Thư Ca

Chương 12

Sắc trời dần sáng lên, tiếng chuông ngân lên giữa không gian tĩnh mịch... Sớm tinh mơ, tinh thần cũng thật sảng khoái... "Hoàng thượng" cung nhân cúi đầu, chuẩn bị rửa mặt chải đầu cho quân vương. "Ưm" Âm thanh lười biếng chậm rãi truyền ra từ sau tấm màn. Cung nhân tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vén màn lên, liền thấy bên cạnh quân vương mỹ lệ còn một thân thể đầy nam tính, mái tóc đen nhánh che khuất gương mặt. Quân vương vuốt dọc theo suối tóc xuôi xuống thắt lưng nam tử, nhẹ nhàng vuốt ve: "Thư Ca, ái phi" Cất tiếng thì thầm đầy dịu dàng, cưng chiều. Mái đầu đen kia khẽ động, lại tiếp tục yên tĩnh. Quân vương khẽ cười một tiếng, bàn tay đặt trên lưng dần dần di xuống, tiến vào dưới thân nam tử, nam tử giật mình, vùng dậy. Đôi mắt đẹp của quân vương tối sầm lại, lãnh khốc kéo mạnh lấy mái tóc đen.Namtử đau đớn ngẩng mặt lên, lộ ra ngũ quan giản dị, liền bị quân vương giữ chặt lấy bờ môi. Theo đó nghiêng người, tứ chi thon dài của quân vương mỹ lệ chăm chú quấn chặt nam tử.Namtử dường như vô cùng đau đớn mà run rẩy, quân vương lại càng thêm cố sức siết vào. Nhìn thấy cảnh này, cung nhân lập tức dời mắt, lặng lẽ lui ra khỏi phòng. Tiếng thở dốc xuyên qua rèm che, ngập tràn trong gian phòng hoa lệ mà tôn quý, chỉ có hai tiếng "Thực An" mơ hồ hỗn loạn vang ra, có chút rên rỉ, có chút nặng nề, lại có chút yếu ớt. Cung nhân kinh ngạc, cho dù là Huyền quý phi, cũng không dám gọi Hoàng thượng như vậy, xem ra nam phi này rất khó lường nha. Thật lâu sau, Hoàng đế thỏa mãn rời khỏi cơ thể Thư Ca. Hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của đối phương: "Thư Ca, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ hầu hạ trẫm rửa mặt chải đầu." Thư Ca khẽ động đậy, nỗ lực giúp quân vương mặc y phục. Cả người nghiêng ngả tựa ở mép giường, đau đớn từ trên đùi, giữa hai chân, không lúc nào không hành hạ cậu... "Thư Ca, mau đến vấn tóc cho trẫm."Namtử mỹ lệ ngồi trước giá gương*, mái tóc dài xoã đến tận thắt lưng. Y phục ánh kim tạo ra phong thái uy nghi, phi phàm đáng ngưỡng mộ. Nhưng bên trong lại hết sức vô tình, hết sức tàn nhẫn. Nào là đối xử với cậu đầy bạo lực, nào là độc ác cắm mũi tên vào chân cậu, lại còn ép buộc cậu chủ động ân ái... Thư Ca cắn môi, cầm lấy lược, phải ráng nhẫn nại, nhẫn nại qua được mấy ngày này là tốt rồi, hắn sẽ tới đón ta, Thụy... Thư Ca ngoan ngoãn chải mái tóc đen nhánh, ngươi nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến... Cuối cùng dùng trâm cố định lọn tóc, chân Thư Ca đã bắt đầu run rẩy, lưng cũng đẫm mồ hôi tự lúc nào. Ai, da đầu đau nhói, bàn tay quân vương đã túm lấy mái tóc của cậu, hơi dùng sức kéo xuống. Thư Ca cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của quân vương. "Thư Ca" Hoàng đế dịu dàng cười, một tay xoa lưng Thư Ca: "Mau nói ngươi yêu ta." Thư Ca hé miệng, có chút đờ đẫn nói: "Ta yêu ngươi." "Nói lại lần nữa xem, gọi cả tên trẫm nữa." "Ta yêu ngươi, Thực An." "Ừm" Quân vương khép mắt lại, nét cười tràn ra càng khiến đôi mắt trở nên đẹp hơn: "Trẫm cũng yêu ngươi." Bàn tay đặt lên cổ Thư Ca ghì xuống: "Ngay bây giờ." Lại ấn mạnh thêm: "Hôn ta." Thư Ca nắm chặt chiếc lược trong tay, mặc cho răng lược đâm thật sâu vào lòng bàn tay. "Thư Ca" khoảng cách giữa hai đôi môi thật gần, hơi thở nóng hổi tràn ra "Trẫm, chỉ cho ngươi một cơ hội." Thư Ca từ từ buông tay ra, chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi duyên dáng của quân vương. Bàn tay run lên, chiếc lược gỗ rơi xuống phát ra âm thanh nặng nề... A, Hoàng đế vội mút lấy môi Thư Ca, hai tay cũng thuận thế kéo lấy thắt lưng Thư Ca. Vụt một cái, liền để Thư Ca ngồi ở trên đùi y. Vòng tay quanh thắt lưng cậu: "Thư Ca, sau này ngươi mỗi ngày đều phải chủ động làm như vậy, nhớ cho kỹ, là chủ động." Cặp mắt đẹp thản nhiên nhìn chằm chằm Thư Ca, đôi môi ấm áp dán lên cằm đối phương: "Đã thế, bây giờ thử luôn đi." Cảm giác được nam tử trên đùi cứng đờ, liền thuận theo hôn lên môi y, hừ, tiếng cười khẽ tràn ra khóe miệng, mở miệng, cuốn lấy đầu lưỡi đang trốn tránh kia, dẫn vào trong miệng y, Thư Ca, ngươi hạnh phúc cũng được, oán hận cũng chẳng sao, đều phải thuộc về trẫm, mọi thứ của ngươi, vốn đều thuộc về trẫm, cho dù chết cũng phải ở trong lòng trẫm... Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên hai nam tử quấn chặt lấy nhau, trong đó một người đẹp đẽ vô ngần ngẩng đầu lên, tiếp nhận nụ hôn chủ động của nam tử còn lại, đang ngồi trên người y, tựa như một đôi tình nhân, đang thân mật với nhau, nồng nàn, thắm thiết, như thể ai cũng luyến tiếc buông đối phương ra. Cung nhân ở bên ngoài mặt đỏ bừng, ánh nhìn đầy ước ao, hình ảnh này thật ấm áp, thật tràn đầy tình cảm. Bóng tối của buổi đêm từ lâu đã tan biến, xem ra, buổi lâm triều ngày hôm nay coi bộ đã muộn... ... ... ... Nghiêm Thanh đi qua đình viện, bước nhanh bước vào phòng khách, thấy một bóng người đứng thẳng tắp, liền ngẩn ra, lập tức khấu bái: "Vương gia." Thụy vương xoay người, lộ rõ vẻ phong trần mệt mỏi, thần thái có chút tiều tụy, nhưng lại tràn ngập hưng phấn. "Nghiêm Thanh, ngươi có khỏe không." "Đa tạ Vương gia, cũng không tồi." "Ừ, Nghiêm Thanh, lần này ta tới là muốn nói cho ngươi, sau này ngươi sẽ do Hoàng thượng trực tiếp sai bảo, phải toàn tâm thuần phục Đại Lương quốc đấy." Nghiêm Thanh ngẩn người: "Vương gia chuyện này là..." "Vì một người nọ, ta sau này sẽ không hỏi đến chính sự nữa, hay cũng có thể nói, sau này sẽ không có Thụy vương nữa." "Cái gì?" Nghiêm Thanh có chút kinh ngạc, bởi vì hắn ở xa hoàng thành, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đối với việc này hoàn toàn không thể chấp nhận: "Vương gia tại sao lại có thể nói như vậy, Vương gia là thân đệ đệ của đương kim thiên tử, danh hiệu Vương gia sao có thể nói bỏ là bỏ được." Ừm, Thụy vương dựa vào lưng ghế, có chút mệt mỏi: "Cùng hưởng quyền lực vinh hoa đương nhiên là tốt, nhưng thế sự vốn không thể lưỡng toàn, để có được người đó, từ bỏ một vài thứ cũng đáng giá." Trong mắt hiện lên một nét dịu dàng "Lần này trở lại, ta sẽ đưa cậu rời khỏi hoàng thành, tới một nơi nào đó, bình yên mà sống, ngươi thường ngày cũng đã làm tròn phận sự, tận trung với Đại Lương, Hoàng huynh y tạm thời hẳn là không đối gây khó dễ cho ngươi, có điều, chính ngươi cũng phải cẩn thận bảo trọng." "Vâng, Vương gia, Hoàng thượng y sẽ để ngươi đi sao?" "Y sẽ, y đã chiếm được thứ y muốn, sẽ không quan tâm đến chúng ta nữa, dù sao, nắm giữ thiên hạ, mới là việc khiến y thấy hứng thú, ta không ở lại Vương phủ, cũng là đề phòng vạn nhất." Nghiêm Thanh cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, dựa vào mấy lời vừa rồi, đoán ra đây có thể là những lời dặn dò cuối cùng, vì người nào đó mà có thể buông hết những gì vốn có, kể vả quyền lực lẫn địa vị, tuy rằng Thụy vương đối với ca ca hắn, đương kim thiên tử chưa từng có hai lòng, cũng không nghĩ tới nuôi binh tạo phản, nhưng vốn cũng là một kẻ có chí khí bừng bừng, thế mà giờ đây lại tình nguyện làm một bá tánh bình dân, nói vậy người kia chắc hẳn phải nghiêng nước nghiêng thành, mị lực phi phàm nhỉ. "Mặc kệ thế nào, Nghiêm Thanh vẫn là bộ hạ của Vương gia, Vương gia nếu như cần giúp chuyện gì, Nghiêm Thanh nhất định tương trợ." Thụy vương đứng lên, siết chặt vai Nghiêm Thanh: "Ta đi rồi, Hoàng thượng tất nhiên sẽ làm khó ngươi, ngươi phải bảo trọng." Ngoài cửa sổ một có gió thổi đến, mành treo nhẹ nhàng bay lượn... Một thiếu nữ duyên dáng tiến vào cùng giọng nói trong trẻo, tư thái hoa lệ khiến cho gian phòng như sáng bừng lên. (kẻ ta ghét nhất truyện đã đến >.