Thu Dĩ Vi Kỳ
Chương 7
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều có chút sửng sốt.
Sở dĩ Kha Minh Hiên mời Biên Dĩ Thu cùng nhau tới, chính là vì tụ tập đủ 8 người 4 chiếc xe. Mà Biên Dĩ Thu là bạn mà hắn dẫn đến, cùng những người khác căn bản không quen biết gì, khẳng định chỉ có thể ngồi cùng một xe với hắn. Lâm Gia Ngạn lại chặn ngang một đòn như vậy, tỏ rõ là có ý muốn coi nhẹ y.
Kỳ thật ngồi trên chiếc xe này thì Biên Dĩ Thu cũng không cần, tuy rằng chiếc Hummer của Kha Minh Hiên xét về phương diện này chính là tuyển thủ tuyệt đối thích hợp để đi việt dã, nhưng nếu bàn về độ thoải mai, khẳng định chiếc Land Rover Range Rover của Nguyễn Thành Kiệt cùng Phương Duệ càng thích hợp trên đường G hơn, hoặc là chiếc Jeep của Triệu Bân cũng không tồi. Nhưng y lại cảm thấy thái độ của Lâm Gia Ngạn làm cho y có chút không thoải mái, hơn nữa nhìn thái độ của gã với Kha Minh Hiên, quan hệ của hai người này khẳng định không bình thường.
Nghĩ đến đây, Biên lão đại lại càng không thích, y đột nhiên ý thức được hôm nay bản thân mình đi theo đến đây lại sắm vai một kẻ ngốc.
Biên Dĩ Thu có một tật xấu, nếu người khác làm cho y thấy khó chịu, y sẽ càng làm cho người khác không thích hơn, nén giận không phải là phong cách của Biên lão đại.
Vì thế Biên Dĩ Thu cứ vờ như không nghe thấy gì, trực tiếp xẹt qua hai người họ đi về phía trước, mở cửa bên ghế phó lái của chiếc Hummer, nhấc chân leo lên rồi an vị ngồi xuống, sau đó khoát khuỷu tay lên trên kính xe, đưa đầu ra phía ngoài hét lên với Kha Minh Hiên: “Con mẹ nó anh sợ giẫm chết con kiến à? Nhanh lên.”
Tiếng hét này đừng nói những người khác, ngay cả Kha Minh Hiên cũng phải nhíu mày, sắc mặt Lâm Gia Ngạn khó coi đến cùng cực.
Biên lão đại khiêu khích mà hướng Lâm Gia Ngạn cười cười: “Thật ngại quá, tôi thích Hummer hơn, nếu cậu không ngại, có thể ngồi phía sau.”
Sắc mặt Lâm Gia Ngạn lúc đỏ lúc trắng, vừa định mở miệng thì Kha Minh Hiên đã quay đầu lại kêu tên béo kia, Triệu Bân xem kịch vui thành nghiện lập tức vui vẻ chạy tới, một bên nắm lấy bả vai Lâm Gia Ngạn đi về phía bên kia: “Lâm Tiểu Ngạn, đi thôi, xe của anh đây hôm nay sẽ chở cậu, hãy nghĩ xem nên là cậu lái hay tôi lái đi.”
Lâm Gia Ngạn dù có khó chịu cỡ nào cũng không thể làm trò trước mặt Kha Minh Hiên mà đem Biên Dĩ Thu từ trên xe túm xuống, vì thế cũng từ trên bậc thang leo xuống, đi qua chiếc Jeep của Triệu Bân.
Biên Dĩ Thu toàn thắng, trong lòng thầm khoe khoang, đương nhiên không chú ý tới ánh mắt những người khác nhìn y có thâm ý gì khác.
Kha Minh Hiên đi tới trước xe của Phương Duệ cùng Lương Nhạc, nói nói mấy câu, cuối cùng cầm một túi trở về, lúc lên xe thì đưa cho y. Biên Dĩ Thu mở ra nhìn nhìn, là một phần sandwich cùng một ly sữa đậu nành xay.
“Đệt mợ, rốt cuộc cũng có ăn.” Biên Dĩ Thu mở đóng gói của chiếc sandwich ra, ăn như hổ đói mà cắn một miệng thật to, “Ưm, hương vị không tồi, anh đặc biệt đi lấy giúp tôi à?”
“Là vợ Lương Tử Nhạc làm dư thôi.” Kha Minh Hiên vừa dứt lời, chiếc jeep của Triệu Bân bên cạnh đã nổ máy rồi chạy ra ngoài, người lái xe là Lâm Gia Ngạn.
Biên Dĩ Thu uống một ngụm sữa đậu nành thơm ngon nguyên chất, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau chiếc Jeep kia: “Hứ, không nghĩ tới tiểu tử kia nhìn như một tên tiểu bạch kiểm vậy mà lái xe cũng đỉnh đó.”
“Sandwich còn không lắp được miệng của em?” Kha Minh Hiên tức giận mà trừng mắt liếc y một cái, cầm điện thoại lên và bấm bấm, đầu bên kia rất nhanh đã truyền tới giọng của Triệu Bân.
“Sao vậy Kha tổng?”
“Cậu xem chừng Lâm Gia Ngạn đó, đừng để gặp chuyện không may.”
“Có tôi ở đây rồi, không xảy ra chuyện gì đâu. Nói mới nhớ cậu với Biên Dĩ Thu bên kia là quan hệ gì vậ….”
Kha Minh Hiên không đợi gã nói xong đã tắt điện thoại.
Bởi vì đeo taiphone, Biên Dĩ Thu không nghe đối phương nói cái gì, thuần thuận cho sandwich vào bụng, cầm sữa đậu nành chậm rãi uống.
Còn phải nói, người này nếu được ăn no, phong cảnh bên ngoài cũng thuận mắt hơn một chút.
Jeep dẫn đầu, xe của Nguyễn Thành Kiệt cùng Lý Trạch theo sát sau đó, Phương Duệ cùng Lương Nhạc đi thứ ba, Kha Minh Hiên cùng Biên Dĩ Thu giữ vị trí cuối cùng.
Mấy người họ đi tốc độ thật nhanh từ ngã tư Nam Thành, chuyển sang quốc lộ, qua Bình Xuyên, Nhai Quan, sau đó rẽ sang quốc lộ, đi qua chân núi Lão Sơn, tiếp tục đi về phía Nam thêm 7km nữa để đến Long Tu Trấn, mà Phong Lĩnh lại cách 4km về phía Tây Bắc của Long Tu Trấn, từ chỗ đó coi như chân chính bước vào khu việt dã.
Lâm Gia Ngạn nghe xong câu nói của gã béo, như được tái tạo tinh thần, lái chiếc Jeep – một em xe thể thao hàng hiệu lái vô cùng hiệu quả, toàn bộ hành trình đều siêu tốc, trong nháy mắt đem ba chiếc xe kia bỏ xa không thấy bóng dáng.
Bộ đàm sột soạt vang hai tiếng, Nguyễn Thành Kiệt nhanh miệng nói không chút hoang mang: “Cơn tức giận của Lâm thiếu gia hôm nay không nhỏ ha, tôi nói này Kha tổng, cậu chạy nhanh lên trông chừng đi, lát nữa xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách bọn tôi không nói trước.”
Bất quá người khổ chính là mập mạp, bởi vì người chính là gã dẫn tới.
Nhưng trời cao chứng giám, đây không phải gã tự nguyện. Lâm Gia Ngạn trong nhóm bọn họ, chính là một tiểu tổ tông, tính tình có một chút nóng nảy, ai dám đắc tội chứ. Huống chi tâm tư của hắn ta đối với Kha Minh Hiên, ai cũng nhận ra được, nhưng Kha đại thiếu gia một lòng một dạ vờ như không thấy mà giả ngu, ngay cả gã nhìn cũng không nhẫn tâm. Mà không đành lòng kết quả chính là, nói lộ trình cùng thời gian đi việt dã lần này của bọn họ cho Lâm Gia Ngạn biết.
Bởi vì Lâm Gia Ngạn ở ngay bên cạnh, y cũng không ngại gì, nhưng Phương Duệ lên tiếng vì sợ gã vì bị bất công mà tổn thương: “Việc này cũng không phải do mập mập, Lâm Gia Ngạn tìm được, chúng ta cũng không thể không cho cậu ta đến. Tuy rằng tụi này vì cậu nên quen biết cậu ta, nhưng tốt xấu gì cũng làm bạn nhiều năm vậy rồi, bình thường mở miệng cũng gọi một tiếng Duệ ca, Bân ca, vào lúc mấu chốt lại vứt bỏ cậu ta, cậu cảm thấy làm vậy mà coi được sao?”
“Chính là, Lâm Tiểu Ngạn đối với cậu thâm tình như đại dương, cuồng si triền miên không dứt, bình thường cậu trêu đùa cũng không ít tình nhân, cũng không phải cứng rắn như thế, tại sao lại đối xử với cậu ta lạnh lùng vậy?” Đây chính là giọng của Lý Trạch.
“Giống nhau sao?” Bởi vì Lâm Gia Ngạn không giống mấy tiểu tình nhân muốn chơi là chơi, nên hắn mới không muốn đùa giỡn.
“Không giống nhau lắm, thứ mà Kha đại thiếu gia thích là một tiểu thịt tươi mười bảy mười tám tuổi mềm mại nuột nà cơ.” Đây là giọng của Nguyễn Thành Kiệt.
“Vậy lúc 17 18 tuổi Lâm Tiểu Ngạn đang làm gì cơ chứ?”
“Khi đó cậu ta bận chơi đùa với mấy cô gái xinh đẹp trắng trẻo, không phát hiện bản thân mình còn có tố chất muốn làm đàn ông.”
Lý Trạch cười mắng “Đệt”.
Người duy nhất trong đám bọn họ kết hôn là Lương Nhạc rốt cuộc không nghe nổi nữa, hắng giọng nói: “Mập mập, các cậu đến chỗ nào rồi?”
“Mời vừa xuống quốc lộ, sắp vào chân núi Lão Sơn.” Triệu Bân trả lời.
“Cậu kêu Gia Ngạn chạy chậm một chút, ở Long Tu Trấn có một chỗ đang sửa đường, ăn xong bữa trưa rồi mới vào núi.”
“OK.”
Bộ đàm cuối cùng cũng yên tĩnh, Kha Minh Hiên tháo tai nghe ném xuống giữa bàn điều khiển, mở cửa sổ muốn hít thở không khí, không nghĩ tới một cơn gió lạnh lại mạnh mẽ tiến vào, làm cho Biên Dĩ Thu đang ngủ bù nháy mắt từ trong mộng bị gió lạnh làm tỉnh lại.
Y ôm lấy cổ áo khoác, vô cùng bất mãn mà liếc mắt trừng Kha Minh Hiên một cái: “Anh bị bệnh thần kinh à, trên quốc lộ mở cửa ra làm gì chứ?”
Kha Minh Hiên vì chuyện nhỏ nhặt của Lâm Gia Ngạn làm phiền lòng, ngữ khí tự nhiên đã bay đến một chỗ nào đó: “Xe của tôi tôi muốn làm gì thì làm, nếu cậu không hài lòng có thể cút sang xe khác.”
Biên Dĩ Thu cười lạnh: “Quao, là ai đã ở chỗ này chờ tôi chứ? Có phải do tôi không cho tiểu tình nhân kia của anh ngồi xe này, nên trong lòng anh nổi lửa à?”
Kha Minh Hiên tức giận mà đấm một đấm vào bàn điều khiển, đẫn đến chiếc Hummer cũng chạy loạn một đường, thiếu chút nữa đã đâm vào dải phân cách bên đường.
Thật con mẹ nó cho chết mà, tại sao khắp thiên hạ mọi người đều nghĩ hắn với Lâm Gia Ngạn phải có quan hệ gì chứ.
“Kha Minh Hiên hai người làm cái gì thế? Có thể lái xe đàng hoàng xíu không?” Giọng nói của Phương Duệ từ trong tai nghe truyền tới, tuy rằng không bật loa ngoài, nhưng tông giọng cũng đủ làm cho hai người nghe rất rành mạch.
Kha Minh Hiên lúc này mới phản ứng được lúc nãy mình chỉ tháo tai nghe xuống, cũng không có tắt, cho nên tình nhân hư hư thực thực cãi nhau mấy câu phỏng chừng đã bị mấy tên này nghe hết toàn bộ.
Biên Dĩ Thu cũng ý thức được ngữ khí của mình có chút kì quặc, vì thế cũng ngâm miệng không nói một tiếng nào.
Kha Minh Hiên bình tĩnh mà đeo taiphone lên, đáp: “Mới bị trượt tay lái.”
“Trượt tay mà có thể lạn thành hình chữ S trên quốc lộ à, con mẹ nó đỉnh quá vậy.”
“Táo cũng có thể thiếu nước, con người cũng đặc biệt dễ dàng tức giận, lát nữa đến Long Tu trấn, nên mua mấy ly trà lạnh cho các cậu?” Nguyễn Thành Kiệt vẫn là cái giọng điệu với vẻ mặt thiếu đánh kia.
Lý Trạch sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Kha tổng này, khẩu vị của cậu….. Thật sự làm cho người ta bất ngờ không kịp tránh đấy.”
Nói đến phương diện nào đó, Lý Trạch nói cũng không sai, lần này ngay cả hắn cũng hiểu được việc mình coi trọng cái mông của Biên Dĩ Thu có chút không thể tưởng tượng nổi, quỷ mới biết hắn đột nhiên nổi lên tâm tư muốn giữ y bên cạnh mình. Đại khái là do mấy bức ảnh khỏa thân, trói tay bịt mắt kia thực tế rất mê người, bản thân hắn ở trong bệnh viện tùy ý lật ra xem một chút đều mẹ nó có thể cương, nếu không gặm một phát, không làm một pháo sao được…. thật thất vọng không biết tiết tháo của hắn đã trôi dạt đến chỗ nào rồi?
Hơn nữa không thể phủ nhận, cái cảm giác đem một người đàn ông thế lực ngang mình thao đến cả người nhũn ra, kêu cha gọi mẹ thật mẹ nó rất thích, cái loại sung sướng cùng thống khoái khi thân thể kết hợp này mấy thanh niên trẻ tuổi nhu thuận vĩnh viễn không thể mang đến cho hắn. Huống chi, thân thể kia của Biên lão đại quả thật tương đương mỹ vị, vô luận xét theo mặt nào mà nói, hắn nhiều năm như vậy mới gặp được cực phẩm, có một không hai. Nếu không tại sao chính mình bỗng nhiên ăn một bữa rồi lại muốn ăn thêm một bữa nữa, liên tiếp hai tháng mà còn chưa chán?
Kha Minh Hiên nghĩ tới đây, cảm giác bốc hỏa không hiểu được hồi nãy thế nhưng tan bớt một chút.
Tốt xấu gì hai người cũng là pháo hữu nhiều đêm, tuy rằng bình thường ở chung không tài nào hài hòa nổi, nhưng trên giường thật sự phù hợp, hắn đối với tình nhân của mình đều mang vẻ mặt ôn hòa, đối với vị Biên lão đại sĩ diện đụng nóc này hẳn là nên khoan dung một chút?
Dù sao người này chính là như vậy, toàn thân gai góc, trông cậy vào y nói hai câu xin lỗi, còn không bằng trực tiếp chặn cái miệng của y. Chuyện xảy ra giữa mình với Lâm Gia Ngạn, cũng không liên quan gì đến y? Vô duyên vô cớ làm người ta gặp vạ lây, quả thật có chút không ổn.
Vì thế, Kha đại thiếu gia phá lệ hạ thấp thái độ nói một câu: “Chuyện kia, vừa nãy tôi không phải nói em.”
Hai tay Biên Dĩ Thu hoàn toàn tựa vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, nghe hắn nói như thể cười nhạo mà quay đầu lại: “Kha đại thiếu gia, anh đùa tôi à? Trên xe chỉ có hai chúng ta, anh không nói tôi không lẽ nói quỷ à?”
“Thật sự không phải em, mới vừa nãy trong điện thoại bọn họ liên tục dồn dập làm tôi có chút nén giận.”
“Khoan từ từ đã!” Biên lão đại đột nhiên hét lên.
Kha Minh Hiên liếc nhìn y, y nói tiếp: “Anh đây là đang giải thích với tôi sao?”
“……” Kha Minh Hiên không được tự nhiên nói, “Em thấy sao thì chính là vậy đi.”
“Đừng nha, chuyện này phải tính là thời khắc lịch sử, tôi phải ghi âm lại để ngày ngày ghi nhớ.” Biên Dĩ Thu nói xong mở phần ghi âm trên điện thoại ra, “Nào, nói lại một lần nữa.”
Mặt Kha đại thiếu gia lập tức biến sắc: “Biên Dĩ Thu, em có tin tôi làm em chết trong xe không?”
Biên Dĩ Thu giả vờ buồn tủi: “Trước mặt người yêu bé nhỏ của anh sao? Không tốt đâu.”
“Em con mẹ nó con mắt nào của em thấy cậu ta là người yêu bé nhỏ của tôi.”
“Không phải sao?” Biên Dĩ Thu cất điện thoại rồi xoay người một chút bởi vì tư thế ngủ lúc nãy mà cổ có chút cứng, “Không phải làm sao tôi cứ thấy ánh mắt cậu ta nhìn tôi như tình địch vậy chứ?”
“Cậu ta xem tất cả những người đàn ông bên cạnh tôi đều là tình địch.”
“Quaooooo~~~” Biên Dĩ Thu cố ý kéo dài âm cuối “Ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?”
Ánh mắt của Kha đại thiếu gia so với cái lạnh bên ngoài của Bắc Phong còn muốn lạnh hơn: “Không đọc sách thì đừng dùng loạn tính từ cả lên”
Biên Dĩ Thu hỏi: “Tôi nói sai sao?”
Kha Minh Hiên không trả lời câu hỏi của y: “Tóm lại, lát nữa đến trấn, em đối với Lâm Gia Ngạn khách khí một chút, đừng hở chút lại cùng đối nghịch với cậu ta.”
Biên Dĩ Thu cà lơ phất phơ nhìn hắn: “Sao đấy, anh đau lòng à?”
Kha Minh Hiên bất mãn, cảm thấy người này không có cách nào cũng người khác khơi thông, đơn giản không nói nữa. Biên Dĩ Thu cũng thấy hơi vô nghĩa, nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Kha Minh Hiên nhìn thân thể cường tráng cùng sườn mặt sắc sảo như dao khắc kia của y, không chút tiếng động mắng một câu “Đồ ngốc.”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
157 chương
17 chương
16 chương
107 chương
58 chương
65 chương
83 chương
33 chương