Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 84 : MƯỢN HOA HIẾN PHẬT
CHƯƠNG 84: MƯỢN HOA HIẾN PHẬT
Editor: Luna Huang
Khóe mắt của Lâu Vũ Thần khẽ nhếch nhìn hộp gấm kia một mắt, không có chút ngoài ý muốn nào, hình như hết thảy tất cả đều ở trong dự liệu của hắn.
Hắn đưa tay đẩy hộp gấm Mạnh Thanh Hoan đặt ở trước mặt hắn về, âm thanh trong trẻo thấp thuần chậm rãi hỏi: “Biết vì sao ta mmuốn tặng hai ngươi phần lễ vật này không?”
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, oán thầm ở trong lòng, tâm tư của Lâu hồ ly, há là nàng có thể đoán được.
“Lai lịch của cây trâm này có lẽ ngươi đã biết, kỳ thực đem Linh Tiêu trâm này tặng cho ngươi, là hy vọng ngươi mượn hoa hiến phật trả lại cho Kính Vương, dù sao đây là vật mẫu thân Kính Vương yêu thích.” Lâu Vũ Thần nói rõ nguyên nhân tặng trâm.
Mạnh Thanh Hoan lại càng thêm nghi hoặc: “Nếu là muốn đưa cho Kính Vương, vì sao Lâu tướng không tự mình tặng, mà là để ta chuyển giao, đây chẳng phải là làm điều thừa sao?”
Mi tâm của Lâu Vũ Thần khẽ động, môi mỏng mân khởi tiếu ý thản nhiên nói: “Ngươi còn thiếu Kính Vương một phần ân tình không phải sao? Cây trâm này làm tạ lễ, thích hợp nhất!”
Lòng của Mạnh Thanh Hoan chấn động, trên mặt có chút khiếp sợ ngoài ý muốn, nàng giật mình nhìn về phía Lâu Vũ Thần, đột nhiên cảm thấy nam nhân này có chút đáng sợ.
Nàng là thiếu Kính Vương một phần ân tình, đây là chuyện lúc đầu trên cung yến Kính Vương ra tay trợ giúp nàng và Dạ Quân Ly hóa hiểm vi di.
Nhưng Lâu Vũ Thần làm sao mà biết được? Hay là nói nam nhân này đang cố ý gạt nàng?
Không thể rút lui! Mạnh Thanh Hoan lúc này khôi phục trấn định, cạn tiếu như vậy của nàng, vuốt hộp gấm kia cười nói: “Lâu tướng có lẽ là nhớ nhầm đi, ta lúc nào nợ ân tình của Kính Vương, thế nào ta không biết?”
Mâu quang nhỏ vụn của Lâu Vũ Thần ngắm nhìn nàng, qua một lúc sau, hắn dương môi khẽ cười thán nói: “Tiểu Diệp nhi, ta nói rồi quan hệ giữa chúng ta không tầm thường. Phàm là người có ân với ngươi Lâu Vũ Thần ta sẽ ghi khắc cảm tạ, người thương tổn ngươi, ta kiên quyết sẽ không bỏ qua.”
Hắn nói đột nhiên nắm chặt cái chén trên tay, trầm giọng nói: “Ngươi bây giờ là bởi vì mất trí nhớ cho nên mới không tín nhiệm ta, chờ trí nhớ của ngươi tìm về, ngươi sẽ tin tưởng ta.”
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, đáy lòng coi như bị tảng đá nghìn cân đè lại, để cho nàng thở không thông.
Kỳ thực nàng rất muốn nói cho Lâu Vũ Thần, dù cho trước hắn cùng Mạnh Cửu Nhi từng có cái gì, nhưng đều đã quá khứ, là trọng yếu hơn, nàng căn bản cũng không phải là Mạnh Cửu Nhi, cũng không phải tiểu Diệp nhi trong miệng hắn.
“Cây trâm này ta sẽ giúp ngươi chuyển giao cho Kính Vương, thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về.” Mạnh Thanh Hoan thu hồi hộp gấm kia, muốn chạy khỏi nơi này, nếu như còn ở đây, sớm muộn cũng sẽ bị lão hồ ly này đào rỗng bí mật.
Nàng đứng dậy, hướng về phía Lâu Vũ Thần khẽ gật đầu thi lễ.
Lâu Vũ Thần không có giữ nàng lại, chỉ là nhẹ giọng căn dặn: “Trên đường cẩn thận.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, xoay người rời đi, đột nhiên nghe Lâu Vũ Thần lại nói: “Hôm nay hoàng thượng bởi vì tức giận thái tử bệnh cũ phát tác, lưu Hiên vương ở trong cung thị tật, nghĩ đến tối nay là sẽ không xuất cung.”
Lòng của Mạnh Thanh Hoan lộp bộp một chút, nàng vốn là dự định đến Hiên vương phủ gặp Dạ Quân Ly, Lâu Vũ Thần dĩ nhiên nhìn thấu tâm tư của nàng, cho nên mới phải nói cho nàng biết, Dạ Quân Ly tối nay sẽ không hồi phủ!
Qua giờ tý tối nay nếu như không có nuôi thông linh ngọc của Dạ Quân Ly, mà nàng lại không ở bên người của hắn, Dạ Quân Ly nên làm cái gì bây giờ?
Nàng cực lực bình phục tim của mình.
“Thân thể của hoàng thượng không khỏe, làm hoàng tự nên tẫn hiếu, đây không gì đáng trách.” Mạnh Thanh Hoan nghiêng đầu hướng về phía Lâu Vũ Thần khẽ mỉm cười nói: “Cáo từ.” Lập tức xoay người bước ra cửa phòng.
Đi xuống lầu, ra khỏi Túy Tiên cư, thần sắc trên mặt Mạnh Thanh Hoan thu lại, thanh âm âm lãnh nói: “Đến Kính Vương phủ.”
Luna: mọi người cùng chung tay ủng hộ chống dịch nhé. Soạn ‘CV n gửi 1407’ trong đó n là số lần quyên góp, mỗi lần 20.000đ.
Truyện khác cùng thể loại
402 chương
67 chương
10 chương
10 chương
72 chương