Có hương vị của ánh nắng đang quấn quanh đầu mũi, Thiển Thâm không có ý thức tiến sát lại gần cái hướng kia, trong lòng lập tức được mùi thơm nồng của xà bông khiến cho cảm thấy ấm áp, giống như đang bị mê hoặc, cô lại hướng về phía nguồn nhiệt kia không chút do dự áp mặt vào cọ xát tiếp, tìm một tư thế thoải mái nhất cuộn tròn trong ổ, ý nghĩ an tĩnh lại tiếp tục giấc mộng đẹp. Nhưng mà… tại sao cô lại cảm thấy có cái gì đó đang gác lên trên đỉnh đầu cô? Thiển Thâm đột nhiên mở to mắt, đưa mắt nhìn qua đích thị là một chiếc áo sơ mi nam, đại não của cô vẫn còn đang ở trong trạng thái chậm chạp làm cho cơ thể phản ứng theo bản năng, còn chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ tâm trí cô, cô hoảng sợ muốn đẩy người kia ra, đỉnh đầu lại đập thẳng vào cằm người kia, lập tức trên đỉnh đầu truyền đến tiếng răng chạm nhau côm cốp cùng một tiếng kêu rên. Lúc này Thiển Thâm sửng sốt, động tác dừng lại, đại não trùng xuống, một tia sáng lóe lên, cảnh tượng tối qua nhanh chóng thoáng hiện lên một lần trong đầu cô, bọn họ ôm nhau khóc thật lâu, cuối cùng hai người đều mệt mỏi, Tân Tử ôm cô trở lại phòng ngủ của cô, sau đó ngã xuống giường ôm nhau ngủ. Nghĩ đến đây, trên mặt cô nóng lên, thân thể lập tức cứng ngắc nằm ở nơi này giả bộ làm tượng gỗ. Sau đó, trong đầu Lương Thiển Thâm vô cùng hỗn loạn, trong chớp mắt tim đập nhanh hơn, nhưng mà cô đang liều mạng nói với chính mình: Bình tĩnh, bình tĩnh… chúng ta đã hòa thuận rồi, mình hẳn nên chậm rãi ngẩng đầu, sau đó… cười một cái? Hay là nói… Buổi sáng tốt lành? Cô vùi mặt xuống sắc mặt không ngừng biến hóa, chính mình đấu tranh với chính mình, lúc này chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu tiếng nói sạch sẽ ẩn chứa ý cười của người nọ: “Đang suy nghĩ gì đấy?” Thiển Thâm đem cơ thể mình thu lại càng nhỏ, chỉ lắc đầu, vẫn không nói lời nào, loại bộ dạng khó coi này có phải nói rằng cô đang … thẹn thùng hay không? Tiếng cười trong sáng vui tai của Tân Tử thốt ra từ bên trong khóe miệng, anh tiến đến bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Thiền Thiển, không cần phải cúi đầu.” Vàng tai trắng nõn của Thiển Thâm theo từng tiếng nói của anh ấy ửng hồng từng chút, từng chút một, lông tơ lất phất nhìn qua thật thú vị. Tân Tử biết cô ấy quả thật đang thẹn thùng, liền cũng không muốn làm khó cô, ôm lấy eo của cô nói: “Vậy tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa.” “Không cần! Em… Em dậy rồi.” Nhìn thấy Thiển Thâm tưởng như muốn làm cho chính mình ngạt thở rốt cuộc cũng ngẩng đầu vội vàng đẩy mình ra, ý cười trong mắt Tân Tử rốt cuộc không thể che dấu hết, con ngươi màu sáng dịu dàng giống như nước suối trong lành chảy ra từ khe núi. Thiển Thâm hơi xấu hổ, nhưng mà lập tức lại có ý nghĩ không phục: dựa vào đâu mà cái tên kia lại tự nhiên như vậy, còn mình lại mất tự nhiên như vậy. Sau khi tỉnh dậy cô cầm lấy đồng hồ báo thức đưa mắt nhìn, thả ra, sau ba giây, đột nhiên lại cầm lấy đồng hồ báo thức. “Á! Đã trễ thế này rồi! Chết rồi chết rồi!” Thiển Thâm sợ hãi kêu lên sau đó mặc kệ tất cả, cô vội vội vàng vàng từ trên giường đứng lên, cúi đầu vừa nhìn thấy trên người mình còn mặc cái bộ lễ phục tối hôm qua, kinh ngạc, tiếp theo mặt lại mắt đầu đỏ lên không kiềm chế được, không dám ngay lúc này quay đầu lại nhìn người nào đó cũng đã ngồi dậy. “Em… Đi tắm.” Thiển Thâm vén chăn lên, đang muốn xuống giường, không ngờ bị người đứng phía sau ôm chặt từ sau lưng. “Không cần phải vội vàng, sáng nay Gia Ny đã gọi điện đến thúc giục, anh nói với nó rằng thân thể em không được khỏe, chiều nay sẽ tới. Nó đã giúp em sắp xếp cuộc hẹn với khách hàng sang ngày mai.” Tân Tử đem cằm đặt lên trên vai Thiển Thâm, tiếng nói của anh sạch sẽ giống như nước suối chậm rãi chảy qua tai Thiển Thâm, giống như còn mang theo dư âm ‘leng keng’. Thiển Thâm vỗ vỗ hai má: “Em ngủ say như vậy sao?” Tân Tử cúi đầu nở nụ cười nói: “Chút chút, điện thoại vang lên cũng không có phản ứng.” Tân Tử đang muốn quay lại nói với anh ấy một câu, lại nhìn thấy vết tích màu đen trên tay mình lập tức ngây người, cái này… Mặt của cô… Ngay sau đó, Thiển Thâm có loại ý nghĩ muốn đào một cái hố để mình chui xuống đó ngay lập tức. Tối hôm qua khóc lóc thảm thiết như vậy, lớp trang điểm trên mặt trôi hết sạch, từ nhỏ cô chỉ cần khóc thôi là ngày hôm sau ánh mắt chắc chắn rằng sẽ sưng đến mức cực kì khó coi, tình cảnh bi thảm hiện tại làm cho người ta khóc không ra nước mắt. Mà người nọ ở sau lưng dường như có thuật đọc nội tâm người khác, lên tiếng an ủi cô: “Ánh mắt của anh cũng rất sưng, không có việc gì đâu, dù sao cũng đã khóc cả một buổi tối.” Thiển Thâm hoảng sợ, theo phản xạ lập tức quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt quả thật có đôi chút sưng đỏ nhưng ánh mắt vẫn thanh nhã như cũ, cái này có thể nói không đến mức bi thảm lắm. Cô chớp chớp đôi mắt còn đang sưng lên, lập tức quay đi lấy tay che mặt mình, cuối cùng cũng bày ra bộ dạng nữ vương, bi phẫn nói: “Không cho phép nhìn! Ánh mắt của anh đâu có sưng lên, không công bằng!” Tân Tử giật mình, lập tức đem mặt vùi vào trong cổ cô ấy, khom xuống nheo nheo mắt cười: “Em quả thật có chút cường điệu lên, nhưng mà không sao, chờ anh xuống dưới lấy chút nước đá chườm cho em một chút là ổn thôi.” Bên tai Thiển Thâm nóng lên, cố tình dùng khuỷu tay hất anh ngã về phía sau, tiếp theo đi chân trần bò xuống giường cực kỳ nhanh chóng vọt vào phòng tắm. Cửa phòng tắm đóng sầm lại, lưng cô trượt dọc theo cánh cửa ngồi bệt xuống nền đất, nâng khuôn mặt vẫn còn đang phả ra khí nóng thở phào một hơi. Chỉ một buổi tối thôi mà, nhưng sau khi bọn ra dùng hết sức xé tan tờ giấy ngăn cản trước mặt bọn họ kia, không khí bao quanh hai người trở nên đột biến. Cô giống như lại trở về là Lương Thiển Thâm khi mới vừa cảm mến anh, cái loại tâm tình tốt đẹp nhưng phức tạp này rõ ràng đang nhảy múa trong cơ thể cô, điểm khác biệt chính là khi đó cô cảm nhận được nó là một loại hạnh phúc nho nhỏ, tất cả trong lòng đều là bọt khí ngọt ngào, còn lúc này đây cô lại cảm nhận được trong lòng tràn đầy chua xót và thống khổ, ngay khi cô nghe anh nói: “Được, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.” Thì rốt cuộc giống như trút được gánh nặng, đó là loại hạnh phúc to lớn khi mất đi rồi lại có được. Thiển Thâm nằm trong bồn tắm, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út ngẩn người. Kiểu dáng rất đơn giản, đúng như con người của anh, sạch sẽ thanh đạm, mọi hành động cử chỉ đều bình tĩnh ung dung như vậy. Rồi nghĩ đến cảnh tối hôm qua anh thất thố ôm cô khóc đến mức vô cùng đau khổ như vậy, lòng của cô giống như đang bị xoắn lại chung một chỗ không thể thở nổi. Bọn họ đều cho rằng mình là người chịu tổn thương nhiều nhất, cho rằng đối phương trong tám năm qua sống rất vui vẻ, sau đó mang nỗi đau đớn thống khổ của mình đi so đo với hạnh phúc của đối phương, lại càng cảm thấy không thể tha thứ cho đối phương. Cô luôn nói rằng anh đang trả thù cô, nhưng chính cô lại không cảm thấy được mình ích kỷ ra sao, làm cho anh hoàn toàn không hề biết chân tướng tình hình thật sự nhưng lại liên tục dùng lời nói kích động anh, điều này chẳng lẽ lại không tính là một loại tra tấn hay sao? Cô cho rằng anh luôn có thể tuyệt đối bình tĩnh, thấy biến cũng không sợ hãi, ở trước mặt cô cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt bi thương, vì thế cô quên mất thật ra anh cũng rất yếu đuối, đến trước ngày hôm qua cô không hề biết nguyên nhân để cho anh yếu đuối như thế hóa ra chính là cô. Thiển Thâm nắm tay lại thả vào trong nước nóng, hơi nước làm cho cả căn phòng tắm trở nên mờ ảo, cô đem mình chìm vào trong nước, tâm tư không thể tránh khỏi nghĩ tới sự kiện mấu chốt kia. Cô cũng nghĩ muốn nói cho anh biết, đúng như lời nói tối hôm qua khi anh ôm cô chìm vào giấc ngủ: “Thiển Thiển, sau này chúng ta không nên nói dối thêm vữa, tám năm qua đã đủ rồi”. Cô vừa muốn mở miệng. anh dùng ngón tay đặt lên môi cô, hỏi lời tận đáy lòng: “Nguyên nhân em rời bỏ anh có quan hệ tới chuyện em yêu hay không yêu anh hay không?” Cô đương nhiên lắc đầu, anh liền buông tay ra ôm chặt cô nói: “Vậy là được rồi, nếu em không muốn nói, anh sẽ không hỏi lại.” Thật ra, cảnh tượng ngày hôm qua vượt ra khỏi dự kiến của cô, cô và anh đều kích động quá mức, mà chuyện tám năm trước kia đến chính cô cũng không dám chạm vào miệng viết thương, cô thậm chí không để cho mình nhớ lại cái hồi ức đêm hôm đó. Cho nên, cô sợ rằng nếu lúc ấy đi xé mở cái vệt sẹo kia thật sự sẽ không không chế nổi cảm xúc quá khích của chính mình. Hiện nay khi đã tỉnh táo lại, cô bắt đầu lần thứ hai nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện này, nếu bọn họ muốn tiến thêm nữa, chuyện này tất nhiên phải nói cho anh biết, quan trọng là… muốn lựa chọn một cơ hội thích hợp. Hai người tạo dựng lại quan hệ một lần nữa cô quyết tâm dốc sức giữ gìn, để có được ngày hôm nay, cô đã không còn lo lắng anh sẽ bỏ cô mà đi, cũng không còn lo lắng tình yêu của anh đối với cô sẽ thay đổi, trái lại cô sợ anh vì chuyện này mà khổ sở đau lòng, càng sợ rằng anh sẽ tự trách bản thân, dù sao khi đó bọn họ cãi nhau là do anh khơi mào trước… Thiển Thâm lau khô thân mình, thay quần áo sạch sẽ, nhìn ánh mắt mình trong gương đã bị thu hẹp lại một phần ba, có thể coi như là tinh thần sảng khoái nhìn mình nở nụ cười, Lương Thiển Thâm, tốt xấu gì cũng nên nhớ ngày hôm nay. Sau khi dọn dẹp ổn thỏa Thiển Thâm mang theo hơi nước ẩm ướt đi xuống lầu, chạm mặt nhìn thấy Tân Tử đang chạy lên trên lầu. “Cuối cùng em cũng đi xuống, anh còn đang nghĩ xem tại sao em đi vào lâu như vậy vẫn chưa đi ra.” Tân Tử cũng đã tắm rửa qua rồi đổi quần áo, khoảng cách gần như vậy làm mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh như đang vây quanh lấy cả người cô. “Lâu thật sau? Em cảm thấy thoải mái nên tắm lâu một chút.” Hai má Thiển Thâm bởi vì ngâm nước lâu mà lộ ra vẻ khỏe mạnh ửng hồng, chỉ khẽ cười một cái cũng khiến cho người nhìn đui mù. Tân Tử ho khan một tiếng, xoay người nói: “Đói bụng quá đi, anh làm chút gì ăn.” Trên bàn bày biện mấy món ăn sáng. Một chén cháo loãng, nhưng mà khiến cho mười ngón tay của cô động đậy. “Chờ một chút, tóc ướt có thể dễ bị cảm mạo.” Thiển Thâm cầm đũa lên nhìn đồ ăn gần ngay trước mắt, lại nhìn Tân Tử, vô cùng không bằng lòng. “Được rồi, vậy em ăn trước đi.” Tân Tử bị cô ấy nhìn đến mức bối rối, đừng dậy lấy máy sấy đi vòng qua sau lưng cô: “Để anh sấy tóc giúp em, em ăn đi.” Thiển Thâm hơi sững sờ, trong lòng được một điều gì đó dịu dàng bao trùm lấy, lại có chút cảm giác chua xót tản ra. Cô gật gật đầu, cầm lấy bát từ từ bắt đầu ăn. Tân Tử dịu dàng vừa lấy tay nâng tóc của cô lên, vừa cầm máy sấy sấy khô từng chút một mái tóc của cô. Cảnh tượng như vậy, mới ngày hôm qua thôi, anh còn không dám nghĩ tới, cho dù có nghĩ tới, anh cũng sẽ tự cười nhạo bản thân mình hay mơ mộng, lại bắt đầu không thực tế. Nhưng mà, giờ phút này, cô ấy lại đang ngồi yên lặng trước mặt anh, ngón tay của anh lùa vào trong mái tóc của cô ấy, mùi thơm thoang thoảng của mái tóc làm lay động lòng người, cái loại cảm xúc dịu dàng này khiến cho tâm hồn căng thẳng mệt mỏi của anh cũng bình yên lại. Tối hôm qua, cả đêm anh chưa hề chợp mắt. Chung quy cũng tại sợ nhắm mắt rồi đến khi mở ra lần nữa, tất cả những chuyện này sẽ lập tức trở về trạng thái ban đầu, chỉ là cảnh trong mơ. Người trong lòng dường như đang ngủ, nhưng cũng không an ổn, cứ lục sục điều chỉnh tư thế nhiều lần ở trong lòng anh mới có thể ngủ say. Sau khi cô ấy ngủ say anh mới bật đèn ngủ lên, dựa vào chút ánh sáng đánh giá khuôn mặt tinh tế đang say giấc của cô ấy. Cho dù khóe mắt còn mang theo chút nước mắt, lớp son phấn trên mặt cũng đã trôi hết, nhưng đây mới đích thực là cô ấy, nằm ở trong lòng của anh, có thể đưa tay chạm tới được. Giống như một thói quen cứ đang ngủ cô ấy lại khẽ nhíu mi, anh liền khẽ hôn lên giữa hai hàng lông mày của cô, cảm giác thỏa mãn tận đáy lòng khó nói thành lời, dường như làm nước mắt của anh lại muốn trào ra. Có lẽ, cô ấy còn có chuyện gì đó giấu anh, e rằng là cái gì đó thật sự khổ sở, cũng có khả năng là do ngày trước tuổi trẻ bồng bột gây ra chuyện gì, sau này mới hối hận, có thể trong thời gian anh không có mặt Cố Cảnh Nhiên đã giúp đỡ cô ấy việc gì đó, hay là có liên quan tới tính mạng của cô ấy. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy khóc không thành tiếng, cho dù anh có muốn biết sự thật đến cỡ nào, nhưng làm sao anh có thể nhẫn tâm ép cô ấy nói tiếp, đúng như theo lời cô ấy nói đau khổ trong tám năm này cô ấy phải chịu đựng lớn hơn anh gấp trăm ngàn lần. Mặc kệ như thế nào, cô ấy trở về là tốt rồi, cô ấy còn thương anh là được rồi, như vậy anh có thể buông xuống gánh nặng trầm trọng này một lần nữa cùng cô ấy bước lên con đường tương lai. Sau khi ăn cơm xong, Thiển Thâm trở về phòng thay đổi quần áo, tuy rằng Tân Tử đã chườm lạnh giúp cô, nhưng mà cô vẫn vô cùng buồn bực với đôi mắt cá vàng của mình ngày hôm nay, không còn cách nào khác cô vẫn phải mang theo túi xách và laptop chuẩn bị đi đến Công ty. Bên dưới nhà, Tân Tử đã đứng ở cửa chính đợi cô, thấy cô đi xuống lập tức hiện ra một nét thoáng mỉm cười: “Để tôi đưa em đi.” Thiển Thâm lập tức gật đầu, cười híp mắt đi theo anh lên xe. Trong xe đang bật nhạc cổ điển rất tao nhã, Thiển Thâm thuận miệng nói một câu: “Âm nhạc thị trường dễ nghe hơn.” Tân Tử lập tức tiếp lời: “Vậy ngày mai anh sẽ đổi.” Thiển Thâm nghiêng đầu nhìn anh, hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, ve áo lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng bên trong, vẫn nhớ rõ từ ngày xưa anh ấy đã luôn thích màu trắng. Có điều, cô không thể không thừa nhận, màu trắng thật sự vô cùng hợp với anh ấy. “Tại sao lại nhìn anh như vậy?” Cho dù vẫn muốn bình tĩnh, nhưng bị cô ấy cứ nhìn chăm chú như vậy thật sự có chút không được tự nhiên. Thiển Thâm vội vàng quay đầu đi, bịt miệng cười trộm, nói: “Không có gì.” Anh dùng khóe mắt đã nhìn thấy vẻ mặt đang cười trộm của cô trên cửa sổ, không nhịn được cũng cười rộ lên: “Tối nay ăn gì bây giờ?” Ngón tay Thiển Thâm đang nhẹ nhàng gõ gõ lên trên mặt, nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu nhìn anh nói: “Để em làm cơm cho.” Tân Tử có chút ngạc nhiên, rồi sau đó lập tức cưới nói: “Được, lần trước em nói tay nghề mình khá lắm, hôm nay anh có lộc ăn rồi.” “Vậy cũng được.” Xe dừng lại vững vàng ở bên đường, Thiển Thâm lại hướng về phía gương trang điểm cảm thán chính mình hôm nay hai mắt sưng thật ghê rợn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tân Tử ở bên cạnh nhìn bộ dạng u buồn của cô ấy, không khỏi đưa tay nâng khuôn mặt của cô ấy lên nhìn bao quát một chút, vẻ mặt thành thật nói: “Vẫn rất khá, không sao, lên đi.” Mặt Thiển Thâm lại nóng lên, vỗ nhẹ tay anh ra, trợn mắt ‘căm giận’ nói: “Không cần an ủi em…” “Anh nói thật mà.” Tân Tử lập tức không cười nữa, bình tĩnh nói thêm một câu. Thiển Thâm nản lòng, cầm túi xách lên muốn xuống xe, bỗng nghiên xoay người với một tốc độ cực nhanh khiến cho Tân Tử không kịp phản ứng gì trên môi đã khẽ chạm, chạm nhẹ một chút. “Em đi đây.” Thiển Thâm không dám nhìn anh, kích động đẩy cửa xe ra. Còn chưa kịp thò một chân ra, đã bị người ngồi phía sau túm ngược trở lại. Mặt Tân Tử liên tục lấn tới, gần đến mức cô có thể nhìn xuyên qua mắt kính đếm được lông mi của anh, ánh sáng trong mắt của anh tất cả đều rất ôn hòa, cô hồi hộp nhìn anh. “Đó là hôn tạm biệt sao?” Anh hỏi. Thiển Thâm hít một hơi thật sâu, nói: “Đúng vậy a, có ý kiến gì hông?” Anh không trả lời cô, mà dùng hành động trả lời cho cô biết. Trên môi mềm mại ấm áp, mang theo chút thật cẩn thận, bày ra dịu dàng vô hạn, khiến cho cô có loại cảm giác được che chở. Đây mới là Tân Tử của cô, lông mi kích động run lên, người hiện tại này là Tân Tử yêu thương của cô. Có lẽ đã rất lâu, cũng có lẽ mới vài giây, anh buông cô ra sau đó nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại mái tóc đang rối loạn, cười nói: “Chiều tối anh tới đón em.” Cô biết nhất định mặt mình đang rất hồng, bởi vì mặt của anh ấy cũng rất hồng. Được rồi, cả hai người đều đỏ mặt, vậy cô cũng không cần phải giả bộ làm gì. Sau khi xuống xe, cô đứng ở bên đường vẫn nhìn theo xe của anh đi lên phía trước tới khi rẽ ngoặt sang đường khác không thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng vẫn không muốn xoay người. Nhưng mà, ngay khi cô đang tưởng tượng lại nụ hôn tạm biệt kia, đột nhiên có tiếng nói phá tan cảnh vật phát ra ở bên tai cô. “Em không nhìn lầm chứ…” Thiển Thâm nhanh chóng quay đầu lại, đã thấy Tân Gia Ny há hộc miệng trợn mắt nhìn cô, cô rất muốn nói với Gia Ny rằng: “người đẹp sẽ không há miệng của mình lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng đà điểu…” “Cái gì mà không có nhìn lầm.” Thiển Thâm biết rõ còn cố tình hỏi, cầm túi xách đi về phía phòng làm việc, Gia Ny vẫn đi theo sau lưng cô với bộ dạng hoảng sợ bất thình lình: “Tình cảm của chị với anh của em trở nên tốt đẹp như thế từ bao giờ vậy? Vừa rồi ở trong xe…” Nếu không phải đúng lúc cô tiễn một khách hàng xuống lầu, đúng lúc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, có đánh chết cô cũng không tin ông anh có vẻ mặt cứng nhắc khổ hạnh của cô sẽ… Cô không thể tưởng tượng nổi loại cảm giác này. Thiển Thâm đi vào trong thang máy, nhún vai giả bộ: “Chị với anh của em tình cảm không tốt khi nào vậy ta.” “Chậc chậc, không thể chấp nhận được, nói điêu không biết ngượng kìa.” Gia Ny lại nghĩ một chút, nói: “Có điều hai người như vậy em lại yên tâm, nhớ kỹ nên đối xử với anh của em tốt một chút.” Tâm Thiển Thâm thầm nghĩ: “Cái này còn cần em phải nhắc.” “À, đúng rồi.” Tới trước cửa văn phòng Thiển Thâm, Gia Ny bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện: “Có người tên Cố Cảnh Nhiên đang đợi chị ở bên trong.” Thiển Thâm dừng lại một chút, gật gật đầu. Trong lòng bình tĩnh lại, Thiển Thâm mở cửa đi vào, người đang ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng lập tức đứng lên, sắc mặt anh ta có chút tiều tụy, vừa nhìn thấy cô lập tức mỉm cười: “Em đã tới rồi.”