"Điên rồi, y điên thật rồi." Lục bào lão đầu không nói thành lời. Một cao thủ biết thi triển một trong thượng cổ thập đại sát phạt công kích thuật pháp mà sa vào cảnh ý thức hỗn loạn, coi mình là thỏ. "Ta biết có một tu sĩ điều khiển một gian không trung đại điện, chuyên môn giết thỏ, y đuổi theo ngươi hả?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường, vừa hỏi vừa cảm nhận khí tức của y. Rõ ràng, Lý Tả Ý thành ra như thế vì kim đơn uy năng tiêu hao quá mức, nhục thân thọ nguyên hao hụt. Cộng với thương thế thì thân thể y đã thành quá già nua, chỉ là kim đơn chưa triệt để suy kiệt, nên còn chịu nổi. "Người xấu hả... Ngươi đã gặp? Rất đáng sợ." Ngụy Tác đề cập đến Lâm Thái Hư, "con thỏ" run lên, tỏ vẻ sợ hãi, "Y đuổi kịp, vì thoát khỏi tay y nên ta không đánh nổi được người xấu vừa rồi, bất quá kẻ xấu đầu tiên cũng bị thương, sau đó ta thoát được." "Lâm Thái Hư bị y đả thương?" Ngụy Tác cực kỳ chấn kinh. Lâm Thái Hư tu vi kinh nhân Kim đơn tứ trọng, Phá diệt thần thương có uy năng siêu phàm cực độ, Lý Tả Ý bị cường giả Huyền Phong môn và Bắc Minh tông vây giết nhưng vẫn thoát thân dù trọng thương, trong tình huống đó mà y còn thoát khỏi tay Lâm Thái Hư đồng thời đả thương y. Thần thông của Lý Tả Ý sau khi phát điên, đích xác không thể tưởng tượng nổi. "Trừ người xấu đó, còn ai truy sát ngươi nữa không?" Ngụy Tác hỏi tiếp. Gã cần hỏi rõ tình hình, không thì nhỡ có một, hai cường giả Huyền Phong môn truy sát tới thì sẽ thành hậu quả khó tưởng tượng nổi. "Hình như không, chỉ có một người xấu đuổi theo. Những kẻ khác từ hai ngày trước đã bị ta bỏ rơi." Lý Tả Ý thoáng nghĩ, lắc đầu, chỉ về xa xăm, "Ta từ đằng kia tới... Y đuổi theo ta một ngày, chạy không thoát, bị y đuổi kịp." Y tuy không trả lời rõ ràng nhưng Ngụy Tác hiểu hết. Đại tu sĩ điên khùng điểm này chỉ ra man hoang hoang nguyên cách xa Thiên khung, hiển nhiên y đx ra đó, rồi bị Thất Diệp chân nhân tìm được rồi chân nguyên và kim đơn uy năng của gã gần như hao tận, bị Thất Diệp chân nhân truy đuổi đến đây. "Hóa ra Chân Võ tựa hồ vốn không có bao nhiêu cao giai tu sĩ ở đây, xem ra siêu cấp đại tông môn đều thèm muốn Liệt khuyết tàn nguyệt, nên phái nhiều cao giai tu sĩ đến tìm kiếm." Ngụy Tác thoang qua ý nghĩ, lại hỏi đại tu sĩ điên khùng: "Ngươi còn nhớ thuật pháp phát ra hôi hắc sắc loan nguyệt của loài thỏ chúng ta không? Ta vô tình quên mất đạo thuật pháp đó." "Hôi hắc sắc loan nguyệt?" Mắt y ánh lên hoang mang, "Thứ đó... hiện tại lực khí không đủ, không phát được... Đủ lực khí tất ta phát được nhưng không nhớ cách phát." "Y điên hẳn rồi, đầu óc hỗn loạn, dù đại tông môn bắt được cũng không thể moi nổi điển tịch Liệt khuyết tàn nguyệt." Lục bào lão đầu thở dài trong tai Ngụy Tác. "Nạp bảo nang của y rơi rồi..." Ngụy Tác quét thần thức vào, phát hiện trong pháp y như mảnh vải rách của Lý Tả Ý trống trơn, nạp bảo nang đã rơi mất. "Để ta xem thương thế của ngươi?" Hơi trầm ngâm, Ngụy Tác hỏi Lý Tả Ý. "Ta bị thương quá nặng... Ta hình như nhớ nên dùng thứ gì sẽ lành nhanh nhưng lại không nhớ ra, ngươi còn nhớ thỏ như chúng ta nên dùng thứ gì chưa trị không?" Lý Tả Ý gật đầu, vén mảnh áo lên, tỏ vẻ ngẫm nghĩ. "Y có tu vi Kim đơn tam trọng, nhục thân có sinh cơ rất cao, bằng không với thương thế này tất chết lâu rồi." Nhìn vết thương đáng sợ sau lớp pháp y rách, lục bào lão đầu hít hơi lạnh. "Đây là cái gì?" Đột nhiên, Lý Tả Ý kêu lên kinh ngạc, thấy Ngụy Tác lấy ra một viên tinh thạch huyết quang chói lòa. "Ngụy Tác, ngươi định chữa lành thương thế cho y?" Lục bào lão đầu hỏi. Ngụy Tác đang lấy ra Huyết tinh thạch ở Đạo Huyền điện. Huyết tinh thạch thập phần trọng yếu, Ngụy Tác cho hút không ít máu yêu thú nên hồng quang cực kỳ chói lòa. "Là thứ có thể chữa thương thế cho thỏ." Ngụy Tác đáp. "Vậy hả? Sao ta không nhớ nhỉ?" Lý Tả Ý hồ nghi nhìn viên tinh thạch. "Thử xem có hiệu quả không." Ngụy Tác dồn chân nguyên vào Huyết tinh thạch nhỏ ra hồng sắc dược dịch thơm lừng. Ngụy Tác phất tay, dược dịch nhỏ vào vết thương cỡ nắm tay ở ngực Lý Tả Ý. "Hữu dụng! Xem ra vật này có hiệu quả với chúng ta." Vết thương trên ngực Lý Tả Ý nhanh chóng khôi phục huyết nhục, sinh cơ phát ra. Y kêu lên mừng rỡ. "Nuốt hai giọt này đi." Ngụy Tác liên tục dồn chân nguyên, lấy hai giọt hồng sắc dược dịch cho Lý Tả Ý. Lý Tả Ý há miệng, nuốt ngay. "Hữu dụng!" Lý Tả Ý sáng mắt. Vết thương ghê rợn của y nhanh chóng liền da liền thịt. "Không được, không còn lực khí, ta già rồi, dù vết thương lành lại cũng sẽ chết ngay." Thoáng sau ánh mắt Lý Tả Ý ảm đạm hẳn, lắc đầu với Ngụy Tác. "Ngươi ăn thứ này đi." Ngụy Tác bình tĩnh như thường, lấy ra cả nắm đơn dược bổ sung chân nguyên. "Có hữu dụng không... Bất quá nhìn quen quá." Lý Tả Ý nuốt mấy chục viên đơn dược bổ sung chân nguyên. Thể nội vang lên tiếng chân nguyên lưu động. Linh khí cũng toát ra. "Hữu dụng! Hình như ta không chết." Lý Tả Ý tỏ vẻ ngạc nhiên, "Ngươi là đại năng của thỏ hả mà sao lợi hại thế?" "Ta có mấy thứ đó mà thôi. Ngươi còn lợi hại hơn." Ngụy Tác vẫn bình tĩnh như thường lấy ra một viên ngũ sắc ngọc thạch lớn, vung tay, một đạo ám kim sắc kiếm quang cắt ra một viên, "Thử vật này xem sao." Hiện tại Ngụy Tác lấy ra Thiên long huyết hóa thạch. Cả ngọn núi bị gã cắt thành hơn nghìn khối, cất vào nạp bảo thủ trạc. Thiên long huyết hóa thạch có công hiệu bồi bổ khí huyết, đề thăng thọ nguyên. "Ta chưa thấy thứ này." Thiên long huyết hóa thạch được đưa tới, Lý Tả Ý lẩm bẩm nhưng không hoài nghi, một đạo hôi hắc sắc quang hoa cắt Thiên long huyết hóa thạch điểm thành mấy chục mảnh đoạn dùng chân nguyên bao lấy, nuốt từng mảnh một. Nuốt từng mảnh Thiên long huyết hóa thạch, sinh cơ bồng bột dấy lên trên mình Lý Tả Ý, linh khí lại ngưng tụ thành ngọn núi liên miên. "Được rồi, dược vật túc này đủ cho y có lại sinh cơ, kim đơn đơn khí cũng sẽ tưới nhuần nhục thân, chí ít cũng còn mấy chục năm thọ nguyên. Bất quá kim đơn uy năng tổn hao quá nhiều, trừ phi tu vi của y đề thăng, kim đơn lớn lên, chứ không thì thêm dược vật cũng vô vị." Cảm giác được khí tức của Lý Tả Ý biến hóa, lục bào lão đầu bảo Ngụy Tác. "Đa tạ, ta lại có lực khí, chắc có thể dùng thuật pháp hôi hắc sắc loan nguyệt đó, chỉ là cách sử dụng thì ta không biết." Lý Tả Ý tỏ vẻ cực kỳ cảm kích, rồi ngượng ngùng bảo Ngụy Tác. Ngươi không sao thì tốt rồi, chỗ này quá nguy hiểm, thực không thích hợp cho thỏ." Ngụy Tác nhìn Lý Tả Ý, cố ý nói: "Chi bằng ngươi nên rời đi, đến man hoang hoang dã xa hơn." "Đúng, chỗ đó quá nguy hiểm." Lý Tả Ý liếc về Thiên khung, như thế thật sự coi mình là thỏ. "Đúng rồi, sao ngươi còn ở đó?" Đột nhiên y nhớ ra, lại hỏi Ngụy Tác. "Ta phải đi cứu hai con thỏ, họ bị đồng lõa của tu sĩ điều khiển thiên không cự điện bắt. Ta không đến, họ sẽ bị giết." Ngụy Tác bảo Lý Tả Ý. "Còn thỏ khác bị bắt?" Lý Tả Ý thập phần chấn kinh. "Nhĩ muội yêu..." Lý Tả Ý nói thế, cộng thêm dáng vẻ y khiến lục bào lão đầu dở khóc dở cười. "Đúng, ta vố tưởng chỉ còn lại bọn ta là thỏ." Ngụy Tác chỉ vào bọn Cơ Nhã ngoài xa, rồi nghiêm túc bảo Lý Tả Ý, "Không ngờ còn gặp ở đây." "Họ cũng là thỏ? Ta những tưởng chỉ còn mình ta, không ngờ có nhiều thỏ thế." Lý Tả Ý cảm động. "Chỉ có bọn ta và hai con bị bắt." Ngụy Tác thở dài. "Ngươi cứu ta, lại chấp nhận nguy hiểm đi cứu hai con thỏ đó, ta đâu thể không nghĩa khí." Lý Tả Ý thập phần khẳng định, "Ta đi cứu cùng ngươi."