sốt ngay tại đương trường, nhất thời đã quên ngăn cản, trơ mắt nhìn con chạy vào phòng nó khóa cửa lại.
“Tiểu Vũ ...... đang tức giận?” Dè dặt hỏi dò, Trác Dung cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trời ạ! Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ con tức giận phản kháng, thật là...... đáng yêu quá đi!
“Chắc là vậy......” Diệp Hoa cũng rất kinh ngạc, mê mẩn. Dù sao bé con luôn thân thiết, nghe lời, rất hiếm khi cư xử như vậy. “Em vào xem con.”
Dứt lời, chị buông chén cơm, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Mắt thấy hai mẹ con một trước một sau rời đi, một mình ngồi ở bàn ăn, Trác Dung ngơ ngẩn nghĩ ngợi một hồi. Tuy không biết con giận mình cái gì nhưng anh vẫn không kềm được nở nụ cười vui vẻ.
A...... Tiểu Vũ biết giận anh rồi! Đây không phải chứng tỏ quan hệ hai cha con vốn dĩ lạnh nhạt đã tiến thêm một bước sao?
Trong lúc ông ba ngốc nào đó vì con nổi cáu với mình mà vui vẻ không thôi, Diệp Hoa đi tới trước của phòng đóng kín, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, xác định không có khóa, chị im lặng mở cửa vào phòng, thấy nhóc con trùm chăn kín mít từ đầu tới chân.
Hành động trẻ con như vậy làm cho Diệp Hoa không nhịn được cười, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, dịu dàng ôm lấy cả chăn lẫn bé con đang vùi mình bên trong, đồng thời cảm giác người trong chăn khẽ run rẩy.
“Tiểu Vũ, con làm sao vậy?” Chị dịu dàng hỏi, một bên nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn bông lên, đến khi cái đầu nhỏ ló ra khỏi lớp chăn kín như bưng.
Xụ mặt, Trác Dật Vũ ngồi trên giường nhìn mẹ, nghiêm trang hỏi: “Mẹ, ba ăn hiếp mẹ hả?”
Nếu ba thật sự bắt nạt mẹ, cả đời này bé sẽ ghét ba.
“Sao con lại hỏi vậy?” Khẽ trợn mắt, Diệp Hoa rất kinh ngạc, không rõ vì sao con lại nghĩ thế.
“Mắt mẹ đỏ, nhất định trước khi tới đón con đã khóc!” Trẻ con không biết nói dối, nói trúng tim đen chỉ ra ngay sự thật, đầu tiên là hoài nghi hung thủ, “Nhất định là ba ăn hiếp mẹ nên mẹ mới khóc, đúng không?”
Không ngờ con lại quan sát nhạy bén như vậy, Diệp Hoa không khỏi đỏ mặt. Tuy việc mình rơi lệ quả thật có liên quan đến Trác Dung, có điều cũng không phải bị anh bắt nạt, cho nên bé con thật sự đã hiểu lầm ba mình rồi.
Nghĩ đến đây, chị vừa cảm động lại vừa muốn cười, tay nhẹ nhàng nựng khuôn mặt non nớt lại tràn ngập mong muốn bảo vệ mẹ, nhỏ nhẹ: “Ba không có ăn hiếp mẹ, con đừng hiểu lầm ba.”
Cái này, Trác Dật Vũ khó hiểu, thẳng thừng tra hỏi: “Thế sao mẹ lại khóc? Là ai ăn hiếp mẹ?”
“Không có ai ăn hiếp mẹ......” Nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt Diệp Hoa hơi mơ màng, “Chỉ là mẹ cảm động......”
Nhớ lại lúc đó trên xe, Trác Dung chân tình thổ lộ tình yêu, mặc dù chị còn có chút nhát gan mà nhất thời không dám đón nhận, nhưng nói không cảm động là gạt người, dù sao anh là người đàn ông chị yêu nhiều năm như vậy.
“Cảm động?” Lông mày nho nhỏ nhăn lại, Trác Dật Vũ càng nghi hoặc.
Cái nhíu mày này...... sao mà giống Trác Dung đến thế!
Ngón tay nhẹ nhàng xoa giữa chân mày của bé, Diệp Hoa dịu dàng thì thầm, “Ba nói ba yêu mẹ, mẹ rất cảm động nên nhịn không được mà khóc.”
Ba yêu mẹ?
Bé con kinh ngạc mở to mắt, nhớ trước kia bé từng nghe trộm mẹ nói mấy câu này trước mặt người ngoài, trong lòng càng ngờ vực, nhưng mẹ sẽ không gạt bé, vậy…
Ba thật sự yêu mẹ sao?
“Vậy ra con tức giận là vì tưởng ba bắt nạt mẹ sao?” thấy vẻ mặt con đáng yêu lại thú vị, Diệp Hoa bật cười hỏi, nhịn không được nhéo mũi con.
Ngượng ngùng gật gật đầu, nhóc con không được tự nhiên, trong lòng rất áy náy, cảm thấy mình không nên trách lầm ba, bởi vì ba hiện giờ quả thật tốt hơn trước kia rất nhiều, vậy mà mình còn đổ oan cho ba, xấu quá đi thôi!
Nhẹ nhàng nở nụ cười, Diệp Hoa nhỏ nhẹ yêu cầu, “Vậy con biết mình sai rồi, chờ lát nữa nên đi xin lỗi ba, biết không?”
Đáng yêu gật đầu, Trác Dật Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Chúng ta có cần trở về ở chung với ba không?”
Bé nghĩ rằng, nếu ba yêu mẹ, mẹ cũng yêu ba, như vậy có phải đại biểu bọn họ muốn về ở chung hay không ?
Nghe vậy, Diệp Hoa dừng lại, hạ giọng hỏi lại: “Tiểu Vũ muốn ở cùng ba một chỗ sao?”
Trẻ con quấn quít cha mẹ là chuyện bình thường, muốn có một gia đình bình thường cũng không lạ, chỉ là…. chị còn chưa chuẩn bị tâm lý trở về bắt đầu lại lần nữa với Trác Dung, nhưng nếu Tiểu Vũ muốn thì sao?
Nghĩ đến điều này, Diệp Hoa không khỏi phiền não, trong lòng mơ hồ biết, nếu con muốn sống trong một gia đình bình thường, đồng thời được cha mẹ yêu thương săn sóc, không muốn trải qua những ngày tháng cha mẹ ở riêng như hiện nay, cho dù chị còn chưa có dũng khí tiến thêm một bước cũng sẽ miễn cưỡng mình quay về.
Không biết mẹ đang đấu tranh tư tưởng, cậu nhóc thận trọng đắn đo một hồi, cuối cùng, ngoài dự đoán lắc đầu: “Tuy không ghét ba nữa nhưng con vẫn muốn ở đây hơn.”
Bé nghĩ, trước khi đến đây ở, ngày nào ba cũng rất bận rộn, cả ngày nghỉ cũng thấy mặt không được mấy lần. Ngược lại, từ sau khi bé và mẹ dọn về đây, số lần thấy mặt ba trái lại nhiều hơn trước, không chỉ buổi sáng đưa bé và mẹ đi học, đi làm, buổi tối còn thường thường cùng nhau ăn cơm nữa, tốt hơn trước rất nhiều.
Bé nghĩ, lỡ như trở về nhà, ba lại chứng nào tật náy thì làm sao? Cứ duy trì tình trạng hiện giờ là được rồi.
Không biết con trăn trở trong lòng, Diệp Hoa chỉ nghĩ bé không gần gũi với Trác Dung nên mới không muốn về, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười phụ họa.
“Được, mẹ con mình ở đây, không về.”
Gật đầu thật mạnh, Trác Dật Vũ rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.
“Được rồi, đi ăn thôi! Con mới ăn được có một ít, chắc chắn chưa no!” Vừa nói vừa cười kéo nhóc con khỏi giường.
“Con thích nhất sườn xào chua ngọt, mẹ đặc biệt làm cho con ăn, coi chừng ba ăn hết sạch đó!”
Nghe mẹ nói, Trác Dật Vũ cuống lên, thật sự sợ ba ăn hết sườn xào bé thích nhất, lập tức kéo mẹ vội vội vàng vàng chạy tới bàn ăn, thấy ba ngồi ăn cơm một mình, cảm giác hổ thẹn lại dâng lên.
“Ba, con xin lỗi!” đến trước mặt ba, bé lập tức ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Không sao, mau ăn cơm đi!”
Rốt cuộc cả nhà ba người ngồi trên bàn tiếp tục ăn cơm. Có điều, lần này tâm tình của cậu nhóc rõ ràng khá lên không ít, thậm chí còn chủ động cười với Trác Dung, làm anh có cảm giác vừa mừng vừa lo.
Bất quá, nếu anh biết cơ hội để hai mẹ con về nhà với anh đã bị con chặt đứt, khẳng định anh sẽ không cao hứng nổi.
Ăn ăn uống uống, thừa dịp không khí trên bàn ăn cực kì tốt, Trác Dung xuất chiêu.
“Có người tặng anh ba tấm vé khu vui chơi thiếu nhi, ngày mai chúng ta cùng đi chơi đi!”
Khu vui chơi thiếu nhi?
Đang ăn cơm, hai mẹ con đồng thời liếc nhau một cái, Diệp Hoa có phần do dự mà Tiểu Vũ rõ ràng trầm tư.
“Tiểu Vũ muốn đi không con?” Mắt thấy Diệp Hoa chần chừ, Trác Dung lập tức áp dụng tuyệt chiêu Chu Chí Khải bày anh, lấy con làm cớ.
“Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy, chắc chắn là muốn cả ba mẹ cùng đưa đi chơi rồi.”
Quả nhiên, vẻ mặt lưỡng lự của Diệp Hoa biến mất, tất cả đều theo mong muốn của con.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
153 chương
86 chương
13 chương