Thông Thiên Chi Lộ
Chương 10
"Có Thanh hỏa đơn không?" Ngụy Tác không thích vòng vòng, trực tiếp hỏi luôn.
"Thanh hỏa đơn? Có chứ, bất quá tiểu huynh đệ cần đơn dược làm gì?" Lão hồ ly toàn thân mặc áo vàng sẫm, có vẻ hơi bất ngờ.
"Gần đây có người mua Hỏa hạt, tại hạ muốn đi săn chút về bán, đương nhiên cần một viên Thanh hỏa đơn phòng thân, vạn nhất bị Hỏa hạt chích cho một cái, trúng hỏa độc, thì không đùa được đâu." Ngụy Tác tùy tiện tìm một lý do.
"Còn có kẻ ngốc mua giá Hỏa hạt hả. Cũng phải, có Thanh hỏa đơn giải hỏa độc thì không có vấn đề gì." Lão hồ ly cười hắc hắc, đưa một ngón tay ra, "dù gì cũng là người quen, tiểu huynh đệ cũng biết giá rồi, một viên hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác liếc lão hồ ly, "một bình Hồi khí tán, thêm một tấm Phong độn phù, cộng lại là bao nhiêu?"
"Một bình Hồi khí tán và một tấm Phong độn phù, giá trị một viên hạ phẩm linh thạch. Thêm Thanh hỏa đơn là hai viên hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác gật đầu gọn ghẽ, "Bốn tấm nhất giai Hỏa cầu phù, thế nào?"
"Bốn tấm nhất giai Hỏa cầu phù?" Lão hồ ly hơi ngẩn người rồi gật đầu ngay, "Bốn tấm giá trị hai viên hạ phẩm linh thạch, đương nhiên được."
"Được." Ngụy Tác móc bốn tấm Hỏa cầu phù gã luyện chế ra đưa cho lão hồ ly.
"Chuyện này... " Lão hồ ly nhìn bốn tấm phù lục đỏ rực phát ra nhiệt lực, "Ngụy Tác, mấy tấm nhất giai Hỏa cầu phù này huynh đệ lấy ở đâu, phù văn đặc biệt lắm."
"Được rồi, biết là không thử ông sẽ không giao dịch." Ngụy Tác liếc lão hồ ly chụp một tấm Hỏa cầu phù.
"Xem kìa, bao năm rồi mà lão phu không tin tưởng huynh đệ hả, lão phu sợ tiểu huynh đệ bị người ta gạt nên mới hỏi rõ." Tuy nói vậy, nhưng lão hồ ly không dừng động tác, xoay người đi trước, trực tiếp dẫn Ngụy Tác đến cửa một gian thạch ốc ở hậu viện.
"Ném vỡ gian nhà nát của ông." Ngụy Tác đứng ở cửa, thầm mắng rồi tập tủng chú ý vào Hỏa cầu phù trên tay.
Một luồng tử khí nhàn nhạt từ tay gã dấy lên, phù lục phát ra hồng quang. "Xoạt!", Hỏa cầu phù cháy rực lên, một quả hỏa cầu lớn vụt trên tay gã, nhiệt lực phát ra khiến bàn tay nóng lên trong tích tắc nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên cảm giác kỳ quái.
Lần trước phát Hỏa cầu phù, vì lần đầu luyện chế thành công, thái quá hưng phấn nên gã thậm chí không cảm giác được mình phát ra thế nào. Bất quá lần này gã cảm giác được, ngọn lửa do Hỏa cầu phù hình thành tựa hồ được một lớp chân nguyên mỏng bao phủ, hỏa diễm không hề tỏa ra ngoài tí nào.
Tay phải gã khẽ phất vào căn nhà đá, vù một tiếng, hỏa cầu lao vút ra, lập tức biến thành lớn ngang đống lửa, từng tia hỏa diễm tỏa ra.
Ầm!
Cả gian nhà cơ hồ lấp đầy hỏa diễm, bức tường bị oanh tạc tan tác đá vụn, xuất hiện một cái lỗ đen ngòm..
"Con bà nó chứ!" Hỏa cầu hình thành sau khi Hỏa cầu phù kích phát, nếu không kịp thời ném đi thì chân nguyên của gã không bao được, sẽ nổ tung trên tay, nhưng thông qua bộ vị được chân nguyên xung kích tựa hồ có thể khống chế lộ tuyến phi hành trên không của hỏa cầu. Ngụy Tác còn chìm trong cảm giác đó thì một lưỡi lửa từ trong nhà cuốn ra, suýt nữa liếm vào thân thể gã.
"Phẩm chất nhất giai Hỏa cầu phù này khá lắm." Lão hồ ly cười cười nhìn lưỡi lửa, thu ba tấm Hỏa cầu phù vào tay áo, "Ngụy Tác, thành giao, còn một tấm Hỏa cầu phù, lão phu cho huynh đệ một bình Hồi khí tán, một viên Thanh hỏa đơn và một tấm Phong độn phù."
...
"Mau xem kìa, xem kìa, có kẻ xuất thành lại mang theo cả đống đôi Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô."
"Ha ha, nhìn đầu tóc kìa, như bị lửa đốt... "
...
"Các ngươi biết cái gì, cái gì mà giống bị lửa đốt, dù là thật sự bị đốt cũng có sao, đợi khi phát đạt xem các ngươi còn cười được nữa không."
Bên ngoài bắc môn Linh Nhạc thành, Ngụy Tác đeo một mớ cỏ lá vằn như vằn hổ cùng một túi nấm vàng mượt, vừa hầm hừ vừa chạy về phía ngọn núi.
Tuy phải tiêu hao một tấm Hỏa cầu phù tại chỗ lão hồ ly, bất quá Ngụy Tác cũng nghe được từ miệng lão cách phía bắc Linh Nhạc thành ba trăm dặm, cạnh mỏ tử đồng khoáng Đại Thanh sơn có không ít Hỏa hạt.
Hiện tại Ngụy Tác mang theo Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô là thứ lục bào lão đầu nói có thể hấp dẫn Hỏa hạt, tuy số lượng hai thứ này không nhiều như Ngân chúc thảo và Hỏa vĩ hoa nhưng vì vô dụng với tu sĩ nên hiện gã mang theo một bó mới khiến người khác cho là ngu xuẩn.
Thiên Nhất môn bố trí truyền tống pháp trận tại nhiều nơi ngoài Linh Nhạc thành, nhiều tu sĩ cấp thấp không có pháp bảo phi độn đều nhờ vào truyền tống pháp trận khứ đến nơi muốn đến, nhưng dù cự ky gần nhất thì sử dụng một lần cũng phải giao nạp ít nhất hai đến ba viên hạ phẩm linh thạch, mạt rệp như Ngụy Tác bình thường đều đi bộ.
Lâu dần, dù không sử dụng độn thuật nào, Ngụy Tác vẫn chạy nhanh như bay, gàn trưa là đến được mỏ tử đồng khoáng.
Mỏ này vốn sản xuất tử đồng khoáng thạch, bất quá từ sáu mươi năm trước, khoáng thạch bị khai thác toàn bộ, mỏ sâu chừng hai ba chục dặm, trông không khác gì hạp cốc, hơn nữa đá chất đống thải ra trong quá trình khai thác chất đầy khắp nơi, cùng nhiều khoáng động sâu hun hút, chỗ này lại không sản xuất thêm gì khác nên lúc này trừ Ngụy Tác không còn ai nữa.
Cộng thêm mang theo từ nhà, Ngụy Tác đang mang theo hai bình Hồi khí tán, một viên Thanh hỏa đơn, một tấm nhất giai Phong độn phù, hai tấm nhất giai Hỏa cầu phù, một viên hạ phẩm linh thạch và tấm Thổ thuẫn bảo phù lần trước chưa sử dụng xong.
"Lục mao lão đầu, phát đạt hay không dựa hết vào ngươi."
Kiểm tra mọi thứ trên mình thấy không có vấn đề gì, Ngụy Tác nhảy xuống một chỗ trống, nhặt một mớ củi về, dùng hỏa thạch đốt lên rồi ném Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô vào.
Một luồng khói màu vàng xanh xộc vào mũi bốc lên, không đầy nửa canh giờ thì trong bụi câu phía trước có tiếng xoàn xoạt, một con Hỏa hạt đỏ sậm chui ra.
"Oa ha ha ha! Quả nhiên hữu dụng!"
Máu một con Hỏa hạt đủ luyện chế bốn tấm hỏa phù, tỷ lệ thành công một nửa mà quy ra thì là hai tấm, giá là một viên hạ phẩm linh thạch, nên con Hỏa hạt này trong mắt Ngụy Tác là một viên hạ phẩm linh thạch hoạt động, thấy Hỏa hạt bỏ chạy, gã cho là linh thạch đang chạy. Hỏa hạt vừa thò ra, Ngụy Tác cơ hồ mắt sáng rỡ, từ trên tảng đá nhảy xuống, lao bổ vào.
Hỏa hạt còn chưa hiểu gì thì thất một người lao vào, vù vù, Ngụy Tác phát phát ra hai đạo Thanh thủy nhận chuẩn xác cực độ chém vào đầu nó, cắt mất một nửa. Con Hỏa hạt xuất hiện đầu tiên không kịp kêu lên là đã co rút nằm thẳng đơ.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
8 chương
77 chương
184 chương
356 chương
71 chương
750 chương