Thông Thiên Chi Lộ
Chương 67
Lúc bỏ chạy giữ mạng, con người đều nhanh hơn bình thường.
Ngụy Tác theo lối cũ, vắt chân lên cổ chạy một lúc thì đến cây cầu đá trên miệng vực sâu phân chia hai phần "Càn" và "Khôn" của địa lăng.
"Cẩn thận, Phệ tâm trùng trưởng lão ở trên đỉnh cầu!"
Ngụy Tác vốn đinh qua cầu rồi sẽ đánh tan, như thế Phệ tâm trùng trưởng lão nhất thời không đuổi kịp nhưng lục bào lão đầu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở khiến mặt mày gã xám xịt, kéo Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ lại.
"Lão đầu, đùa với ta hả? Ngươi phát hiện được con Phệ tâm trùng này, ban nãy nhiều Phệ tâm trùng đánh lén như thế sao không nhắc nhở gì."
Ngụy Tác vốn định nói thế nhưng lục bào lão đầu hình như đọc được, lạnh giọng đáp, "ngươi nhìn cho kỹ đi, nó bị Âm mị nhận chém một nhát, nhìn cẩn thận là thấy ngay, bất quá ngươi mau sử dụng Bạch lân thú cốt phấn thì hơn, không thì ta không dám chắc nơi này không còn con Phệ tâm trùng nào khác."
Ngụy Tác nhìn kỹ, quả nhiên thấy ở đầu cầu kia có một dải vàng thoạt có thoạt không, như có ai đó vẽ một nét vàng vàng lên đầu cầu, không nhìn kỹ không thể nhận ra.
"Sao vậy?" Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ hoàn không rõ Ngụy Tác sao lại dừng phắt lại, Ngụy Tác thấy lục bào lão đầu bảo lão cũng không rõ quanh đây còn con Phệ tâm trùng nào khác nữa không thì kinh hãi cực độ, móc Bạch lân thú cốt phấn lấy được của tu sĩ mặt ngựa ra rải.
"Phệ tâm trùng trưởng lão!"
Lần này Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ nhợt đi lập tức, quang hoa màu lam lóe lên, hình dáng một con Phệ tâm trùng đầy nếp nhăn xuất hiện ở đầu cầu bên trái cách họ không đầy hai mươi trượng.
Phệ tâm trùng trưởng lão toán toán chuẩn xác đường họ bỏ chạy, không rõ từ đường tắt nào đã đến đây trấn thủ, dáng vẻ bất động của nó tạo cho người ta cảm giác được khí tức âm hiểm phả thẳng vào mặt.
"Còn may."
"Đi!"
Bất quá Ngụy Tác lại thở phào, quanh đó không có dấu vết của ba con Phệ tâm trùng kia, chỉ có Phệ tâm trùng trưởng lão đang âm hiểm ẩn mình. Hú vang một tiếng lao tới đầu cầu, gã kích phát Nhật chước bảo phù còn dùng được mấy lần nữa, mục tiêu là nó.
"Chi!" Phệ tâm trùng trưởng lão thống khổ kêu lên, lớp da có lực phòng ngự kinh nhân bốc khói xanh lè. "Hừ, muốn chơi đến cùng hả!" Vốn Ngụy Tác định như lúc trước, vừa lao qua vừa dùng Âm mị nhận cho Phệ tâm trùng trưởng lão một đòn nữa, dù không chém chết nó, ít nhất cũng rách thêm một vết, bị nó đuổi theo thì cũng nhìn rõ hơn được một chút. Nhưng gã không sao ngờ được là lúc gã định phát âm phong nhận thì một làn song trong veo từ miệng Phệ tâm trùng trưởng lão phun ra trúng gã. Tức thì gã cảm giác đầu óc trống trơ, tư duy cũng đông cứng lại, thể nội chân nguyên cùng đầu ngón tay, mí mắt đều không thể động đậy. Cảm giác này rất khó hình dung, như biết rõ mình sắp biến thành tảng đá nhưng không thể động đậy gì.
Ống hút nhọn hoắt từ miệng Phệ tâm trùng trưởng lão thò ra đâm vào Ngụy Tác.
Mũi nhọn còn cách óc gã không đầy một trượng, sáu đạo kim quang và hai đạo ô quang đồng thời giáng vào mình nó, hất nó văng về phía miệng vực đen ngòm. Chát một tiếng khe khe, mũi nhọn đâm vào chỗ cách trán Ngụy Tác không xa khiến không khí nổ khẽ.
Phệ tâm trùng trưởng lão rơi xương vực nhưng hai cái chân nó chợt thò ra, hút cứng vào một tảng đá, giật mạnh như muốn quay lại.
Thấy cảnh tượng đó, Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ nào dám dừng chân, ôm luôn Ngụy Tác đã cứng đơ như khúc gỗ bỏ chạy.
"Phệ tâm trùng phun ra cái gì nhỉ?"
Bị Liễu Ngũ đầm đìa mồ hôi mang theo, một chốc sau Ngụy Tác thoát khỏi cảnh tư duy đóng băng, thốt lên câu hỏi, nhưng thân thể vẫn còn cứng đơ, không thể động đậy.
"Đó là thiên phú dị năng của Phệ tâm trùng, thần thức công kích." Lục bào lão đầu cùng Nam Cung Vũ Tinh cơ hồ đồng thời giải thích: "Phệ tâm trùng có thần thức thiên sinh hơn hẳn tu sĩ bình thường, loại thần thức công kích này có thể trực tiếp ngăn trở thần thức của tu sĩ, cắt đứt mọi năng lực tư duy, khiến thân thể chúng ta hóa đá. Bất quá Phệ tâm trùng thành niên tối đa chỉ khiến chúng ta sững ra trong khoảnh khắc, còn thần thức công kích của Phệ tâm trùng trưởng lão quá đáng sợ, lại khiến ngươi cứng người lâu như vậy."
Lục bào lão đầu lại bổ sung, "theo kinh nghiệm của ta, Phệ tâm trùng trưởng lão đã tiến giai này còn có thêm một, hai loại thiên phú dị năng, nó chưa thể hiện ra nên không rõ thiên phú dị năng mới này thế nào. Với nguyên khí hiện tại của ta, khi cần thiết có thể chặn hộ ngươi một lần thần thức công kích, nhưng sau đó sẽ phải vào Dưỡng quỷ quán tĩnh dưỡng, không còn năng lực thần du ra bên ngoài giúp ngươi tra xét tình huống nữa."
"Một câu thôi, chạy cho mau!"
Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt gào to, lúc nãy mà không có Lưu huỳnh phi nhận và bán linh khí pháp khí hình chân chim gã đưa cho Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ sử dụng thì gã đã bị Phệ tâm trùng trưởng lão đâm xuyên óc rồi. Chỉ chống được một lần, hơn nữa nó còn thiên phú dị năng, nữa, gã đời nào còn dám đấu với nó.
Liễu Ngũ cùng Nam Cung Vũ Tinh không cần gã nhắc, chạy còn nhanh hơn bất cứ khi nào.
"Không phải chứ?"
Nhưng khi cảm giác hóa đá của Ngụy Tác tan biến, có thể tự chạy thì phát giác, vì lúc trước được Liễu Ngũ mang theo nên không theo lối gã chạy lúc đầu, mà đến một sơn cốc gã chưa từng đến.
Sơn cốc này như một khu rừng dưới lòng đất, có nhiều cây cối đã mủm nát, ao hồ cạn khô, giả sơn đổ gãy ngổn ngang.
Ngụy Tác lấy địa đồ ra xem, cả ba liền toát mồ hôi lạnh.
Chỗ này là Khôn Ninh viên, nằm ở phần "Khôn" của địa lăng, là khu vườn cho các phi tử tuẫn táng du sơn ngoạn thủy, ngâm thơ làm phú. Đáng sợ là trên địa đồ, trừ tên ra còn ghi chú mấy chữ bên phải "Phệ tâm trùng!" Đây là một trong những địa điểm có khả năng xuất hiện Phệ tâm trùng nhất.
"Con bà nó chứ, chạy hồi lâu lại đến sào huyệt của chúng."
"Có người đến!" Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ đang nghiên cứu xem có lối nào trên địa đồ để thoát ra bên ngoài lăng nhanh nhất thì giọng lục bào lão đầu lẫm liệt vang lên trong tai gã.
"Chà!"
Đúng là ghét của nào trời trao của ấy, Ngụy Tác ngẩng lên liền nuốt nước bọt ngay, một thân ảnh vàng rực từ trong thông đạo lướt ra, lạnh lùng nhìn gã và Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ.
Kẻ hiện thân là hoàng sam tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng Văn Đạo Các.
Nhìn thấy Ngụy Tác, hoàng sam tu sĩ cười lạnh, trước mặt xuất hiện một tấm páp thuẫn hình mai rùa màu đỏ lửa.
"Xích hỏa ngao thuẫn!"
Nhìn thấy tấm thuẫn trước mặt Văn Đạo Các, Ngụy Tác lại nuốt vào một ngụm nước bọt đắng ngằm.
Tuy trông tấm pháp thuẫn này trừ màu sắc ra không có gì khác với Huyền quy thuẫn của Ngụy Tác nhưng thực tế tấm pháp thuẫn này luyện chế từ vỏ ngũ giai yêu thú Xích hỏa ngao, không chỉ lực phòng ngự ngang ngửa Huyền quy thuẫn mà khi bị pháp khí của đối thủ đánh trúng còn phun ra liệt hỏa đốt trả, tức là khi tấn công không chỉ phải cân nhắc xem pháp khí của mình có phá được phòng ngự của hắn không mà còn phải tính xem pháp khí của mình có chống nổi ngọn lửa ngang với uy năng hỏa hệ thuật pháp của tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng không.
Cùng lúc thi triển Xích hỏa ngao thuẫn, mé tay trái Văn Đạo Các tựa hồ hơi rung lên.
Chỉ mấy hơi thở sau, tiếng xé gió vang lên ràn rạt, một đạo sĩ lùn mập mặc bát quái đạo bào hai màu đen trắng cũng tới, dừng cách Văn Đạo Các không xa.
Tự hồ Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn mập này cũng có pháp khí như truyền tấn ngọc phù của Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh, chỉ có điều cao cấp hơn, lập tức giúp đạo sĩ lùn mập biết được vị trí cụ thể của hắn.
"..."
Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật nhìn sang lập tức tắt tiếng, đạo sĩ lùn mập này cũng là cao thủ Chu thiên cảnh nhất trọng, sáu thần hải sáng rực quang hoa.
"Lưu Trung Chu đâu?" Văn Đạo Các căn bản không coi Ngụy Tác vào đâu, coi như không có ai mà hỏi ngay đạo sĩ lùn mập vừa đến.
"Tặc tử nhát gan đó chạy mất rồi." Đạo sĩ bực bội đáp.
"Chạy mất rồi?" Văn Đạo Các ngẩn người, tựa hồ không ngờ được nghe câu trả lời như thế, nhưng rồi mắt hắn lóe hàn quang, lạnh giọng, "đợi lúc chúng ta ra khỏi đây sẽ thu thập hắn, hiện giờ hai chúng ta là đủ rồi."
"Đủ cái đầu ngươi! Ngu xuẩn!"
Ngụy Tác không rườm lời với Văn Đạo Các, trực tiếp kích phát Nhật chước bảo phù đã lấy sẵn ra. "Thịt tên này trước đã!" Thừa cơ Văn Đạo Các và đạo sĩ lùn mập cùng bị hoa mắt, sử dụng luôn cả Ngũ hành đồng hoàn đã bị Lưu Tam Pháo chém nứt, trùm lên Văn Đạo Các, liền đó Âm mị nhận cũng được kích phát chém vào hắn.
Cùng lúc gã gầm lên, Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ cũng lấy ra Lưu huỳnh phi nhận và bán linh khí hình chân chim, mục tiêu là Văn Đạo Các.
Ngụy Tác không tin Xích hỏa ngao thuẫn của hắn có thể chống nổi công kích của một món linh khí và hai bán linh khí.
Chỉ cần hạ sát được tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng này, còn lại đạo sĩ lùn mập Chu thiên cảnh nhất trọng thì dễ đối phó hơn.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
69 chương
336 chương
100 chương
768 chương
52 chương
46 chương
424 chương