CHƯƠNG 358: THƯỢNG TÀ TRỞ VỀ Editor: Luna Wong Thương Minh đột nhiên đứng lên, hắn hơi liễm tay áo hướng phía Trường Lan khom người nói: “Điện hạ, bổn tọa phải rời kinh mấy ngày. Mong rằng điện hạ có thể ở lại Thánh Dương quốc, an tâm một chút chớ nóng!” Trường Lan có chút hồ nghi nhìn hắn. Hỏi: “Ngươi là muốn đi Dạ Chiêu sao?” Thương Minh liễm mi, thanh âm chìm vài phần nói: “Đúng, bổn tọa muốn đi tìm một cố nhân. Điện hạ còn nhớ rõ ta trước đã nói với ngươi không? Cơ hội thuộc về điện hạ, chỉ là lúc này thời cơ chưa tới, hy vọng điện hạ có thể kiên trì chờ!” “Ta đã biết.” Lúc nói chuyện thanh âm của Trường Lan nhàn nhạt, hắn thu giấy viết thư cầm trong tay, tư tự lại từ lâu trôi dạt ra xa xa. Thân thế của Tiểu cửu, nguyên lai Dạ Quân Ly đã sớm biết, nếu như không có lần yêu tinh họa này, chỉ sợ hắn muốn giấu cả đời! Ngọc gia. Tử địch của Dạ Quân Ly! Lẽ nào hắn. . . Thực sự có cơ hội sao? Sau khi Thương Minh rời đi, Trường Lan liền ngồi một mình ở phía trước cửa sổ nghĩ tâm sự của mình, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến một trận thanh âm huyên náo: “Người nào cũng dám tự tiện xông vào đông cung?” Mi tâm của Trường Lan khẽ nhúc nhích, đứng dậy đi ra ngoài, liền Tô Trầm Ương cùng với Tứ Mị vây một nam nhân mặc hồng y yêu mỵ lại. Thấy người nọ, Trường Lan có chút ngoài ý muốn vội vội vàng vàng nói: “Dừng tay.” Thân hình của Tứ Mị lóe lên liền ẩn đi mất tiêu, chỉ có Tô Trầm Ương thoáng đề phòng nhìn chằm chằm nam nhân hồng y yêu mỵ vô song. “Không sai, thủ vệ của đông cung này sâm nghiêm hơn địa phương khác trong cung rất nhiều.” Mạc Thượng Tà âm nhu cười, con ngươi sâu đậm yếu ớt lòe lòe nhìn Trường Lan. “Thân thể như thế nào?” Trường Lan dùng tư thế thỉnh, mời hắn vào. Mạc Thượng Tà cũng không khách khí, đi theo bên người Trường Lan, vừa đi vừa nói: “Lão đầu đuổi ta đi, hắn nói dư độc trong cơ thể ta, ngươi đủ giúp ta thanh trừ! Kỳ thực ta biết, hắn lo lắng bản thân ngươi ở chỗ này tứ cố vô thân, nên để cho ta tới giúp ngươi!” Bookwaves.com Mâu quang của Trường Lan hơi lắc lư, mang mí mắt nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ lão nhân gia, có khỏe không?” “Rất tốt.” Khóe môi của Mạc Thượng Tà giơ giơ lên, lập tức quan sát cung điện của Trường Lan dò hỏi: “Còn ngươi? Có thích ứng thân phận của ngươi hay chưa?” Khóe miệng kéo kéo Trường Lan, trong thần sắc ôn nhã hơi phiền muộn, khẽ thở dài: “Bất quá chỉ là một không cái xác không hồn mà thôi.” Lúc nói chuyện hắn tự mình rót một ly trà đẩy đến trước mặt Mạc Thượng Tà. Mạc Thượng Tà nhìn chằm chằm Trường Lan, tấm tắc hai tiếng, lắc đầu than thở: “Tình a, quả nhiên là độc dược độc nhất trên đời này. Dù là y tiên công tử, cũng không thể tránh được!” Trường Lan đạm đạm nhất tiếu, ngồi xuống đối diện hắn, thấy chỉ có một mình hắn, hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Việt cô nương đâu?” “Ta phái nàng đi Dạ Chiêu tìm Mạnh cô nương nương tựa, như vậy ngươi có thể tùy thời biết tin tức của nàng, biết nàng sống tốt không.” Mạc Thượng Tà cười trả lời. Môi mỏng của Trường Lan nhấp một cái, khẽ cười ra tiếng hỏi: “Ngươi sẽ không sợ tiểu cửu biến Phong Linh thành người một nhà?” Bằng thông tuệ của Mạnh Thanh Hoan, nhất định cũng biết Việt Phong Linh thuần phục Mạc Thượng Tà, chỉ sợ tiểu cửu sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng. Mạc Thượng Tà bưng trà trên bàn, nhấp một miếng, lơ đễnh trả lời: “Không thể nói, phản chính Phong Linh theo ở bên cạnh ta cũng không tiện, chẳng bằng theo Mạnh cô nương được thêm kiến thức.” Trường Lan nhíu mày, tiếu ý nhợt nhạt nhìn hắn: “Ngươi tựa hồ thay đổi rất nhiều.” Trường Lan cảm thấy lần thứ hai gặp Mạc Thượng Tà trên người hắn ít một chút lệ khí, tuy rằng tà mị như trước, nhưng trong giọng nói sinh ra một loại ôn hòa đạm nhiên. Chỉ là nghĩ đến cừu hận trong lòng hắn, hắn không khỏi có chút lo lắng thử dò xét hỏi: “Mối thù của ngươi, còn báo không?”