"Ngụy lão đại, mấy năm nay đi đâu? Lão đại không bị Đông Dao thắng địa giết?" "Ngụy lão đại, ai đây, có vẻ quan hệ than mật quá? Lẽ nào là tình nhân của lão đại?" Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh ngẩn ra không dám tin, cơ hồ chỉ mong cấu thử Ngụy Tác xem có phải thật không. Cả hai tuy không thông minh lắm nhưng ánh mắt gã thì không có vấn đề gì. "Việc của ta nói sau, cho ta biết sao nơi này lại biến thành thế này?" Ngụy Tác bảo hai người: "Tu vi của các ngươi sao lại đột phá đến Phân niệm cảnh?" "Chuyện đó..." Chân Sùng Minh há miệng, lấy tay đẩy Chu Tiếu Xuân, "Ngươi kể kỹ cho lão đại nghe." "Được." Chu Tiếu Xuân gãi đầu gãi tai, toét miệng mỉm cười rồi mới kể, "Ba năm trước lão đại đi rồi bặt vô âm tín, linh thạch của bọn đệ dùng hết, bên ngoài lại có Diệt tiên đằng nên không dám ra, định đào thông đạo ở phía sau. Thông đạo chưa đào xong thì hai nhánh Diệt tiên đằng chui vào, may mà chưa đủ dài, bằng không bọn đệ đã bị cuốn ra. Bọn đệ đương nhiên sợ hãi, lão đại không về, bọn đệ lại biết đến Diệt tiên đằng không lâu, không biết sao lại mọc nhanh thế nên liều mạng đài, suốt hai ngày mới xong thông đạo, chuồn theo lối cửa sau. Thoát rồi thì bọn đệ không nén được trèo lên đỉnh núi xem thật ra là việc gì, Diệt tiên đằng sao lại dài ra nhanh thế. Không xem không biết, xem rồi là giật mình, thấy Diệt tiên đằng lão đại trồng đã mọc gần đến đỉnh núi. Quanh sơn cốc có bảy, tám trăm thi thể Tinh mục ngao." "Bọn đệ nghĩ kỹ mới biết, Tiểu Dạ sơn chỗ nào chẳng có Tinh mục ngao, khẳng định có Tinh mục ngao vào sơn cốc, bị Diệt tiên đằng giết nên kích nộ cả đàn, kết quả ngần ấy con Tinh mục ngao vây công. Bất quá Tinh mục ngao không phải đối thủ của Diệt tiên đằng, dù không chết sạch cũng cũng gần hết. Diệt tiên đằng khẳng định được ngần ấy Tinh mục ngao bón nên mọc nhanh." "Vốn lão đại đi rồi, Diệt tiên đằng lại như thế, bọn đệ tuyệt đối không dám ở lại, nhưng lúc sắp đi thì đệ nảy ra linh cơ, Tinh mục ngao đều là tứ cấp trung giai yêu thú, Diệt tiên đằng chỉ tiêu hóa huyết nhục, Tinh mục ngao còn lại bao nhiêu là thứ hữu dụng như yêu đan chẳng hạn. Mỗi con ít nhất hơn một trăm viên hạ phẩm linh thạch, vì thế nghĩ đi nghĩ lại, bọn đệ không bỏ được Tinh mục ngao, dùng dây leo trên núi, móc móc câu vào từ từ móc Tinh mục ngao lên. Mỗi ngày câu được hai, ba mươi con. Có điều Tinh mục ngao ở hơi xa vách núi thì không móc được, tổng cộng móc được hơn ba trăm con Tinh mục ngao." "Rồi các ngươi lấy thi thể Tinh mục ngao đi bán?" Hàn Vi Vi tuy nghe ra Chu Tiếu Xuân linh hoạt hơn mới biết cách câu lấy yêu thú thì, trợn tròng trắng, nhưng sau cùng thấy cả hai dùng cách vớ vẩn đó kiếm được hơn ba trăm thi thể Tinh mục ngao thì nàng ta lại tròn mắt. "Đúng thế." Chu Tiếu Xuân gật đầu: "Bọn tiểu đệ bán được ba vạn sáu nghìn hạ phẩm linh thạch. Bọn đệ thấy không dùng nốt số thi thể yêu thú còn lại thì phí quá nên tìm người làm một thứ như cần câu dài, câu hết hơn ba trăm thi thể Tinh mục ngao lên." "Bán hơn ba trăm con Tinh mục ngao này, thuận tiện tham gia một phách mại hội. Kết quả tại phách mại hội gặp được một thanh Thanh linh mộc kiếm. Là vật này." Chu Tiếu Xuân móc từ ngực áo ra như lấy bảo bối, lấy ra một thanh thanh mộc tiểu kiếm dài chừng ba thước, đưa cho Ngụy Tác. "Cây kiếm là pháp khí công kích bán linh giai, nhưng người ở phách mại nói có thể kích phát ất mộc linh khí. Đệ nhớ rõ Thanh hoàng hồ lô của đại ca không phải cũng kích phát ất mộc linh khí hả? Có vật này thì ra vào sơn cốc lấy thi thể yêu thú càng dễ. Đệ và Chân Sùng Minh mua luôn, sau này thử mới thấy đủ cho một người ra vào." Vù! Ngụy Tác dồn chân nguyên, thanh sắc mộc kiếm không có hoa văn rực thanh quang, toát lên ất mộc linh khí, gầm như hoàn toàn bao phủ được Ngụy Tác. Thấy thế, Ngụy Tác lắc đầu, cảm thán đúng là "thánh nhân đãi kẻ khù khờ". Lục bào lão đầu nói rõ rằng pháp bảo kiểu ất mộc linh khí không có uy lực đối địch gì nên hiếm ai luyện chế, pháp bảo có thể kích phát xuất ất mộc linh khí thì càng hiếm, mười mấy thành trì vị tất tìm được một món, không ngờ hai người này tại một phách mại hội lại mua được. "Có Thanh linh mộc kiếm, bọn đệ lấy được hết Tinh mục ngao. Lúc đi lấy Tinh mục ngao còn lại, bọn đệ phát hiện trong mười ngày này, bị Diệt tiên đằng cuốn xuống còn hơn mười yêu thú khác. Bọn đệ nghĩ nếu Diệt tiên đằng dài hơn, chả hóa càng cuốn được nhiều yêu thú sao? Nên bọn đệ đi mua huyết nhục yêu thú, Diệt tiên đằng chỉ cần yêu thú chứ không phải nội đan, yêu thú phẩm giai nào cũng được nên giá mua huyết nhục cũng rẻ." Chu Tiếu Xuân hào hứng, "Diệt tiên đằng ngày càng dài, bất quá một năm nay không dài thêm nữa, xem ra chỉ được ba, bốn trăm trượng là cùng." "Bên ngoài Thiên khung có nhiều yêu thú đi qua. Vận khí kém thì Diệt tiên đằng trong mười ngày chỉ cuốn được mười con yêu thú. Vận khí tốt thì gặp cả đàn đi qua, thu hoạch rất khá. Trừ Tinh mục ngao, lần khá nhất là có hơn ba trăm con tứ cấp đê giai Thạch giáp liêu nha thú đi qua khiến bọn đệ vớ bẫm. Bọn đệ cứ ở lại, lấy yêu thú bị Diệt tiên đằng cuốn xuống đem bán, thế là đủ linh thạch tu luyện." Hàn Vi Vi lại trợn tròng trắng, lúc xưa Ngụy Tác bố trí Diệt tiên đằng vì giữ an toàn cho động phủ chứ nào nghĩ đến biến nó thành công cụ kiếm linh thạch. Hiện tại Chu Tiếu Xuân nói vậy, nơi này cơ hồ là linh điền liên miên sản sinh linh thạch. "Dù các ngươi có đủ linh thạch tu luyện, theo lý cũng không thể nhanh đột phá đến Phân niệm cảnh. Cấm chế ở đây đều do các ngươi bố trí hả." Ngụy Tác ngẩn người, nghe Chu Tiếu Xuân kể đến đây thì vẫn chưa hiểu hết. Gã biết chỉ từ Chu thiên cảnh tam trọng đột phá đến tứ trọng, Chu thiên cảnh tứ trọng đột phá đến ngũ trọng đều cần nhiều thời gian. Cơ Nhã và Hàn Vi Vi hiện tại đều là tu vi Phân niệm cảnh, chủ yếu nhờ Tụ linh trận ở Hải Tiên thành và tinh tủy, còn với tốc độ tu luyện bình thường, Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh vốn chỉ vừa đạt tu vi Chu thiên cảnh, ba năm nay dù bế quan khổ tu cả ngày lẫn đêm cũng không thể đột phá đến Phân niệm cảnh. "Vì đi qua đây trừ yêu thú còn có tu sĩ." Chu Tiếu Xuân giải thích: "Ba năm nay, không ít tu sĩ vô tình đi qua bị Diệt tiên đằng kéo xuống, bọn đệ nhờ thế thu được không ít đồ tốt. Một lần không biết đệ tử tông môn nào đi qua, bị Diệt tiên đằng kéo xuống, trên mình lại có đan dược như thủy tinh châu tử. Đan dược đó đầy đủ linh khí, bọn đệ thử luyện hóa một viên thì phát hiện ngang với rất nhiều thượng phẩm linh thạch, tốc độ luyện hóa lại nhanh." "Đan dược như thủy tinh châu tử?" Ngụy Tác ngẩn ra. Cơ Nhã mục quang lóe lên, hỏi ngay, "Các ngươi còn đan dược đó không?" "Không, bị dùng vào tu luyện hết rồi." Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh nhìn nhau, ngượng ngùng gãi đầu. "Đan dược đó có phải chỉ cỡ nửa quả trứng chim câu?" Cơ Nhã lại hỏi. "Đúng, chỉ cỡ đó." Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh gật đầu. "Sư thư biết là đan dược gì?" Hàn Vi Vi quay sang hỏi Cơ Nhã. "Thiên tinh đế đan." Cơ Nhã cười khổ, "Tu sĩ bị cuốn vào chắc là đệ tử tinh anh của Ngọc Thiên tông." " Đệ tử tinh anh Ngọc Thiên tông?" Cơ Nhã nói vậy, Hàn Vi Vi và Ngụy Tác đều cả kinh. Ngọc Thiên tông đỉnh đỉnh hữu danh tại Thiên Huyền đại lục, cũng như Huyền Phong môn, là siêu cấp đại tông môn đứng đầu. Tông môn có quy mô và thực lực như thế, Âm Thi tông cũng không sánh được. "Thiên tinh đế đan là dùng Đế tinh giao độc hữu của Ngọc Thiên tông và thượng phẩm linh thạch luyện chế thành. Đan dược này có thể tăng tốc độ tu luyện nhưng nguyên liệu luyện chế là Đế tinh giao cực hiếm, chỉ được coi là phần thưởng của tông môn cho đệ tử tinh anh." Cơ Nhã bảo Ngụy Tác: "May mà đệ tử Ngọc Thiên tông này không có sư trưởng đi cùng, không thì dù Diệt tiên đằng cũng chưa chắn ngăn được, động phủ của huynh chắc đã bị lật tung." "Biết cách luyện chế đan dược này, chả trách được liệt vào siêu cấp đại tông môn." Ngụy Tác nhíu mày, "Ngọc Thiên tông mất mấy đệ tử tinh anh mà không ai đến điều tra?" "Say này thấy quanh Tiểu Dạ sơn có điều khác lạ, không ít tu sĩ đến tìm. Bất quá cơ bản bị Diệt tiên đằng cuốn xuống, có vài kẻ là tu sĩ Phân niệm cảnh tam tứ trọng, bọn đê lấy được cao giai đan dược để tu luyện, bằng không sao nhanh thế được. Bố trí ở Tiểu Dạ sơn cũng từ mình họ." Chu Tiếu Xuân ngượng ngùng, "Trong đó có người Ngọc Thiên tông không thì bọn đệ không biết, gần nửa năm nay không có ai đến cả." "Ngọc Thiên tông cực nhiều đệ tử, đại tông môn như thế mỗi năm đều phái không ít đệ tử ra ngoài Thiên khung hoang nguyên tìm bảo vật, mất mạng là bình thường, vị tất khiến tông môn chú ý." Cơ Nhã gật đầu bảo.