Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày trong tích tắc. Trường sinh bi dưới chân Thanh Bình khá lớn, hoàng sắc linh quang vừa đủ bao lấy nàng ta. Nhưng khối dưới chân gã không đủ hoàng sắc linh quang bao lấy nửa người! "Ngụy Tác!" Thanh Bình cũng nhợt nhạt mặt mày. Cùng lúc, Ngụy Tác nghiến răng, từ nạp bảo cổ giới ánh lên hoàng quang. Là khối Trường sinh bi gã lấy được lúc trước. Mảnh Trường sinh bi phát ra hoàng sắc linh quang, chạm vào linh quang từ mảnh dưới chân gã, gã ông đầu co người lại. Tích tắc đó, thân ảnh Thanh Bình đã bị nguyên khí cuốn đi mất bóng. A! Tay Ngụy Tác đau nhói nhưng gã không dám nhìn, cứ giữ tư thế đó. Chốc sau, như bị ép từ một lỗ hổng vọt ra, áp lực quanh gã nhẹ bẫng, toàn bộ nguyên khí điên cuồng tan mất. Thần thức quét vào, Ngụy Tác vẫn còn kinh hồn dừng lại trên không, đồng thời hai mảnh Trường sinh bi dưới chân nứt vỡ. Gã đang ở trên một sơn cốc vô danh. Cơn cốc thập phần man hoang, chắc ở hoang nguyên bên ngoài Thiên khung, nhưng cảnh tượng không tháy những ngọn núi như hoa sen nối liền trong và ngoài Thanh Thành khư, không hiểu đang ở đâu nữa. Hít liền mấy hơi, Ngụy Tác giơ tay lên xem. Da tay gã bị lột sạch, lộ ra lớp xương, máu chảy đầm đìa, cực kỳ ghê rợn. "Ngụy Tác, Mị ma nữ lộc âm hiểm độc ác quá! A! Thù này không báo, cả đời không yên!" Lục bào lão đầu gầm lên. Ngụy Tác lại có cảm giác sống sót, sự thực lúc ở khe nứt không gian, Mị ma nữ lộc đột nhiên ra tay, lục bào lão đầu cứ kêu gào mãi, quả thật tình hình quá hung hiểm, tận giờ gã mới nghe rõ lão kêu cái gì. "Mị ma nữ lộc!" Nhìn hai tay, mắt Ngụy Tác nổi cơn giận vô vàn. May mà ban nãy gã có một khối Trường sinh bi, không thì co người thế nào cũng còn nửa thân thể lộ ra ngoài, sẽ không đan giản là bị cào rách da thế này. Trước kia gã không có sát tâm với Mị ma nữ lộc nhưng hành động của nó đã đi quá giới hạn của gã. Không xử thương thế, Ngụy Tác trực tiếp tế xuất Ly Hỏa phảng, tìm kiếm quanh sơn cốc. Lượn mấy vòng trong phạm vi mấy chục dặm, gã mới nhăn nhó dừng lại, vỗ lên nạp bảo nang, hồng quang lóe lên, lấy ra Huyết tinh thạch. Chân nguyên dồn vào, Huyết tinh thạch nhỏ ra hồng sắc dược dịch thơm nức. Ngụy Tác dùng chân nguyên bao lấy dược dịch rải đều lên da tay, vết thương máu thịt bầy nhầy từ từ phục nguyên. "Lại không ở gần đây! Khe nứt không gian quỷ quái!" Lục bào lão đầu kêu ầm lên. Trong mấy chục dặm không có tung tích Mị ma nữ lộc hay Thanh Bình, xem ra Thanh Bình được truyền tống đến chỗ khác. Còn Mị ma nữ lộc, dù được truyền tống đến cùng một chỗ cũng không dám ở gần gã mấy chục dặm, gã cũng không thể tìm được nó. Nó đã thấy thần thông của Ngụy Tác, biết gã không chết thì cũng không dám thò ra đối phó. Ngụy Tác nhăn nhó một lúc, thu Ly Hỏa phảng rồi đáp xuống vạt rừng phái trước, mở cái bao Mị ma nữ lộc ném cho ra. Ban nãy không kịp thu lại cái bao này, nhét vào ngực cũng khá cộm, không thì hai tay Ngụy Tác vòng ra sau gáy chắc không đến nỗi bị thương như thế. Bất quá may mà Mị ma nữ lộc cho rằng trong tình huống đó gã chết chắc nên cười nhạo rồi ném cái bao để bồi táng, không thì giờ này cũng không trong tay gã. Nếu cái bao này mà không nằm trong tay chắc gã giận đến thổ huyết mất. Pháp y của Bàn Long chân nhân ít nhất cũng đạo giai thượng phẩm trở lên, nhưng đã phá tổn, của Cổ Ngạc động chủ cũng lỗ chỗ. Thu hai pháp y vào nạp bảo nang trung đựng pháp khí hỏng, trong cái bao chỉ còn lại ba nạp bảo nang. Ngụy Tác cầm nạp bảo nang của Bạch Kiếm Không lên trước. Tại không gian vô danh của Thanh Thành khư, pháp bảo của bọn Cổ Ngạc động chủ rơi xuống đều đựng trong nạp bảo nang này. Ngụy Tác dồn chân nguyên vào, hắc sắc tinh kim cự ngạc của Cổ Ngạc động chủ hiện lên đầu tiên. Thoáng nhìn đoạn gã cho huyền giai pháp bảo này vào nạp vật cổ giới. Nại hà kim kiều và tam túc hoàng ngọc đại đỉnh đuọc lấy ra, Nại hà kim kiều không còn lành lặn bị Ngụy Tác cho vào nạp bảo nang đựng pháp khí hỏng còn tam túc hoàng ngọc đại đỉnh được cho vào nạp vật cổ giới. Thu liền mấy món, sắc mặt gã dễ coi hơn hẳn. "À!" Ngụy Tác mục quang lại lóe lên. Nạp bảo nang của Bạch Kiếm Không lại xuất hiện một cái vòng tinh kim. Cái vòng này gồm màu vàng, bạc, trắng, khảm ba viên lục sắc tinh thạch còn bé hơn hạt vừng, linh quang thập phần xán lạn. "Đây là pháp bảo gì? Phẩm giai có vẻ không thấp." Đến lúc kiểm kê, lục bào lão đầu không kêu gào nữa, thấy Ngụy Tác lấy ra vật này thì hỏi. "Vù!" Ngụy Tác dồn chân nguyên vào, cái vòng biến mất, hiển hiện cách trăm trượng. Lúc hiển hiện đã biến thành một tinh kim cự hoàn đường kính cả trượng, rồi thu nhỏ lại. "Là một món thuấn di câu thúc pháp bảo." Lục bào lão đầu nhìn ra ngay. Ngụy Tác gật đầu, pháp bảo này cũng có uy năng đạo giai thượng phẩm, dùng để đối phó gã thì cũng hữu dụng. Bạch Kiếm Không thân là một trong Thiên Bắc tam hung, rất có môn đạo, may mà từ đầu gã đã trong thương lão, rồi lão lại bị Mị ma nữ lộc khống chế chứ không thì lúc gã và Bàn Long chân nhân giao chiến, Bạch Kiếm Không động dụng pháp bảo này thì quá nguy hiểm. Pháp bảo này thập phần hữu dụng, Ngụy Tác cho vào nạp vật cổ giới. Thu pháp bảo này lại, Ngụy Tác đánh giá lại về Kim đan tam trọng đại tu sĩ. Qua trận này, Kim đan tam trọng đại tu sĩ đều có những món đồ đáng sợ, với thần thông của gã, trong tình huống thông thường mà đối phó một tu sĩ Kim đan tam trọng thì còn thắng được nhưng tùy tiện thêm một Kim đan tu sĩ nữa thì gã cực kỳ hung hiểm. Trong nạp bảo nang của Bạch Kiếm Không lý còn một ít pháp bảo và đan dược nhưng không có gì đặc biệt hữu dụng với gã. Ngụy Tác cầm nạp bảo nang của Bàn Long chân nhân lên. Bàn Long chân nhân ngưng được hoàng sắc tỳ bà và hoàng sắc đạo tôn uy lực cực kỳ đáng sợ, rõ ràng là thiên cấp đỉnh giai thuật pháp. Nếu trong nạp bảo nang có môn thuật pháp này thì thực lực của gã sẽ tăng một mức. "À!" "Sao hả?" Lục bào lão đầu thấy Ngụy Tác cầm nạp bảo nang của Bàn Long chân nhân lên, thần thức dồn vào thì sắc mặt thập phần cổ quái. "Ngươi xem đi." Ngụy Tác liếc lục bào lão đầu, đổ hết nạp bảo nang của Bàn Long chân nhân ra. "Chuyện đó..." "Thần cương hống!" "Xà phát yêu!" "Hắc sát thiên ngưu!" "..." Vốn lục bào lão đầu vẫn co rút trong Dưỡng quỷ quán, Ngụy Tác đổ hết đồ trong nạp bảo nang của Bàn Long chân nhân ra thì lão lại xuất hiện, kêu lên khèn khẹt liên tục như bị bóp cổ họng. Trước mặt Ngụy Tác là một ngọn núi. Do các loại thi thể yêu thú chất thành! Nạp bảo nang của Bàn Long chân nhân vàng sậm, trước kia Ngụy Tác cho rằng là thượng phẩm nạp bảo nang, nhưng xem ra dung lượng còn cao gấp mười, là cực phẩm nạp bảo nang. Cả núi thi thể yêu thú tuy chỉ hơn nghìn còn nhưng nhiều con cực lớn, không gian của thượng phẩm nạp bảo nang không thể chứa đủ. Tuyệt đại đa số là yêu thú ngũ cấp cao giai trở lên, thậm chí có không ít con đạt mức kinh nhân: lục cấp cao giai trở lên. Ngần ấy cao giai yêu thú, dù là tu vi của Bàn Long chân nhân, không mất mấy năm thì cũng không thể săn được. Hiện tại Bàn Long chân nhân có nhiều như thế, chỉ có một khả năng là lão ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ khá lâu, gặp thú triều lúc có vết nứt Thiên khung. Ngần ấy cao giai yêu thú lại rơi vào tay Ngụy Tác. "Đây là?" Lục bào lão đầu đột nhiên thấy trong một đan bình trên tay Ngụy Tác có không ít đan dược trong veo.