Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 25 : 24 Khang Đằng

Ngày 21 tháng 6 năm 2004 Cuộc đời của tôi kết thúc. Cuộc sống của tôi từ đây cũng không còn ý nghĩa. Người kia chết rồi, chết ở trước mặt tôi, đột ngột như thể là pháo hoa được nổ vào một đêm bình thường đến độ chẳng ai thèm chú ý đến. Đương nhiên, lão ta không xứng đáng so sánh với pháo hoa. Cho dù pháo hoa thật sự cũng không đẹp. Lão ta đến trường học tìm tôi, một đường lén lút theo tôi về nhà. Đợi đến tôi phát hiện, đứng ven đường cãi nhau ầm ĩ với lão ta. Người đi đường vây quanh chúng tôi quăng ánh mắt thần kì như quan sát thế giới động vật, tôi chửi lão ta ầm lên, nói cho lão ta biết nếu lại tiếp tục đi theo tôi, tôi sẽ giết lão ta. Sau đó lão ta đã chết rồi. Bởi vì tôi bỏ lại lão ta chạy đến đường cái đối diện, khi lão ta đuổi theo tôi bị đâm bay. Chiếc xe kia từ giao lộ bên cạnh vòng sang đây, đâm thẳng vào lão ta thật mạnh, sau đó, lão ta liền bay lên, nặng nề rơi xuống. Tình cảnh này tôi không nhìn thấy, nhưng tưởng tượng được. Trong ảo tưởng và trong giấc mộng của tôi, vô số lần khác nhau lão ta ngã xuống chết, đây là một trong số đó. Chờ khi tôi nghe thấy âm thanh quay đầu lại, ngay lập tức không thể tìm thấy lão ta. Bởi vì lão ta bị đâm bay văng ra ngoài mấy mét. Nhất định sẽ rất đau, nhưng tuyệt đối không thể so với tất cả dằn vặt đau đớn tôi chịu đựng. Không ai hơn được tôi. Tôi nhìn thấy mọi người túm tụm lại xem, sau đó có người gọi tôi. Bọn họ thấy chúng tôi cãi vã, biết được quan hệ của chúng tôi. Bọn họ trách cứ tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói tôi bất hiếu, nói sẽ đến lượt tôi gặp báo ứng. Đến cùng ai mới là người đến lượt gặp báo ứng? Những người dốt nát không biết gì kia có thể im lặng hay không? Lão ta chết là lỗi của tôi sao? Lão ta chết rồi tôi liền đáng đời gặp sự chỉ trỏ của bọn họ sao? Tôi con mẹ nó mới thật sự là người bị hại có được hay không? Tôi của ngày hôm nay, lão ta của ngày hôm nay, chẳng lẽ không phải đều do lão ta một tay tạo thành sao? Lão ta chết rồi, tôi phải làm sao bây giờ? Nói xong rồi tôi muốn tự tay giết hắn. Từ nay về sau, niềm tin duy nhất của tôi cũng đã mất. Mấy năm qua động lực chống đỡ tôi sống tiếp chính là có một ngày ở trước mặt lão ta sống dáng vẻ hắn cực kì không muốn thấy sau đó giết lão ta. Thậm chí tôi còn ảo tưởng ra hình ảnh kia. Tôi cuối cùng có thể thẳng sống lưng đứng trước mặt lão ta, trong lòng đã không còn bất kỳ sợ hãi nào liên quan đến lão ta, tôi nói cho lão ta biết tôi đã cùng vô số người lạm giao* chỉ không cùng lão ta lên giường, tôi tùy ý mà trào phúng lão ta, sau đó cắm một dao vào trái tim của lão ta. *滥交 = lạm giao: chỉ quan hệ tình dục bừa bãi, làm tình tập thể, NP Đây là ảo tưởng của tôi, cũng là kế hoạch của tôi. Bây giờ tôi bắt đầu hối hận tại sao cái kế hoạch này không sớm được đăng lên nhật báo, lão ta không nên chết như vậy. Tất cả đều kết thúc. Rốt cục sẽ không lại có thêm ai dây dưa đến tôi, không có ác mộng bám chặt theo tôi. Nhưng mà, đây thật sự gọi là giải thoát sao? Hay là nói, tôi sẽ lần thứ hai rơi vào trong một ác mộng mới? Bắt đầu từ sáu tuổi, đến bây giờ, thời gian mười năm, cuộc sống như địa ngục của tôi kết thúc rồi à? Không thể kết thúc. Địa ngục là vĩnh hằng, gông xiềng nhốt tôi lại cũng là vĩnh hằng, chỉ có tôi chớp mắt là biến mất. Khi chúng không có cách nào biến mất, vậy muốn thực sự giải thoát, cũng chỉ có cách để chính bản thân tôi biến mất. Biến mất sao? Biến mất là có ý nghĩa sao? Tôi thật sự không nghĩ ra. Trước mặt tôi là một ngõ cụt, nếu như va vào sẽ có khoái cảm vui sướng khi đầu rách máu chảy. Cho nên tôi va hay không va vào đây? Sống sót hoặc chết đi?