Edit: Thiên Kết Ngày kỉ niệm hàng năm của Hằng Vũ chợt có một đợt không khí lạnh từ Nga tràn về Thanh Thai. Ở yên trong phòng, đóng chặt cửa sổ cũng có thể nghe thấy rõ tiếng sóng biển mênh mông xô vào bờ. Bầu trời ảm đạm, tuy không có mưa phùn nhưng gió biển mằn mặn cũng làm người ta lạnh đến thấu xương, thời tiết đang từ mùa thu mát mẻ bỗng chốc bước vào đầu đông. “Mình cảm thấy Thanh Thai hiện tại giống như trong tác phẩm ‘Đồi giói hú’ dưới ngòi bút của Emily Bronte, nhắm mắt lại, có thể nghe được những tiếng oan hồn than khóc trên mặt biển.” Nhan Tiểu Úy ôm vai đứng trước cửa sổ, sâu sắc nói. Trì Linh Đồng gạt sợi tóc đang che mắt, nhìn cô ấy một cách kỳ quái. Từ sau sự kiện nhà hàng Triều Châu, Nhan Tiểu Úy biến thành phiên bản Lâm Đại Ngọc hiện đại, động một chút là thở ngắn than dài, buồn bã bi thương nhìn thời gian trôi qua. Không biết bở vì sự vô lễ của Trần Thần mà kích thích hay là trong lòng vẫn còn một chút nào đó chưa mở rộng. Nhan Tiểu Úy không muốn nói ra. “Có phải cậu coi phim ma nhiều quá không?” Trì Linh Đồng nhíu lông mày, lúc này, cô đang đứng trước tủ treo quần áo, lật qua lật lại vài chiếc áo khoác thật dầy, không biết cái nào đủ thanh nhã: “Đừng hù dọa người nữa, mau tới đây giúp mình đi.” “Hôm nay, cậu còn phải ra ngoài sao?” Nhan Tiểu Úy nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám tin: “Tin tức hồi nãy có nói, bên ngoài sẽ có mưa going rất lớn, đi ra ngoài không cẩn thận sẽ bị gió thổi đi mất.” Nói thì nói như vậy, nhưng cô ấy cũng chạy tới, đưa tay lật lật áo khoác: “Cái này, mặc vào rất trang nhã.” Trì Linh Đồng lấy tay bới tóc, không ngừng bận rộn mặc vào: “Người trong giang hồ, thân không do mình.” Đây không phải là lên thuyền giặc của Bùi địch Thanh sao? Cô không thể trốn tránh. Mới vừa nãy Quân Mục Viễn gọi điện thoại tới, xác nhận địa chỉ rồi nói nửa tiếng nữa sẽ ở dưới lầu chờ cô. “Thực tế thì trái tim cậu đẹp vô cùng.” Nhan Tiểu Úy cười ghẹo cô, sau đó lại yên lặng thở dài: “Ban trai của mình giống như đèn kéo quân, tới tới lui lui, tớ cũng không nhớ hết được là mấy, loại thời tiết này muốn tìm một người ở bên cũng không có. Mà cậu một khi yêu liền tóm được kim cương vương lão ngũ. Ai, tại sao ở chung một phòng mà vận số lại khác nhau nhiều như vậy? Hai người chính thức qua lại rồi sao?” Trì Linh Đồng kiểm tra chìa khóa trong túi, ví tiền, rồi chạy đến toilet đeo lên một chút đồ trang sức trang nhã, còn thoa thêm một chút son bóng, liền vội vàng trả lời: “Mình không biết rõ tình hình trước mắt, nhưng dường như mình không có cơ hội lựa chọn rồi.” “Thôi đi, cậu ít khoe khoang đi. Chỉ dựa vào người như cậu, bắt được người đàn ông như vậy, còn dám tính toán cơ hội khác, cậu đúng là không biết đủ đi.” Trì Linh Đồng cười ha ha, ở trước gương xoay vài vòng, cảm giác mình ổn, hôn gió Nhan Tiểu Úy một cái: “Mình nghe lời của cậu, trước hết mình phải làm gì cho thích hợp.” “Mình khuyên cậu nhường anh ấy lại cho mình, cậu cũng nghe?” “Mình có thể suy nghĩ, nhưng mình sợ là có người không muốn.” Trì Linh Đồng làm cái mặt quỷ, nhìn thời gian thấy cũng đến lúc liền thay đôi bốt màu cà phê rồi chuẩn bị ra cửa. “Ah, cậu đối với người kia tự tin như vậy?” “Đâu phải anh ấy, mình lo Trần Thần sẽ xử mình.” Trì Linh Đồng vung quả đấm tới trước mặt Nhan Tiểu Úy, mở cửa chunhs chảy a ngoài. Đi vài bước, cô quay đầu lại, lặng lẽ mở miệng, cả gan nói: “Cả ngày hôm nay mình không ở nhà, cậu có thể đen Trần Thần tới đây hẹn hò, tận tình làm xằng làm bậy.” “Cậu ngứa da á.” Nhan Tiểu Úy xấu hổ đuổi theo, một chuỗi tiếng cười vẫn còn vang vọng nhưng đâu còn bóng dáng của Trì Linh Đồng. Quân Mục Viễn che dù, trên người mặc một bộ tây trang màu xám tro, tác phong nhanh nhẹn mở cửa xe cho Trì Linh Đồng. Anh ta và Trì Linh Đồng đã mấy lần gặp mặt, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Từ thái độ của Bùi Địch Thanh, anh ta có thể phân tích được tầm quan trọng của người phụ nữ có đôi mắt to đen thông minh này. Anh ta có lúc rất tò mò cô làm cách nào để mở cửa trái tim đã đóng chặt của Bùi Địch Thanh, anh ta cũng từng hỏi dò Bùi Địch Thanh. Bùi Địch Thanh chỉ luôn cười nhạt một tiếng, giữa hai đầu lông mày luôn tràn đầy sự dịu dàng. “Cám ơn.” Trì Linh đồng lễ phép gật đầu, ngồi ngay ngắn ở băng ghế sau. Dọc đường đi, hai người không nói chuyện với nhau. Quân Mục Viễn truyền đạt lại dặn dò của Bùi địch Thanh, khi Trì Linh Đồng tới khách sạn Chu Khánh thì ngồi đợi ở phòng bên cạnh phòng tiệc. “Gian phòng kia có một cánh cửa bằng thủy tinh có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh, mà người ở bên ngoài sẽ không nhìn vào được bên trong phòng. Sau khi Tổng giám đốc Bùi đọc diễn văn rồi chào hỏi khách khứa sẽ tới cạnh Trì tiểu thư. Trì Linh Đồng cảm thấy lời nói của Quân Mục Viễn giống như len lén mang tiểu phi tần về mà không thể để lộ ra ngoài anh sáng. Cô ngó lại quần áo trên người, sớm biết như vậy, mặc đồ đen là tốt nhất. Quân Mục Viễn từ kính chiếu hậu nhìn thấy cô bĩu môi, thì cười một tiếng: “Nhạc đổng của Thái Hoa cũng là một trong những khách quý, Tổng giám đốc Bùi không dám xát muối vào trái tim đang tổn thương của chị ta.” “Ừ, ừ, là người luôn phải nhân hậu.” Mặt mũi cô lúc này mới giãn ra. Tuy nói thời tiết hôm nay thật không tốt, làm người ta như đưa đám, nhưng lại chưa từng mang đến chút tỳ vết vào cho buổi lễ của Hằng Vũ. Trong khách sạn không khí ấm áp như mùa xuân, âm nhạc vui mừng. Trong đại sảnh đầy ắp người ăn mặc trang sức sáng lạnh—rực rỡ đúng như minh tinh. Nhóm khách quý cũng vô cùng rực rỡ, đàn ông mặc âu phục, phụ nữ mặc lễ phục. Nhạc Tĩnh Phương đặc biệt bới tóc, trên người mặc một bộ sườn xám, so với ngày thường có thêm vài phần ngọt ngào, đàn ông vây quanh người cũng không thiếu mỗi người đều mang dáng vẻ nhàn nhã, các ký giả bưng máy chụp hình, tùy chọn thời điểm mà bấm máy. Trì Linh Đồng không ngờ khách sạn sẽ ấm như vậy, khi bước vào phòng cô liền đem áo khoác cởi ra, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi. Trong phòng có chuẩn bị trái cây, thức uống, đồ ăn vặt, Quân Mục Viễn đưa cô vào rồi nhanh chóng ra ngoài. Cô nhìn xung quanh đại sảnh một vòng, tìm được bóng dáng của Bùi Địch Thanh. Anh không nhìn thấy được cô, khi Quân Mục viễn đi về phía anh, anh hướng mặt nhìn về gian phòng có cửa sổ thủy tinh, dịu dàng nâng khóe miệng, giơ cái ly trong tay lên, làm cho người phụ phụ nữ đang nói chuyện cùng anh sửng sốt. Trì Linh đồng bật cười, ngồi xuống thoải mái vui vẻ ngắt một qủa nho đỏ cho vào miệng, im lặng rình coi khách khứa bên ngoài Cô biết cho dù Nhạc Tĩnh Phương không đến, cô cũng không thể xuất hiện trong đại sảnh. Khuôn mặt cô như vậy rất khó không để cho người ta chú ý, bên ngoài bất kể là già hay trẻ, khi đưa danh thiếp tới đều là người có quyền chức, cô thì có cái gì? Nếu như Bùi Địch Thanh còn cố ý chăm sóc sẽ làm giới truyền thong chú ý đến. Vẫn là câu nói kia, làm người phải phúc hậu. Khi Trì Linh Đồng ngồi ngây ngốc một mình, Bùi Địch Thanh liền bước vào, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng đỏ lên, hơi thở phảng phất mùi rượu: “Đi, chúng ta đi gặp ông nội. Ông vốn là đang chuẩn bị cắt băng, nhưng thời tiết đột ngột thay đổi làm ông không kịp thích ứng, hiện tại đang ở trong phòng nghỉ ngơi.” Ra khỏi phòng, cô cố gắng tỏ ra bình thường, nắm lấy vạt áo của Bùi Địch Thanh, chân giẫm trên mặt thảm mềm mại, còn mỉm cười với cô nhân viên phục vụ khi gặp mặt. Nhưng khi tới thang máy thì chân bắt đầu như nhũn ra, phải bám vào cửa, không muốn vào thang máy. “Chỗ này ở gần toiley, nếu ngộ như phóng viên tới đây, thấy được, cũng đừng trách anh.” Anh hù dọa cô, tay cũng đặt sẵ ở eo cô, chỉ sợ cô chạy trốn. “Vậy…Lát nữa chúng ta chỉ vào năm phút thôi, em sẽ không nói lời nào, sau đó mình sẽ đi.” Cô bắt đầu ra điều kiện. Bùi Địch Thanh nhìn cô chằm chằm giễu cợt: “Em mà không nói chuyện, ông nội sẽ tưởng em là người câm, nhất định phải chào hỏi một tiếng.” Anh dùng lực, túm cô vào trong thang máy. Nhìn con số màu đỏ đang chảy lên, Trì Linh Đồng có cảm giác thang máy giống như là lò vi sóng, từ từ nóng lên, xong rồi, toát mồ hôi. Cuối cùng cũng đã tới cửa phòng, cô rút tay ra, kéo kéo lại áo sơ mi, đáng thương hỏi: “Nhìn em ổn không?” “Dù sao em cũng không phải là mỹ nữ, không sợ ai thất vọng. Đi thôi.” Cửa phòng vừa mở, Trì Linh Đồng vừa nhắm mắt, vừa len lén hé ra một chút. Ách, là một ông cụ rất thời thượng, ông cụ trông rất đẹp lão, trong miệng còn ngậm một cái tẩu, nhìn qua thì rất ôn hòa, một người đàn ông nghiêm nghị đang hướng về phía ông cung kính báo cáo cái gì đó. “Cậu ra ngoài trước đi.” Khi ông cụ nhìn thấy Bùi Địch Thanh đi vào liền buống cái tẩu xuống, nói với người đàn ông kia. “Nhị thiếu gia đã tới.” Người đàn ông nhìn thấy Bùi Địch Thanh liền gật đầu một cái, đưa mắt liếc nhìn Trì Linh Đồng rồi nhẹ nhàng ra cửa. “Ông nội, đây là Trì Linh Đồng tiểu thư, cô ấy cũng coi như là đồng nghiệp của cháu, là kiến trúc sư.” Bùi Địch Thanh nghiêng người sang khiến cho Bùi Thiên Lỗi có thể nhìn thấy rõ Trì Linh Đồng. Trì Linh Đồng kỳ quái bình tĩnh lại, mắt to chớp chớp. khó trách Bùi Địch Thanh đẹp trai như vậy, thì ra là do gen di truyền tốt. “Là nhân viên của Hằng Vũ?” Bùi Thiên Lỗi hỏi Bùi Địch Thanh, vẻ mặt không có biến hóa gì. “Không phải, cô ấy làm ở Công ty bất động sản Thái Hoa.” Bùi Địch Thanh cười cười. “Cái gì?” Bùi Thiên Lỗi rất kinh ngạc: “Tại sao không đến Hằng Vũ làm?” Những lời này là ông hỏi Trì Linh Đồng. “Nói ra rất dài dòng, một hai từ không có thể nói hết, huống chi thời điểm cũng chưa thích hợp.” Lời nói của Trì Linh Đồng khác sao nhưng vẻ mặt vô cùng chân thành tha thiết. Bùi Thiên Lỗi từ từ nhăn mày lại, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Con gái làm ở trong nghề này cũng không có nhiều.” Bùi Địch Thanh tiếp lời: “Vâng, là không nhiều, nhưng dù là ít, cũng không ai dám xem thường. Ở trong giới kiến trúc cảu Đại Lục, cô ấy đã từng đạt rất nhiều giải thưởng, Nhạc đổng của Thái Hoa từ khi cô ấy mới học xong đã mời về công ty để làm. Ông nôi, chắc ông cũng quen Nhạc đổng. Dự án truyền hình cùng một số hạng mục của Hằng Vũ ở Bắc Kinh, chính là do cô ấy thiết kế.” Trong mắt Bùi Thiên Lỗi lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu lộ cảm xúc gì. “Anh đừng nói loạn, làm người thì phải chân thật. Em chỉ sửa chữa một số chỗ.” Cô dùng cánh tay đẩy anh một cái. “Con người không thể ngạo mạn, nhưng nhất định phải tự tin.” Khóe miệng Bùi Địch Thanh mỉm cười. “Tự tin không phải là mù quáng đề cao bản than.” Cô phản bác. Bùi Thiên Lỗi ho nhẹ hai tiếng. Trì Linh Đồng len lén lè lưỡi. “Khách khứa đang ở bên ngoài, đừng ở chỗ này qua lâu, đi ra ngoài đi.Thời cơ là phải tự dựa vào bản thân để nắm chắc, Trì tiểu thư mau chóng đến Hằng Vũ làm việc. Lần sau khi cháu về HongKong báo cáo công việc, dẫn theo Trì tiểu thư đi gặp các đồng nghiệp khác ở tổng bộ.” “Được, ông nội, vậy ông nghỉ ngơi đi, chúng cháu không làm phiền nữa.” “Bùi đổng, hẹn gặp lại.”Trì Linh Đồng quy củ mà chào hỏi, rồi đi theo sau Bùi Địch Thanh ra ngoài. “Anh cười cái gì?” Ở trong thang máy, Trì Linh Đồng nhìn Bùi Địch Thanh với ánh mắt vô cùng vui thích. Bùi Địch Thanh mở miệng, kéo cô qua, khẽ cắn lên môi cô: “Ông nội anh rất hài lòng về em.” “Làm sao có thể? Bình thường người lớn khi gặp mặt đều muốn hỏi về công việc, sở thích, cùng với kế hoạch về tương lai. Ông nội anh không giống như vậy, ông giống như là đang phỏng vấn,có anh tích cực đề cử, em giống như là vào Hằng Vũ làm việc bằng quen biết riêng.” Trì Linh Đồng nhún nhún vai. “Nha đầu ngốc. Em không hiểu ông nội anh, ông ấy không có nể tình riêng, tất cả đều là vì lợi ích của Hằng Vũ. Nếu như có em ở vị trí kiến trúc trong thời gian lâu dài, trong lòng ông ấy nhất định rất vui vẻ, cũng hối thúc anh dẫn em trở về HongKong, còn ước gì lập tức gắn họ Bùi lên người em, cho em dù mọc cánh cũng khó thoát.” “Hứ, hứ, nói đi nói lại, thì ra là các người nhìn trúng khả năng làm việc của em, mà không phải là con người em. Em không chơi nữa.” Trong lòng Trì Linh Đồng có chút tổn thương không giải thích được, cô tránh khỏi cánh tay Bùi Địch Thanh, đi vào gian phòng, cầm áo khoác lên, muốn ra về. Bùi Địch Thanh giống như một pho tượng đứng chặn trước mặt cô: “Trì Linh Đồng, em đừng có trẻ con. Ông là ông, anh là anh.” “Anh có dám đảm bảo anh không bị những bản thiết kế thiên phú của em hấp dẫn sao? Nếu như em là người qua đường Giáp, anh sẽ thích em?” Cô trừng mắt nhìn anh. “Anh thừa nhận, những bản thiết kế tuyệt vời của em là nhịp cầu đưa chúng ta tới gần nhau. Nhưng anh còn không đến mức lấy tahan báo đáp một kiến trúc sư thiên tài đâu.” Anh mắt anh trở nên tối tăm: “Yêu, chữ này rất quan trọng, không phải là có thể nói ra miệng một cách dễ dàng.” “Anh…Có lấy thân báo đáp?” Trong lòng cô có một nơi nào đó từ từ sụp đổ giống như một cái đê. “Đây còn không tính hả?” Anh giang hai cánh tay, ôm lấy cô. Thân thể vì uống rượu nên có chút nóng, giống như một cái lò sưởi, sưởi ấm thân thể cũng như trái tim cô. Đầu cô tựa vào ngực anh, nghe nhịp tim có lực của anh, lầu bầu nói: “Yêu cầu của em không cao, miễn cưỡng cũng có thể được.” “Em nha, tính khí con nít nói đến là đến.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô, khẽ than. “Chẳng lẽ trước khi anh giận dữ thì phải báo cáo?” Giọng nói của cô yếu ớt, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đỏ của anh, đoán chừng bởi vì tiệc chúc mừng này nên nhất định là mấy ngày đêm đã không nghỉ ngơi đủ. “Anh còn phải ra chào hỏi khách khứa sao?” “Ừ, buổi tối còn có tiệc, rất khuya mới có thể trở về. Đừng đi, chờ anh.” Anh nhắm mắt lại, hôn không ngừng lên mặt cô. Trong đầu Trì Linh Đồng là một mảnh trắng xóa, giống như bị ma quỷ ám ảnh, cô gật đầu một cái: “Ừm.” Đợi một hồi, chính là sáu tiếng. Khi Quân Mục Viễn đỡ anh vào phòng thì đã là chín giờ tối, Trì Linh Đồng đang ngồi trên ghế sofa. “Trì tiểu thư, làm phiền cô đỡ Tổng giám đôc Bùi ra cửa, tôi đi lấy xe.” Quân Mục Viễn dìu Bùi Địch Thanh về phía Trì Linh Đồng. “Làm sao lại uống nhiều như vậy chứ?” Trì Linh Đồng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, mặt mày cau lại. “Hết cách rồi, Tổng giám đốc Bùi không thể không uống.” Cũng may, người này say nhưng vẫn rất lợi hại, ý thức rất rõ ràng. Bên ngoài mưa to gió lớn, gió lạnh khiếp người. Trì Linh Đồng đỡ Bùi Địch Thanh lên xe, mưa quất lên ô cửa kính làm khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ, Quân Mục Viễn không thể không giảm tốc độ, chạy cẩn thận từng li từng tí. Chạy qua mấy con phố, xe chạy vào một chung cư hạng sang, dừng dưới một tòa nhà cao tầng. “Tổng giám đốc Bui ở tầng hai mươi bốn.” Quân Mục Viễn xuống xe trước rồi che dù, nói với Trì Linh Đồng khi cô đang cố hết sức đỡ Bùi Địch Thanh. “Anh không đi lên cùng với tôi sao?” Trì Linh Đồng mệt mỏi thở dốc. Vẻ mặt Quân Mục Viễn cổ quái: “Tôi còn có công việc ở khách sạn.” “À, vậy phiền anh lát nữa quay lại đón tôi về.” Trời mưa không tiện gọi taxi, Trì Linh Đồng băn khoăn nói. Quân Mục Viễn cười cười, đưa hai người tới cửa thang máy, rồi mới xoay người đi về xe. “Khục, khục, cho anh cơ hội để khai báo thành khẩn, trong nhà anh có giấu người nào không?” Trì Linh Đồng nhìn khuôn mặt đỏ đỏ của Bùi Địch Thanh, cười gian. “Người nào?” Bùi Địch Thanh nhắm mắt trả lời. “Ốc đồng cô nương, a Kiều*, Niếp Tiểu Thiến á**. Có thì nhanh nói, nếu không để em bắt gặp được, hừ hừ…Hậu quả khó mà lường được.” *Trần A Kiều trong điển tích Kim ốc tàng Kiều. **Niếp Tiểu Thiến hay còn gọi là Nhiếp Tiểu Thiến là một nhân vật trong bộ phim Thiến Nữ U Hồn, là một bộ phim kinh dị hài của HongKong phát hành năm 1987 diễn viên chính gồm: Trương Quốc Vinh, Vương Tổ Hiền và Ngọ Mã. Nội dung tóm tắt của bộ phim: Nhân vật chính của câu truyện, Ninh Thái Thần (Trương Quốc Vinh) là một anh chàng chất phác, tốt bụng, và hiền lành, chuyên đi khắp nơi thu thuế các cửa tiệm. Một lần làm việc, hoàn cảnh đưa đẩy anh phải tới trọ qua đêm ở Nam Nhược Tự - ngôi chùa nổi tiếng với dân trong vùng vì đã có nhiều người mất mạng bởi ma quỷ tại đó. Ninh Thái Thần đến đây và gặp một cô gái xinh đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiến (Vương Tổ Hiền) - thực chất là một hồn ma chưa thể siêu thoát. Trải qua nhiều chuyện, họ nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi biết Tiểu Thiến là ma, cùng với sự giúp đỡ của vị pháp sư tài ba Yến Xích Hà (Ngọ Mã), Ninh Thái Thần tìm cách giúp Nhiếp Tiểu Thiến được siêu thoát... Cả câu chuyện diễn ra với các tình tiết vui nhộn, cảm động, và hấp dẫn người xem bởi cả những cảnh chiến đấu giữa người và ma được dàn dựng hoành tráng. Anh đột nhiên mở mắt ra: “Thật ra thì có một.”